Làm cho nàng trước mặt hắn chính miệng mình thựa nhận nàng sai rồi!
Cho dù nàng khuất phục, chấp nhận sai lầm, nhưng nỗi hận thù trong lòng vẫn còn đó. Chỉ cần nàng sống một ngày, nỗi hận vẫn luôn còn trong lòng nàng!
* * *
Đông Cung.
Lý Bắc Mục đặt tay sau người, đứng ở trước cửa trên hành lang, mày nhíu chặc, khép hờ hai con mắt.
Những hình ảnh luôn tồn tại trong đầu hắn dần hiện ra, là khi ở Li Quốc, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Vân Lâm Li!
Lúc ấy hắn bị Vân Lâm Li làm cho kinh ngạc trước gương mặt của Vân Lâm Li.
Vân Lâm Li nổi bất giữa một đám vũ nữ đang nhảy nhót. Trên mặt các vũ nữ đều nở nụ cười, riêng nàng mang theo vẻ mặt phiền muộn. Cho dù là phiền muộn nhưng cũng không che đậy được vẻ đẹp cá tính và trầm lặng kia.
Đặc biệt là đáy mắt đen nhánh sáng ngời của nàng, ẩn chứa khí chất u buồn cùng oán hận sâu sắc!
Lý Bắc Mục dưới đáy lòng âm thầm tán thưởng. Với gương mặt đẹp thần sầu, sợ là tiên nữ giáng xuống trần giang, trên đời chưa từng có!
Khi đó hắn có cảm giác nhịp tim đập thật nhanh, đến bây giờ ký ức ấy vẫn còn mới mẻ.
Hắn hỏi ca ca của Vân Châu Nhi, hiện đang là quốc vương của Li Quốc. Nữ nhi làm cho tim hắn đập nhanh như vậy là người ra sao? Vân Châu Diễm nói cho hắn, đó là chỉ là tỳ nữ trong cung, hơn nữa đã thành thân!
Tâm trạng hắn lúc đó đột nhiên trầm xuống, cảm thấy vô cùng mất mát.. Không nghĩ tới, hắn lại nhìn thấy nàng một lần nữa, khi ấy, nàng là của hồi môn của Vân Châu Nhi đi tới Đại Hưng Quốc!
Lý Bắc Mục đang nhớ lại những hồi ức, phía sau bỗng vang lên âm thanh của thái giám Minh Tứ: "Điện hạ, Vân Lâm Li đã nhận tội!"
Li Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người liền hướng địa lao phương hướng đi, danh bốn biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát đi lên.
Đi ở phía trước Li Bắc Mục vừa đi vừa nói:
Lý Bắc Mục bỗng nhiên mở to mắt, xoay người đi về phía địa lao, Minh Tứ biết hắn muốn đi địa lao, liền theo sát:
"Sớm biết lấy Thiên Diệp ra dùng hình, có thể khiến nàng khuất phục nhận tội, cần gì phải lãnh phí thời gian trên người nàng!"
Minh Tứ vừa nghe vậy, lập tức nói: "Điêj hạ thứ tội, tâm của Vân Lâm Li đó cứng như đó, chỉ đánh Thiên Diệp vài roi không khiến nàng ấy nhận tội, cho nên láo nô tự tiện làm chủ gia tăng hình phạt, chém ngón tay.."
Lý Bắc Mục dừng chân lại: "Chém ngón tay? Tội Thiên Diệp phạm, không đến mức phải chém ngón tay, ngươi làm như vậy không ổn!"
Minh Tứ vội vàng quỳ xuống: "Lão nô biết sai, xin điện hạ trừng phạt!"
"Phạt là đương nhiên, phạt ngươi ba tháng bổng lộc!" Lý Bắc Mục nói xong rời đi.
"Tạ điện hạ!"
Minh Tứ bò dậy đuổi theo Lý Bắc Mục, hắn biết Thái Tử phạt hắn như vậy là nhẹ, đó là lý do hắn vẫn luôn bên cạnh phụng dưỡng Lý Bắc Mục
Làm người đứng đầu thái giám bên cạnh Thái Tử, lại không làm theo mệnh lệnh của chủ nhân phân phó, dựa theo chính quy, hắn không chỉ bị phạt bổng lộc, còn phải bị đánh roi.
- -
Địa lao
Thiên Diệp đã bị giải xuống từ cột chữ thập, nàng nằm trên mặt đất run rẩy, thân mình cuộn tròn thành một khối, ngón út bị chém vẫn còn chảy máu. Giờ phút này, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, vẻ mặt đầy thống khổ.
Cách vách nhà tù Vân Lâm Li nhìn nằm trên mặt đất ngàn diệp, khổ sở trong lòng vạn phần.
"Ngàn diệp, ngàn diệp, ngươi kiên trì trụ, Thái Tử hẳn là thực mau sẽ đến, ta cầu hắn tìm ngự y cho ngươi băng bó, ngàn diệp.."
Ở nhà lao sát vách, Vân Lâm Li nằm trên mặt đất nhìn Thiên Diệp, trong lòng vạn phần khổ sở.
"Thiên Diệp, Thiên Diện, tỷ cố cầm cự, Thái Tử hẳn sắp tới rồi, muội cầu xin hắn tim thái y băng bó giúp tỷ, Thiên Diệp.."
Vân Lâm Li đang gọi Thiên Diệp, liền nghe thấy có bước chân từ bên ngoài truyền đến. Nàng không cần nhìn cũng biết, ngưới tới nhất định là Thái Tử.
Ánh mắt Vân Lâm Li tràn đầy thù hận cũng phẫn nộ, khi tiếng bước chán càng lúc càng gần, nàng mới thu hồi lại ánh mắt, quỳ lạy Lý Bắc Mục: "Tiểu nhân đã thấy Thái Tử điện hạ!"
Nha dịch mửa của nhà lao của Vân Lâm Li ra, Lý Bắc Mục nhìn thoáng qua cách vách thấy Thiên Diệp nằm la liệt trên mặt đất, chậm rãi bước vào nhà lao của Vân Lâm Li.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT