Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta:

Chương Hướng Duy hỏi Hoắc lão đại cách diễn một chút, sau đó tự ngồi xổm ở góc nhỏ gặm nhấm, lát sau đạo diễn gọi đi bắt đầu quay.

Quần diễn phức tạp hơn so với Chương Hướng Duy, xem tivi không cảm thấy gì, tham gia vào mới biết có bao nhiêu khó khăn cần giải quyết.

Chỉ là một cảnh đánh nhau mà quay đến mười mấy hai mươi lần.

Vài giây lên hình, ngoại trừ diễn viên có lời thoại ra, còn phải đảm bảo mỗi diễn viên quần chúng đều làm đúng chuẩn động tác, biểu tình phải phù hợp, không thể làm sai, bằng không sẽ phải làm lại.

Chương Hướng Duy đối với nhân viên đoàn phim tăng thêm một phần kính nể.

Đặc biệt là Hoắc Kham.

Phim truyền hình là diễn viên vì nội dung bộ phim mà buông bỏ bản thân, còn điện ảnh là diễn viên đem bản thân mình giao cho đạo diễn.

Không giống nhau.

Hoắc Kham một người quanh năm ở trong giới điện ảnh, lần đầu tiên tham dự vào phim truyền hình, biểu hiện thành thạo điêu luyện, đó đều là nhờ kinh nghiệm phong phú.

Quá lợi hại, Chương Hướng Duy nghĩ, cậu phải học tập người ta nhiều một chút.

Chương Hướng Duy thừa dịp không có cảnh của mình, trên người dính toàn máu lết đi nghỉ ngơi, khắp người cậu đều đau nhức.

Trần Hương Hương cầm hộp thuốc xử lý vết thương cho cậu.

Thấy cậu bất động, Trần Hương Hương nghĩ là cậu mệt mỏi, dỗi hờn, cô kiên trì dỗ dành: "Em trai, chờ em ký hợp đồng với công ty rồi, có thể bảo công ty tìm cho em một trợ lý đi theo."

Nếu như có thể buộc chặt cùng Hoắc Kham, không lo không có độ hot, nói không chừng còn có thể thông qua bộ phim này xào CP, chắc chắn sẽ là tiền đồ xán lạn, càng đi càng cao, muốn mấy người phụ tá cũng không thành vấn đề.

Điều kiện tiên quyết là đoàn đội Hoắc Kham không đối xử với cậu giống như đối xử với những người muốn cọ nhiệt trước dây, không có tí thương xót nào mà trừng trị thẳng tay, đè ép những nghệ sĩ muốn thông qua scandal chiếm được lợi ích, chỉ cần hắn một mắt nhắm một mắt mở là được.

Trần Hương Hướng đứng dưới góc độ một trợ lý tính toán, cảm thấy cái tính khả thi của chuyện này so với trúng số còn xa vời hơn.

Chờ thái độ đoàn đội Hoắc Kham rồi lại nói vậy.

"Em có chị là đủ rồi."

Thiếu niên đơn thuần, giọng nói chân thành cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Hương Hương, cô sửng sốt một chút, bên trong cảm động, ngoài miệng lại trêu chọc: "Nhưng chị của em chỉ có một người, một đôi tay, có những việc không giúp em được nè."

"Huống hồ nam nữ khác nhau, tìm một cậu nhóc, ngoài việc giúp em bôi thuốc xoa bóp đấm lưng, còn có thể giúp em mặc quần áo, ăn uống, chăm sóc sinh hoạt."

Chương Hướng Duy "..."

Đều là những việc cậu có thể làm, có chân có tay chứ đâu có tàn phế.

Túi xách trên tay Trần Hương Hương vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Chương Hướng Duy, cô đưa cho cậu.

"Nghe xong thì bôi thuốc vào, chị đi tìm người trang điểm lại cho em."

Sau đó còn vừa đi vừa chửi thầm: "Người mới thì không phải là người chắc, trang điểm trôi thành cái dạng gì rồi mà cũng không ai quan tâm à."

Trong đấy còn kèm theo một tiếng chửi bậy.

Chương Hướng Duy nhận điện thoại.

"Mẹ ạ."

Mẹ Chương ở đầu bên kia hỏi: "Tiểu Duy, quay phim thế nào rồi?"

Chương Hướng Duy kẹp điện thoại ở bên tai, tay thì mở hòm thuốc ra.

"Rất tốt ạ."

Mẹ Chương lo lắng nói: "Phim cổ trang đều phải treo lên cao bay tới bay lui, trông nguy hiểm lắm, con có bị thương không?"

"Không ạ." Chương Hướng Duy cầm bình phun lên một vết thương lớn ở đầu gối, đau đau, cậu nhíu mày.

"Nhân viên đoàn phim đều rất quan tâm con."

Mẹ Chương vẫn không yên tâm.

"Hay là để mẹ đi cùng con?"

Chương Hướng Duy không đồng ý.

"Không cần đâu ạ, con đã mười chín rồi, cao lớn như này rồi, đâu phải trẻ con nữa."

Mẹ Chương có chút thất vọng, con trai lớn rồi, muốn độc lập rồi.

"Được rồi, vậy con phải biết bảo vệ chính mình biết chưa."

Dừng một chút, bà muốn nói lại thôi: "Tiểu Duy, con ở đấy có xem tin tức không?"

Chương Hướng Duy dừng động tác trên tay lại, biết đến mẹ mình muốn hỏi cái gì, cậu dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Lúc chờ quay nhàm chán sẽ xem, về khách sạn cũng sẽ nghịch điện thoại."

"Vậy con xem tin tức, con..." Mẹ Chương nghẹn ngào

Chương Hướng Duy vội vã an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, con vừa vào nghề đã nhận được tài nguyên tốt như vậy, người ta đỏ mắt nên muốn bôi đen con,nhưng nếu nhìn theo cách khác, thật ra con đã rất may mắn so với nhiều người khác rồi."

"Ở trong giới này, chỉ không có tiếng tăm mới bình an vô sự, mẹ xem minh tinh nào hot đều trải qua chuyện giống như con bây giờ, con thì sướng rồi, mới năm hai đại học, đóng bộ phim đầu tiên trong đời đã được trải qua chuyện mà người ta phấn đầu nhiều năm mới đạt được, có người cả đời cũng không đạt được, đều là sự rèn luyện thôi mẹ."

Cậu cười nói: "Huống hồ con từ bé đến lớn, bất luận là khiêu vũ, học hành, hay diễn xuất đều là số một, không hút thuốc không uống rượu không đánh nhau, không yêu sớm không bắt nạt con gái, thậm chí còn không mắng người, nếu mà muốn bôi đen con mấy chuyện này làm sao mà được, rất dễ bị xóa đi thôi, chờ con ổn định rồi sẽ không sao, con là diễn viên mà, có tác phẩm trong tay là tốt rồi."

Mẹ Chương nghe con trai nói xong, hiểu được đầu đuôi, bà thở dài: "Vị đại minh tinh kia có làm giá không? Có dễ nói chuyện không? Có làm khó con không?"

"Mẹ nói thầy Hoắc ạ?"

Trước mặt Chương Hướng Duy hiện ra hình ảnh người đàn ông kia cau mày, mím môi nghiêm mặt, lạnh lùng nghiêm túc, khí thế mạnh đến mức giống như có hình thể, cậu nuốt nước miếng một cái.

"Thầy Hoắc rất tốt, thầy ấy đóng phim cực kỳ nghiêm túc, có thể đóng chung với thầy ấy, bao nhiêu người cầu còn không được."

Dỗ dành mẹ xong , Chương Hướng Duy có cảm giác đã dùng não quá độ đến mức chuẩn bị thăng thiên, tự mình cũng đâu có nghĩ được thông suốt đến thế.

Một đêm bạo hồng đi liền với tinh phong huyết vũ là điều tất nhiên.

Không có tác phẩm, vừa mới cất bước đã đứng cao như vậy, khoảng cách đến lúc có thể đứng vũng còn xa lắm, chỉ cần sơ sẩy một chút thì không biết ở bên cạnh hay đằng sau có thể có người đạp cậu xuống dưới chân.

Chương Hướng Duy than thở, cậu với Hoắc Kham lấy đâu ra cảm giác CP vậy?

Siêu thoại 24CP không hiểu là do ai lập? Thật muốn đánh cho một trận.

Lại còn lôi video từ thời xưa xửa xừa xưa, yêu hận tình thù cái gì đấy, quá mất mặt.

Chương Hướng Duy tiếp tục xử lý vết thương trên cánh tay và đùi, từ lúc Hoắc Kham ra mắt đến nay, cậu chính là CP đồng tính duy nhất với người ta, chính xác mà nói là người duy nhất dám bán hủ trên đầu Hoắc Kham.

Đều lên hot search cả rồi, những người yêu thích Hoắc Kham tức gần chết, đoàn đội không thể nào không biết.

Thế nhưng Hoắc Kham ở đoàn phim nhìn cậu cũng không giống như nhìn thấy cái gì đó buồn nôn, còn dạy cậu diễn xuất, chỉ cậu làm sao nhập vai tốt hơn, hơn nữa còn cho cậu uống nước dừa, để cho cậu ở trong xe tránh fan tư sinh.

Thực sự là một người tốt, một tiền bối, trưởng bối đáng kính.

Một lúc sau, Chương Hướng Duy đứng giữa trận chiến hỗn loạn, lo lắng nhìn nóc nhà có hình ảnh vài người với bóng đao kiếm, nhìn thấy thân hình ảnh đế cao lớn nhất bị ba người khác tấn công lùi về sau hai bước, cậu trợn to mắt, hô hấp dồn dập, thân thể run cầm cập không ngừng gào lên

"Sư huynh ______"

Thiếu niên viền mắt ửng đỏ, đồng tử co rút, gân xanh trên cổ nảy lên, vạn phần hoảng sợ, gào khàn cả giọng.

Hoắc Kham từ nóc nhà nhìn xuống bên dưới, khí tức hơi ngưng lại, kiếm trong tay suýt nữa không cầm chắc.

"Cut."

Đạo diễn Vương cầm loa gọi.

"Thầy Hoắc, lại đây nói vài câu."

"Tiểu Chương, cháu cũng qua đây."

Chương Hướng Duy ho khan vài tiếng, vừa nãy hô một câu kia, rát cả cổ họng.

Trước đó cậu đã hô chừng mười lần như vậy, bởi vì các loại nguyên nhân mà cảnh này vẫn không qua, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi.

Trần Hương Hương chạy tới đưa nước.

Chương Hướng Duy chậm rãi uống vài ngụm, mắt nhìn người đàn ông đang bị chuyên viên trang điểm cùng trợ lý vây quanh đang đứng cạnh đạo diễn Vương.

Dường như cảm thấy được cậu đang nhìn mình, hắn nâng mắt, tầm mắt xuyên qua trường quay ầm ĩ, chuẩn xác quét tới.

Chương Hướng Duy thình lình chạm phải ánh mắt đen kịt như mực, sửng sốt một chút, nhếch miệng cười cười.

Người đàn ông kia nhìn cậu, đối lập rõ ràng trên mặt không có biểu tình gì.

Nhưng đôi mắt hoa đào như ẩn chứa sự thâm tình vô hạn, ôn nhu triền miên.

Bị nhìn chăm chú như vậy, phảng phất cảm giác như mình chính là người trong lòng của người ta, giống như bảo bối được nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Chương Hướng Duy cuống quýt thu tầm mắt lại, không dám nhìn nữa, tim đập liên hồi, tay chân như nhũn ra, cứ như bị trúng độc.

Fan của hắn đối với những diễn viên nữ muốn xào CP, chiêu thức thường dùng nhất chính là "Nghĩ nhiều rồi, đừng tự bổ não, thỉnh tự trọng, anh chúng tôi nhìn đống mỡ cũng rất thâm tình"

Quả nhiên không sai.

Cặp mắt đào hoa này đáng chết.

Chương Hướng Duy âm thầm nhắc nhở chính mình, sau này ngoại trừ lúc quay phim, tốt nhất là đừng nhìn nhau, quá dọa người.

Trần Hương Hương không bắt được khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, lúc này cô mới thoát khỏi dư vị cảnh quay vừa kết thúc.

"Tiểu Duy , lúc em hô lên chị cũng nhập diễn luôn rồi."

Chương Hướng Duy đôi mắt hơi mở.

"Thật ạ?"

Thật ra cậu cũng nắm được một chút căn bản của cảnh này, lúc trước xem kịch bản cũng cảm giác được, còn đặc biệt đánh dấu lại.

Chỉ sợ chính mình không nắm được phần tình cảm, đem tình huynh dệ diễn thành tình yêu.

"Đương nhiên rồi, còn phải điêu em sao, chị nổi hết cả da gà."

Trần Hương Hương duỗi cánh tay cho cậu nhìn.

"Biết đó gọi là gì không? Này gọi là năng lực đồng cảm, diễn viên luyện cũng không ra đâu, đây là thiên phú đấy."

Được khen, Chương Hướng Duy xấu hổ cười cười.

Chương Hướng Duy đi đến chỗ đạo diễn Vương, ngoan ngoãn lần lượt chào từng người một, anh nè chị nè cô nè chú nè gì đó.

Còn "thầy" để đến cuối cùng, đáng sợ nhất.

"Thầy Hoắc."

Chương Hướng Duy ôm kịch bản, một mực cúi đầu cung kính gọi.

Hoắc Kham phát ra âm thanh nhàn nhạt "Ừm".

Giống hệt như hôm khai máy.

Chương Hướng Duy nhụt chí nghĩ, sao cứ lúc nóng lúc lạnh vậy.

"Tiểu Chương, chú đã nói với cháu rồi, cảm xúc của cháu rất đầy đủ, không vấn đề gì".

Đạo diễn Vương vuốt đầu.

"Nhưng mà, cảm giác không đúng, không phải cảm giác chú muốn."

Hai mắt Chương Hướng Duy biến thành màu đen,kinh khủng nhất chính là điều này, không nói chỗ không được, mà nói là cảm giác không đúng.

Cảm giác là cái gì? Là ma quỷ à.

Chương Hướng Duy bó tay toàn tập.

"Đạo diễn Vương muốn sửa sao ạ?"

"Đúng, muốn sửa" đạo diễn Vương suy tư nói: "Như này, cháu vọt thẳng qua đó."

Chương Hướng Duy "..."

Sửa như thế, màn diễn này càng gay rồi.

Đạo diễn Vương nói: "Sau đó thầy Hoắc, cũng chính là sư huynh của cháu bởi vì phải bảo vệ cháu mà không thể hành động được, bị người ta phát hiện ra kẽ hở, mấy tên thích khách bắt đầu dựa vào việc tấn công cháu làm cho hắn bị phân tâm, hắn thay cháu cản một kiếm."

Chương Hướng Duy "..."

Quá gay cấn rồi.

Chương Hướng Duy nhìn Hoắc Kham cùng đạo diễn nghiêm túc thảo luận kịch bản, cảm thấy là do chính mình tư tưởng đen tối, cái gì mà gay không gay, đây là huynh đệ tình thâm, là huynh đệ!

Nữ chính của Hoắc Kham và cả nữ hai của cậu đều chưa tiến tổ. Chờ hai cô gái đó đến, nhất định có thể pha loãng vị của bộ phim này nhỉ...

Chương Hướng Duy nói ra ý nghĩ của mình "Đạo diễn Vương, nếu mà sửa như thế, có phải là cháu cần thể hiện ra bộ dạng thành công không đủ, thất bại có thừa, vừa ngu vừa ngây thơ đúng không ạ?"

Đạo diễn Vương nói: "Ngu là được rồi."

Chương Hướng Duy "..."

Cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng cười nhẹ, bất ngờ quay đầu nhìn sang phía người đàn ông kia.

Hoắc Kham nghiêng nghiêng đầu, nhìn lại, hửm?

Chương Hướng Duy liếc nhìn khóe môi lạnh lùng của hắn, gãi gãi chóp mũi, có lẽ là ảo giác thôi.

"Cứ như vậy, sau này nhân vật sẽ có sự tương phản lớn hơn nữa."

Đạo diễn Vương còn nói: "Thêm phần nền này, sau đó cháu tuy luyện ma công trở thành nhân vật phản diện, làm ma đầu, giết người không chớp mắt, lúc đang ám sát sư huynh của cháu thì đấu tranh nội tâm, cuối cùng tỉnh ngộ, quay đầu là bờ, quá hợp lý."

"Tiểu Chương, cháu không cần cảm thấy lo lắng, có thể được khán giả nhớ mặt, sau đó họ sẽ tranh luận về nhân vật đó, đây là một nhân vật rất tốt, vai phản diện không dễ đóng, diễn tốt nhất định sẽ được khen."

Chương Hướng Duy lật lật đánh dấu lên kịch bản, đạo diễn nói cũng có lý.

Hi vọng sau khi phát sóng, khán giả sẽ coi như cậu vẫn còn nhỏ, dễ tính hơn một chút, đừng có đi đường nhìn thấy cậu rồi ném trứng gà là được.

Chương Hướng Duy liếc người đàn ông từ đầu tới cuối không nói một lời, thân là một ảnh đế có khả năng lấy được hết các loại cúp trong năm nay, khoa trương như thế, thế mà lại không có ý kiến gì?

Ngài thực sự không có ý kiến gì sao, kịch bản nói sửa là sửa, không than trách nửa lời?

Hoắc Kham cầu còn không được, hắn vì cả ngày hôm nay không được cùng đứa nhỏ động tay động chân mà khó chịu cả buổi, bây giờ thay đổi như vậy khác gì đưa than ngày tuyết, cứ như được hồi sinh.

Chương Hướng Duy không tự chủ đến gần hắn một chút "Thầy Hoắc, thế..."

Đạo diễn Vương đi rồi lại quay đầu lại nói: "Tiểu Chương, cái tiếng kia cháu không cần hét to như thế đâu, giữ giọng một chút, ở hiện trường cũng không thu được tiếng, hậu kỳ còn phải phối âm."

Chương Hướng Duy khổ não nói: "Nếu không hét lên cháu không nhập vai được."

Đây chính là câu nói đạo diễn muốn nghe nhất.

"Vậy vất vả cho cháu rồi."

"Việc nên làm, nên làm" Chương Hướng Duy khiêm tốn khom lưng cúi đầu đáp, sau đó đứng thẳng dậy, nhỏ giọng nói: "Thầy Hoắc, vai diễn này em có thể tự mình phối âm hả?"

Hoắc Kham nhìn đứa nhỏ ngay dưới mắt mình một tay túm trang phục diễn để quạt, xương quai xanh đẹp đẽ như ẩn như hiện, hắn nói: "Còn phải xem trình độ đọc thoại của cậu."

"Em có học đọc thoại, thành tích cũng được ạ, còn nói về thực hành.."

Chương Hướng Duy nói: "Em có một huynh đệ học khoa nhiếp ảnh, bọn em khá thân, cậu ấy để em phối âm hộ vài lần, có hay hay không em cũng không biết, cậu ấy nói giọng em khá uyển chuyển dễ nghe..."

Dục vọng trong mắt Hoắc Kham bị âm u che lấp, hóa ra là thằng nhóc tóc vàng kia.

Hai năm qua Hoắc Kham cứ có lịch trình cá nhân đều sẽ đến thành phố A, lái xe đến Học viện Hí kịch đi loanh quanh xem xem có thể nhìn thấy đứa nhỏ hay không, có vài lần thấy cậu kề vai bá cổ đi cùng tóc vàng.

Khí tức trên người Hoắc Kham thay đổi, lạnh đến mức làm người ta run rẩy.

Chương Hướng Duy ngậm miệng, không biết mình lại nói sai cái gì, ảo não bỏ đi.

Hoắc Kham gọi trợ lý đem thuốc lá cho hắn.

An Lợi ngăn trợ lý lại, hạ thấp giọng nói: "Lão Hoắc, cậu kiên nhẫn một chút, đừng dọa thằng nhóc sợ."

Hoắc Kham cười lạnh.

"Tôi kiên nhẫn chưa đủ hả?"

Khóe mắt An Lợi co rút: "Cậu tức giận với tôi làm gì, có gan thì tức giận với người ta đi"

Hoắc Kham không mặn không nhạt: "Em ấy ngoan như vậy, tại sao tôi phải tức giận."

An Lợi "..."

Đếch hiểu hắn ghen cái quái gì? Chỉ vì đứa nhỏ thân thiết với thằng nhóc kia, nhưng đối phương đối với ý định của hắn có biết cái khỉ gì đâu.

An Lợi trêu thằng bạn già: "Cậu làm sao so được với bé ngoan mười mấy tuổi, fan vẫn là áo cơm cha mẹ, làm việc gì cũng phải lo lắng tính toán, không giống thằng nhóc kia, tuổi trẻ có sức sống, quan trọng là hoàn toàn tự do, Lão Hoắc, cậu đang cảm thấy nguy hiểm, cậu sợ mình trở thành người cô đơn hả."

Hoắc Kham không thèm để ý đang ở phim trường, đạp một nhát.

"Có mỗi cậu có miệng biết nói chuyện hả."

Đã quá giờ ăn cơm, tất cả mọi người đều đói đến nổ đom đóm mắt.

Đạo diễn Vương hi vọng quay một lần là qua nên để Hoắc Kham dẫn dắt đứa nhỏ.

Chương Hướng Duy cũng không muốn NG, cậu lo lắng lúc mình bay đến bị bay quá hoặc bay lệch rồi lại bị thương, càng không muốn va vào Hoắc Kham, quá nguy hiểm, không thể đắc tội được.

Lúc quay phim, cảm xúc Chương Hướng Duy đúng lúc đúng chỗ sợ hãi hô lên, đeo cáp bay lên nóc nhà, vững vàng đứng trước mặt Hoắc Kham, cậu dùng âm thanh vừa tức giận vừa lo lắng hét lên:

"Sư huynh ngươi sao rồi, có sao không?"

Hoắc Kham bị cậu túm lấy ống tay áo, cau mày thấp giọng quát:

"Ngươi lên đây làm gì, mau xuống."

"Ta..."

Ánh sáng trong mắt Chương Hướng Duy chợt lóe, cậu sợ hãi hét lên một tiếng.

"Sư huynh cẩn thận!"

Âm thanh thiếu niên vẫn luôn mềm mại, nhưng một câu vừa rồi đã biến giọng, ở ngay bên tai hắn, khiến Hoắc Kham tim phổi đau xót.

Cổ họng chắc chắn bị thương rồi.

Tại sao chỉ biết đem bản thân phóng hết ra ngoài, không biết giữ gìn một chút?

Chỉ chờ Hoắc Kham phân tâm,những người đóng vai thích khai đã cầm kiếm tấn công hắn.

Chương Hướng Duy nghe âm thanh đao kiếm đan xen, ánh mắt nhìn Hoắc Kham hoàn toàn chìm đắm vào vai diễn, hình ảnh một thiếu niên ngây thơ đơn thuần ngốc nghếch chỉ biết tạo ra phiền phức, khiến cho sư huynh bị thương.

Hoắc Kham một kiếm chém đứt cuống họng tên thích khách cuối cùng, hơi thở gấp gáp nhìn về phía đứa nhỏ, ánh mắt tha thiết của sư huynh nhìn sư đệ, vừa nặng nề uể oải, nhưng không có trách móc cũng không có tức giận.

"Tiểu sư đệ..."

Lời còn chưa dứt, mặt mũi đứa nhỏ đã trắng bệch, ngơ ngác nhìn vết thương của hắn chảy máu không ngừng, mấp máy môi, há miệng muốn nói gì đó, nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuống.

Hoắc Kham sững lại, mắt như sâu hơn, tay cầm kiếm lặng lẽ siết chặt.

Dựa theo kịch bản, đến đoạn này là được rồi.

Đạo diễn Vương lại không hô cắt, nhóm diễn viên quần chúng bên dưới dừng đánh, rời khỏi vị trí, nhưng trên nóc nhà vẫn còn tiếp tục.

Ánh sáng máy quay đều đứng im.

Chương Hướng Duy gấp muốn chết, phần sau diễn tiếp thế nào? Cậu nên nói gì? Hết thoại rồi, nếu muốn nói thoại mới, nói gì mới được đây, nếu nói thầy Hoắc có tiếp lời không? Hắn không tiếp lời thì biết làm sao?

Ngay lúc cậu hoảng loạn đầu óc trống rỗng, nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

"Tiểu sư đệ, đừng khóc."

Đạo diễn Vương từ chỗ màn hình theo dõi đứng lên.

Toàn bộ nhân viên trong phim trường ngừng thở, thầy Hoắc diễn, người mới không tiếp được, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý cả buổi chiều cũng quay không xong rồi.

Nhưng mà thiếu niên lại tiếp lời, hai mắt cầu đẫm lệ nhìn sư huynh đưa tay ra, muốn cầm lại không dám cầm, đầu ngón tay run rẩy.

"Tất cả là tại ta."

"Ta cái gì cũng không làm được, chỉ gây thêm phiền phức, sư huynh ta sai rồi, ta phải nghe lời huynh mới đúng, ta sai rồi, sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn..."

Đạo diễn Vương lại ngồi xuống.

Chương Hướng Duy nức nở nói ra lời thoại vừa nghĩ đến, khóc đến cả người run rẩy.

Máy quay zoom lên, cận cảnh cậu gào khóc trong tự trách, khó chịu, lo lắng, sợ hãi, khủng hoảng bất an.

Hoắc Kham thu kiếm vào vỏ, ấn lên vết thương, dùng dáng vẻ huynh trưởng ôm đứa nhỏ vào lông ngực, vỗ vỗ lưng cậu đang không ngừng run lên, khàn khàn mở miệng:

"Được rồi, tiểu sư đệ, sư huynh không sao."

Một máy quay khác tiến tới,hắn như có như không cọ lên vành tai đỏ ửng vì khóc lớn của cậu, môi dính máu khẽ nhúc nhích, thấp giọng gần như không nghe được nói:

"Bảo bối, không khóc nữa."

___________________________

Huhu Tiểu Duy không khóc nhưng con edit như em đây thì sẽ khóc đó thầy Hoắc eiiiii :((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play