Tui Ship Đối Thủ x Tui

Ngoại truyện


3 năm

trướctiếp

Phần PN bên nxb cắt hơi nhiều, chỗ nào mình ghi chữ nghiêng là những đoạn bị cắt mình bổ sung vào nha, mình dịch không được suôn lắm nên m.n thông cảm, chúc m.n đọc truyện vui vẻ 💗💗💗

******

Tui diện nguyên một thân mũ nón khẩu trang áo khoác dài, trông đáng nghi hơn cả tụi cướp ngân hàng, cẩn thận từng li từng tí bò ra từ trong phòng Cố Y Lương, dán người lên tường chầm chậm di chuyển về phía thang máy.

Tinh thần quả thực là căng thẳng, chặng đường ngắn ngủi có mười mấy mét, tui cũng phải nằm ngửa mà đi, đi được ba bước lại còn phải ngoái lại hai lần.

Hỏi tui sao lại phải hành động như thế này á.

Nguyên nhân không gì khác, scandal của nam chính cuối cùng vẫn bị tung ra.

Nam chính là ai, sao hạng A đang hot, lưu lượng cuồn cuộn như thác Lư Sơn, hình tượng ưu tú thiết lập sạch bóc, quan hệ xã hội rộng bằng cả cái showbiz, một ngôi sao sáng như thế tham gia cờ bạc phạm pháp, thế là bây giờ cả cái khách sạn này - nếu nói vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài thì không đến nỗi - cơ mà mỗi góc mỗi xó đều có ít nhất hai, ba tên paparazzi đang chầu chực để bắt sống nam chính, lúc nào cũng trong trạng thái rình rập chờ thời cơ.

Nói thật, giờ tui đi trên hành lang cũng chẳng dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy trên trần cũng có người đang cầm máy ảnh.

Nam chính không biết đã trốn đi đâu tiêu dao lánh nạn, chỉ khổ những thành viên còn lại trong đoàn.

Trước giờ những vụ như này đều là một người phạm lỗi cả làng chịu tội, vậy nên kẻ đứng mũi sào dĩ nhiên sẽ là hai kẻ dạo gần đây đang nổi lên như một hiện tượng - chính là tui và Cố Y Lương.

Người có hình tượng xuất sắc như Cố Y Lương, sẽ không tiện ra mặt, bằng không lỡ bị phóng viên bắt được, thì anh có nói thế nào cũng sai, nói đỡ cho nam chính là gần mực thì đen, không nói đỡ thì lại là lạnh lùng vô tình thêm dầu vào lửa, từ chối trả lời cũng khó tránh bị liên lụy; còn kẻ scandal đầy mình như tui đây lại càng không dám xuất hiện, chưa nói đến chuyện chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ bị đào bới chuyện riêng......

Mà cũng khó giải thích vì sao tui lại mặc quần áo của Cố Y Lương, đi ra từ trong phòng anh.

Không sai, tròn ba ngày rồi, đã ba ngày kể từ khi hai đứa hiểu rõ tâm ý của nhau, tui và Cố Y Lương không ai ra khỏi phòng dù chỉ một bước.

Rèm cửa dày cộm kéo kín mít chẳng phân biệt ngày đêm, một tia sáng cũng không lọt, cửa chính lẫn cửa sổ đều đóng chặt, nếu không phải còn có trợ lý ngày ba bữa đem đồ ăn tới trước cửa, tụi tui hé cửa mang vào bên trong, thì không khí cả phòng chắc cũng chẳng lưu thông nổi.

Đoàn phim tạm dừng hoạt động, lịch trình đang trống, đóng cửa không ra ngoài, ý nghĩa đằng sau hơi bị sâu xa.

Lăn giường, chắc chắn là đang bế quan lăn giường!

Lúc đầu tui cũng nghĩ như vậy đấy.

Cơ mà.

Tụi tui. Chẳng. Làm. Gì. Hết.

Nghe khó tin lắm đúng không.

Tui hỏi nhé, dưới cái áp lực vô hình đáng sợ thấy má này, thì còn làm ăn được gì chứ?!

Lòng sợ hãi, ánh nến lay lắt, nửa đêm trăng tàn vỡ mộng xuân, chỉ cần nghe tiếng quần áo loạt soạt là đã như có mấy trăm cặp mắt nhìn vào, chưa nói đến bé Tiểu Vệ, mà ngay cả tinh thần của tui cũng sắp héo đến nơi rồi ấy.

Cơ mà cũng không phải chưa từng nghĩ tới sẽ làm một chiến binh dũng cảm, cắn răng hạ quyết tâm, liều mình xông trận, chỉ là......

Pháo đã lên nòng, mà sờ túi áo túi quần, tìm khắp phòng, lục tung ngăn kéo... đều không có trang bị!

Chẳng cần mấy lời thừa thãi như tầm quan trọng của quan hệ an toàn, tại hạ bất tài, cũng thực sự chưa tiến hóa đến độ có thể tự động làm sạch, đầu bếp có giỏi đến mấy mà không có gạo thì cũng bó tay đúng không?

Thế là cuối cùng cũng chỉ có thể ôm ôm ấp ấp hôn hôn, lại luyện cơ tay một tí, trái phải tương trợ, hai tay hai súng, cùng ngắm pháo hoa màu trắng rồi thôi.

Nhiều nhất là dùng đến cơ miệng... Người ta nói ăn gì bổ nấy, tui nghĩ bụng, tui bây giờ chắc cũng ngọt lắm đấy.

Từ lúc bắt đầu có tiếp xúc thân mật với Cố Y Lương cho đến hiện tại, tui có cảm giác cơ hàm của mình dẻo dai hẳn lên.

Còn vì sao không phải là cơ hàm của Cố Y Lương dẻo dai á?

Cố Y Lương, hàm đồng răng sắt, thứ mà hai cánh môi đó ăn vào chính là tính mạng của bé Tiểu Vệ.

Tui, Vệ - khổ không tả - Ngôn Tử.

Vậy tại sao tụi tui lại ra ngoài nhỉ.

Nguyên nhân không gì khác, một tiếng rưỡi trước, hai đứa đang đua nhau hăng hái điều khiển máy kéo bằng tay với tốc độ 40 dặm/h, bảo trì khoảng cách bằng 0 trên đường cao tốc, đôi bạn cùng tiến bất phân cao thấp, tốc độ càng lúc càng nhanh càng nhanh càng nhanh...

Ánh mắt hai đứa va vào nhau, mắt thấy động cơ xe chuẩn bị bốc cháy, thì bỗng dưng bị tiếng quát paparazzi của trợ lý nữ chính từ ngoài vọng vào dội cho một gáo nước lạnh ướt sũng từ đầu đến chân.

......

Tim tui rất mệt, cõi lòng của bé Tiểu Vệ cũng rất mệt.

Cố Y Lương nắm lấy cổ tay tui, im lặng hồi lâu, rũ mắt, ấp úng hỏi tui có muốn đến nhà anh thăm William không.

An toàn đặt chân vào thang máy, tui nhìn chằm chằm bảng số điện tử đang nhảy lùi, vừa nghĩ tới câu hỏi đầy ẩn ý của Cố Y Lương "... có muốn đến nhà anh thăm William không", là lại không nhịn được mỉm cười, hormone tuyến thượng thận trào dâng cuồn cuộn, tuôn ra biển khơi một đi không trở lại.

Ẩn ý trong câu này quá sâu xa, đúng là ngẫm lại lần nào rụng tim lần đó, cứ như có hàng trăm đốm lửa màu đỏ cam đang nhảy nhót bay lượn trong lục phủ ngũ tạng.

... Kể cả khi nghĩ tới chuyện "trang bị" ở nhà anh là mua cùng pizza đông lạnh, cũng chẳng thể dập tắt sự kích động này.

Cố Y Lương đi trước, giờ đang đợi tui dưới hầm để xe.

Tui xoa xoa hai má, cố gắng làm dịu bớt biểu cảm mong chờ quá mức trên mặt, bình tĩnh nhìn cửa thang máy từ từ mở ra.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, đùng một cái, một chú Cố Y Lương ập thẳng vào mặt.

Anh giơ tay kéo sụp mũ tui xuống, tay còn lại ôm tui vào lòng, không nói một lời cứ thế lôi tui ra ngoài.

Tui: ?

Trong lòng tui hoảng hốt, lại sợ có camera ẩn trong góc khuất, cũng chẳng dám nắm vạt áo anh, chỉ có thể vội vã đuổi theo bước chân như gió của anh, cúi đầu sốt ruột thì thầm: "Sao thế sao thế có fan cuồng lọt vào à hay là paparazzi vây kín khách sạn rồi?"

Cố Y Lương toàn thân lạnh lùng nghiêm nghị nhét tui vào trong xe, trịnh trọng nghiêm túc nhìn tui đang lo lắng sợ hãi... sau đó phì cười ra tiếng: "Thế nào, kích thích không?"

Tui: "..."

Sao anh nghịch thế hả? Để dành cái kích thích đó đến tối dùng không được sao?!

Tui: "Em già rồi, không chịu nổi mấy trò như này đâu."

Cố Y Lương nhướng mày, ánh mắt đáng ngờ quét qua thân dưới của tui.

Đốm lửa trong lòng còn đang nổ lách tách đây này, suy nghĩ lập tức bị cái nhìn đầy ám chỉ của anh kéo đi tận đẩu tận đâu, vài con siêu xe khí thế mạnh mẽ ào ào chạy qua.

Tui nhảy phốc lên người anh, anh vừa cười vừa ôm lấy tui, hai đứa dính lấy nhau trong xe.

Anh bỏ mũ của tui xuống, vuốt gọn mái tóc rối tung của tui, một giây sau tui lại làm rối tóc, điên cuồng lắc lư cái đầu dụi vô cổ anh như đang nhảy disco.

"Thôi mà." Anh buồn cười vỗ vỗ tui: "Lên đường nào."

Đúng rồi, không được để William đợi lâu!

Tui lập tức nghiêm túc hẳn, đội lại mũ lên đầu, ra hiệu bảo anh đổi vị trí: "Để em lái cho, hôm qua anh ngủ không ngon, nằm trên xe ngủ một lát đi."

Anh có vẻ rất hưởng thụ, cười tươi roi rói như đang quay quảng cáo kem đánh răng, nhìn mà chói hết cả mắt.

Cố Y Lương lúc lái xe không thích nói chuyện, nhưng lúc ngồi xe người khác lái thì lại nói khá nhiều, bảo anh ngủ bù anh cũng không ngủ, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với tui, kể hết chuyện nhà cửa đến chuyện lạ đó đây rồi cả bí mật showbiz vân vân.

Trời bắt đầu mưa lâm râm, tui mở cần gạt nước, lái chậm hơn một chút.

Thành sự nhờ trí nhớ của tui, bại sự cũng tại trí nhớ của tui.

Tui vừa lái vừa tám chuyện với anh, không để ý đã lặp lại y chang con đường lần trước anh đưa tui về nhà - lượn hết ba vòng tiệm tạp hóa.

Cũng chỉ trong thời gian ba vòng này, mưa to bắt đầu giáng xuống, ông sấm bà sét cứ như đang đón Tết té nước vậy, ra sức tung lời chúc phúc cho thế gian.

Ơ kìa kìa, ông trời sao lại không chiều lòng người thế nhỉ, thời tiết sao mà giống hệt tính hướng của Cố Y Lương, nói đổi là đổi thế?

Ngón tay tui sốt ruột đặt trên vô lăng, hằm hằm nhìn màn mưa giăng kín trước mặt.

Ngón tay tui bám chặt lấy vô lăng, mắt chữ A mồm chữ O nhìn màn mưa giăng kín trước mặt.

Không phải chứ, mưa gì mà to dữ vậy? Này là đang gom hết cơn mưa bị bỏ lỡ của những năm tháng ấy để trả lại một lượt hả?

Con đường trước mắt sắp không nhìn rõ nữa, đằng trước có mấy chiếc xe con đã bắt đầu bị thổi bay, lại còn có mấy tia sét quật đùng đùng, cứ như này mà lái tiếp thì e là phải lái thẳng xuống suối vàng luôn.

Đừng nói là đến nhà Cố Y Lương, mưa thế này, có muốn quay đầu về khách sạn đoàn phim thuê cũng khó.

Tui không biết phải làm sao nữa, ánh mắt tang thương chờ đèn đỏ, trong lòng thở dài liên tục, sầu không kể xiết.

Bình thường đã không được tự do hành động, đâu đâu cũng bị hạn chế, có công ty quản lý có người đại diện giám sát có fan nhìn vào có paparazzi dán mắt theo dõi, muốn đi đâu cũng không tiện, trước là nam chính gây chuyện sau là mưa to giăng lối, đằng trước hình như còn đang chặn đường nữa......

Ông trời ơi! Tui chỉ muốn kiếm một chiếc giường hai người vũ trang đầy đủ đi thăm William thôi mà! Sao lại khó thế chứ! Khó hơn cả lên trời vậy!

Cố Y Lương từ lúc mưa bắt đầu nặng hạt là đã ngừng nói chuyện, cứ cúi đầu lướt điện thoại suốt.

Tui liếc anh một cái, cũng không muốn càu nhàu khiến anh thêm phiền, đánh vô lăng một cái, chuẩn bị tìm chỗ nào dừng xe chờ tạnh mưa.

Xe vừa quẹo, Cố Y Lương liền cất điện thoại đi, điềm tĩnh mở miệng: "Không sao đâu. Lái thẳng thêm hai trăm mét rồi rẽ trái, sau đó..."

Này là, có ý tưởng gì hay ho à?

... Thời khắc quan trọng vẫn là Cố Y Lương đáng tin cậy nhỉ.

Tui cảm khái trong lòng, đi theo chỉ dẫn của anh, vô cùng cẩn thận lái xe tới đằng sau một tòa nhà rồi dừng lại.

Xe vừa đỗ, chẳng đợi tui nhìn rõ cảnh vật bên ngoài phía sau màn mưa, một bóng người từ ghế lái phụ đột ngột nhào qua đè lên tui, trên mặt còn treo một nụ cười không rõ hàm ý.

Quá đà, quá đà rồi nhé! Ban ngày ban mặt mà lại!

Ý tưởng hay của anh là xe chấn đấy à?! Trong ngành có không biết bao nhiêu người thân bại danh liệt ngay trên xe đấy!

"Đừng nghịch đừng nghịch..." Tui đẩy cái đầu của Cố Y Lương đang vùi vào cổ mình: "Lỡ bị chụp thì..."

Cố Y Lương ngồi thẳng người, vành tai đỏ lên một cách khó hiểu, lại cầm điện thoại liếc qua một cái, nghiêm nghị nói: "Xuống xe thôi, ghế sau có ô đấy."

Tui: "? Xuống xe làm gì?"

Cố Y Lương: "Trời mưa thế này, ngồi trong xe bí lắm, vào khách sạn nghỉ tạm chút."

Tui: "? Khách sạn?"

Cố Y Lương: "Ừ, anh vừa đặt xong."

Tui: "? Hả? Anh không sợ đụng phải mấy tay paparazzi vẫn thường xuyên bám trụ ở khách sạn à?"

Cố Y Lương: "Chỗ anh đặt là khách sạn tình yêu."

Tui: "?"

Cố Y Lương: "Đảm bảo riêng tư, tính bảo mật cũng cao."

Tui: "?"

Cố Y Lương: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."

Tui: "?"

Lời này quả là thuyết phục! Hoàn toàn không có kẽ hở!

Tui tin.

Mới giây trước tui còn không cả dám hôn môi trên xe, sợ bóng sợ gió, giây sau đã chuẩn bị dắt nhau vào khách sạn tình yêu rồi?

Thế nào là đường lên đỉnh núi quanh co khúc khuỷu, thế nào là liễu rủ hoa cười, thế nào là nhìn vào sơn động như thấy ánh sáng!

Tui ngẩn ngơ để Cố Y Lương kéo mình vào xe, không cả che ô, ba bước gộp làm hai chạy từ cửa hông vị trí tương đối khuất vào tới đại sảnh.

... Chỗ này, đúng là... không có ai thật nhỉ?

Đừng nói là paparazzi, ngay cả nhân viên phục vụ cũng không thấy một người, nhìn qua thì chỉ thấy một bức tường trang trí với sắc thái mờ ám, còn có một cái máy được ghép từ mấy chục hộp đèn nhỏ, dùng để... chọn phòng?

Khác với vẻ mặt ngu ngốc khó đỡ của tui, biểu cảm của Cố Y Lương vẫn khá bình thản, cẩn thận tỉ mỉ cầm điện thoại đối chiếu hướng dẫn chọn phòng trên mạng, chỉ có màu da sau tai là đỏ lựng như thể vừa bị gí thanh sắt nung vậy.

Thực hiện đầy đủ trình tự xong, anh lưỡng lự nhìn vào mấy hộp đèn đang hiển thị số phòng trống, quay sang hỏi tui: "Ừm, em xem em muốn chọn..."

Não tui "phừng" một cái, hơi nóng bốc lên như ấm nước vừa sôi, trong lòng thét lên mấy tiếng cao vút chạm quãng tám, thuận tay chỉ bừa một hộp đèn: "Chọn đại đi chọn đại đi mau..."

Anh: "Sốt ruột thế cơ à?"

Tui: "."

Tui: "Không không, không sốt ruột... Anh cứ chọn từ từ, em ra ngoài đi dạo uống trà, rồi lát về..."

Cố Y Lương trầm giọng cười, giơ tay chọn luôn căn phòng tui vừa chỉ, kéo tui đi về phía thang máy.

Từ thang máy tới hành lang rồi đến cửa phòng, dọc đường không có lấy một bóng người, rõ ràng phòng trống cũng chẳng còn bao nhiêu, vậy mà toàn bộ không gian đều vô cùng im ắng tĩnh mịch, hiệu quả cách âm phải nói là tuyệt vời.

Sắc thái nội thất trang trí bên trong dần dần chuyển từ mờ ám sang kích tình, ánh đèn cũng tối tăm mờ ảo, từ bốn phương tám hướng đều tạo cho con người ta một cảm giác xao động trong tim.

Cảm giác này, nói sao đây nhỉ.

... Là tui đã trách nhầm ông trời! Ông trời đang se duyên cho tụi tui đấy!

Ngọn lửa kìm nén suốt hai ngày cuối cùng cũng tìm được lối thoát! Đã đến lúc hoàn thành sự nghiệp vĩ đại còn dang dở!

Toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang sục sôi gào thét, đồng thanh cất cao tiếng hát tạm biệt mẹ yêu đêm nay con phải đi xa!

Tui ôm tâm tình có chút thấp thỏm bất an, nín thở nhìn Cố Y Lương thong thả mở cửa phòng...

Trông mong hoài, trông mong mãi, mùa xuân đã đến!

Núi đã bắt đầu phủ xanh, nước đã bắt đầu dâng cao, ông mặt trời đã bắt đầu đỏ mặt!

... Tui âm thầm đọc thuộc lòng bài khóa một lượt.

Cố Y Lương có vẻ hơi mất tự nhiên, đầu ngón tay sắp gãi tróc da mũi rồi, nghiêng đầu sang nhìn tui: "Ừm... này là em chọn..."

Tui ngơ ngác tại chỗ thật lâu, tay run lẩy bẩy đỡ trán: "Em..."

Cả căn phòng một màu đỏ hường, cột sắt lạnh lẽo, đèn neon màu hồng đào khiêu gợi...

Sao trên trần nhà lại có gương?! Chiếu thẳng xuống giường không sợ xui xẻo à?! Lại còn cái món trông như dụng cụ tra tấn kia là cái gì?! Trại tập trung của Phát xít Đức à?! Cái món trông như con ngựa kia lại là gì nữa?! Thuê phòng tặng thú cưỡi à?! Sao lại có cả xích đu thế kia?! Tui không muốn bị treo ngược lên giàn nho như Phan Kim Liên đâu đó?!

Chủ đề của căn phòng này là gì vậy?!

Không không, kể cả phong cách nông thôn điền viên hay là biển Địa Trung Hải sến súa cũng đỡ hơn cái này nhiều đó biết không?

Cõi lòng sụp đổ tan tành, tui mặt cắt không còn giọt máu kéo tay áo Cố Y Lương: "Hay là tụi mình đổi..."

Cố Y Lương kéo tui vào lòng, đẩy vô phòng: "Thôi bỏ đi, đằng nào cũng tới rồi."

Tui: ? Đây là lúc nên áp dụng câu này ư?

Ôm ôm ấp ấp lôi nhau vào phòng, hai đứa đứng chính giữa căn phòng mắt to trừng mắt to, hồi lâu cũng không động đậy, cứ như hai con robot đứt mạch chết máy vậy.

Không đúng, mặc dù thời gian này tụi tui cũng tiếp xúc thân mật không ít, cũng chơi đủ trò trên trời dưới bể, nhưng mà!

Cái cảm giác trực tiếp làm một cú home run như này ít nhiều cũng khiến người ta... bối rối chứ bộ.

Nhất là lại còn trong tình huống như này!

Tui cảm thấy rất nguy hiểm đó!

Cứ đứng hình mãi như này cũng không ổn, vẫn là Cố Y Lương khởi động máy trước, chẳng nói chẳng rằng kéo tui về phía phòng tắm.

Gần tới trước cửa phòng tắm, tui dừng bước, giật mạnh tay về.

Cố Y Lương ngẩn người, ngập ngừng hỏi: "Tụi mình... tắm chung nhé?"

"Không không không." Chẳng cần soi gương tui cũng đoán được mặt mình bây giờ đỏ đến mức nào, rút vội một chiếc áo khoác tắm ném vào lòng anh, rồi lại gồng mình đẩy anh ra ngoài: "Trước lúc ra ngoài anh đã tắm rồi, để em tự tắm..."

Anh mang vẻ nghi hoặc vừa mở miệng rồi lại lập tức im lặng, đưa tay gãi mũi, thấp giọng cười: "... Ừ."

Tui đóng cửa phòng tắm cái rầm.

Hai mắt trống rỗng thất thần nhìn quanh phòng tắm mấy vòng, tui khảo sát qua trang thiết bị mà khách sạn chuẩn bị, lục ra được, ừm, dụng cụ hỗ trợ làm sạch và dụng cụ hỗ trợ bôi trơn, loại dùng một lần, rồi lại nhìn gương tự động viên mình ba phút, sau đó bắt đầu hành động.

Mặc dù lý thuyết đã nắm vững, nhưng mà áp dụng vào thực tiễn vẫn là lần đầu...

Vạn sự khởi đầu nan mà!

Xả nước nóng để át đi tiếng nước đáng xấu hổ, cả người tui đỏ như con tôm luộc, túc tắc tắm rửa sạch sẽ.

Hỏi tui sao lại không đấu tranh vụ ai trên ai dưới nữa á.

Thôi thì cái chuyện xấu hổ như này cứ để tui chịu đi, đằng nào thì cuộc đời tui cũng đủ xấu hổ lắm rồi, thêm vụ này cũng chẳng đáng là bao.

Vả lại, ai bảo tại tui gián tiếp bẻ cong anh cơ... Hễ nghĩ tới ba điếu thuốc đó của anh, tui lại thấy áy náy muốn chết luôn ấy.

Hơn nữa.

Nghe nói sẽ rất đau.

Cuối cùng cũng rửa sạch bóc cả ngoài lẫn trong, tui bây giờ, sạch sẽ không tì vết, trắng trẻo thơm tho như Bạch Tuyết.

Tui nhảy ùm một phát vào chiếc bồn tắm mát xa cỡ đại, vỗ nước bôm bốp, khó lòng nhịn nổi mà nghĩ tới những chuyện sắp xảy ra.

Cũng nhân lúc không ai nhìn thấy, tui lúc thì nhăn mày lúc thì cười sung sướng, trong đầu lúc thì xẹt qua một chú Bumblebee*, lúc thì nhảy ra một chú Optimus Prime**, vừa kêu "kukukukiki" vừa biến hình, cảnh tượng bùng nổ vĩ đại không gì sánh bằng.

(*Bumblebee là con ong nghệ, trong sách không có chú thích nên mình để trong ngoặc đơn nha)

(**Optimus Prime , được biết đến ở Nhật Bản với cái tên Convoy (コ ン ボ イ, Konboi ) , là một nhân vật hư cấu được tạo ra bởi loạt phim Transformers)

Đúng lúc hai chiếc xe hơi biến hình đang đánh nhau bất phân thắng bại, thì Cố Y Lương gõ cửa phòng tắm, hắng giọng: "Ừm, ở đây có cả nến đấy, anh thắp mấy cái nhé?... Em thích không?"

Tui: ?

Tui: ?!

Mới lần đầu mà chơi lớn vậy hả?! Bộ muốn lái tàu lượn siêu tốc à?!

Trông anh có vẻ đạo mạo tử tế, ai dè lại có sở thích này?!

Tui chỉ muốn lái xe như những người bình thường, đừng chơi thành án mạng trên tàu siêu tốc nhé?!

... Cơ mà, nếu anh thích thì...

Mấy trăm mb ảnh đồi trụy lướt qua trong đầu như một cơn gió, tui run rẩy gật đầu: "... Vâng."

Sau đó nhanh chóng đứng dậy ra khỏi bồn tắm, cầm lấy lọ sữa dưỡng thể trên kệ, bôi bất chấp lên người, hòng ngăn bớt tiếp xúc với đau đớn đang chờ phía trước.

Cố Y Lương mặc áo khoác tắm ngồi trên giường, cúi đầu chẳng biết đang mân mê cái gì.

Tui quấn áo choàng tắm, bên dưới áo là một lớp sữa dưỡng thể siêu dày, lắc lư đi ra khỏi phòng tắm, rụt rè bò lên... một góc nhỏ trên giường.

Tấm đệm mềm mại lún xuống, Cố Y Lương ngoảnh sang cười với tui, xáp qua hôn tui một cái, lại chỉ tay về phía đầu giường: "Không biết em thích mùi gì nên anh chưa thắp, em chọn một cái đi."

Tui: ?

Tui nhìn sang đầu giường.

Nến thơm thì phải bảo là nến thơm chứ?! Nói thêm một chữ thì chết à?!

Có cần phải kiệm lời như vàng thế không?! Vẫn chưa rút ra được bài học từ sự cố bao nuôi à?!

Anh đền cho tui niềm háo hức, à nhầm, đền tui nỗi sợ hãi đây!

Tui nhìn anh bằng ánh mắt không thiết sống, anh nghi hoặc nhìn tui: "Sao em ngồi xa thế?"

Mất công tui tưởng tượng đống tàu lượn siêu tốc, tui cười ha ha, lắc đầu rồi xáp lại gần anh, liếc mắt một cái liền thấy trước mặt anh đang bày mấy thứ... lộn xộn... nhiều kiểu dáng...

Là "đồ chơi".

Tui: ?

OK, dự là tui sẽ phải bỏ xác tại đây rồi.

Chắc vì thấy biểu cảm của tui kinh hoàng quá, Cố Y Lương nhìn tui ra chiều khó hiểu, rồi lại nhìn đống đồ trước mặt mình, như chợt bừng tỉnh quay sang chớp mắt với tui: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là anh thấy máy bán hàng tự động trong phòng có mấy món này nên tò mò mua thử thôi."

Tính tò mò của anh dồi dào quá rồi đấy?! Nhìn số lượng này đừng nói là anh khoắng sạch cả cái máy bán hàng đấy nhé?!

Cố Y Lương buồn cười đè lên người tui: "...... Em muốn dùng à?"

Tui: "... Thôi ạ thôi ạ."

Anh: "Trong máy bán hàng còn có cả 'quần áo' đấy."

Tui: "... Thôi ạ thôi ạ."

Anh: "Hình như còn có cả thuốc."

Tui: "... Thôi ạ thôi ạ."

Anh: "Sao người em trơn thế, cứ dính dính."

Tui: "... Thôi......"

Tui: "..."

Tui: "Sữa dưỡng thể của khách sạn này dùng thích phết, của Shiseido hẳn hoi, không cẩn thận bóp ra hơi nhiều."

Tui: "Rồi lại không cẩn thận bôi hơi quá."

Tui: "Tốt phết đấy, mềm mại, trơn láng, anh xem, như con cá nhỏ trong hồ sen của anh này."

Tui: "..."

Cho tui chết vì xấu hổ luôn đi, ít nhất còn được chết yên lành.

Cố Y Lương nhướng mày, nhìn lại đống nến thơm ở đầu giường, lần thứ hai bừng tỉnh, vẫn cười không ngừng được.

? Ơ hay sao những lúc như này anh lại thông minh đột xuất thế?

Tui hậm hực đẩy anh một cái, nhào người lên giường, chọn mấy cái đồ chơi cầm trong tay nghiên cứu mày mò, để mặc anh vừa cười vừa xoa tới xoa lui trên người mình, bảo rằng giúp tui thoa đều sữa dưỡng, mát xa để thấm cho nhanh.

... Thật ra cứ như này mà tiến triển từ từ cũng được, còn hơn là trực tiếp vác súng ra trận mà?

Nhiệt độ cơ thể anh cao hơn người bình thường một chút, lòng bàn tay cũng ấm, thoa đến đâu là như có đốm lửa đốt đến đó, còn xoay tròn mãi trên eo tui, tui ngoảnh đầu nhìn anh một cái, anh liền cúi xuống hôn tui một cái, còn dùng lưỡi liếm môi tui nữa.

Chẳng đợi tui ôm lấy anh, anh đã trưng ra bộ dạng chính nhân quân tử ngồi về chỗ cũ tiếp tục mát xa cho tui.

Gì đấy, bản tính ghẹo xong là chạy vẫn chưa sửa được à!

Món đồ chơi trên tay rung rung như một vật thể sống...... Tui nghĩ ra một kế, lén lút cúi đầu xuống.

"Này..." Anh vừa cười vừa đẩy đầu tui ra.

Tui cười hi hi, cách lớp áo khoác tắm dùng đồ chơi chào hỏi thằng nhỏ của anh, nghe thấy một tiếng rên trầm thấp.

Ahihi, được đấy, mất tiền cũng đáng lắm!

Này thì ghẹo xong là chạy! Chạy đi! Anh chạy nữa đi!

Anh mát xa cho tui, tui dùng đồ chơi mát xa cho thằng nhỏ nhà anh, từ trên xuống dưới từ trái sang phải, tui chơi một cách hăng hái, thằng nhỏ của anh cũng bị chơi đến hăng hái...

Tui chọt chọt anh: "Không thấy tê à?"

Anh mím môi không đáp, vươn tay khẽ dúi đầu tui xuống, động tác đầy ám chỉ.

Tui lùi ra sau một bước: "Gì đấy, lấy đao chém đầu người ta à?"

Anh phì cười, nhéo má tui, vẫn không nói gì, chỉ nhìn tui với vẻ cầu xin, lại khẽ ấn đầu tui xuống.

Được rồi được rồi...

Bàn tay đặt sau gáy tui khẽ siết, tui ngước mắt nhìn anh, anh cúi xuống nhìn tui, ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc tui, trong mắt nhuốm màu dục vọng nhàn nhạt.

Thật sự, dáng vẻ này của anh có sức công kích quá mạnh, đối diện với anh, tui cảm thấy mình chẳng khác nào một gã nông dân level 1 tay không tất sắt đụng phải đại thần level 99 vũ trang đầy đủ, hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Cố Y Lương tựa hờ lên giường, mặc tui ra sức làm việc chăm chỉ, ngón tay không ngừng vuốt ngược tóc tui ra đằng sau, như thể đang vuốt lông cho tui vậy.

Vuốt một lúc, không khí quanh người anh chợt trầm xuống, tui ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc bắt được một nét buồn bã mà anh chưa kịp giấu đi.

Ơ kìa, sao tự nhiên lại buồn?

Miệng đang bận không tiện nói, tui nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

Anh mím môi, dường như đang do dự, mãi sau mới nhỏ giọng hỏi: "... Sao kỹ thuật của em tốt thế?"

Tui: ?

Ơ hay, hỏi cái kiểu gì đấy, chẳng có nhẽ là ba tui dạy tui ở Hawaii à?!

Tui nổi giận đùng đùng đứng dậy cắn một cái thật mạnh lên vai anh: "Nghĩ cái gì thế hả!"

Anh bị tui cắn đến ngớ người, tui cũng ngẩn tò te.

... Úi, quên mất, dạo trước anh còn tưởng tui bị bao nuôi cơ mà...

Cũng tại tui chưa giải thích rõ ràng, vẫn là lỗi tại tui!

Thế là tui lại rén, liếm lên vết răng ban nãy tui cắn trên vai anh, thì thầm: "... Anh là người đầu tiên."

Giây tiếp theo tui liền bị Cố Y Lương xé áo, cả người đè úp lên thân tui.

Ơ hay, bộ cái anh này bị ám ảnh trinh tiết hay gì?

Thế kỷ 21 rồi đấy! Tui tránh cái hôn của anh, bực mình tét lưng anh một cái, vẫn chưa hả giận, lại giật tóc anh: "Lão Cố anh làm sao thế hả, bộ không phải là người đầu tiên thì anh định đá em chắc?"

"Hả?" Cố Y Lương chẳng hiểu gì nhìn tui, lát sau mới ngẫm ra, vừa cười vừa cắn môi tui một cái: "... Em nghĩ lung tung gì thế?"

Anh: "Chỉ là anh cảm thấy... anh có luyện tập thế nào cũng không tiến bộ, nên muốn hỏi em làm cách nào để... thôi mà."

Tui: "..."

Tui: "Vậy tại sao anh lại xé áo em?"

Anh trầm giọng cười một tiếng, vươn lưỡi liếm lên vị trí ban nãy anh cắn môi tui, thanh âm vừa mềm mại vừa khàn khàn: "Lúc nãy em liếm vai anh, anh không nhịn nổi."

Tui: (chắp tay)

Tui chầm chậm nằm im, còn chỉnh lại dáng cho đẹp.

Điều hòa trong phòng để rất thấp, nhiệt độ cơ thể Cố Y Lương trên người tui lại nóng tới bỏng tim... mà chắc bản thân tui cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy.

Áo khoác tắm vắt hờ hững trên người, nến thơm đã thắp, hương thơm mờ ám tỏa ra khắp phòng, món đồ chơi cũng vứt sang một bên, vẫn đang rung ù ù.

Cái nóng dâng trào trong cơ thể, từng chút từng chút lan lên tận não, mọi thứ chìm vào đê mê...

Chẳng còn hơi sức để ý đến đống đồ trang trí kỳ dị trong phòng, đệm rất mềm, dụng cụ hỗ trợ rất trơn, động tác của Cố Y Lương rất trúc trắc, tui nằm trên người anh, im lặng chôn mặt vào hõm cổ anh, nín thở cảm nhận trải nghiệm vô cùng mới mẻ này.

Cho dù có chuẩn bị tâm lý kỹ đến mấy, thì đương nhiên vẫn thấy hơi căng thẳng, nhưng bản năng của cơ thể lại là chuyện khác...

Nhịn đi! Nhất định phải dằn xuống nỗi xúc động muốn đứng dậy tránh xa mấy ngón tay kia!

Tui cắn răng kiên trì, mặc kệ ngón tay đang tác oai tác quái, lại len lén ngẩng đầu nhìn Cố Y Lương.

Tui: ?

Ơ kìa, mấy chuyện như này... tui thấy ngượng thì không nói làm gì, mà trông anh còn ngại ngùng hơn tui là sao...

Mặt anh đỏ đến nỗi sắp mang đi là quần áo được rồi, lại còn cứ ngoẹo đầu sang một bên, cũng chẳng biết đang nhìn đi đâu.

Tui: ? Lại đang diễn cái gì đấy, thiếu nữ ngây thơ à?

Vừa phân tâm một cái, lại thấy hình như mấy ngón tay kia cũng không quá khó chịu nữa, tui tò mò ngồi thẳng người, xoay mặt anh qua, lại giơ tay sờ lên trán anh: "... Anh đang nhìn gì thế, mặt đỏ như này, sốt à?"

Anh liếc mắt loạn xạ như đang chơi game, xuống xuống trái phải trái phải bùm bùm, chỉ nhất định không nhìn lên trên, vành tai đỏ lựng bị đèn chiếu xuống nhìn như trong suốt, cũng không trả lời, bàn tay rảnh rỗi còn lại ấn tui xuống, giục tui nhắm mắt hôn môi...

Lòng hiếu học của tui tăng lên...

Tui không cúi đầu nhìn theo anh, tay tui luồn xuống dưới nắm lấy Tiểu Cố yếu ớt đã cứng ngắc chơi đùa một trận, cũng chuẩn bị tốt màn ép hỏi anh, nhưng mà chưa đợi tui mở miệng, ngón tay trong thân thể như chọc trúng nơi mẫn cảm nào đó.

Một trận khoái cảm xa lạ dọc theo xương sống dũng mãnh lan rộng, kích thích đến nỗi tui theo bản năng bám chặt lấy người Cố Y Lương, nửa ngày cũng chưa có phản ứng lại.

Tui còn chưa phục hồi lại thì Cố Y Lương đã phản ứng rất nhanh, anh hiểu được lý do tui hành động như vậy, thế là đầu ngón tay anh bắt đầu chơi đùa nơi đó.

Bị nhiệt độ trong cơ thể thiêu nóng đến đầu óc ong ong, tui càng không phản ứng lại được, rất muốn làm ra hành động gì đó, lúc thì như muốn hôn mê lúc thì lại mơ màng nhưng vẫn nhớ rõ không thể để lại dấu vết trên người anh, không thể mút gáy không thể cắn hầu kết, chỉ có thể đặt trán tựa lên vai anh.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng cắn tai tui, còn rảnh rỗi dùng cái tay khác mò đồ chơi bên cạnh: "... Có muốn thử chút không?"

"Không muốn không muốn..." Cái bóng đèn nhỏ trong đầu không ngừng nhấp nháy cảnh báo, tui cũng không muốn hỏi trước đó anh đang nhìn cái gì nữa, tay tui đặt trên eo anh vẽ loạn, lại vòng xuống bụng dưới của anh, nhéo nhéo Tiểu Cố: "... Dùng cái này đi."

Anh thấp giọng cười một tiếng.

... Ông mặt trời xuống núi, côn trùng rả rích kêu, anh Lương thân yêu ngày nhớ đêm mong, đã đi vào...

Ừm.

Lần lữa bao lâu nay, cuối cùng, đã kết nối thành công.

Đau, trướng, từ thân thể đến tâm trí đều âm ỉ, cả người như muốn nứt ra, tự mình chăm sóc Tiểu Vệ xong, sau khi khoái cảm biến mất thì phía sau lại truyền đến cảm giác trướng đau.

Gì mà tiến một bước yêu thêm một bước, dối trá! Lừa đảo!

Cố Y Lương bị tui đè lên, mặt còn đỏ hơn cả tui, như thể anh mới là người phải chịu đau ấy, lại còn cứ thì thầm cái gì mà: "Thả lỏng, thả lỏng, hít thở sâu..."

Anh đang đỡ đẻ cho tui đấy à?!

Tui sắp bị ép đến chảy cả nước mắt đây này, nhắm mắt nghiến răng dụi dụi cổ anh, rồi lại hôn lên khóe môi anh.

Mặt anh đỏ lựng, hai mắt mơ màng, tay đỡ eo tui, chầm chậm ấn người tui xuống...

Tui phát hiện ra, cái người này lúc hành sự dù ngại ngùng thật, nhưng động tác thì chẳng chần chừ tí nào.

Anh từ từ gia tăng tốc độ, thoạt đầu hãy còn quan sát phản ứng của tui, chẳng bao lâu sau lại ngoẹo đầu sang một bên.

Tui: ?

Ơ kìa, sao lại không muốn nhìn tui là thế nào?

Tui ghìm xuống tiếng rên rỉ trong cổ họng, chỉnh lại tư thế một chút, ghé vào tai anh thổi gió: "... Sao lại phải ngoảnh đầu?"

Vật cứng rắn bên trong cơ thể bỗng dưng đỉnh mạnh, tui rên rỉ một tiếng, vệt đỏ trên má và đuôi mắt anh đột nhiên đậm thêm vài phần, đến nỗi sắp tạo ra được hẳn một màu son mới.

... Gọi là màu "Cố Y Lương động tình đi!

... Không không, giờ không phải lúc nghĩ mấy thứ nhảm nhí này.

Tui ngẩng đầu nhìn theo hướng anh đang né tránh, tức thì hiểu ra ngay, hai mắt nheo lại, dùng răng cọ nhẹ lên thùy tai của anh: "... Ừm... Có phải, vừa làm vừa nhìn gương, kích thích lắm không?"

Động tác của anh vẫn không dừng lại, nhưng đôi hàng mi thì run run.

Tui: !

Hừ, lại còn đem nến đồ chơi quần áo với thuốc ra dọa tui, rõ ràng chính anh cũng chịu hết nổi mà!

Bỗng dưng lại có ảo giác được nắm quyền chủ động, tui cười thầm, xoay thẳng đầu anh lại, còn cố ý nhúc nhích eo......

Lửa, không phải đồ chơi.

Phóng hỏa đốt rừng, tan nát đời trai, đạo lý này hôm nay tui đã hiểu.

Cố Y Lương mím môi, không nói gì, khẽ lườm tui một cái, nhấn eo tui xuống, mạnh mẽ đè tui ra vùi đầu cày cấy.

Chuyến xe này lắc lư dữ quá, xóc không chịu nổi, tui sắp bị lắc nát cả người rồi!

Cả người tui bị anh làm đến mềm nhũn như bãi nước, ngay cả sức để ngồi dậy cũng không có, ngoại trừ âm thanh thở dốc ra thì không thể phát ra thêm âm thanh gì nữa, rên rỉ dựa vào trên người anh mặc anh muốn làm gì thì làm.

... Không phải, làm tàn nhẫn như vậy, anh là đang định cướp cả chì lẫn chài luôn phải không?!

Anh làm thì làm đi, một hai phải trưng ra cái mặt không chút gợn sóng, anh quay sang chỗ khác thì quay sang chỗ khác đi, cố tình lỗ tai đỏ như muốn rỉ máu cũng không hề quay đầu, chính là cái dạng muốn nhìn gương nhưng lại không dám nhìn, quả thực...

Tui bị dáng vẻ này của anh trêu đến tinh thần hoảng hốt, cũng mặc kệ có bị lưu lại dấu vết hay không, đưa tay đè trán anh lại, để cho anh hơi nâng đầu lên, sau đó căm giận cắn xuống hầu kết, kết quả cắn cắn một hồi lại biến thành liếm, tay ấn trán anh cũng dần dần trượt xuống, ngón tay vẽ loạn.

Động tác anh cứng lại, hầu kết bị liếm mà trượt lên trượt xuống, ôm tui xoay người lại, nâng chân tui lên, Cố Y Lương đang muốn dùng cơ thể của mình để phiên dịch cho tui biết thế nào mới thực sự là "mở ra khép vào".

Cụm từ này ứng nghiệm lên thân tui, cuối cùng cũng không phải để tả cánh cửa nữa, tui rất mãn nguyện.

Nóng, cay, năng (không hiểu cái này lắm) là tất cả những gì tui cảm nhận được, môi ngực eo bụng ngón tay... Mỗi một chỗ đều dán chặt vào nhau, quấn lấy nhau, thân thể phập phồng luật động và tiếng thở dốc đan xen nhau, tui quàng tay ôm cổ Cố Y Lương, gọi tên anh.

Anh đáp lại, rồi trầm giọng hỏi: "... Không gọi gì hay hơn à?"

Ờm... Mặc dù hồi trước lúc hai đứa trêu nhau vẫn hay gọi đùa là ba ơi chồng ơi các thứ, cơ mà kể từ sau khi gặp lão Hoàng, lúc ở trên giường tui bị ám ảnh tâm lý với cái chữ "ba" này, chỉ sợ vừa mở miệng là lại không nhịn nổi mà "ba ba ba ba la la ba ba la", cả bầu trời diễm tình sẽ sụp đổ chỉ trong một giây.

Có lẽ thấy tui giữ im lặng lâu quá, Cố Y Lương bất mãn chọt chọt tui, rồi lại vừa cười vừa cầm món đồ chơi bên cạnh gí vào bụng dưới tui, thái độ đầy uy hiếp.

"... Muốn nghe gì nào?" Cảm giác tê dại bao phủ toàn thân, ngón tay tui trượt lên trượt xuống trên sống lưng anh: "... Lương Lương?... Anh Cố?..."

Tui: "... Anh trai tốt à?"

OK, đạo lý phóng hỏa đốt rừng mặc dù tui đã hiểu, cơ mà có biết rút kinh nghiệm đâu!

Làm thế nào để không cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể ngắm đại hội pháo hoa? Gọi Cố Y Lương một tiếng "anh trai tốt" là đủ.

Tư thế thay đổi liên tục, cả người tui sắp bị anh dỡ tung ra rồi, mệt mỏi ngã xuống giường, nghe tiếng anh cười trầm thấp bên tai.

Tui lấy mu bàn tay che mặt, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn cho anh một cú lên gối, kết quả lại khiến bản thân bị trẹo khớp, đau đến méo hết cả mồm.

Anh vừa cười vừa ôm lấy tui, tiện tay vớ lấy đồ chơi ấn vào eo tui để mát xa.

... Nói chứ cũng thoải mái phết đấy.

Tui cảm khái: "... Tiêu tiền vào chỗ này cũng đáng."

Anh buồn cười nhướng mày, rồi lại chưa hết tà tâm nhắc đến mấy món "quần áo" trong máy bán hàng.

Tui thật sự không hiểu cái chấp niệm này của anh từ đâu ra, bèn thắc mắc: "... Muốn mặc đến thế cơ à? Anh đóng bao nhiêu phim cổ trang phim dân quốc phim hiện đại, đồ diễn chất đống, có cái nào mà không đẹp hơn đống này?"

Tui: "Bộ quân phục dạo trước anh mặc cũng đẹp phết đấy chứ."

Tui: "Ừm... Đẹp lắm."

Anh: "..."

Anh: "Không, ý anh không phải là để anh mặc..."

Tui: "..."

Tui: ".........................."

Anh gãi mũi: "... Không ngờ em lại thích chơi cosplay..."

Tui: "Im mồm."

Anh dọn sơ sơ chiến trường một chút, lại vừa ôm tui vừa mặt đỏ tai hồng thích thú quan sát đống đồ trang trí hình thù quái dị trong phòng.

Đừng có mặt đỏ tai hồng nữa! Ra vẻ ngây thơ trong sáng để lừa ai hả?!

Tui giơ tay bắt lấy cằm anh, không cho anh nhìn ngó lung tung nữa, anh liền hôn tui rồi hỏi: "Lại nhé?"

Lại cái đầu anh ấy! Anh quen việc nhanh quá rồi đấy!

Tui mệt mỏi xua tay: "Nghỉ tí đã nghỉ tí đã."

Anh mở WeChat ra nhìn một cái, thở dài, tỏ vẻ đáng thương nhìn tui chớp chớp: "Chuyện của nam chính giải quyết xong rồi, ngày kia là phải đi làm lại..."

Tui: "..."

Tui: "... Vậy nghỉ một tí thôi, lát nữa lại làm."

Anh không bỏ cuộc chọt chọt bé Tiểu Vệ của tui, động viên nó bằng ngôn ngữ dẻo quẹo của chị Lâm Chí Linh: "Ngôn Ngôn ơi, đứng dậy đi nào..."

Tui: "..."

Tui lấy đầu gối huých anh.

Kết quả là vẫn làm thêm một lần.

Đấu kiếm trong chăn một hồi, trên tinh thần ưa tìm tòi khám phá, hai đứa lại mang đống đồ trang trí trong phòng ra thực hành.

Trải nghiệm cũng không có gì đặc biệt, còn chẳng bằng tự do phát huy trên giường...

Chỉ là có lẽ trong khoảng thời gian ngắn tui sẽ không thể dùng thiết bị trong phòng tập thể hình một cách vô tư trong sáng nữa.

Cố Y Lương lúc lái xe và "lái xe" đều không thích nói chuyện lắm, tui cũng im lặng mà cảm nhận khoái cảm xác thịt, ý thức không ngừng bị cuốn vào vòng xoáy rồi chầm chậm lắng xuống, cảm giác vừa thỏa mãn vừa không chân thực.

Biết nhau ba năm, không thân nhau ba năm, vậy mà chỉ vài tháng ngắn ngủi, hai đứa đã trong anh có em trong em có anh...

Cổ họng tui đã sắp khản đặc, mà anh lại có vẻ thành thục hơn lần đầu nhiều, ngoại trừ vành tai vẫn hơi đỏ thì toàn bộ động tác đều cực kỳ nhuần nhuyễn.

Hít vào thở ra đều là vị ngọt, tui nhìn Cố Y Lương, không cẩn thận lại thất thần.

Anh ném tui trở lại trên giường, đè người xuống, không hài lòng cắn tai tui, rồi lại vuốt ve khóe mắt tui: "Phân tâm? Hửm?"

Tui lắc đầu nguầy nguậy, ôm lấy cổ anh: "... Em thích anh nhiều lắm."

Mãi tới khi pháo hoa nổ đì đùng, cả hai mất sức ngã gục xuống giường, anh mới nghiêng người sang nhìn tui, nghiêm túc nói ra câu "Anh cũng thích em".

Tui ổn định lại hơi thở, uể oải vươn tay vuốt mấy sợi tóc mái dính mồ hôi của anh, bị anh xáp tới hôn hết lần này đến lần khác.

Hóa ra vuốt ve an ủi nhau trong truyền thuyết là thế này, tui chọt má anh: "... Những lúc thế này... có phải anh nên hút một điếu không?"

Anh vừa cười vừa bắt lấy tay tui, vân vê đầu ngón tay: "Anh cai rồi."

Mặc dù trong nhật ký anh cũng viết như vậy, nhưng thuốc lá đâu phải muốn cai là cai ngay được, tui nhướng mày, nhìn anh với vẻ không tin: "... Không nghiện sao?"

"Cũng có một chút..." Anh cúi đầu hút nhẹ một hơi giữa hai cánh môi tui, sau đó bắt chước dáng vẻ nhả khói thở ra: "... Nhưng anh đã tìm được thứ khác tốt hơn để thay thế rồi."

Tui: (chắp tay)

Thánh Thả Thính vĩnh viễn là Thánh Thả Thính, tui bái phục, bái phục sát đất.

Dính lấy nhau cọ cọ một hồi, lại im lặng nằm ôm nhau một lát, tui mềm nhũn như bùn được Cố Y Lương ôm vào phòng tắm tắm rửa, thơm tho sạch sẽ nằm gọn trong lòng anh, vươn tay ra lấy điện thoại.

Từ lúc xác định quan hệ, mấy hôm nay đều ở cùng Cố Y Lương, ngay cả số lần cầm điện thoại của tui cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện tung hint nữa.

Dù gì bạn trai đang ở ngay cạnh, làm gì có ai rảnh mà lại đi khoe tình cảm theo giờ Mỹ chứ, thời gian đó dùng để thân mật ngọt ngào chút chẳng hơn à.

Vả lại, mấy hôm nay cũng chẳng có chuyện gì đáng để khoe, toàn là tương tác rất bình thường, cùng ăn với nhau ba bữa cơm, anh đọc kịch bản thì tui nhắc thoại, tui luyện diễn xuất thì anh hướng dẫn, đeo tai nghe nghe nhạc ai nấy tự đọc sách, rảnh rỗi thì cùng xem phim, chơi game, đùa nhau ghẹo nhau, tắt đèn thì lại lén lút đua xe sương sương...

Muốn tung hint, cơ mà chính chủ cũng có đâu mà tung.

Chỉ là hôm nay...

Người ta nói "mỹ nhân như hoa xa muôn trùng mây", cuối cùng tui đây cũng ôm được mỹ nhân vào lòng, tinh thần phấn chấn tâm trạng sung sướng, chỉ hận không thể dán bảng vàng thông báo cho thiên hạ...... Có một nỗi đau mang tên muốn khoe mà không dám khoe, có một ham muốn tung hint đang bị chôn chặt nơi đáy lòng tui đây này!

Ngón tay lướt mở camera rồi lại tắt đi, tui bĩu môi, khóa màn hình lại.

Cố Y Lương nhìn thấy động tác của tui, nhấc tui lên cao hơn một chút, dúi điện thoại của mình vào tay tui: "Muốn chụp thì cứ chụp đi em."

Tui rầu rĩ dụi dụi vào cổ anh: "... Có chụp cũng chẳng up lên được, lưu trong điện thoại cũng nguy hiểm, thôi bỏ đi anh."

Anh bật cười, trực tiếp mở luôn camera trước, ôm lấy tui chụp tanh tách.

Tui vội vã che mặt: "Đừng đừng đừng!"

Anh vừa cười vừa kéo tay tui ra, nắm gọn vào lòng bàn tay mình, chụp một tấm mười ngón tay đan vào nhau, sau đó liền cài làm hình nền điện thoại sau khi mở khóa.

Như này còn được, cũng không đến nỗi quá phận... Tui im lặng không nói gì nữa, vừa ngước mắt đã lại thấy anh đang mở Weibo......

Mấy hôm nay tui không tung hint, nhưng Cố Y Lương thì khác.

Nào là mặc áo khoác của tui chụp ảnh selfie - kiểu dáng cơ bản, ngoài đám shipper Nương Tử lâu năm thì chẳng ai nhìn ra được manh mối.

Nào là mười rưỡi tối up ảnh tui đang đọc kịch bản - caption nhấn mạnh thổi phồng sự cố gắng của tui, còn nhân tiện tag thêm một đám bạn bè vào tăng tình hữu nghị.

Nào là chia sẻ ảnh chụp chung của hai đứa ở trường quay - ảnh được up trên tài khoản chính thức của đoàn phim, anh muốn chia sẻ thì cũng chẳng có gì đáng trách.

... Nói chung là muốn hint kiểu gì cũng có, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể giải thích được.

Cái anh này đúng là không up Weibo thì không chịu được!

Tui gạt tay anh nhảy phắt ra, hoảng hốt nhìn anh: "Anh anh anh định làm gì đấy!"

"Lướt Weibo thôi mà." Anh vùae cười vừa xoa đầu tui: "Sợ gì chứ, anh có up đâu."

Vậy thì tốt, còn tưởng anh không nhịn được muốn khoe chứ, tui thả lỏng người quấn chặt chăn, hôn lên bờ vai anh, thở phào nhẹ nhõm.

Anh: "Lúc nãy anh đã up rồi."

Tui: ?

Tui: ?!

Tui run rẩy với tay cầm lấy điện thoại của mình, mở Weibo.

@Cố Y Lương Liam: Chia sẻ ca khúc "Lưu Quang Phi Vũ"* (@NetEase Music)

*Nhạc phim "Thanh Xà" của đạo diễn Từ Khắc, công chiếu năm 1993

Cùng người có tình vui vẻ khoái hoạt, đừng hỏi là kiếp hay là duyên. [Icon gió nhẹ] x2

Đính kèm chín tấm ảnh phim "Thanh Xà".

Tui: (chắp tay)

Tui kéo cổ áo khoác tắm của anh, gì anh xuống hôn lấy hôn để.

Anh vươn tay đỡ gáy tui, nhìn tui thắc mắc: "Sao thế?"

Tui: "Ngày kia phải đi làm lại rồi."

Tui: "Mai được nghỉ một ngày."

Tui: "Hôm nay làm thêm hiệp nữa đi."

HẾT.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp