Đám hạ nhân sau khi lui ra hết, Lý Bắc Mục mới lên tiếng: "Châu nhi, nàng là Thái tử Phi của bổn cung, ta đương nhiên sẽ không làm nàng mất thể diện trước mặt người khác. Nhưng ta cảnh cáo nàng, về sau nếu như có phát sinh những chuyện như vậy, ta đây không thể không hoài nghi thành ý hòa thân của Li Quốc cùng Đại Hưng Quốc chúng ta!"

Vân Châu Nhi nghe xong, lập tức quỳ xuống: "Xin Thái Tử minh giám, thần thiếp thật sự đối với Thái Tử không hề có một chút tâm tư nào khác, Li Quốc đối với Đại Hưng Quốc luông thành tâm thành ý, tuyệt đối không hề có nữa ý mạo phạm!"

Lý Bắc Mục: "Vân Lâm Li kia là tỳ nữ bên cạnh nàng. Nàng nói xem, đêm khuya ám sát bổn cung là bởi vì nhìn nhầm người - cho rằng bổn cung là thích khách. Thái Tử Phi, lời này, nàng tin được sao?"

Vân Châu Nhi cả người run lên, những lời nói này kể cả đứa trẻ ba tuổi đều sẽ không tin, nàng đương nhiên là không tin!

Nhưng nếu nàng nói không tin, Thái Tử sẽ hỏi nàng nguyên do, nàng nào biết nguyên do là gì. Nếu nói là tin, thì Thái Tử sẽ nói nàng không thật tâm thỉnh tội..

"Cái này.." Trên trán Vân Châu Nhi chảy ra lớp mồ hôi mỏng, đáy lòng nàng cực kỳ sợ hãi. Lý Bắc Mục nhàn nhạt nhìn nàng một cái: "Nàng cũng không tin! Nếu nàng cũng không tin, vậy bổn cung lệnh cho nàng đem chuyện này đi điều tra ra nguyên do rõ ràng, cho nàng đoái công chuộc tội. Nếu nàng không tìm ra được.. vậy thì bổn cung tự nhiên muốn trị tội nàng!"

Vân Châu Nhi vội vàng nói: "Tạ điện hạ, thần thiếp sẽ dốc hết sức lực!"

Lý Bắc Mục: "Ta không quan tâm nàng có dốc hết sức hay không, cái ta cần là kết quả"

Vân Châu Nhi nghe âm thanh lãnh đạm của Lý Bắc Mục, lập tức nói: "Vâng, điện hạ, thần thiếp nhất định đem sự tình ra điều tra nguyên do rõ ràng."

"Được, vậy bổn cung chờ tin tức của nàng! Hiện tại, nàng có thể đi được rồi!"

"Vâng, thần thiếp cáo lui!"

Vân Châu Nhi đứng dậy, nơm nớp lo sợ, vừa đi được vài bước, ngẫm nghĩ, liền xoay người, rụt rè nhìn Lý Bắc Mục hỏi: "Điện hạ, người tính xử trí Li nhi như thế nào?

Lý Bắc Mục không nhìn lấy nàng, chậm rãi bưng chén trà lên, nói:" Yên tâm, bổn cung tạm thời không xử trí nàng ta! "

" Tạ điện hạ "

Sau khi Vân Châu Nhi rời khỏi Đông Cung, trong lòng vẫn cứ luôn âm thầm trách cứ Vân Lâm Li - Li nhi ơi là Li nhi, ngươi vì sao lại phải làm như vậy? Ngươi như vậy không phải làm ta càng khó xử hơn sao? Thái Tử đối xử với ta cũng được coi là tốt, ngươi như vậy lại kính hắn một đao, chỉ sợ sau này Thái Tử sẽ không bao giờ tới Liên Hoa Cung nữa!

Nàng cùng Vân Lâm Li từ nhỏ cùng nhau lớn kên, Vân Lâm Li là đứa trẻ được cha mẹ nàng nhận nuôi. Nàng nhớ rõ, khi Vân Lâm Nhi đến nhà bọn họ chỉ mới có tám tuổi!

Tình cảm giữa hai người rất thân, so với tỷ muội ruột còn thân hơn, nhưng lần này Vân Lâm Li lại làm ra chuyện tới như vậy, nàng thật sự không nghĩ ra được lý do là vì sao!

Vân Lâm Li làm như vậy, không những gây bất lợi cho Thái Tử Phi là nàng, mà còn gây bất lợi cho cả Li Quốc!

Lòng Vân Châu nhi nóng như lửa đốt, nếu Thái Tử muốn nàng tìm ra nguyên do, vậy nàng chỉ có thể đến địa lao tìm Vân Lâm li hỏi rõ.

Về phía Đông Cung, Vân Châu Nhi vừa mới đi, Lý Bắc Mục liền kêu Lữ Dạ tiến vào.

Lữ Dạ tiến vào tẩm cung của Lý Bắc Mục, khom người nói:" Thái Tử điện hạ! "

" Ngươi cho người đem Vân Lâm Li thả ra! "Li Bắc Mục nói với Lữ Dạ.

Lữ Dạ:" Thái Tử điện hạ, sau khi thả Vân Lâm Li ra, vẫn để cho nàng về Liên Hoa Cung sao! Chỉ sợ là! "

" Đương nhiên không thể để nàng về Liên Hoa Cung, cho nàng đi Tẩy Y Phòng! "[ nơi làm công việc giặt giũ]

" Vâng, Thái Tử điện hạ!"

Thái Tử điện hạ không ban chết cho kẻ ám sát mình, cư nhiên lại còn thả ra, an bài ở Tẩy Y Phòng. Đây là một ân huệ rất lớn! Còn vì sao Thái Tử muốn chiếu cố? Người khác không thể nào biết được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play