*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta:

Dù là cảnh diễn đơn hay quần diễn, nhân viên công tác và diễn viên đều là một team với nhau, muốn hoàn thành tốt công việc thì tất cả đều phải cố gắng.

Cảnh này trừ nhân viên công tác, tham diễn tính cả Chương Hướng Duy là bảy người, sáu nam một nữ.

Cảnh này có đủ những người đứng đầu trong môn phái, chỉ cần một người quên từ, hay cảm xúc không đúng đều bị NG, phải quay lại.

Chương Hướng Duy quỳ mười một lần, giữa chừng cũng không hề nghỉ ngơi, quay liền một mạch từ đầu đến cuối.

Tất cả mọi người đều thay cậu toát mồ hôi hột.

Đạo diễn Vương hô "cut", Trần Hương Hương lập tức chạy tới dìu Chương Hướng Duy, cô căng thẳng như một con gà mẹ, vội vàng muốn che chở cho gà con của mình.

Mọi người cùng sốc lại tinh thần, vội vàng lo làm việc của mình.

Ban đầu lúc mới quay phim, bọn họ đều muốn Chương Hướng Duy bị biến thành trò cười, cuối cùng chẳng có trò cười nào xảy ra, tự bọn họ biến bản thân thành trò cười.

Dưa chẳng gặm nổi một miếng, mỗi ngày đều bị vả mặt.

Giới giải trí vốn là một cái vòng luẩn quẩn, nó giống như một cái hố sâu không thấy đáy, ở đó biết bao nhiêu người trẻ ôm mộng trở thành ngôi sao màn bạc mà lần lượt nhảy xuống.

Không cần biết tại sao Chương Hướng Duy lại tiến tổ, tại sao cậu ấy lại có thể lấy được nhân vật tốt như vậy, mặc kệ những thứ liên quan ở đằng sau lưng cậu ấy, Chương Hướng Duy đã nhận được tài nguyên này rồi, và cậu ấy cũng đã làm rất tốt.

Cậu ấy chính là Kiều Cùng của <Triều dâng> .

Có rất nhiều người đem tiền vào đoàn phim, người ngu ngốc cũng nhiều, gây ra mấy sự cố vặt vãnh cũng nhiều.

Nếu có cơ hội, làm gì có ai mà muốn bỏ lỡ chứ.

Mọi người đều nhận ra rằng ban đầu chỉ có thầy Hoắc nhìn nhận diễn xuất của Chương Hướng Duy, sau đó mọi người cũng nhìn thấy được khả năng của cậu, dần dần nhìn nhận cậu, gạt bỏ cái nhìn không tốt về cậu, đa phần đều đối xử với cậu rất tốt.

Trong đoàn Chương Hướng Duy là người nhỏ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất, lại vừa ngoan, vừa hiểu chuyển, lúc nào cũng chăm chỉ nghiêm túc lại hết mình vì công việc, cậu trở thành bé cưng của cả đoàn.

Người bên ngoài đều chế giễu, thế nhưng người trong đoàn đều biết, Chương Hướng Duy nhất định sẽ bạo, trước khi <Triều dâng> phát sóng, cậu đã có nhiệt độ từ CP với thầy Hoắc, không ít tài nguyên sẽ tìm đến.

Đợi đến khi phim phát sóng, sẽ là lúc cậu thu được thiện cảm của khán giả, trở thành người ăn lời nhiều nhất từ bộ phim này.

.

Chương Hướng Duy nằm trên ghế, xuyên qua khe hở giữa chỗ nhân viên trang điểm tìm kiếm người đàn ông kia, thế nhưng không thấy đâu.

Không biết là rời đi từ lúc nào.

Chương Hướng Duy mặc kệ nhân viên trang điểm đang loay hoay trên tóc mình, cậu ủ rũ, chuyển tầm mắt, vỗ vỗ cọc gỗ gọi: "Lão Vương"

Vương Trình không đi sang, cũng không ngẩng đầu lên, đưa tay xoa xoa mặt rồi xoay người bỏ đi.

Chương Hướng Duy: "..."

Bỗng dưng phía dưới cẳng chân man mát, Chương Hướng Duy nhìn xuống, ngại ngùng đỏ cả mặt: "Chị Hương Hương, chị đừng xem, không sao đâu, chị đứng dậy đi, đừng ngồi xổm trước mặt em"

Trần Hương Hướng đã rút quần trong ủng của cậu ra ngoài, vén lên một chút.

"Bây giờ còn xấu hổ với chị à? Ngồi im, chị xem xem"

Chương Hướng Duy thấy chị Hương Hương lạnh giọng, giọng nói xen lẫn ý tứ trách móc và đau lòng, cậu ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Tưởng Di giơ ngón cái với mình, cậu run lên, ngại ngùng nở nụ cười.

Tưởng Di ôm ngực.

Ui chu choa, đáng yêu quá đi mất, may mà cô còn có bạn trai nhỏ, nếu không sẽ bị "một tiễn xuyên tim" mà dâng lên tấm lòng người mẹ.

Ban đầu Tưởng Di không thể hiểu nổi Hoắc Kham tại sao phải tự dằn vặt bản thân mình, sau khi tiến tổ cô dần dần hiểu ra.

Ở trong cái giới này càng lâu, người bên cạnh càng nhiều, càng khó tìm được những người sạch sẽ.

Tìm được rồi, nếu không phải muốn nhúng chàm người đó, thì là muốn giấu đi thật kĩ, cô không biết Hoắc Kham nghĩ như thế nào, có lẽ là hắn muốn làm cả hai.

Tưởng Di lắc đầu than thở, cô thật sự muốn ký hợp đồng với bé đáng yêu, ở trong gió tanh mưa máu của giới giải trí lại xuất hiện một chú cá heo đặc biệt như vậy là rất hiếm có.

Đáng tiếc là Hoắc Kham đã giành trước một bước.

"Chị Di"

Tưởng Di nghe thấy tiếng gọi, dừng bước nhìn Chu Nhất Tâm - vị tiểu hoa lưu lượng dùng hết 70% thu nhập để chi trả cho quan hệ xã hội.

Khó chơi muốn chết.

Chu Nhất Tâm tách khỏi mấy người trợ lý, nở nụ cười tiến lên, thân thiết kéo tay Tưởng Di.

"Xong việc đi ăn cơm nha chị?"

Tưởng Di chán ghét rút tay ra khỏi ngực cô ta, muốn nói chuyện thì nói chuyện đàng hoàng tử tế, sáp vô làm cái gì má, không sợ bị biến dạng hả?

"Được thôi, tiến tổ lâu vậy rồi còn chưa đi ăn với nhau lần nào, thế nhưng hôm nay tôi có một cảnh phải quay bù, tan làm muộn lắm"

"Em cũng thế"

"..."

.

Buổi tối Chương Hướng Duy ngồi trên giường xem kịch bản bị Vương Trình nhìn chằm chằm phát sợ, lời thoại cũng không học nổi.

"Cậu sao thế? Có chuyện gì à?"

Vương Trình không lên tiếng.

Chương Hướng Duy ngồi thẳng dậy, thăm dò hỏi: "Không phải là cậu động tay động chân với cô Tưởng đấy chứ?"

Vương Trình nhất thời chưa nhớ ra cô Tưởng là ai, mất một lúc mới nhận ra.

Tưởng Di có ngực bự eo thon chân dài, vừa có thể dịu dàng lại vừa có thể quyến rũ lẳng lơ, là tượng đài số một trong lòng đám trai thẳng, liên tục giữ vững vị trí đó nhiều năm liền, thế nên cậu ta có lần nói với Chương Hướng Duy rằng cô là nữ thần của mình.

Vì để tâm tư của mình không bị phát hiện, đành phải giả dạng thành một thằng trai thẳng.

"Tớ thì làm được cái gì", Vương Trình rung chân, lê đôi dép trên sàn, cảm giác bản thân giống như bá đạo tổng tài mà cười một tiếng.

"Tớ chẳng làm được cái gì cả"

Chương Hướng Duy nổi cả da gà: "Lão Vương, tớ cảm thấy cậu bây giờ giống như là sắp chết vì nhẫn nhịn á"

Xong lại nói: "Lâu lắm rồi cậu không yêu đương nhỉ"

Vương Trình trả lời: "Tớ còn lâu lắm rồi không quay tay đấy"

Chương Hướng Duy cực kì ngạc nhiên mà dừng lại động tác trên tay.

"Lâu rồi là bao lâu, bị bệnh à, sao không nói sớm, từ bao giờ, là do áp lực quá hay thế nào?"

Vương Trình: "...."

Tớ nói cái gì cậu cùng tin à, không thể nghi ngờ một chút được hả?

.

Vương Trình lười giải thích, tốn công, trực tiếp dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để lấy lại sự trong sạch của chính mình.

Chương Hướng Duy chua xót nói: "Cậu ăn gì mà to thế?"

Vương Trình sờ sờ cằm, tỏ vẻ suy tư: "Chắc do trời sinh"

Khóe miệng Chương Hướng Duy giật giật.

Vương Trình liếc mắt nhìn mấy vết xanh tím trên đầu gối Chương Hướng Duy, khẽ nghiến răng, cũng không phải là chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy đóng phim ở trường, kịch nói rồi tiểu phẩm đều đã xem rồi, thế nhưng tay chân chẳng bao giờ bị thương, nhiều lắm là xô xát một tí.

Lần này vừa mới tiến tổ đã phải chịu một kích thích quá lớn, Vương Trình cảm thấy trái tim mình trong một tháng này sợ là phải chắp vá lại mà dùng.

Vương Trình lôi điện thoại ra chơi game, thuận miệng hỏi: "Cậu thích đóng phim vậy à?"

"Hỏi gì thế" Chương Hướng Duy cúi đầu đánh dấu trên kịch bản, dùng bút đỏ vẽ một đường sóng.

"Không thích thì tớ đăng kí khoa diễn xuất làm gì"

Vương Trình không để ý lắm: "Có nhiều người làm trái ngành mà"

Chương Hướng Duy nhếch miệng: "Không có nghĩa là tớ cũng vậy"

Cậu ngừng lại một chút, nheo nheo mắt, lẩm bẩm nói: "Tớ nhất định sẽ diễn đến già, chỉ cần có người tìm đến tớ"

Vương Trình nhìn thấy toàn bộ sự nghiêm túc, trịnh trọng, yêu thích thậm chí là thành kính trên gương mặt của thiếu niên.

Sợ là đối với tên nhóc này, chuyện yêu đương không thể so với việc đi đóng phim.

Vương Trình đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Dù gì thì cậu ta vẫn là anh em tốt nhất của Chương Hướng Duy, là một vị trí rất trọng yếu, không thể thay thế, ông chú già kia chẳng là cái cóc khô gì.

Muốn yêu đương với bạn học Hướng Duy à, mơ đi.

.

Chương Hướng Duy đóng kịch bản lại, lấy điện thoại dùng acc clone vào lướt siêu thoại, cậu nhìn thấy fan viết bài hát cho mình, nghe xong cảm thấy cực kì xúc động.

"Tự mình viết lời viết nhạc, lại còn biết chơi piano, tài năng quá trời ơi"

"Thời đại này không tí tài lẻ đúng là không có mặt mũi theo đuổi idol á"

Vương Trình cúi đầu nhìn cậu lướt xem bình luận.

"Cậu có nhiền fan mama thật đấy, nhưng mà bài hát vừa nãy dùng để làm tiếp ứng sợ không ổn, khó hát quá"

Chương Hướng Duy đồng ý mà "Ừ" một tiếng, giai điệu bài hát cũng khá phức tạp: "Bọn họ muốn để tớ hát, tớ chỉ cần nghe mấy lần, có thể..."

"Tuyệt đối không được làm thế" Vương Trình cắt lời cậu, "Duy Nhi, cậu bị ngốc hả, nếu cậu hát bài hát của fan này rồi, những fan khác thì sao, cậu có thể hát được hết không? Bộ chưa từng nhìn thấy hậu cung tranh sủng hả?"

Chương Hướng Duy im lặng.

Vậy là không thể hát rồi, haiz.

Chương Hướng Duy lại mở bài hát nghe thêm một lần, cậu rất thích ca khúc này, chắc tự hát cho mình nghe thì không sao đâu nhỉ.

Vương Trình nghe cậu ngâm nga theo giai điệu, ánh mắt nhìn đến mu bàn chân trắng nõn của đối phương, chợt nhớ ra một chuyện.

"À đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu cái này, sao phúc lợi năm triệu fan lại chọn bài hát kia? Là Trần Hương Hương đề xuất à?"

"Không phải" Chương Hướng Duy lắc đầu.

"Chị Hương Hương không liên quan gì cả, tớ đi hỏi thầy Hoắc á"

Cậu khoanh chân tựa lưng vào đầu giường, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ tớ định hát tình ca, cũng là đàn hát, tớ hát cho thầy Hoắc nghe thử, thầy ấy nge xong thì bảo là không ổn lắm, kêu tớ đổi bài khác"

Vương Trình: "..."

Chắc chắn là tên kia thừa nước đục thả câu rồi lén ghi âm lại, mà đổi lại là Vương Trình thì cậu ta cũng sẽ làm như vậy.

Vương Trình đối kỵ chửi thầm: "Chó má"

Chương Hướng Duy không nghe rõ: "Hả?"

"Tớ hát linh tinh thôi" Vương Trình đeo balo đen lên lưng.

"Cậu nghỉ ngơi đi, tớ ra ngoài đi loanh quanh tí, muốn ăn gì thì nhắn cho tớ"

Chướng Hướng Duy ngưỡng mộ không thôi, cậu đến đây rồi nhưng lại chưa đi dạo bao giờ, mỗi ngày đều hai điểm một đường*.

*Hai điểm một đường: là từ khách sạn đến phim trường và ngược lại.

Chị Hương Hương nói kể cả ở phố phim này cũng sẽ có đám papazari, không ai biết được bọn họ ẩn nấp ở đâu, cậu đang là người đứng giữa tâm bão, tốt nhất là nếu không có chuyện gì thì không nên ra ngoài đi dạo.

Chương Hướng Duy muốn trước khi hơ khô thẻ tre nhất định phải đi dạo một lần.

.

Vương Trình vừa đi, trong phòng chỉ còn lại mình Chương Hướng Duy, cậu đã học thuộc lòng toàn bộ lời thoại cho ngày mai, còn luyện tập thêm mấy lần, chán chán lại mở tivi lên xem.

Trên tivi đang chiếu bố phim mà giúp Tưởng Di thành danh, là một bộ phim lớn về chủ đề tiên hiệp.

Chương Hướng Duy xem được một lát thì điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện chữ "Đại lão", cậu nhanh chóng bắt máy.

"Thầy Hoắc ạ"

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dồn dập, khiến cậu nóng đến run cả người, tí nữa thì ném điện thoại xuống đất.

"Thầy thầy thầy... em tắt máy trước nhé ạ"

"Tắt cái gì mà tắt, thầy Hoắc không làm chuyện xấu ", Hoắc Kham thở hổn hển, cười lớn.

"Đang tập gym mà"

Chương Hướng Duy thở phào: "À tập gym ạ"

"Ừm", Hoắc Kham giống như nói bằng giọng mũi.

"Muốn đến đây không?"

Chương Hướng Duy nghe thấy âm thanh khàn khàn chìm nổi bên tai mình, trong đầu hiện lên bộ ảnh mà người đàn ông này từng chụp, quần đen sơ mi trắng, vạt áo mở một bên, làn da màu vàng nhạt, cơ bụng xếp thành hàng, vừa thẳng vừa đẹp, cậu với lấy cốc nước uống mấy ngụm liền.

"Dạ thôi ạ thôi ạ, để lần khác"

"Thầy Hoắc gọi điện cho em có chuyện gì ạ?"

Hoắc Kham vuốt sợi tóc ướt sũng mồ hôi sang một bên.

"Chín giờ tôi về khách sạn, cậu có muốn ăn gì không, tôi đem về cho cậu"

Chương Hướng Duy nói: "Không cần đâu ạ, Vương Trình vừa ra ngoài..."

Hoắc Kham không đợi đứa nhỏ nói xong đã chen vào.

"Phố phim rất rộng, cậu ta chắc gì đã đi sang khu bên này"

Sau đó lại nói thêm: "Ở bên phòng tập có một cửa hàng đồ ngọt"

Chương Hướng Duy vừa định mở miệng, lại nghe người kia nói: "Kem ăn cũng được đấy"

Cậu không nghĩ ngợi gì đã đáp: "Vậy thầy giúp em mua một cái nha"

"Được", giọng Hoắc Kham mơ hồ có ý cười.

"Còn muốn ăn gì khác không?"

Chương Hướng Duy cảm thấy thấy tâm trạng của đối phương có vẻ rất tốt, cậu cũng vui vẻ theo: "Có lương bì (1) không ạ?"

Hoắc Kham nói có, tắt máy xong quay sang dặn dò An Lợi.

"Bảo Phương Viên đi mua lương bì, cho nhiều giá đỗ với dưa chuột, ít cay"

"Cậu đùa hả lão Hoắc"

An Lợi đi xuống khỏi máy chạy bộ, đầu chảy đầy mồ hồi.

"Xung quanh đây làm gì có lương bì, tôi không thấy có người bán"

"Tìm đi"

Hoắc Kham rút điện thoại ra nghịch.

An Lợi một bên gửi tin nhắn cho Phương Viên, một bên nhìn thằng bạn mình add wechat mà cảm thấy cực kì quái dị và khó hiểu.

Lúc mới đầu nick wechat của đứa nhỏ kia về đến tay hắn, hắn vẫn luôn tỏ vẻ sẽ không add, không cần add, thế mà bây giờ lại add, không hiểu định làm gì.

Hoắc Kham được chấp nhận lời mời kết bạn, lại không tán gẫu cùng đứa nhỏ mà đưa điện thoại cho An Lợi, cởi áo khoác xong nói: "Tôi chống đẩy, cậu quay video cho tôi"

An Lợi không theo kịp tư duy bạn mình, ngu ngơ nghiêm túc hỏi: "Quay làm gì?"

Hoắc Kham nằm sấp trên sàn nhà, vừa chống đẩy vừa điều chỉnh góc, đường nét cơ bụng săn chắc rõ ràng chập trùng lên lên xuống xuống.

"Đăng wechat, để chế độ cho mình em ấy xem"

________________________________________________

(1) Lương bì:



Chú Hoắc xấu tánh ghê =))))))) Chọc thằng bé =)))))))))))))

Hiu hiu dạo này tui mải đọc truyện với chạy dl nên ra chương mới lâu :> Vẫn là một chương chưa betaaaaaaaa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play