“Hóa ra còn có thể như vậy!” Nghiêm Hòa Bích nịnh nọt điên cuồng gật đầu: “Chung đội với Tiểu Diệp Tử tốt thật đấy. Trước kia tôi cũng có thể đánh ra được kết cục thật, nhưng tốc độ rất chậm, còn thường xuyên xảy ra tình huống bỏ lỡ cơ hội có được kết cục thật. Còn bây giờ tôi cứ như được tăng tốc gấp ba lần ấy!”
Hắn không nhận ra Tào Thiến và Quan Lĩnh đang dùng ánh mắt cực kỳ thương hại để nhình mình.
Manh mối về những người chơi phục mệnh khác còn cần bắt đầu điều tra từ 5 nhân viên y tế chưa hề nghỉ ngơi. Đương nhiên họ cũng có thể là người nhà bệnh nhân, có điều chuyện này thật sự quá khó điều tra, nên cứ tạm gác người nhà bệnh nhân sang một bên không nhắc tời.
“Mấy người nói người chơi có thể chung đội, như vậy chúng ta đặt giả thuyết mấy người chơi phục mệnh còn lại có lập nhóm chung. Với giá trị may mắn của họ, việc làm mới ở chung một địa điểm khi tiến vào trò chơi là chuyện rất bình thường.” Hình Diệp nói: “Đúng lúc khoa Phụ sản có 1 bác sĩ và 2 y tá liên tục trực ban, bọn họ rất có thể là người chơi.”
Tào Thiến dùng một tay xách xe lăn, cô đi theo Hình Diệp xuống lầu, vừa đi vừa nói: “Khoa Phụ sản ở lầu 3 tòa nhà số 2, nằm giữa tòa số 1 và số 3. Nó vừa lúc bao gồm đường nối của một tầng, không bị ký sinh vật tìm đến ngay lập tức. Đồng thời đó lại là vị trí nằm giữa tòa nhà số 1 – nơi có ký sinh vật đang tới lui và tòa nhà số ba – nơi có 3 người chơi nghịch mệnh đang ở cùng nhau, đúng là một vị trí rất vi diệu.”
Quan Lĩnh nói: “Bọn họ vẫn rất may mắn vì không chạm mặt những nhóm người chơi khác, lại không bị gặp ký sinh vật. Chứ không đã xuất hiện ở ngay khoa Truyền nhiễm giống như tôi, không làm tốt còn bị tiêu diệt cả đội rồi.”
“Khoa… Sinh…. Sản?” Nghiêm Hòa Bích nghe thấy ba chữ này bèn nhớ tới Hình Diệp đã từng nhắc đến giả thuyết sinh sôi, nhất thời vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ.
Thấy Hình Diệp đang dùng đôi mắt như có thể thấu lòng người nhìn mình, Nghiêm Hòa Bích lập tức xua tay: “Không không không, tôi không có ý định phủ định ý kiến của cô.”
Hình Diệp: “Giấu đầu lòi đuôi à. Có điều anh vẫn rất nhạy cảm với kịch bản, ánh mắt hoàn toàn khác với lúc nhìn người, đặc biệt là nhìn con gái.”
Quan Lĩnh xen vào: “Đại lão, hai người đang nói gì thế?”
Hình Diệp dùng ánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Hòa Bích để hắn nói ra suy đoán của mình.
Thấy Tiểu Diệp Tử đồng ý với mình, Nghiêm Hòa Bích vô cùng kích động, nói: “Trước đó Tiểu Diệp Tử cảm thấy có một chuyện rất kỳ lạ, đó là ký sinh vật kiểu thế nào mới có thể xuất hiện tình huống một đêm hai vật chủ mới có thể ký sinh một người. Tốc độ ký sinh thế này khiến cô ấy nghĩ đến sinh sản, mà ở phòng nghỉ của y tá khoa Truyền nhiễm, bệnh nhân sởi có uống ít hơn một viên thuốc hạ sốt, nhưng trong sổ ghi chép y tá lại bảo người đó đã từng uống rồi.”
Hắn nói tiếp: “Tiểu Diệp Tử từng nói liệu ký sinh có dùng cách tiêm vào hoặc dùng những thứ như trứng, còn nhắc đến sinh sản. Trước đó tôi đã từng hợp tác với rất nhiều người chơi phục mệnh, phát hiện địa điểm đổi mới và thân phận của các cô ấy thường thường dễ tìm manh mối hơn người chơi nghịch mệnh. Hiện giờ cả ba người chơi đều đổi mới ở khoa Phụ sản, mà bản chất của khoa này cũng là sinh nở, tôi không nhịn được mà liên hệ hai chuyện này với nhau. Nhưng nếu hai chuyện này thật sự có mối quan hệ thì cũng quá đáng sợ rồi nhỉ?”
“Ọe…” Quan Lĩnh ngồi xuống góc tường nôn khan trong chốc lát, sau đó bị Tào Thiến xách lên đặt trên xe lăn.
Tào Thiến nói: “Đi không được thì tôi có thể xách anh đi, đừng lãng phí thời gian.”
Quan Lĩnh nhảy xuống khỏi xe: “Tôi có thể đi mà, chẳng qua là thấy ghê tởm vì những gì Nghiêm Hòa Bích nói.”
Ban đầu Nghiêm Hòa Bích cũng thấy buồn nôn, nhưng lúc này hắn đã bình tình hơn rất nhiều, bỗng nói: “Bệnh nhân mắc sởi lúc nãy, nếu như tôi thật sự dùng mã QR đặc thù có tính công kích để giết anh ta thì sẽ thế nào?”
“Không biết.” Hình Diệp lắc đầu: “Đến bây giờ chuyện chúng ta biêt được còn quá ít. Tóm lại tạm thời cứ tránh ký sinh vật đã, chú ý đến thức ăn, thuốc và nước, cũng chú ý nhiều hơn đến những thứ không bình thường xung quanh.”
Trong tâm trạng nặng trĩu, mấy người đi tới tầng bốn. Nghiêm Hòa Bích bồn chồn lo lắng hỏi: “Thiến Thiến, tại sao cô phải xách xe lăn, chân đã tốt hơn rồi hả?”
Tào Thiến đáp: “Không có lý do hợp lý. Tôi không thể bại lộ chuyện chân mình đã khỏi hẳn, nếu bị bệnh viện ép phải xuất viện hoặc gây sự chú ý của những người khác sẽ không tốt. Chân của tôi lúc nào cũng quấn băng, bởi vì không phối hợp điều trị nên thuốc và bông băng đều do chính tay tôi thay, ban ngày chỉ cần ngồi trên xe lăn giả tàn phế là ổn rồi. Làm như thế khiến ngoại trừ không thay đổi tính cách thiết lập bên ngoài thì còn giúp tôi giả vờ yếu ớt. Dù là người chơi hay nhân vật mấu chốt trong kịch bản, khi họ nhìn thấy bệnh của tôi và dáng vẻ chân quấn băng ngồi trên xe lăn này sẽ khinh thường và coi nhẹ tôi theo bản năng. Như thế càng dễ dàng để tôi tập kích bất ngờ hơn.”
“Điều này là do một người chơi mà tôi kính trọng nhất dạy cho. Người đó nói thứ đáng sợ nhất không phải là người khác khinh thường bạn, mà là chính bạn khinh thường chính mình. Nhỏ yếu không phải là lỗi lầm, trái lại có khi còn biến thành vũ khí. Thuận theo thân phận mà trò chơi bố trí cho mình không phải là không có tinh thần phản kháng, mà là để cho tầm mắt của mình càng thêm toàn diện. Đên bây giờ người đó vẫn đang duy trì thiết lập của bản thân không thay đổi, dù hệ thống có cho thân phận thế nào người đó vẫn đều giữ vững, tôi vô cùng kính nể.”
Hình Diệp: “…”
Nghe khá quen tai, anh không nhịn được mà moi moi tai đầy bất lịch sự.
Quan Lĩnh cũng lau mặt một cái, Tào Thiến đang nhắc nhở hắn, nếu đại lão dã không nói thì bọn họ cũng không cần mở lời.
Nghiêm Hòa Bích trả lời: “Người cô bội phục nói có lý lắm. Cô vốn có dáng người nhỏ gầy, lại thêm căn bệnh mắc phải, chân băng bó và xe lăn, nào ai ngờ được cô lại có sức lực đáng sợ như thế cơ chứ.”
Hình Diệp yên lặng cúi đầu lấy tay sờ tấm gương trong túi đeo.
Tấm gương nói, chờ anh tìm được đồng bạn sẽ tốt hơn. Lúc ấy Hình Diệp cảm thấy dù cho có bạn thì anh cũng sẽ không tin tưởng họ, lại không ngờ được hình thức ở chung giữa họ lại là như thế.
Tấm gương nói đúng.
Hình Diệp không kim nổi lòng tăng thêm một chút độ thiện cảm với gương.
Đi đến khoa Phụ sản, Tào Thiến ngồi lên xe lăn để Quan Lĩnh đẩy mình. Thiết lập tính cách chỉ có thể vỡ trước mặt người phe mình, còn trong mắt người ngoài tốt nhất cô vẫn là một người bệnh cần cắt chi.
Vào ban đêm, khoa Phụ sản cũng không yên tĩnh lắm. Nơi đây thường xuyên truyền đến tiếng khóc của trẻ sơ sinh, các y tá cũng luôn bận rộn.
Hình Diệp tìm được tên của 3 nhân viên trực vào đêm nay trong bảng thông báo, đồng thời nhớ mặt của họ.
Hiện giờ vẫn chưa rõ 3 người này là địch hay bạn, tốt nhất nên bày ra dáng vẻ của bệnh nhân.
Nghiêm Hòa Bích đứng bên cạnh Hình Diệp, ngẩng đầu nhìn bảng thông báo: “Các em gái phục mệnh xinh đẹp thật đấy, ngay cả ảnh thẻ cũng xinh đến thế này. Đương nhiên các cô không xinh đẹp được bằng cô, dù là trong trò chơi hay trong hiện thực.”
Quả thật cơ thể này của Hình Diệp mặc đồ nữ rất đẹp, đổi thành đồ nam lại không được nổi bật được như thế. Đó có lẽ cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ xuất hiện chướng ngại giới tính.
“Mấy người là người nhà của ai?” Một y tá sắc mặt mỏi mệt xuất hiện trước mặt ba người: “Muộn thế này rồi… Không đúng, sớm thế này đã dậy rồi à?”
“Không phải.” Tào Thiến ngồi trên xe lăn nói: “Tôi sắp bị cắt chi, cảm xúc không tốt lắm nên đêm ngủ không yên, bèn bảo anh trải đẩy mình đi trong ệnh viện giải sầu một chút. Anh trai tôi là bác sĩ của bệnh viện số 1, anh ấy rất có chừng có mực.”
Anh trai mà cô nói chính là Quan Lĩnh.
Cô y tá vừa nghe thấy Tào Thiến nói phải cắt chi thì lộ ra vẻ mặt thương xót, có điều vẫn nói theo quy củ: “Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng không nên đi lung tung, nhất là không được tới gần phòng phẫu thuật.”
Tào Thiến nhìn Quan Lĩnh, muộn thế này rồi mà đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Y tá thấy họ khó hiểu bèn giải thích: “Có một bà bầu sinh tự nhiên đang ở bên trong.”
Quan Lĩnh và Tào Thiến còn có lý do, cô ý tá lại nhìn về phía Hình Diệp và Nghiêm Hòa Bích.
Nghiêm Hòa Bích lập tức cười hì hì: “Chị bé à, tôi là bệnh nhân ở tòa nhà số 3. Đây là bạn gái của tôi, cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho tôi. Tôi cũng không ngủ được nên dẫn bạn gái giúp tôi giải sầu một chút. Chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn rồi, cô ấy thật sự muốn có con, nên lúc đi ngang qua khoa Phụ sản mới không nhịn được mà tới xem một tí. Chị cứ yên tâm, bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi, sẽ không quấy rầy đến sản phụ đâu.”
Cơ thể này của Nghiêm Hòa Bích vô cùng đẹp trai, chắc hẳn dáng vẻ trong hiện thực cũng không kém. Hắn còn rất biết quản lý nét mặt của mình, mọi cừ động đều toát lên vẻ anh tuấn. Khi đang thương lượng, cô y tá đỏ mặt, thái độ cũng rất hòa nhã: “Hai người đừng đi lung tung vào phòng bệnh là được. Bên kia có bảng thông tin về ưu nhược điểm của sinh tự nhiên và sinh mổ, và cả kiểu bà bầu thế nào thì thích hợp với việc sinh tự nhiên, hai người có thể tới xem qua.”
“Cảm ơn.”
Sau khi qua loa đối phó với cô ý tá, Nghiêm Hòa Bích giơ ngón tay cái với Hình Diệp.
Hình Diệp: “…”
Gương nhỏ đang run bần bật như điện thoại rung, hẳn là cười muốn chết rồi.
Hình Diệp còn nhớ gương nhỏ không ngừng yêu cầu mình thích cậu, nói gia tăng độ thiện cảm là có thể để gương phát huy năng lực rất mạnh. Nhưng cậu cứ cười như thế thì để Hình Diệp thích mình thế nào được, giờ anh đang tức chết đi được.
Có điều không phải là giận gương nhỏ, mà là Nghiêm Hòa Bích, tên này thật sự quá tận dụng triệt để rồi.
Dưới yêu cầu của y tá, mấy người đi tới trước bảng phổ cập thông tin. Hình Diệp ngẩng đầu lên giả vờ đọc, trong lòng lại âm thầm nhớ lại tài liệu của khoa Phụ sản nhìn thấy trước đó.
Lúc ấy anh chỉ tùy ý lướt qua và ghi nhớ mấy sản phụ sắp đến ngay dự sinh….
Chờ đã!
Mắt Hình Diệp sáng lên, anh gọi mấy người kia đi sang một bên nhỏ giọng nói: “Tôi còn nhớ trong tài liệu trước đó đọc qua có nhắc, hai hôm nay bệnh viện số 1 không có sản phụ sinh tự nhiên, toàn bộ là sinh mổ.”
“Sao lại trùng hợp đến thế?” Nghiêm Hòa Bích hỏi.
“Không phải trùng hợp.” Hình Diệp cầm điện thoại kiểm tra một chút: “Khoa Phụ sản của bệnh viện số 1 rất nổi tiếng, hễ là sản phụ có vấn đề về thai nhi đều sẽ đặt sinh trước ở bệnh viện số 1. Giường bệnh ở nơi này luôn luôn thiếu, sản phụ sinh tự nhiên rất khó đặt được phòng ở bệnh viện số 1, đa số đều chọn bệnh viện khác. Cho nên 90% sản phụ ở bệnh viện số 1 đều là sinh môt.”
Quan Lĩnh, người đã có vợ có con giơ tay nói: “Vợ tôi cũng sinh mổ, thời gian sinh mổ có thể khống chế được. Trừ phi có tình huống đột xuất, còn không cơ bản sẽ không sinh vào buổi đêm… Giờ là 4 giờ rưỡi sáng, làm gì có sinh mổ vào lúc này!”
“Vậy 3 nhân viên y tế có thể là người chơi phục mệnh ở đâu?” Hình Diệp đột nhiên hỏi.
Nghiêm Hòa Bích phụ họa: “Để tôi đi hỏi thăm một chút.”
Đối tượng hỏi thăm đương nhiên là cô y tá nhỏ hay đỏ mặt thẹn thùng kia.
Chỉ thấy Nghiêm Hòa Bích lấy điện thoại ra trò chuyện một chốc với y tá, sau đó hai người add Wechat. Cô y tá từ có hơi đề phòng với Nghiêm Hòa Bích dần trở thành cười cười nói nói vui vẻ.
“Máy điều hòa trung ương kìa.” Quan Lĩnh nói: “Coi như tôi đã biết tại sao một người chơi nghịch mệnh lại có vô số em gái phục mệnh làm đồng đội rồi, với nhan sắc và tính cách này thì việc tìm hiểu thông tin từ miệng NPC nữ thất ự quá dễ dàng! Chị Diệp à, kiểu đàn ông này thật sự không thể chọn được đâu, nếu yêu nhau sớm tối gì cũng phải ghen tị đến mức biến thành oán phụ, tôi là đàn ông tôi hiểu rõ lắm!”
Hình Diệp lạnh lùng nhìn Quan Lĩnh: “Tôi là đàn ông, tôi cũng hiểu rõ.”
Tào Thiến ngồi trên xe lăn ôm bụng cúi đầu, có lẽ là cười đến gập người rồi.
Gương nhỏ cũng lắc lư điên cuồng, Hình Diệp cực kỳ muốn vào nhà vệ sinh nữ rút gương ra chọt cậu hai lần.
Nghiêm Hòa Bích và y tá trò chuyện chừng mười phút, sau đó có người bệnh nhấn chuông gọi, y tá bèn chào tạm biệt Nghiêm Hòa Bích rồi đi làm việc.
Nghiêm Hòa Bích mang theo tin tức trực tiếp quay về: “Vừa rồi Mai Mai nói, à Mai Mai là cô y tá kia, cô ấy trực ban cả ngày lẫn đêm nay. Từ lúc ban ngày cô ấy đã cảm thấy 3 nhân viên kia có vấn đề, ngay cả việc cơ bản nhất là truyền dịch cũng không biết làm. Y tá Lâm đã chọc kim đến tận 5 lần cho một sản phụ, khiến sản phụ chỉ cần nhìn thấy cô ta là run rẩy. Y tá Hà thì cả ngày không thấy bóng dáng đâu, không làm việc đàng hoàng mà cứ đi lòng vòng trong tòa nhà, đùn đẩy tất cả công việc cho Mai Mai, Mai Mai sắp tức chết rồi. Còn cả bác sĩ Phí nữa, người cũng vô dụng như tên, hôm nay lúc phẫu thuật sinh mổ anh ta trực tiếp ngất xỉu trong phòng luôn, bị người ta đỡ ra. Lãnh đạo quan tâm đến họ đề nghị cả ba đi nghỉ ngơi, kết quả là bọn họ có chết cũng không chịu đi. Mai Mai vừa nghĩ đến việc đêm nay phải trực ban với hai y tá kia thì cảm thấy rất tuyệt vọng. Có điều nửa đêm đột nhiên có sản phụ sinh sớm, nên chủ nhiệm khoa Phụ sản đã để cả ba người họ đi vào hỗ trợ rồi.”
*Phí 费 và phế 废(vô dụng) đều có âm đọc là fèif.
“Chỉ một chủ nhiệm dẫn theo ba nhân viên ngu ngốc? Mà chủ nhiệm đó còn biết gần đây trạng thái của ba người không ổn? Như thế mà muốn giết sản phụ rồi!” Quan Lĩnh kích động nói.
“Không phải, còn có một bác sĩ trực ban và một y tá gây tê.” Nghiêm Hòa Bích đáp: “Đêm nay chủ nhiệm không trực ban, trong danh sách không có bà ta. Mai Mai nói tối hôm qua bà ấy cũng ngủ trong bệnh viện, hình như là cãi nhau với chồng nên không muốn về nhà. Trong văn phòng chủ nhiệm còn phòng ngủ, ban đêm có thể nghỉ ngơi, không tính là trực ca.”
“Còn có gì nữa?” Hình Diệp hỏi: “Không chỉ có những thông tin này đúng không?”
“Vẫn là Tiểu Diệp tử thông minh.” Nghiêm Hòa Bích hợp thời nịnh một câu: “Tôi hỏi Mai Mai, lúc sinh cần phải có mấy bác sĩ. Mai Mai nói chủ nhiệm là bác sĩ mổ chính, chỉ cần mang theo một phụ tá là được. Nhưng hôm nay còn gọi cả bác sĩ Phí theo, Mai Mai cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Hai y tá thì đủ rồi, nhưng mọi người cũng biết là hai người kia không có tác dụng gì, Mai Mai rất lo sẽ xảy ra sự cố.”
Hình Diệp nói: “Chủ nhiệm Vương không nghỉ ngơi hai ngày, lại biết ba nhân viên rất kém, thế mà không tìm Mai Mai giàu kinh nghiệm hỗ trợ mà kêu ba người đó, thật sự là thú vị. Sản phụ trong phòng mổ mới nằm việc gần đây hả?”
Nghiêm Hòa Bích: “Mai Mai nói sản phụ đó rất đáng thương, một mình đến nhập viện. Nghe nói thai nhi còn có chút vấn đề, cô ấy lại còn bị cao huyết áp, sau khi nhập viện vẫn hôn mê, chủ nhiệm tự mình chăm sóc. Có điều nhà sản phụ hẳn là không thiếu tiền, vì có thể ở nổi trong phòng bệnh đơn, Mai Mai nghi ngờ liệu cô ta có phải là nhân tình của kẻ giàu có nào đó không.”
Tào Thiến bội phục thở dài: “Chỉ 10 phút mà anh có thể hỏi thăm được nhiều tin tức như vậy, giỏi lắm.”
Nghiêm Hòa Bích cười hí hí, nói với Hình Diệp: “Tôi có ích chứ Tiểu Diệp Tử! Hay là cửa này tôi không tham dự trò chơi cũng không cần điểm thưởng, thế giới sau chúng ta tiếp tục chung đội. Tôi sẽ luôn dẫn cô đánh tới thế giới cao cấp, đến lúc đó chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
Mặt Hình Diệp bình thản, anh không trả lời hắn mà chỉ nói: “Xem ra lúc này trong phòng phẫu thuật đang xảy ra một vài chuyện, tiếc là chúng ta không nhìn thấy. Nếu ba người kìa là người chơi thì tôi cũng không lo lắng, dù sao bọn họ vẫn có kỹ năng ban đầu và mã QR, năng lực tự vệ không có vấn đề. Có điều tôi thật sự rất muốn biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.”
Trong tay Tào Thiến có “Máy chiếu không làm việc đàng hoàng”, nhưng họ không trực tiếp tiếp xúc với ba nhân viên y tế kia, tạm thời không thể nào sử dụng được.
Nghe thấy Tào Thiến có mã QR này, Hình Diệp cảm thán một câu: “Hóa ra còn có mã QR hữu ích đến thế.”
Quan Lĩnh: “Đại lão à, kỹ năng ban đầu của anh một hit vỡ mồm tất cả mã QR đấy được không?”
Hình Diệp không biết kỹ năng ban đầu của mình, Quan Lĩnh cũng không dám nói trước mặt Nghiêm Hòa Bích,
Mãi đến khi Nghiêm Hòa Bích nói: “Kỹ năng ban đầu của tôi là “Vua bàn phím”, chủ yếu dùng để thu hoạch tin tức trong thế giới trò chơi. Một kỹ năng khác là “Máy điều hòa trung ương”, có năng lực tìm manh mối từ người khác phái. Vừa rồi tôi cũng sử dụng kỹ năng ban đầu với Mai Mai nên mới hỏi được nhiều thông tin như vậy.”
Quan Lĩnh, Tào Thiến: “…”
Tào Thiến hỏi: “Anh tiến vào trò chơi thế nào vậy? Sao lại có loại năng lực này?”
“Một năm trước tôi còn học đại học, lúc ấy đang giúp hot girl trường sửa máy tính. Trên màn hình bỗng xuất hiện một mã QR, tôi còn tưởng là virus trojan gì đó nên định khiêu chiến một chút, nên đã scan mã…” Nghiêm Hòa Bích càng nói càng nhỏ giọng: “Tiểu Diệp Tử, tôi đưa di động cho cô xem nhé, như thế cô sẽ có thể tin tưởng tôi rồi chứ?”
Năng lực “Vua bàn phím” giống như những gì Nghiêm Hòa Bích nói trước đó, “Máy điều hòa trung ương” lại có tác dụng khá tốt với khác phái. Nó có thể khiến tất cả phụ nữ không có ác ý với Nghiêm Hòa Bích (bao gồm cả người chơi và NPC) bất giác buông bỏ đề phòng với hắn để nói ra những chuyện mà họ cho là không quan trọng. Năng lực này tốn 50 điểm, sau khi sử dụng với 3 người liên tục cần cooldown 12 tiếng.
Nếu Nghiêm Hòa Bích đã thẳng thắn như thế, Hình Diệp cũng không tránh hắn nữa, anh bảo Quan Lĩnh nói ra kỹ năng ban đầu của mình.
Sau khi biết năng lực của Bút vẽ lại, Nghiêm Hòa Bích sợ hãi than thở: “Tiểu Diệp Tử thật quá lợi hại, nhưng mà ở thế giới này mỗi ngày trí nhớ của cô sẽ bị thiết lập lại một lần…”
“Đúng vậy.” Quan Lĩnh tuyệt vọng nói: “Trước đó nếu gặp được mã QR đại lão sẽ nhường toàn bộ cho bọn tôi, anh ấy nói mình không cần. Đầu anh ấy có thể nhớ được 10 mã QR, cậu có biết một mã QR có thể dùng lặp đi lặp lại có sức mạnh đáng sợ đến ngần nào không? Một chiếc piano là có thể phát huy hiệu quả núi Thái Sơn đè đầu. Đối với chúng tôi đại lão chính là pháp sư tầm xa cực kỳ mạnh mẽ, tôi và Tào Thiến chỉ cần đứng trước bảo vệ đại lão là được rồi. Giờ thì tiêu, 10 mã QR mà chẳng nhớ lấy một cái, nhất là mã “Thành thục”. Nếu như có nó, đại lão chỉ cần quét mã vào cửa phòng phẫu thuật, một phòng mổ đã thành thục nhất định có thể học được cách thả chúng ta đi vào!”
Tào Thiến: “Cũng may thế giới này có điện thoại, tôi có thể cho anh xem mã QR trong điện thoại. Máy chiếu có thể sử dụng rất nhiều lần, lát nữa chúng ta nghĩ cách tiếp xúc với người chơi đi ra khỏi phòng phẫu thuật là có thể biết có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ. Chưa đến thời khắc mấu chốt tôi sẽ không dùng hai mã QR này. Anh mất trí nhớ lần nào tôi sẽ cho anh nhìn lấn ấy.”
“Cảm ơn.” Hình Diệp gật gật đầu với Tào Thiến.
Cảm nhận lớn nhất của anh sau khi mất trí nhớ là, có hai đồng bạn hoàn toàn tin tưởng mình, cũng không hề ý lại mà luôn muốn mạnh lên để kề vai chiến đấu với anh, khiến việc luôn một mình gánh vác trong quá khứ hình như có vẻ quá thất bại.
Nghiêm Hòa Bích nghiến răng nói: “Tôi cũng cho Tiểu Diệp Tử xem, như vậy lực chiến đấu của chúng ta có thể tăng cường hơn rất nhiều!”
Lần này quả thật Hình Diệp phải nhìn Nghiêm Hòa Bích với cặp mắt khác xưa. Mã QR là phương tiện tấn công của một người, cho người bình thường nhìn thì không sao, nhưng cho anh xem chẳng khác nào gia tăng sức mạnh của người khác, xem ra Nghiêm Hòa Bích thật sự muốn chung đội với anh.
Mà đương nhiên nguyên nhân chung đội là đồ nữ…
Hình Diệp cúi nhìn chiếc váy ngắn của mình với tâm trạng phức tạp, đoạn quay đầu lại trừng Quan Lĩnh và Tào Thiến.
Ý là trước khi vượt qua thế giới này, tuyệt đối không thể để cho Nghiêm Hòa Bích biết được giới tính chân thực của anh. Trước mắt họ chỉ cso 2 mã QR, lại còn không phải là loại tấn công, hoàn toàn cực kỳ cần sức chiến đấu của Nghiêm Hòa Bích!
Quan Lĩnh làm động tác kéo khóa miệng, biểu thị mình sẽ kín miệng như bưng, một chữ cũng không nói.
Còn một bên khác, máy điều hòa trung ương Nghiêm Hòa Bích đã bị sắc đẹp mê hoặc, hắn đưa toàn bộ mã QR trong điện thoại của mình cho Hình Diệp xem.
“Máy điều hòa trung ương này.” Tào Thiến vẫn không yên lòng, hỏi: “Anh không sợ chúng tôi trở mặt không quen biết à?”
Nghiêm Hòa Bích đáp: “Tôi có phải đồ ngốc đâu, mã QR trong điện thoại không cướp đi được, cho Tiểu Diệp Tử xem cũng không tổn thất gì đến tôi. Vả lại ngày mai ký ức của Tiểu Diệp Tử sẽ biến về con số 0, dù có trở mặt thì các người cũng không làm thế vào lúc này, ít nhất cũng đến khi vượt qua cửa này mới được. Hơn nữa tôi cảm thấy Tiểu Diệp Tử không phải là kiểu người sẽ lừa gạt tôi đâu, cô ấy thông minh như thế, không đến mức vì điểm chác của một thế giới mà làm người xấu.”
Hình Diệp nhìn Nghiêm Hòa Bích một cái. Thực ra người này định vị mình rất rõ ràng, cũng rất có chừng mình, lúc lấy lòng cũng không quên bảo vệ mình, trực giác cỏn rất chuẩn.
Chẳng trách lại có thể vượt qua hơn 60 thế giới, còn sắp trở thành người chơi cao cấp.
Nghiêm Hòa Bích không ngốc, biết rõ về quy tắc của trò chơi, hắn chỉ có nguyên tắc mà thôi.
Dùng thiện ý đối xử với mỗi người chơi, nhưng cũng hiểu phải nắm vững cảm giác khoảng cách. Lúc bảo vệ chính mình cũng trên cơ sở không làm hại đến người khác, hắn là một người rát ưu tú.
Hình Diệp cảm thấy mình không nên lừa gạt Nghiêm Hòa Bích nữa. Dù biết anh là đàn ông, tin chắc rằng Nghiêm Hòa Bích cũng đồng ý chung đội với họ.
Thế là anh mở miệng nói: “Thực ra tôi…”
Nói đến đây bất chợt anh dừng lại, ánh mắt tan rã, sau đó bắt đầu điên cuồng túm tóc: “A a a a a a!”
“Tiểu Diệp Tử, cô làm sao thế?” Nghiêm Hòa Bích căng thẳng nói.
Hình Diệp gỡ dây cột tóc xuống để mái tóc dài mềm mại xõa ra. Nom anh ít đi chút vẻ sắc bén, lại thêm tia yếu đuối, trông càng đẹp hơn nữa. Nghiêm Hòa Bích nhìn đến dại ra, đoạn thấy Hình Diệp như phát điên hỏi: “Dao của tôi đâu? Dao của tôi đâu!”
Để đề phòng mình tự hại mình, lúc tỉnh táo Hình Diệp tuyệt đối không bỏ dao vào túi đeo.
Anh điên cuồng lục túi một lúc mà vẫn không thấy dao bèn vọt đến chỗ phòng y tá tìm kiếm. Đúng lúc này trên bàn y tá có đặt một con dao rọc giấy bình thường, Hình Diệp giật phắt lấy đoạn ngửa mặt lên trời cười ha hả. Sau khi cười một chốc, anh cao giọng hát: “Tôi cần ~ Tôi cần gậy sắt này để làm gì ~”
Hát xong một câu bèn định đâm xuống thân dưới của mình!
Y tá đứng trong phòng hét rầm lên vội vàng nhấn chuông gọi bảo vệ, nhưng lúc này bảo vệ cũng đang nghỉ ngơi, sao có thể đến nhanh như vậy được.
Cũng may lúc này người luôn phải duy trì thiết lập trước mặt người khác lf Tào Thiến đi đến trước mặt Hình Diệp với sự giúp đỡ của Quan Lĩnh, Nghiêm Hòa Bích cũng đi tới ôm chặt Hình Diệp, đoạn túm hai tay anh lại không để anh làm hại đến chính mình.
Hình Diệp đang nổi điên rất mạnh, Nghiêm Hòa Bích vốn không đánh lại anh, bị Hình Diệp dùng một tay đẩy ngã. Mà lần này Nghiêm Hòa Bích ngăn cản kịp thời, Tào Thiến vừa lúc đuổi tới bắt lấy cổ tay Hình Diệp, khiến anh không thể không buông con dao rọc giấy trong tay ra.
Tào Thiến nhìn thấy dây truyền dịch trong phòng trực y tá, cô vừa túm tay Hình Diệp vừa dùng dây truyền dịch trói chặt cả người anh lại.
Rốt cuộc Hình Diệp không thể cử động được nữa.
Ba người Tào Thiến, Quan Lĩnh, Nghiêm Hòa Bích nhân lúc trước khi bảo vệ chạy đến khiêng Hình Diệp đi vào thang máy. Trong lúc đó Tào Thiến còn chặn miệng Hình Diệp lại, sợ anh lại nổi điên nói năng lung tung gì.
Chỉ hát một câu đã là tốt lắm rồi.
Ba người không biết phòng bệnh của Hình Diệp, tầng lầu có văn phòng của Quan Lĩnh lại có ký sinh vật nên họ không dám tới. Tào Thiến và Nghiêm Hòa Bích ở phòng bệnh bình thường, nhất thời họ không biết nên đưa Hình Diệp đi đâu.
“Sân thượng tòa nhà số 3!” Nghiêm Hòa Bích chợt nhanh trí: “Hôm qua Hình Diệp hẹn gặp mặt tôi ở đó, tôi đợi hồi lâu vẫn không thấy người.”
Có Tào Thiến ở đây, khiêng một chiếc xe lăn cộng thêm một người điên đi lên sân thượng vẫn rất dễ dàng.
Rạng sáng 5 giờ, sắc trời tờ mờ.
Một thiếu nữ xinh đẹp đang điên cuồng giãy giụa trên sân thượng. Cặp chân dài của người đó bị dây truyền dịch siết ra vết đỏ, Nghiêm Hòa Bích nhìn mà tròn mắt.
“Chân dài quá đi mất…” Hắn than thở.
Quan Lĩnh đập một cái lên đầu hắn: “Phi lễ chớ nhìn!”
Qua nửa tiếng sau, rốt cuộc Hình Diệp không giãy nữa, ánh mắt trở nên tỉnh táo.
Tào Thiến mồ hôi mồ kê nhễ nhại khẽ thở hắt ra.
________________
Hết chương 87.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT