Edit: Nhất Thanh

Chưa beta.

Buổi tối Hoắc Kham vừa thấy Chương Hướng Duy về liền hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì.

Chương Hướng Duy nói dối được ba mẹ và Vương Trình, nhưng chiếc mặt nạ ấy lại gần như vô hình đối với hắn.

Hoắc Kham không vội vàng tra hỏi cậu, hắn lái xe đi ra ngoại ô, tắt máy, hạ cửa kính xe xuống, kéo đứa nhỏ ngồi ra ghế phía sau, hắn điều chỉnh ghế ngả ra rồi kéo đứa nhỏ ôm lên đùi.

"Nói đi, làm sao vậy?"

Chương Hướng Duy bám vào vai hắn, tránh khỏi ánh mắt  nặng nề của hắn: "Anh ăn cơm tối chưa ạ?"

Hoắc Kham nói: "Ăn rồi."

Chương Hướng Duy lại hỏi: "Ăn gì ạ?"

Hoắc Kham liệt kê từng món một, nói xong hắn bóp bóp mũi cậu: "Thầy Hoắc đã làm mẫu cho em rồi đấy, cho em biết cái gì gọi là thành thật, bây giờ đến lượt em."

Chương Hướng Duy mắt to trừng mắt nhỏ với người đàn ông trước mặt: "Hay để em ngồi sang bên cạnh đi."

"Đừng nhúc nhích, ngồi ngoan nào, cứ thế này mà nói đi." Hoắc Kham giữ eo cậu, kéo cậu dựa sát vào lồng ngực mình hơn.

Ánh mắt của Chương Hướng Duy có chút mông lung, mãi một lúc lâu mới chậm rì rì nói: "Em gặp anh trai của anh, là Hoắc, Hoắc Kiêu."

Bàn tay to đang đặt trên eo cậu cứng đờ trong nháy mắt, một lát sau mới tiếp tục xoa nhẹ, giọng hắn chẳng bộc lộ cảm xúc gì: "Lúc nào?"

Chương Hướng Duy còn chưa đáp, đã nghe người đàn ông kia nói: "Lúc sáng sớm tôi gọi điện cho em à?"

".....Vâng."

Hoắc Kham nhéo eo của cậu, hàm ý trừng phạt: "Em lừa tôi nói say xe."

Chương Hướng Duy đau nên muốn tụt xuống, lại bị người kia túm chặt, cậu vỗ lên bàn tay của người kia một cái: "Ôi trời, em thấy trọng điểm của anh hơi sai sai rồi đó?"

Hoắc Kham nhìn mu bàn tay: "Em đánh tuii."

Chương Hướng Duy nghe giọng điệu ấm ức của hắn, đang định lên tiếng thì mặt đã bị hai ngón tay của hắn giữ lại, trên môi ấm nóng.

"Tôi với Hoắc Kiêu đã nhiều năm không liên lạc."  Hoắc Kham hôn đứa nhỏ, rũ mắt che đi cảm xúc, "Chuyện anh ta về nước tôi không biết."

Sau đấy hắn khẽ cười: "Sở dĩ anh ta tìm em, là muốn bảo em thuyết phục tôi quay về."

Chương Hướng Duy nín thở, chỉ vậy mà hắn đã dễ dàng đoán được...

"Nhưng mà em không đồng ý." Chương Hướng Duy đẩy mặt hắn ra, nhịp thở vừa nhanh vừa ẩm ướt, "Em nói với anh ta rằng em không rõ trong nhà anh xảy ra chuyện gì, không thể tùy tiện đi khuyên anh quay về, em chỉ có thể kể chuyện đã gặp anh ta cho anh nghe thôi."

Hoắc Kham híp mắt: "Anh ta cho em cò kè mặc cả như vậy sao?"

Chương Hướng Duy ho khan, hai bên tai đỏ ửng: "Em nói em là bạn trai của anh."

Hoắc Kham ngẩn người, hắn tự hào hôn lên mặt đứa nhỏ: "Bảo bảo thông minh quá đi."

.

Hoắc Kham hôn một lúc, hắn đưa tay lau đôi môi ướt át của đứa nhỏ, cẩn thận tránh khỏi vết thương mà hắn vừa cắn cậu.

"Từng nghe qua đạo đức giả* chưa, chính là Hoắc Kiêu đấy."

*Đạo đức giả: Nguyên gốc là斯文败类,  theo baidu giải thích là một từ trên mạng hay được sử dụng trong các fandom, dùng để chỉ những anh zai đeo kính hào hoa, phong nhã, đẹp trai mlem mlem nhưng bụng dạ thâm sâu khó lường. Cũng là một loại nhân vật rất được chị em yêu thích, mong được nhìn thấy thần tượng mình đóng vai phản diện của màu sắc như trên.

Chương Hướng Duy nghĩ lại cuộc nói chuyện lúc sáng nay, cậu im lặng.

"Có phải tên kia nhắc đến ba mẹ em để uy hiếp em?", Hoắc Kham xoa phần tóc gáy mềm mại của đứa nhỏ.

Chương Hướng Duy trợn mắt há mồm, tại sao cái gì hắn cũng đoán đúng vậy, cứ như có mặt ở đó không bằng.

Hoắc Kham khinh bỉ nói: "Hắn y chang con phượng hoàng đực như Hoắc Xa."

Chương Hướng Duy chớp chớp mắt: "Hoắc Trình..."

Trên mặt Hoắc Kham như phủ một tầng sương lạnh.

Chương Hướng Duy lập tức ngậm miệng.

Cửa xe được hạ xuống, gió đêm thổi vào đem theo cả cảm giác lành lạnh của tháng mười một.

Thành phố A cuối thu rất lạnh.

Chương Hương Duy lại thấy đêm nay còn lạnh hơn mọi khi, cậu ôm chặt người đàn ông như trong hầm băng đi ra, cậu có chút sợ sệt, nhưng lại đau lòng nhiều hơn.

“Hay là..” Chương Hướng Duy nhún nhường, “Anh kể với em một chút đi?”

Hoắc Kham nhướng mày.

Trong lòng Chương Hướng Duy nặng nề, hắn vẫn không muốn để cậu tiến vào lãnh thổ liên quan tới gia đình của hắn sao? Cậu hít sâu một hơi, nỗ lực cong khóe môi.

“Không sao đâu ạ, không nói cũng không sao, chỉ là em sợ anh thấy bí bách quá, đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng khiến mình bí bách, vừa bực vừa mệt, lão Vương hay nói như thế với em đó, khó chịu thì nói ra sẽ tốt cho sức khỏe….”

Hoắc Kham đột nhiên ngắt lời, vẻ mặt nghiêm nghị: “Em ở trước mặt người đàn ông của mình nhắc đến một thằng đàn ông khác cơ à.”

Chương Hướng Duy sững sờ nhìn hắn: “Lão Vương là anh em của em.”

Hoắc Kham nói chuyện như lẽ đương nhiên: “Giấm của một con chó tôi cũng sẽ ăn.”

Chương Hướng Duy: “…”

Anh nói như vậy, em còn gì để nói nữa chứ.

.

“Không phải là không muốn nói cho em chuyện nhà tôi, mà là đối với tôi, đó không phải nơi có thể gọi là nhà, tôi không tìm thấy những thứ đại diện cho một gia đình tồn tại ở nơi đó.”

Hoắc Kham nâng mặt đứa nhỏ, chạm vào chóp mũi cậu, ánh mắt từ âm trầm biến thành dịu dàng, giọng hắn khàn khàn: “Duy Duy, em có muốn thử cho tôi một mái nhà không?”

Chương Hướng Duy tựa như bị đầu độc: “Được.”

Tảng băng trong lòng Hoắc Kham lập tức tan thành một dòng nước ấm, rút chạy khỏi người hắn, hắn ôm đứa nhỏ vào trong ngực, ôm thật chặt: “Đã rất nhiều năm tôi không quay về đó.”

Chương Hướng Duy im lặng lắng nghe.

Hoắc Kham cúi đầu, dùng cằm cọ lên đỉnh đầu đứa nhỏ: “Có phải em thấy tình cảnh gia đình tôi rất giống kịch bản bộ phim em đang quay hay không?”

Chương Hướng Duy cảm thấy Hoắc Kham không phải muốn nghe đáp án từ cậu, nên tiếp tục im lặng.

“Nhưng vẫn không phải giống hệt.”

Hoắc Kham tự mình nói, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc hoài niệm, quanh người hắn cũng bắt đầu tản ra cảm giác lạnh lẽo: “Lúc mẹ tôi có chuyện gọi điện cầu cứu ông ta, ông ta đang ở cùng vợ cũ, nên không nghe máy.”

Chương Hướng Duy hai mắt mở to.
“Nếu như lúc đó đưa đến bệnh viện kịp thời, bà ấy có thể sống.”

Hoắc Kham phát ra tiếng thở nặng nề, hắn siết lấy đứa nhỏ trong lồng ngực đến mức phát run, lặp đi lặp lại câu nói kia: “Có thể sống tiếp.”

Chương Hướng Duy bị hắn ghìm đến mức đau đớn, cậu gắng gượng ngẩng đầu lên, lại có chút sợ hãi.

Người đàn ông nhếch mép, tia máu đỏ chằng chịt nơi đáy mắt, viền mắt hắn ướt át, khuôn mặt chứa nỗi căm hận khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.

Chương Hướng Duy chưa từng thấy hắn như vậy, nhất thời tay chân luống cuống: “Thầy Hoắc ơi… Hoắc Kham? Hoắc Kham, Hoắc Kham!”

Ngón tay cậu run rẩy xoa xoa viền mắt hắn, cứ một chút lại hôn động viên hắn: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.”

Nếu như gia đình là nơi ấm áp, có ai không muốn trở về cơ chứ.

.

Hoắc Kham nói với Chương Hướng Duy rất nhiều điều.

Nói mẹ hắn là người như thế nào, nói về tuổi thơ ngắn ngủi của hắn, sau đó hắn cùng Hoắc gia xuất ngoại lánh nạn rồi ở chung, rồi nói về địa vị của mẹ con Hoắc Kiêu trong lòng Hoắc Xa, rồi nói về quá trình hắn quay về nước như thế nào…
Chương Hướng Duy ban đầu còn ngoan ngoãn lắng nghe, sau đó cậu dần phát hiện ra Hoắc Kham bắt đầu không thành thật, cậu còn chưa hiểu ra sao, đã mơ hồ bị người ta thu phục.

Chuyện đã xảy ra là không thể ngăn lại.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Kham vẫn chưa dừng lại.

Chương Hướng Duy đẩy hắn ra mơ màng nói: “Em còn phải lên máy bay mà…”
“Không lỡ chuyến đâu, sẽ đến kịp.”
Hoắc Kham nói xonng thì đè cậu xuống dưới thân, hôn lên môi cậu chặn lại lời cậu định nói ra.

Sau một hồi bận rộn, Hoắc Kham tựa lưng vào ghế, trong xe bật điều hòa, hắn dùng áo sơ mi màu ghi của mình bọc chặt đứa nhỏ.

“Ngoan nào, đừng có lộn xộn, chú của em chưa ăn no đâu.”

Người trong ngực lập tức ngoan ngoãn.
Hoắc Kham đưa tay vén sợi tóc dính lên trán đứa nhỏ, mơn trớn cái trán ẩm ướt của cậu, sờ soạng một lúc xong hắn châm thuốc hút.

Hút xong Hoắc Khâm dập thuốc, lại hôn đứa nhỏ ngoan ngoãn trong lòng mình mấy cái, rồi lái xe di chuyển đến sân bay gần đó, gọi điện thoại cho Trần Huong Hương.

Không lâu sau, một chiếc xe đi tới, Trần Hương Hương xuống xe, bước nhanh về phía xe của Hoắc Kham.

Chương Hướng Duy ăn mặc chỉnh tề bước xuống từ xe Hoắc Kham, mũ lưỡi trai đè thấp, cậu đeo khẩu trang và kính râm, áo khoác cũng kéo kín, bàn tay giấu trong ống tay áo, từ trên xuống dưới được che kín mít.

Thế nhưng Trần Hương Hương vẫn cảm nhận được mùi vị của một đóa hoa bị gặm quá độ, cô trừng mắt lườm kẻ cầm đầu ở ghế tài xế một cái.

Chương Hướng Duy đi ra sau xe lấy hành lí, Trần Hương Hương vội vã đi theo: “Được không đó?”

“Được ạ.”, giọng nói khàn khàn của Chương Hướng Duy truyền ra tư trong khẩu trang, cậu gọi điện thoại cho người trong xe: “Em đi nha.”

Hoắc Kham gục đầu trên vô lăng: “Đến đoàn phim phải ngoan nhé.”

“Em biết rồi.” Chương Hướng Duy cong môi, nghiêm túc nói: “Cho dù anh có quyết định như thế nào, em cũng đứng về phía anh.”

Trong điện thoại Hoắc Kham im lặng một lát, vang lên một tiếng thở dài: “Không muốn để em đi, hay là em quay về xe đi.”

Eo Chương Hướng Duy đang đau gần chết, nghe hắn nói vậy cơ thể phản xạ có điều kiện hơi run lên, cậu sợ thật đó.
“Đừng linh tinh, còn phải quay lâu lắm, anh cũng bận như thế cơ mà.”

Có cảm giác như ông chồng phải đi làm đang dỗ dành cô vợ nhỏ dính người của mình vậy.

Hoắc Kham cũng nhận ra điều đó, nhưng mà hắn không muốn thay đổi, đây là một trải nghiệm rất mới mẻ: “Em quay xong bộ này thì nghỉ một đợt đi, tôi cũng sẽ thu xếp thời gian, chúng ta ra nước ngoài du lịch.”

“Được ạ.” Chương Hướng Duy thấy chị Hương Hương giục mình, cậu vội nói: “Không nói chuyện nữa nha, cứ như thế đã, anh đi về lái xe chậm thôi nhé.”

Sau khi thiếu niên tắt máy, Trần Hương Hương hỏi: “Ngay mai phải quay cảnh mặc áo ba lỗ, trên cổ với cánh tay em không để lại dấu vết gì chứ hả?”

Chương Hướng Duy lắc đầu: “Anh ấy biết tiến độ quay của em, tự có chừng mực.”
Trần Hương Hương trợn trắng mắt, trái tim mẹ già đầy phiền muộn: “Còn nói đỡ cho người ta cơ, chị nói với em rồi, em quá là ngoan rồi đấy!”

Chương Hướng Duy liếm vết xước trên môi, mất tập trung đáp: “Dạ?”

Trần Hương Hương: “…”

Không phải là bị hôn đến mức hỏng cả đầu óc chứ? Rốt cuộc là kéo dài bao lâu đây?

Trong đầu Trần Hương Hương hiện lên vài hình ảnh, cô vội vàng che mũi, đọc thầm bảng cửu chương.

.

Lúc Hoắc Kham về nhà, không có gì bất ngờ thấy Hoắc Kiêu ở ngoài cửa.

Hắn mở cửa đi vào, Hoắc Kiêu đi theo phía sau.

Cửa bị dùng sức đóng sầm lại, kéo theo bầu không khí khiến người ta nghẹt thở.
Cả người Hoắc Kham toàn là mùi thuốc lá, hắn cởi áo khoác vứt lên ghế, tháo hai cúc trên cổ áo sơ mi, xắn cổ tay áo lên rồi đi rót rượu uống, khí tức quanh thân lộ ra vẻ hung ác khó nén.

Hoắc Kiêu mặc âu phục đi giày da, hai tay đút túi quần, im lặng đứng trong phòng khách.

Hoắc Kham uống liên tục hết nửa bình rượu rồi mới mở miệng: “Sao mà Hoắc Trình đã chết rồi, bảo anh đích thân về nước tìm tôi cơ à?”

Hoắc Kiêu bình thản nói: “Sao, đứa nhóc kia không nói cho cậu à?”

Hoắc Kham giữ nguyên động tác châm thuốc.

Hoắc Kiêu nói: “Cậu quay về sẽ biết.”
Bật lửa bằng kim loại bị nhấn vang lên tiếng lạch cạch, trong mắt Hoắc Kham ánh lên ngọn lửa, giọng điệu cực kì hờ hững.

“Nếu chết thật thì cũng chẳng cần gọi tôi về, đã có con trai cả giúp ông ta đưa tang rồi.”

Hoắc Kiêu rút hộp thuốc lá từ trong túi quần tây, cũng châm một điếu: “Cậu không về, tôi sẽ khiến giấc mộng làm diễn viên của đứa nhóc kia tan vỡ.”
Hoắc Kham cười lạnh: “Anh thử xem.”
Đôi mắt ẩn sau gọng kính vàng của Hoắc Kiêu vô cùng lạnh nhạt.

Hoắc Kham đẩy đổ chiếc ghế tựa, vang lên tiếng động rất lớn: “Hoắc Kiêu, nếu anh dám động đến em ấy, tôi sẽ phát nát công ty anh.”

Hoắc Kiêu hờ hững: “Bố biết sự tồn tại của đứa nhóc đó.”

Ánh mắt Hoắc Kham đột nhiên nặng nề, hắn cắn chặt điếu thuốc bên môi, hai hàm răng cũng nghiến chặt, giữa hai bên chân mày u ám tối tăm.

Không khí tựa như đóng băng.
“Tôi không động đến nó, bố cũng sẽ vì muốn cậu trở lại mà động tay động chân với nó.”

Hoắc Kiêu cởi bỏ lớp mặt nạ ôn hòa nhã nhặn, lộ ra vẻ trào phúng cay nghiệt được hắn ta giấu bên trong, cùng với cả sự cười cợt trên nỗi đau của người khác: “Cậu đã lăn lộn trong nước nhiều năm rồi, lăn đến mức công thành danh toại, lại tự mình cho kiếm về một điểm yếu, vậy cũng đừng trách bị người khác lợi dụng.”

Sắc mặt Hoắc Kham căng cứng đến mức tái nhợt.

Hoắc Kiêu gảy tàn thuốc: “Ông ấy chỉ muốn đến tết có thể nhìn thấy con trai nhỏ ngồi bên bàn cơm thôi.”

Hoắc Kham bật cười thành tiếng: “Tôi về, mấy người nuốt nổi cơm sao?”

Hoắc Kiêu ném điếu thuốc còn một nửa vào thùng rác: “Tôi đi trước, hôm ba mươi tôi sẽ phái người đến sân bay đón cậu.”

.

Lúc An Lợi dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa đi vào, phòng khách đã bị đập phá lung ta lung tung, vẻ mặt y nhăn nhúm muốn rạn nứt, y không để ý đến đống đổ nát bên chân mà nhanh chóng đi về phía thằng bạn đang đứng ở ban công: “Hoắc Kiêu về nước?”

Hoắc Kham nhìn bóng đêm, không nói một lời.

An Lợi nhìn vẻ mặt này của hắn, sắc mặt cũng hơi thay đổi, có vẻ đúng là Hoắc Kiêu rồi.

Hắn ta đến Trung Quốc làm gì?

An Lợi có chút nhức đầu, lúc y nói với mẹ Chương Hướng Duy về tình hình gia đình của thằng bạn y, là có chỉnh sửa thêm bớt.

Có một vài điều không muốn để người khác biết, y chỉ nói qua loa không rõ ràng
Nó tồn tại như một điều cấm kỵ.

Thằng bạn già tức giận đến mức này, tám phần mười là liên quan đến người hắn thích.

Ngậm trong miệng sợ, nâng trong tay sợ vỡ, chẳng nhẽ lại không bị người ta đem ra lợi dụng sao?

Nhưng An Lợi nghĩ không ra, trong nhà muốn kéo hắn trỏ về, lại đi phái Hoắc Kiêu đến thuyết phục?

Có khả năng sao? Đã mặc kệ nhiều năm thế rồi.

Chẳng lẽ là người đã già cũng trở nên phàm tục, muốn gia đình hòa thuận, con cái ở bên chăm sóc?

An Lợi đột nhiên nhớ ra, nhỏ tiếng mắng: “Có phải cậu quên là hôm nay phải bay đến Paris không đấy?

Hoắc Kham nói: “Còn sớm mà.”

“Sớm á?” An Lợi giơ đồng hồ đeo tay ra trước mặt hắn,”Hoắc gia, ngài xem bây giờ mấy giờ rồi? Cả nửa ngày trời không thèm mở cửa cho Tiểu Phương, điện thoại cũng không nghe, làm cô ấy còn tưởng mình làm sai chuyện gì, giờ vẫn đang trốn ngoài cửa kia kìa, còn chưa dám thu dọn đồ cho cậu…”

Hoắc Kham không chờ y nói xong đã sải bước đi về phía phòng khách, lục trong đống đồ bừa bãi lôi ra cái điện thoại đã sứt mẻ, bấm mở nguồn.

Có điện thoại gọi tới.

Hoắc Kham ấn nghe: “Bảo bảo, xuống máy bay rồi à?”

Giọng Chương Hướng Duy tràn ngập lo lắng: “Em gọi mấy lần đều báo tắt máy, anh đang làm gì vậy?”

Hoắc Kham nói: “Điện thoại có vấn đề, tôi đang xem tivi.”

An Lợi đang định dựng lại cái bàn trà: “…”

Hoắc Kham đưa điện thoại cho An Lợi, dùng khẩu hình nói: “Em ấy không tin, cậu làm chứng đi.”

An Lợi đón lấy điện thoại, không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.
Đồ sợ vợ danh xứng với thực.

“Chú đang ở bên cạnh cậu ta đây.”

An Lợi dưới ánh mắt cảnh cáo của thằng bạn già đành nói: “Cậu ta xem tivi, chú cũng xem này, không phải phim đâu, xem bừa thôi, không có tiếng á?”

Hoắc Kham nhanh chóng đi tìm điều khiển mở tivi lên, sợ hãi tuôn một đống mồ hôi lạnh, đồng thời cũng thấy hối hận vì đã bịa ra lí do kia.

Nói gì không nói lại đi bảo xem tivi, may mà điều khiển không bị ném đi xa.
“Được, yên tâm đi.”

An Lợi đưa điện thoại cho hắn: “Tắt rồi, bảo là trước khi cậu lên máy bay thì gọi điện cho nhóc ấy.”

Hoắc Kham thở dài, trước khi tắt máy còn không quên dặn dò cơ đấy.

An Lợi: “…”

___________________________________

Thanh: Hello lâu lắm rồi mới ngoi lên ಥ╭╮ಥ Xin lỗi mọi người nhiều nha. Định năm mới hết lười rồi mà hết Tết lại va phải Chuang2021 =))))))) Đu trai quên lối về luôn ahihi.

Haiz. Còn có cỡ gần 20c nữa là end chính văn rồi mà còn một đống drama cơ huhuhu. Cố lên nào ~

À đúng rồi, giờ dịch dã nguy hiểm, mọi người ngoan ngoãn ở nhà nhé (◍•ᴗ•◍)❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play