Nghiêm Hòa Bích cực kỳ kinh hãi, nhưng vẫn cứng cỏi nói: “Cô đừng sợ Tiểu Diệp Tử, tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo!”
Hình Diệp bình tĩnh nói: “Tôi không sợ, chỉ tùy việc mà xét thôi. Nhắc đến ký sinh thì có thể nghĩ đến mấy cách này, cho dù là loại nào cũng không thể tránh khỏi việc tiếp xúc được. Cách truyền ký sinh rộng nhất là giọt bắn, loại ký sinh trùng này có thể truyền nhiễm qua không khí. Nếu ký sinh vật muốn, bọn chúng có thể lây nhiễm cho toàn bộ bệnh viện trong một khoảng thời gian ngắn. Mà ký sinh vật chúng ta phải tìm chỉ có thể lây nhiễm cho một người trong một ngày, nên nhất định không phải là cách lây lan bằng giọt bắn được. Tương tự như vậy, nếu như đến mức chỉ cần cắn một cái là có thể ký sinh thì hẳn cũng không đến mức một ngày một người.”
Nghiêm Hòa Bích dè dặt nói: “Cũng có thể dùng cách sơ ủng như ma cà rồng ấy, cần trao đổi máu. Mỗi đêm chỉ có thể sơ ủng một lần, nếu không sẽ cạn sạch sức.”
Hình Diệp nói: “Cũng có thể có khả năng đó, nhưng nếu làm thế mỗi đêm có thể lây cho hai người, tại sao phải hai ký sinh vật mới có thể truyền cho một người? Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến chính là sinh sản. Thực ra dạng truyền nhiễm này có tốc độ rất chậm, số lượng cũng ít. So với hai phương pháp trước anh nhắc đến thì chậm hơn rất nhiều, tại sao anh lại không sợ hai điều trước, trái lại cảm thấy cái sau đáng sợ hơn?”
“Thì ghê tởm đó… Ăn trứng…” Nghiêm Hòa Bích bày ra dáng vẻ sắp ói đến nơi.
“Anh điều tra toàn bộ hồ sơ bệnh án rồi à?” Hình Diệp hỏi.
“Ừ.” Nghiêm Hòa Bích cố hết sức nói sang chuyện khác: “Tôi thiết kế một phần mềm tự động sàng lọc hồ sơ bệnh án như cô nói, những cái nào có vấn đề sẽ được đưa ra phía trước.”
Lúc hắn đang di chuột, Hình Diệp tinh mắt nhìn thấy bệnh án của mình, bèn bình tĩnh nói: “Anh có USB không? Hãy copy những tài liệu tôi cần đi.”
“Có, hôm qua cô cũng nói những lời như thế này. Ban ngày tôi phát hiện mình không thể ra khỏi bệnh viện, có điều vẫn có thể mua hàng online, nên đã đặt hàng một cái.” Nghiêm Hòa Bích rút ra một chiếc USB từ trong túi áo.
“Để tôi làm cho.” Hình Diệp nói: “Đúng lúc tôi cần xem lại những bản copy trong máy tính trước đó một lần nữa.”
“Được rồi.” Nghiêm Hòa Bích bèn đưa USB cho Hình Diệp.
Nhân lúc Nghiêm Hòa Bích liếc sang chỗ khác, Hình Diệp nhanh chóng lướt bệnh án của mình một lần, và sau đó nhanh chóng xóa sạch.
Quả nhiên anh là một trong những trường hợp có thay đổi tình trạng bệnh. Trên bệnh án viết tần suất lên cơn nóng nảy của bệnh nhân không xác định, nhưng trước đây rất ít khi xảy ra tình huống hai ngày lên cơn liên tục. Căn cứ vào bệnh án, nếu như không tiêm thuốc an thần thì sau khi bị trói hơn nửa tiếng cũng sẽ khôi phục bình thường. Nhưng lúc phát bệnh sức lực của bệnh nhân lại rất mạnh, nên hôm qua bác sĩ đã đề nghị sử dụng thuốc an thần.
Sau khi xóa bỏ thông tin về mình, Hình Diệp xem lại toàn bộ hồ sơ bệnh án cũng như danh sách trực hai hôm nay lần nữa, rồi nhanh chóng liệt kê một danh sách những thứ anh cảm thấy có vấn đề. Anh dùng máy in trong phòng làm việc in thẳng ra, sau đó lại copy số liệu để tiện cho việc tiến hành so sánh với số liệu thay đổi vào ngày mai,
Nghiêm Hòa Bích cầm những trang giấy được in ra, tổng cộng có mười mấy tờ được in thành bản thu nhỏ. Trên một trang giấy A4 hiển thị nội dung của mấy trang nhỏ hơn, lít nha lít nhít chữ.
“Nhiều thế này hả? Thế này phải đọc lâu lắm.” Nghiêm Hòa Bích tuyệt vọng nói.
Hình Diệp trả lời hắn: “Trực ca trong hai ngày liên tục có 5 bác sĩ, 9 y tá, trong đó 2 bác sĩ và 5 y tá còn không nghỉ cả ca ngày của hôm nay. 7 người bọn họ có hiềm nghi lớn nhất. Tổng cộng có 15 người lẽ ra nên xuất viện mà vẫn chưa đi, trong đó có 7 người bệnh tình bỗng chuyển biến xấu, còn lại 8 người không muốn ra viện, sống chết không chịu đi.”
“Mặt khác, có 13 người bệnh tình bỗng trở nên tốt hơn, trong đó có 3 người rất thú vị, Một là một bệnh nhân ung thư, ban ngày đột nhiên từ chối giai đoạn trị bệnh bằng hóa chất tiếp theo, nói mình không sao cả, quá trình trị liệu 17 ngày liên tục cứ thế gián đoạn. Người thứ hai ban đầu cần phải phẫu thuật cắt chi, nhưng cô ta đột nhiên nói không làm nữa như phát điên, mà dù không phẫu thuật cũng không chịu xuất viện. Người thứ ba bị bệnh sởi, nằm trong phòng cách ly. Ban đầu người này không thể ra khỏi phòng bệnh, nhưng sáng sớm y tá đã đến phòng cấp cứu tìm người này và mang người quay về.”
“Cuối cùng là những bệnh nhân có bệnh tình đột nhiên xấu đi, nhưng đều là các con số bình thường. Có người còn chuyển biến đến mức bại liệt, lực hành động gần như bằng 0, tôi cũng đã in thông tin ra rồi.”
Trong lúc Hình Diệp nói Nghiêm Hòa Bích cũng đọc, hắn cau mày đáp: “Tiểu Diệp Tử này, những ghi chép này đều là tài liệu scan hình. Sổ ghi chép hằng ngày về bệnh nhân do bác sĩ viết tay được scan lại rồi tải lên máy tính, rất nhiều chữ tôi đọc không hiểu, làm thế nào cô có thể đọc hết đồng thời sàng lọc chỉnh sửa số liệu trong vòng nửa tiếng vậy?”
Hình Diệp: “Cũng tạm, vẫn có thể đọc được.”
Nghiêm Hòa Bích: “…”
Hình Diệp lại nhấn mạnh chỉ vào ba người có bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, nói: “Đêm nay chúng ta đi tìm ba người này.”
“Tại sao?” Nghiêm Hòa Bích hỏi: “Cô nhận ra họ bị ký sinh từ đâu rồi hả?”
Hình Diệp: “Tôi không cảm thấy họ bị ký sinh, mà cho rằng họ là người chơi. Anh nghĩ xem tại sao một bệnh nhân ung thư đã kiên trì chịu đựng chữa bệnh bằng hóa chất nhiều lần lại phải tuyên bố mình đã khỏi hẳn, đồng thời từ chối trị liệu? Còn bệnh nhân phải cắt chi này nữa, bởi vì chân trái bị hoại tử do giá rét, bây giờ chỉ cần cắt từ đầu gối trở xuống là được. Sau khi phẫu thuật lắp chi giả và trải qua hồi phục trị liệu là có thể tiến hành sinh hoạt bình thường. Nếu tiếp tục chuyển biến xấu có thể phải cắt cụt toàn bộ chân. Cuộc phẫu thuật đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, thế mà khi sắp lên bàn mổ bệnh nhân lại đổi ý, có phải rất đáng nghi không?”
“Tệ nhất chính là bệnh nhân mắc bệnh sởi này, nếu không có chuyện gì quan trọng người mắc bệnh truyền nhiễm liệu có đi dạo trong bệnh viện vào lúc nửa đêm không? Với mức độ xui xẻo của ba người này, tôi nghi ngờ họ chính là người chơi, lại còn là người chơi nghịch mệnh nữa.”
Nghiêm Hòa Bích: “Ồ, chuyện này… Cô không xem hồ sơ bệnh án của tất cả mọi người đấy chứ Tiểu Diệp Tử? Nhiều như thế cô chưa đọc xong đúng không…”
“Ừa.” Hình Diệp gật đầu: “Tôi không thấy anh phải nằm viện vì phẫu thuật trĩ đâu.”
Nghiêm Hòa Bích: “…”
“Vậy Tiểu Diệp Tử mắc bệnh gì thế?” Hắn ta tức đến nổ phổi: “Tôi thấy cô mặt mũi hồng hào tay chân khỏe mạnh, đánh tôi nhanh nhẹn lắm, hoàn toàn không giống một bệnh nhân, lẽ nào cũng mắc trĩ à?”
“Mất trí nhớ.” Hình Diệp thản nhiên nói: “Rõ ràng như thế mà anh không nhìn ra được à? Ngay cả kỹ năng ban đầu của mình là gì tôi cũng chẳng nhớ rõ.”
Nghiêm Hòa Bích bi thương nói: “Tôi không biết nên ao ước được như cô hay nên ghen tị với cô thì hơn.”
“So với mấy người chơi kia coi như anh may mắn rồi.” Hình Diệp nói: “Căn cứ vào giá trị may mắn, dù có mắc bệnh thì người chơi phục mệnh cũng dính bệnh không quá nghiêm trọng. Vả lại rất có thể họ còn là nhân viên y tế, chúng ta hãy đi tìm mấy người bệnh kia trước đã.”
Anh vẫn còn nhớ gương nhỏ đã nói mình có đồng bạn, vẫn nên đi tìm xem trong mấy người đó có đồng bạn của mình hay không trước đã.
Hình Diệp nhìn bản đồ bệnh viện. Người cách họ gần nhất chính là thiếu nữ bị cắt chi ở tầng 19, hai người quyết định đi tìm cô bằng thang bộ.
Về phần tại sao phải leo thang bộ, hôm qua Hình Diệp đã nghiêm túc giải thích với Nghiêm Hòa Bích rằng, thang máy là không gian khép kín. Khả năng nó bị người khác giở trò là quá lớn, lỡ may nửa đêm có người tiến vào chính là kẻ ký sinh thì hai người rất khó né tránh.
Từ tầng 12 leo lên tầng 19, Nghiêm Hòa Bích mất tự nhiên che mông.
Hình Diệp vừa lên lầu đã gặp một cô gái hai chân quấn băng gạc, tuy tàn mà không phế đang khó khăn tự đẩy xe lăn đi về phía cầu thang. Hình như cô không muốn ngồi thang máy, nhưng đi xe lăn mà muốn đi cầu thang bộ có phải quá mạnh mẽ không nhỉ?
Vừa nhìn thấy Hình Diệp cô đã nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, còn vô cùng nghi hoặc lấy tay khuơ một dấu hiệu trước ngực.
Hình Diệp bước qua mà mặt không thay đổi, Nghiêm Hòa Bích sau lưng vừa đi hết cầu thang nói: “Tiểu Diệp Tử cô chờ tôi chút với, tình trạng cơ thể này của tôi…”
“Gọi tôi là Hình Diệp.” Hình Diệp liếc nhìn cô gái ngồi trên xe lăn, đoạn nói một câu vừa để nhắc nhở Nghiêm Hòa Bích cũng vừa để nhắc nhở cô gái nọ.
Gương nhỏ gọi anh là Hình Diệp, nói cách khác tên thật của anh và cái tên trong thế giới này giống nhau. Nếu như là đồng bạn đáng để tin tưởng, hẳn sẽ biết tên anh.
“Gọi thẳng tên lạnh nhạt lắm, cô cũng gọi tôi là anh Nghiêm đi… Ối, cô làm gì thế? Sao cô dùng sức mạnh thế hả!”
Nghiêm Hòa Bích bị cô gái ngồi xe lăn xô phải. Cô nhìn Hình Diệp, đưa mắt dò xét trang phục nữ trên người anh, đoạn khó tin nói: “Hình Diệp?!”
Nếu không phải ở trong phòng bệnh vào đêm khuya, có lẽ cô gái này sẽ quát tướng lên mất, Hình Diệp thầm suy nghĩ.
Cô gái kia đỡ xe lăn dò xét Hình Diệp, bày ra vẻ mặt vô cùng thê thảm, đoạn nói một câu: “Tôi tên là Tào Thiến. Dáng vẻ này của anh chắc có thể thường xuyên soi gương trang điểm được rồi đấy.”
Tào Thiến, trên hồ sơ bệnh án không phải cái tên này. Nhưng chỉ với câu nói này Hình Diệp đã xác định Tào Thiến chính là đồng bạn của mình, thậm chí cô còn biết anh có một tấm gương.
Anh nói với Tào Thiến: “Tôi bị mất trí nhớ và mắc chứng phát cuồng. Chứng mất trí nhớ khiến tôi cứ đến 12h đêm hàng ngày sẽ thiết lập lại ký ức, chứng phát cuồng không có giờ phát bệnh cố định. Hôm qua sau khi phát bệnh bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho tôi khiến tôi lãng phí một ngày, hôm nay không thể tiêm nữa. Còn lúc phát cuồng sẽ mất nửa tiếng, cần có người chế ngự tôi.”
Tào Thiến đáp: “Sức mạnh của tôi không có vấn đề gì, nhưng tình trạng của cơ thể này quá kém. Trước mắt tôi đang sốt ruột tìm Quan Lĩnh để trị liệu cho mình. Hôm qua tôi đã cố gắng leo xuống bàn mổ ngồi trên xe lăn tìm Quan Lĩnh trong bệnh viện rất lâu, nhưng mãi không tìm được.”
Hình Diệp sờ sờ tấm gương, còn gương đang lay động dữ dội trong túi đeo chéo vai của anh.
Gương tin tưởng Tào Thiến. Chúng ta thật sự là đồng bạn, nhưng đồng bạn đáng để tin tưởng ư? Hiện giờ ngay cả tấm gương anh cũng không quá tin. Hình Diệp hơi nheo mắt lại nhìn Tào Thiến.
Cũng may là Tào Thiến không chú ý đến điểm này, cô nói tiếp: “Đúng rồi, anh không nhơ Quan Lĩnh. Chúng ta có cả thảy 3 người, anh và tôi là người chơi nghịch mệnh. Quan Lĩnh là người chơi phục mệnh, hẳn anh ta không thê thảm như chúng ta đâu.”
“Bệnh nhân phải nằm viện không mấy ai có trạng thái tốt cả.” Hình Diệp liếc nhìn Nghiêm Hòa Bích, người vừa thực hiện cuộc phẫu thuật trĩ xong: “Theo như cô nói, một đồng bạn khác của chúng ta hẳn là nhân viên y tế hoặc người nhà bệnh nhân. Muốn tìm anh ta trước tiên hãy bắt tay tử nhân viên y tế đi.”
Anh không thể tin tưởng Tào Thiến, nhưng đồng đội trong quá khứ của mình dù sao cũng mạnh hơn người lạ như Nghiêm Hòa Bích. Ít nhất biểu hiện của Tào Thiến đã chứng minh cô biết Hình Diệp là nam, chứng tỏ đúng là trước đó họ có quen biết.
Hình Diệp đẩy xe lăn giúp Tào Thiến xuống lầu, Nghiêm Hòa Bích nói: “Ôi chao hai cô gái như các cô thật quá khó khăn, để tôi giúp cho.”
Hắn cố chịu đau để phụ một tay.
Tào Thiến nghe thấy “Hai cô gái” thì cơ mặt giật một cái, không khỏi nhìn về phía Hình Diệp. Cô thấy vẻ mặt Hình Diệp vẫn trấn định từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi kính nể. Đại lão đúng là đại lão, dù bị hệ thống giày vò thành dạng này vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Người nhà đến chăm bệnh nhân không thể tìm được thông tin trong hệ thống máy tính của bệnh viện, ho chỉ có thể tìm kiếm từ nhân viên y tế.
Mục tiêu đầu tiên của Hình Diệp là phòng cách ly số 1 trên tầng 20, chính là phòng bệnh của bệnh nhân mắc sởi kia.
“Người mắc bệnh sởi hẳn là người chơi nghịch mệnh nhỉ?” Nghiêm Hòa Bích biết hai người Tào Thiến và Hình Diệp muốn đi tìm đồng bạn, nhưng vẫn biểu thị mình cần bảo vệ hai cô gái, Hình Diệp đuổi thế nào hắn cũng không đi. Hắn vừa đẩy Tào Thiến vừa hỏi: “Không phải bạn của hai người là người chơi phục mệnh à?”
Hình Diệp đáp: “Bệnh nhân sởi không chỉ có thể là người chơi nghịch mệnh, thậm chí còn có khả năng bị ký sinh rồi.”
Nghiêm Hòa Bích nhớ lại ghi chép trên hồ sơ bệnh án một chút, hắn cảm thấy mình hoàn toàn không thể đưa ra được phỏng đoán này. Trái lại Tào Thiến lại rất bình tĩnh, đại lão nói có khả năng bị ký sinh nghĩa là 90% đã bị ký sinh rồi.
“Tại, tại sao thế?” Nghiêm Hòa Bích hỏi.
Hình Diệp đáp: “Trên bệnh án có ghi, bệnh nhân mắc sởi tìm đến phòng cấp cứu ở tầng 1 tòa nhà số 3 vào sáng sớm. Lúc ấy anh ta đang bị sốt cao, lâm vào tình trạng bán hôn mê. Bản thân bệnh sởi có đi kèm với sốt, y tá nghi ngờ người này hứng gió lạnh vào buổi tối nên bệnh tình mới xấu đi, nhưng tôi cảm thấy trong đó có ván đề rất lớn. Một bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm như anh ta đi từ tầng 20 cao nhất của tòa nhà số 1 đến phòng cấp cứu tầng 1 tòa nhà 3, bản thân điều này đã chứng tỏ anh ta đang tìm gì đó, và khả năng anh ta là người chơi nghịch mệnh rất lớn. Nhưng một người chơi đã trải qua rất nhiều thế giới phải hỗn loạn nhiều đến mức nào mới khiến mình té xỉu ở phòng cấp cứu? Là trong trạng thái suy yếu và bất lực? Chính điều này đã tượng trưng cho một dấu hiệu nào đó.”
Tào Thiến: “Tôi hiểu rồi, là đêm qua người này bị ký sinh, nên mới ngất xỉu. Lúc này người đó đã không còn là người chơi nữa, mà là ký sinh vật. Nhưng chúng ta cần đi tìm Quan Lĩnh, dưới tình huống không đủ người hẳn không nên lấy đá chọi đá với ký sinh vật chứ? Hiện giờ chân tôi không tốt, không đánh nổi.”
Hình Diệp nói: “Trong hai đêm vừa rồi tổng cộng có 7 nhân viên y tế vẫn chưa từng nghỉ ngơi. Trong đó có 2 người ngay ở khoa truyền nhiễm, là 1 bác sĩ và 1 y tá. Nhân viên y tế làm việc ở khoa truyền nhiễm vốn đã rất nguy hiểm, bọn họ có lý do gì mà không chịu nghỉ ngơi, vẫn một mực trực ca?”
“Anh nghi ngờ hai người đó là người chơi phục mệnh hoặc là vật thể ký sinh!” Tào Thiến bừng tỉnh đại ngộ.
“Không chỉ có thể, bệnh nhân sởi bị ký sinh càng khiến tôi thêm xác định trong bọn họ có một người là người chơi phục mệnh.” Hình Diệp nói: “Bởi vì trong khoa truyền nhiễm có thể có vật thể ký sinh, nên bệnh nhân sởi mới xảy ra chuyện. Đã biết hai vật thể ký sinh chỉ có thể ký sinh một người trong một đêm, nhưng hai người đó lại không bị gì. Mà việc ở bên cạnh vật thể ký sinh vốn càng dễ thu hoạch được thông tin so với chúng ta, bọn họ lại còn may mắn không bị vật thể ký sinh chọn trúng, không phải người chơi phục mệnh thì là gì?”
Tào Thiến đã luyện thành thói quen, giờ cô không có sổ ghi chép nên đành phải cầm điện thoại ghi âm, chờ sau này mua sổ thì sẽ chép lại.
Sau khi nghe Hình Diệp nói xong Nghiêm Hòa Bích đã chết lặng. Hắn không dám nói chuyện trực tiếp với Hình Diệp, chỉ đành hỏi Tào Thiến: “Thiến Thiến, Tiểu Diệp Tử vẫn luôn dùng góc nhìn này để quan sát thế giới hả?”
Tào Thiến vốn đã choáng váng vì cái tên “Tiểu Diệp Tử” lắm rồi, nhưng thấy Hình Diệp không có ý nhắc đến giới tính chân thực của mình, cô cũng tôn trọng lựa chọn của đại lão, không vạch trần anh.
Cô thở dài nói: “Đã bị hệ thống mài giũa đi không ít trí thông minh rồi đấy, nếu không chúng ta cũng chẳng đến mức mất hai hôm mới gặp nhau đâu. Nếu trí nhớ không có vấn đề, hẳn ngày đầu tiên anh ấy đã có thể tập hợp tôi và Quan Lĩnh rồi.”
Nghiêm Hòa Bích: “… Sau này kết hôn nhất định Tiểu Diệp Tử sẽ quản chồng chặt lắm đây.”
Tào Thiến dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Nghiêm Hòa Bích, cái tên này đang nghĩ gì thế?
Hình Diệp vờ như không nghe thấy đối thoại của hai người họ, tiếp tục giải thích: “Tôi không thể đoán được người chơi phục mệnh nào là Quan Lĩnh, đồng bạn của chúng ta. Nhưng tới phòng bệnh khoa truyền nhiễm ít nhất cũng có thể tìm được manh mối, nếu như gặp được đồng bạn trong đó chính là niềm vui bất ngờ, một mũi tên bắn hai con chim.”
“Tôi hiểu rồi.” Tào Thiến ghi âm lại toàn bộ lời nói của anh.
Hình Diệp thấy Tào Thiến đang ghi âm, anh nhớ đến việc tất cả các thông tin trong phòng mình, bao gồm cả điện thoại di động đều bị reset lại bèn nhân tiện nói: “Tôi không đảm bảo ghi âm của cô có bị xóa sạch vào ngày mai không. Tốt nhất là cô đồng thời chép lại những lời này, để mai đọc lại cho tôi nghe, nói không chừng tôi có thể tin tưởng cô đấy.”
“Được.” Tào Thiến hoàn toàn tin Hình Diệp: “Tôi thấy dù anh có mất đi ký ức cũng có thể lập tức phân biệt chúng tôi có thật lòng muốn chung đội với mình không, tôi không lo lắng về sức phán đoán của anh. Quan Lĩnh cũng thế, nhất định giờ này anh ta đang ở một chỗ nào đó khóc lóc chờ anh đến cứu.”
Dù Hình Diệp có mất trí nhớ thì sau khi nhìn thấy anh, dường như Tào Thiến đã tìm được người đáng tin cậy, cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Tôi đã tin tưởng đồng bạn của mình như thế sao? Hình Diệp âm thầm suy nghĩ, anh cảm thấy vui vui.
Lúc này so với Hình Diệp có trí nhớ, anh lại càng dễ tin tưởng những người khác hơn. Anh tuyệt đối tự tin với trí thông minh của mình, lại không bị ảnh hưởng vì từng trải qua phản bội, nên càng dễ đón nhận người ngoài hơn. Ngay cả Nghiêm Hòa Bích anh cũng có thể miễn cưỡng coi như đồng bạn tạm thời.
Thông qua lối đi, hai người lại khiêng Tào Thiến đến tầng 20. Cũng may tầng 17 cách tầng 20 không xa, nếu không Nghiêm Hòa Bích lại phải phẫu thuật lần hai.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hình Diệp chọn đến khoa truyền nhiễm. Bọn họ hành động bất tiện, đương nhiên tìm người phải đến chỗ thuận tiện nhất.
Mùi nước khử trùng ở tầng 20 còn nồng hơn những tầng khác. Nghiêm Hòa Bích cau mày nói: “Chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để chưa tìm được vật ký sinh đã mắc bệnh truyền nhiễm rồi.”
Tào Thiến và Hình Diệp cùng trừng mắt lườm hắn, một người chơi nghịch mệnh đừng lúc nào cũng nói mấy câu xui xẻo như thế được chứ?
Ba người đi thẳng về phía phòng y tá, đa số y tá trực ca đều nghỉ ngơi ở đây.
Phòng y tá không có ai, họ tìm ba cái khẩu trang đeo vào, đỡ thật sự bị lây nhiễm như Nghiêm Hòa Bích nói.
Đêm nay có hai y tá trực ca trong khoa truyền nhiễm, thế nhưng họ lại không nghỉ ngơi trong phòng trực, chuyện này rất kỳ lạ.
Đèn hành lang tối mờ trong đêm âm u, mang đến bầu không khí của phim kinh dị.
Hình Diệp không đi tới phòng trực ban của bác sĩ, mà đứng quan sát ở phòng y tá trước tiên.
“Tại sao vẫn chưa đi tìm người?” Nghiêm Hòa Bích thấp giọng nói.
Hình Diệp tìm được sổ ghi chép uống thuốc của bệnh nhân sởi trong phòng, người này có uống chút thuốc hạ sốt, mỗi ngày đều có liều lượng và được y tá đưa tới.
Hình Diệp lại tìm được thuốc của người này trong phòng xử lý, anh mở hộp thuốc hạ sốt ra đếm, nói: “Vừa rồi tôi thấy đêm nay vẫn chưa ghi lại lượng thuốc dùng vào sổ ghi chép. Cộng thêm đơn thuốc trong bệnh án, hẳn anh ta đã uống hết 5 viên thuốc hạ sốt. Nhưng anh nhìn chỗ thuốc này đi, vừa mới bóc vỏ, nhưng chỉ hết 4 viên, ít hơn một viên.”
Nghiêm Hòa Bích nhớ trước đó Hình Diệp từng phân tích về việc đẻ trứng, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy: “Vậy viên mà anh ta uống thiếu kia chẳng lẽ chính là…”
“Không loại trừ khả năng đó, nên phải chú ý.” Hình Diệp đáp: “Mấy ngày này không được uống bất cứ thứ thuốc gì cho người nào đưa cho, thức ăn nước uống cũng phải mua loại chưa bóc tem ở siêu thị dưới lầu. Hiện giờ chúng ta hoàn toàn không hay biết gì về ký sinh vật, chỉ có thể quản lý từ đồ ăn thức uống của mình.”
“Tôi phẫu thuật trĩ, mỗi ngày còn phải làm sạch vết thương, chẳng lẽ cái này cũng bị bỏ thuốc ư?” Nghiêm Hòa Bích hỏi.
Tào Thiến thấy dáng vẻ này của hắn thì không khỏi lắc đầu thở dài. Nghiêm Hòa Bích là một anh chàng nom rất đẹp trai, lại bị hệ thống đày đọa mắc cái bệnh đó, thật thê thảm.”
“Nếu không thì anh tự mình mua thuốc để làm sạch đi.” Hình Diệp thở dài: “Hoặc phải chịu đựng.”
“Tôi…” Nghiêm Hòa Bích suýt bật khóc.
Hình Diệp không để ý đến hắn nữa, tiếp tục phân tích: “Bác sĩ trực ca một ngày hai đêm kia cũng không để ý đến chuyện này ư?”
Tào Thiến đáp: “Có lẽ có chú ý, nhưng đêm nay đã bị ký sinh. Chúng ta phải tìm người này.”
Cô đẩy xe lăn định lao ra tìm người, nhưng lại bị Hình Diệp giữ chặt rồi.
“Chạy gì mà chạy, chẳng phải gọi điện thoại là được à.” Hình Diệp chững chạc nói.
“Điện thoại? Anh biết số điện thoại của bác sĩ đó à?” Tào Thiến hỏi: “Lấy được từ đâu vậy?”
Nghiêm Hòa Bích lập tức giơ tay tranh công: “Tôi! Tôi đã hack kho dữ liệu bệnh án và nhân sự của bệnh viện. Tiểu Diệp Tử đã thông qua tất cả hồ sơ bệnh nhân để tìm được cô đấy. Có điều nhiều số điện thoại như vậy, cô nhớ hết hả Tiểu Diệp Tử?”
“Ừm.” Hình Diệp bình thản gật đầu.
Tào Thiến vẫn giữ dáng vẻ đương nhiên, chuyện Hình Diệp ghi nhớ được số điện thoại không phải rất bình thường sao? Đến mã QR anh cũng có thể nhớ nữa là.
Hình Diệp lấy điện thoại di động ra gọi, chỉ trong nháy mắt, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng chuông điện thoại.
Đầu bên kia có người bắt máy: “Mau, mau tới cứu tôi với, có quái vật!”
Mấy người Hình Diệp liếc nhau rồi cẩn thận tiến đến nơi có tiếng chuông vang lên. Chỉ thấy dưới bồn rửa tay trong nhà vệ sinh có một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang ngồi, đối diện hắn ta là một… Sinh vật cực kỳ ghê tởm.
Là một sinh vật hình người, toàn thân mọc đầy bọc mủ, cánh tay đã biến thành xúc tu, trong bọc mủ không ngừng chảy dịch nhờn. Nó há miệng ra với người ngồi dưới bồn rửa tay, nó có ít nhất 40 cái răng. Nước dãi nhỏ ròng ròng từ miệng nó, mặt đất trở nên đen thui, chứng tỏ trong nước dãi có axit, có điều không quá mạnh.
“Cứu, cứu với!” Bác sĩ kia ngồi co rúm dưới bồn rửa tay khốn khổ nhìn ba người: “Kỹ năng ban đầu của tôi chỉ có thể chống đỡ ba phút thôi, bây giờ sắp hết hiệu lực rồi.”
Nghe thấy thế, Tào Thiến lập tức xác định thân phận của bác sĩ, cô nói với Hình Diệp: “Hình Diệp, anh ta chính là Quan Lĩnh!”
“Hình Diệp?” Quan Lĩnh nhìn Hình Diệp mặc đồ nữ, suýt nữa hét toáng lên. Đại lão lại xinh đẹp trẻ trung chân dài eo nhỏ như thế, còn đáng sợ hơn cả bị quái vật ký sinh để mắt tới được không?
Hình Diệp không thay đổi sắc mặt, anh gật gật đầu, đoạn nghi ngờ nói: “Lạ thật, tại sao quái vật chỉ tấn công anh ta? Ba người chúng ta sống sờ sờ đứng ở đây mà nó còn chẳng thèm nhìn lấy một cái?”
“Lúc này đừng có bình tĩnh như thế được không? Cứu người đi!” Nghiêm Hòa Bích sụp đổ nói: “Cái thứ này buồn nôn quá đi mất!”
Đang khi nói chuyện, hắn giơ điện thoại ra lựa chọn một mã QR rồi click sử dụng.
________________
Hết chương 84.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT