Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta:

Sau ngày đầu tiên tiến tổ, Chương Hướng Duy đã hiểu rõ mọi thứ.

Trợ lý đạo diễn hô "action", cậu chính là Kiều Cùng, gào gào thét thét ngây thơ dại dột bị người ta bức ép, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, trước kia cậu ta trông cũng giống như ma quỷ, sau đó nhân vật dần trưởng thành.

Tiếng hô "cut" vang lên, thì bất cứ lúc nào dù ở đâu Chương Hướng Duy cũng có thể ngẩn người, trong đầu toàn là câu nói của Hoắc Kham "Chính là như vậy, cậu làm rất tốt".

Không biết có phải do hắn lúc nói chuyện, hơi nóng thổi ở bên tai mình, ngứa ngáy, giống như có dòng điện xẹt qua, dù vẫn là giọng nói trầm thấp nặng nề, gợi cảm trêu người, nhưng tại sao nghe kiểu gì cậu cũng có cảm giác giống như lời thoại trong phim hành động rẻ tiền.

Ôi tui thật là đáng sợ.

Suy nghĩ của tui quá đen tối.

Chương Hương Duy một bên phỉ nhổ bản thân, một bên tiếp tục bổ não.

Lúc tan làm, Trần Hương Hương để Chương Hướng Duy đi ra nhà xe trước, không biết là bận việc gì.

Chương Hướng Duy đi trước, thế nhưng nhớ sai vị trí đỗ xe, thêm vào việc mất tập trung, mắt mù.... Đã xảy ra một sự cố bất ngờ.

Cậu đứng ở cạnh cửa xe, ngơ ngác nghiêng đầu, bên trong xe là một người đàn ông đang ngồi dựa lưng trên ghế salon.

Nhanh như cắt "Ầm" một tiếng, cửa xe đóng lại.

Hoắc Kham ngồi thẳng dậy, ngẩn người.

Mấy giây sau, cửa xe lại mở ra, đứa nhỏ ló đầu vào, hoang mang rối rắm xin lỗi:

"Xin lỗi thầy Hoắc, em vừa rồi..."

Lời còn chưa dứt, trong lúc vô tình nhìn thấy cái gì đó, mặt cậu biến sắc, nhanh chóng lên xe.

Lại "Ầm" một tiếng.

Huyệt thái dương Hoắc Kham nhảy nhảy,liều lĩnh, trừ 1 điểm.

Thôi, trừ 0.5.

Tính toán một chút, thôi trừ 0,001 đi, trừ nhiều hơn không nỡ.

"Thầy Hoắc, fan tư sinh* của thầy tìm đến."

*Fan tư sinh: fan tư sinh chính tên gọi của sasaeng fan trong tiếng Trung Quốc - những kẻ hâm mộ điên cuồng, cực đoan, chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại tới thần tượng.

Chương Hướng Duy chân tay co quắp tại chỗ, ngón tay chỉ cửa sổ xe.

"Ở ngay bên ngoài."

Hoắc Kham không biết đang nghĩ gì, đáy mắt có ánh sáng chợt lóe.

Chương Hướng Duy không nhận được câu trả lời, tâm trạng bồn chồn, cậu cẩn thận từng li từng tí một vẻ mặt đau khổ:

"Thầy Hoắc, em có thể nán lại một lát không ạ?"

Hoắc Kham liếc mắt nhìn thiếu niên đang lo sợ.

"Tùy cậu."

Chương Hướng Duy giật mình một chút mới hoàn hồn, vui vẻ lộ ra từ trong đôi mắt xinh đẹp, sáng chói rực rỡ, như một vùng sao trời,:

"Cảm ơn thầy Hoắc."

Hoắc Kham dừng một chút, thần sắc trở nên quái lạ, hắn đột nhiên vắt chân phải lên chân trái, làm như không có gì xảy ra cầm quyển tạp chí bên cạnh lên xem, giọng nói thập phần lạnh nhạt:

"Tự tìm chỗ ngồi."

Chương Hướng Duy được yêu mà sợ* nhìn trong xe, phát hiện ra sự xa hoa của cấu tạo bên trong xe.
*Nguyên gốc: thụ sủng nhược kinh

Có phòng riêng, còn có cả cửa, đồ dùng trong nhà cái gì cũng có, hơn nữa còn được xếp rất ngay ngắn.

Thật sự là một ngôi nhà di động.

Tạp chí thời thượng trên chân một chữ cũng không vào đầu Hoắc Kham, sự chú ý của hắn luôn đặt ở chỗ đứa nhỏ trước mặt.

Vai đã đè rồi, gầy yếu đơn bạc, eo đã ôm rồi, tinh tế mềm mại.

Tay cũng đã sờ qua, giống như bạch ngọc, da dẻ sờ vào non mềm.

Cả ngày hôm nay thu hoạch không ít.

Hoắc Kham nhắm mắt, lạnh lùng nói:

"Đứng làm gì?"

Dứt lời, hắn hếch mặt sang một bên.

"Ngồi."

Chương Hướng Duy theo bản năng nghe theo, giống như học sinh tiểu học bị thầy cô gọi tên, chân khép lại, eo lưng thẳng tắp, cực kì quy củ.

Ghế sopha thật là mềm.

Chương Hướng Duy không nhịn được thả lỏng người, dựa lưng vào bên trong.

Bộ phim đầu đời ngày quay đầu tiên, quay vài cảnh, tuy đều là cảnh đơn giản, không dùng nhiều sức lực, nhưng vẫn rất mệt.

Các loại cảm xúc căng thẳng, hưng phấn, thấp thỏm, bất an thay phiên nhau, áp lực tinh thần của cậu quá lớn, không kiềm chế được mà nghĩ nhiều, sợ bản thân không ăn nổi cái bánh ngọt siêu to từ trên trời rơi xuống này, phá hỏng bộ phim khiến nỗ lực của cả đoàn phim đổ xuống sông xuống biển.

Chương Hướng Duy nghiêng nghiêng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài xe, hai mắt vừa mở, lông mày cũng phải nhếch lên.

Mấy fan tư sinh ở ven đường đã bày bố xong máy ảnh.

Chương Hướng Duy khổ não xoa xoa ngón tay, fandom Hoắc Kham đều không thích cậu, cảm thấy cậu là một người mới chẳng là cái cóc khô gì, hút máu cọ nhiệt, là đồ bạch liên hoa không biết xấu hổ, càng không nói kia còn là fan tư sinh.

Nếu như bị bọn họ chụp được cậu đi từ xe của anh bọn họ xuống, xong đời, khẳng định sẽ tươi sống xé xác cậu.

Nhân gian thảm kịch, thế giới tận thế.

Hoắc Kham đứng dậy đi đến cạnh tủ lạnh lấy đồ uống, không quay đầu lại hỏi:

"Muốn uống gì?"

Chương Hướng Duy vội vàng nói:

''Không cần ạ, em không uống, không khát.''

Nói xong liền liếm liếm môi, ra nhiều mồ hôi, lượng nước trong cơ thể không đủ, khát muốn nổ tung, động lực mỗi ngày tan làm chính là về khách sạn uống nước dừa.

Trong lúc Chương Hướng Duy cúi đầu kéo vạt áo T-shirt, trước ngực rơi xuống một chai nước dừa.

Chính là nhãn hiệu lâu năm mà cậu vẫn hay uống, bao bì nơi sản xuất không lệch đi đâu được.

Chai nước lạnh thấm dần vào bên trong áo, Chương Hướng Duy rùng mình một cái, giãy giụa không nổi một phút liền cầm lấy.

"Cảm ơn."

Hoắc Kham không nói gì,mở chai nước khoáng uống hai ngụm sau đó không đụng vào nữa.

Chương Hướng Duy rất nhanh liền uống hết chai nước dừa, cậu ném chai nhựa vào sọt rác cách đó không xa.

"Thầy Hoắc, chuyện kia...."

Dừng một chút, Chương Hướng Duy sắp xếp lại từ ngữ, uyển chuyển nhắc nhở:

"Fan tư sinh của thầy vẫn ở bên ngoài, bọn họ nhìn chằm chằm vào xe không rời mắt, nếu như bị chụp lại sẽ có ảnh hậu trường lộ ra ngoài, có lẽ sẽ không tốt lắm."

Hoắc Kham nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, lật tạp chí tiếp tục xem.

Chương Hướng Duy bối rối.

Không đúng, tại sao không xử lí giống như mọi khi chứ?

Chương Hướng Duy kéo kéo tóc, cậu đã đọc qua tin tức, người đàn ông này cực kì ghét fan tư sinh, hắn ở trong giới giải trí là người ghét fan tư sinh nhất của nhất, tình huống cụ thể thì không nhiều lắm, nhưng miễn là chủ đề liên quan đến ngăn chặn fan tư sinh đều có tên hắn.

Không phải là rất ghét à, thế tình huống bây giờ là như nào? Không sao ư?

Chương Hướng Duy không biết mệt mỏi, không ngừng cố gắng.

"Sau đó bọn họ có thể sẽ bám theo xe, rất nguy hiểm."

Hoắc Kham liếc mắt, đứa nhỏ vẫn còn đang kéo tóc, kéo đến mức rối như tơ vò, cơ mặt hắn nhẹ nhàng cử động.

"Đừng kéo, kéo nữa tóc cũng rụng hết."

Chương Hướng Duy hiểu lầm bản thân bị xoi mói, cậu không chút nghĩ ngợi nói: "Em không cần lo lắng vấn đề này, đầu em mọc tóc rất nhiều."

Nói xong phát hiện người kia nhìn mình, mặt đỏ lên.

"Thầy Hoắc, thầy cũng không cần lo lắng vấn đề này."

Vành môi vừa cong lên Hoắc Kham liền nghe thế thấy đứa nhỏ nghiêm túc nói tiếp: "Thật đó ạ, thầy là người có nhiều tóc nhất mà em gặp ở trong độ tuổi này rồi, chắc chắn không bị hói như cái sân bay đâu."

"..." Độ tuổi này là độ tuổi nào? Ba mươi mốt tuổi già lắm hả??

Hoắc Kham nghĩ đến điều gì, hàm dưới bỗng thu lại, áp suất quanh thân cũng giảm xuống.

Ba mươi mốt tuổi chính trực tráng niên, vậy mà lớn hơn đứa nhỏ tận mười hai tuổi.

Mười hai tuổi...

Đứa nhỏ ghét bỏ hắn cũng là chuyện thường ở huyện, không sao.

Không sao cái rắm, móa nó.

Áp suất trên người Hoắc Kham lại giảm xuống.

Chương Hướng Duy một bên cảm thấy kỳ quái, tại sao người đàn ông này thoạt nhìn có chút tự ti vậy? Cả người cậu đang dựa trên sopha cũng thấy căng thẳng, càng căng thẳng càng phạm sai lầm.

"Thầy Hoắc, thầy có số điện thoại mấy trạm tỷ* của thầy không?"
*Trạm tỷ: bên kpop hay gọi là master fansite á, mấy chị đứng đầu các fansite, thường xuyên đi theo lịch trình của nghệ sĩ chụp ảnh các thứ.

Không chờ người kia mở miệng, Chương Hướng Duy liền lắp bắp nói: "Em em em vừa nãy không hề nói gì hết."

Hoắc Kham im lặng than thở.

Nếu mà là người khác thì hắn đã đạp xuống xe từ lâu rồi.

Ngu ngốc như thế này, nhưng lại khiến hắn cảm thấy đáng yêu, hơn nữa còn hừng hực nghĩ đến việc ôm ôm hôn hôn sờ sờ đúng chỉ có đứa nhỏ này.

Chương Hướng Duy quan sát sắc mặt người đàn ông kia.

"Thầy Hoắc, có thể làm phiền thầy gọi cho anh An Lợi , bảo anh ấy xử lý một chút."

Hoắc Kham khép hờ mắt, giữa chân mày xẹt qua một tia âm trầm khó thấy được. Anh An Lợi ... Anh? Gọi thân mật thế á, thế mà gọi hắn lại khách sáo một tiếng "Thầy Hoắc".

Chương Hướng Duy làm sao biết được suy nghĩ của người ta, cậu dựa sát vào sopha thêm một chút, nói tiếp: "Em nghĩ em nên về xe của mình rồi, nhưng fan tư sinh của thầy không đi, em không xuống xe được."

Hoắc Kham nghe giọng điệu đứa nhỏ như có như không vị ngọt ẩn bên trong, hầu kết lăn lăn mấy lần, làm bộ nhìn tạp chí.

"Điện thoại."

Chương Hướng Duy đưa điện thoại của mình ra.

Hoắc Kham con ngươi rủ xuống, ánh mắt rơi vào vị trí cầm điện thoại trên tay đứa nhỏ, dừng lại một chút rồi dời ánh mắt lên trên, từng chút một lần theo cổ tay trắng nõn của cậu, cánh tay nhỏ nhắn, nửa ngày mới nhướng mày.

"Của tôi."

Chương Hướng Duy vô tội ''Hả" lại nói: "Em không cầm."

Hoắc Kham "..."

"Kia kìa" chân hắn chỉ chỉ.

Chương Hướng Duy nhìn theo hướng hắn chỉ, điện thoại di động nằm trên một chiếc bàn tròn.

"..."

Mình bình thường đâu có ngu ngốc chết người như này, nhất định là do hôm nay quá mệt mỏi, Chương Hướng Duy yếu ớt an ủi bản thân.

Hoắc Kham không gọi điện ngay mà bấm điện thoại một lúc, sau đó mới gọi điện cho anh em kiêm trợ lý An Lợi của mình, mở loa ngoài.

Sau đó trong xe vang lên một giọng nữ đoan chính "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Khiến cho mắt Chương Hướng Duy rõ ràng tối sầm lại, im lặng.

Ở một diễn biến khác, An Lợi để điện thoại trong túi, thong thả rửa tay ở phòng rửa tay của đoàn phim.

Vừa rồi lão Hoắc gửi tin nhắn cho y, bảo y tắt máy điện thoại. Còn nói nếu trong vòng ba giây không tắt, tiền thưởng tháng này nghĩ cũng đừng nghĩ.

Đờ mờ.

An Lợi vẩy vẩy nước trên tay, suy nghĩ xem làm sao để giết thời gian bỗng nhìn thấy một bóng người mũm mĩm hấp tấp chạy qua, xông thẳng vào cửa sau, mí mắt hắn giật giật.

"Tiểu Phương."

Phương Viên phanh gấp lại, đầu đầy mồ hôi.

"Anh An Lợi."

An Lợi nhìn cô cầm trên tay một bộ quần áo.

Phương Viên hiểu ý nói: "Đây là bộ thầy Hoắc muốn mặc đi sự kiện tối nay."

"Chị Trương đưa tới, em mang lên xe cho anh ấy."

An Lợi gọi cô quay về: "Không cần đi."

Phương Viên không rõ vì sao.

"Có chuyện gì sao ạ, không thì đợi em đưa đồ thầy Hoắc, đợi chút em quay lại..."

An Lợi cắt lời cô.

"Nửa tiếng nữa hẵng đi."

Điện thoại trong túi quần rung lên, gửi đến một tin nhắn ngắn ngủi, An Lợi mở ra xem, lại sửa lời nói: "Đừng đi vội, chờ thông báo."

Phương Viên hoàn toàn mơ hồ.

An Lợi không có ý định giải thích, cũng không giải thích nổi, giờ y phải đi tìm Trần Hương Hương để nghĩ cách kéo người về.

Kéo được rồi, tháng này gấp đôi tiền thưởng.

Đều là vì miếng cơm manh áo, cuộc sống không dễ dàng.

Trong nhà xe, Chương Hướng Duy được gió điều hòa thổi, mông sát bên ghế sopha mềm mại, thần kinh căng thẳng bắt đầu thả lỏng, ý thức dần mơ hồ, hơi buồn ngủ.

Hiện tại đang là tháng sáu,dưới cái nắng mùa hè chỉ dựng chỗ quay phim tạm thời, đoàn phim lại rất nhiều người, còn có các loại đèn chiếu sáng cỡ lớn luôn mở, nhiệt độ phải lên đến hơn năm mươi độ.

Hơn nữa đồ cổ trang rất dày, mỗi bộ có đến vài lớp, rườm rà rắc rối, áo lót bên trong rồi khoác áo bên ngoài, từng lớp từng lớp, lại buộc thắt lưng, còn có áo khoác ngoài, đi giày bó, vải quấn chân giống như tất trắng, từ đầu đến chân che kín mít, mồ hôi chảy thành sông.

Đáng lý là có máy điều hòa không khí, thế nhưng chỉ đặt ở một bên, chỉ có thể dùng lúc nghỉ ngơi, lúc quay phim điều hòa quá xa không thổi tới nổi.

Chương Hướng Duy không có kinh nghiệm đóng phim, nên kinh nghiệm chống nóng cũng không có, sau một ngày về lưng mọc đầy rôm, trên cổ cũng có mấy cái. Lúc đóng phim thì dùng phấn che, bây giờ tẩy đi, đều lộ hết ra.

Chương Hướng Duy che miệng lén ngáp một cái, đôi mắt ướt át, gãi gãi cổ, tay thò vào trong cổ áo T-shirt gãi mấy nhát.

Hoắc Kham nhìn thấy cậu gãi lộ ra vết hồng, nhíu nhíu mày, mở phần ghi chú

__Ngày mai đưa đoàn phim phấn rôm.

Hoắc Kham gõ xong ngẩng đầu lên, đứa nhỏ đã ngủ mất.

Cả người mềm nhũn dựa vào trong ghế sopha, đầu ngửa về đằng sau, lông mi vừa dày vừa dài che lấp đôi mắt, gương mặt đẹp đẽ tinh xảo.

Ánh mắt Hoắc Kham mơn trớn trên cần cổ đứa nhỏ, môi khẽ nhếch lên.

Bộ dạng như vậy, giống như là dụ dỗ người ta phạm tội.

Hoắc Kham mặt không cảm xúc nhìn cậu chăm chú, dưới đáy mắt như có cái gì cuồn cuộn bốc lên.

Ngay lúc hắn hô hấp có chút nặng nề, đứa nhỏ bẹp bẹp miệng, nói mơ: "Sư huynh, ta sai rồi."

Đang ngủ còn đọc thoại nữa.

Hoắc Kham không nhịn được bật cười, hắn hít sâu một hơi, miễn cưỡng khắc chế tâm tình của mình mới đi sang, tay nhẹ chạm vào lông mi đứa nhỏ.

"Bạn nhỏ, thầy Hoắc thích em."

_____________________________________

Ư ư quắn quéo các thứ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play