Sau khi nhận được phương pháp có thể nhanh chóng thu lấy điểm số, Hình Diệp lại hỏi: “Tôi có một vấn đề liên quan đến an toàn của bản thân cần tư vấn. Trước mắt tôi biết thời gian hiện thực mà người chơi tiến vào cùng một thế giới chưa hẳn đã giống nhau, nhưng đồng đội có thể điều chỉnh để cùng tới một lúc. Vậy giả sử trước đó tôi đã qua được cửa Thành con rối, lại đi nói cho người chơi tiến vào thế giới muộn hơn tôi để giúp người đó qua cửa, liệu có xuất hiện tình huống như vậy không?”
Khối rubik đen trắng nói: “Câu hỏi hay đấy, có điều tình huống như thế không thể nào xảy ra được. Anh có thể thử nói chút coi sao, hệ thống sẽ không bảo đảm liệu có hậu quả gì xuất hiện đâu nha ~”
“Tôi không ngốc thế đâu, chỉ cần có bảo vệ là tốt rồi.” Hình Diệp nói: “Còn một vấn đề nữa, nếu như trong trò chơi tôi có thù oán với một người nào đó, nhưng lại không thể giết kẻ ấy khi đang chơi được, vậy có thể ra tay trong hiện thực không?”
Âm thanh của khối rubik trở nên nghiêm túc hẳn: “Người chơi X8205, xin anh hãy ngừng ngay suy nghĩ nguy hiểm này. Trò chơi tuyệt đối không quấy nhiễu thế giới hiện thực, nếu như thật sự anh vì ân oán trong trò chơi mà định mưu sát người khác, thì khi anh làm trái với pháp luật, cũng là lúc trò chơi trừng phạt anh. Bình thường với tình huống này, chúng tôi sẽ khóa tài khoản để xử lý.”
Khóa tài khoản trong trò chơi ở thế giới hiện thực là hủy tài khoản đó, còn trò chơi này thì sao? Hẳn là sẽ xóa bỏ ý thức.
“Nhưng trong trò chơi, người chơi có thể giết người khác.” Hình Diệp nhìn chằm chằm vào khối rubik: “Người chơi S7903 Hình Thước đột tử trong hiện thực vì trụy tim, đừng nói với tôi là em ấy vẫn còn sống.”
Khối rubik nói: “Người chơi S7903 xác nhận đã tử vong, là bị người khác xóa bỏ ý thức trong trò chơi. Nhưng điều này tuyệt đối không vi phạm quy tắc của trò chơi, mà là lựa chọn của người chơi trong quy tắc. Trò chơi vĩnh viễn không cổ vũ nhân loại tự giết lẫn nhau, có thể giết người chơi chỉ có mình người chơi mà thôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Hình Diệp sầm mặt nói: “Là ai giết người chơi S7903?”
“Không thể trả lời. Trách nhiệm của tôi là giải thích cho người chơi những phần có thể giải thích của quy tắc, còn lại người chơi cần tự mình tìm hiểu. Thù hận là của riêng người chơi chứ không phải của hệ thống.”
Hình Diệp: “Hiểu rồi. Tạm thời tôi không muốn nhìn thấy cậu, xin hãy rời đi.”
Khối rubik đen trắng đáp lời: “Được. Có điều khuyên người chơi đừng ở lại quá lâu trong không gian hệ thống, ở thế giới chỉ độc hai màu đen trắng, không có thời gian và không gian ràng buộc sẽ ép người chơi phát điên.”
Dứt lời nó hóa thành vô số khối vuông nhỏ đen trắng rồi biến mất trong không gian.
Hình Diệp ngồi trên mặt đất, trong tay đang cầm tấm gương. Anh nhẹ nhàng kề sát mặt mình lên gương.
“Trán to quá.” Gương nhỏ nhẹ nhàng phàn nàn một câu.
Hình Diệp không nhìn thấy trong tấm gương trang điểm xuất hiện một cậu thanh niên trẻ vô cùng xinh đẹp. Cậu nhắm mắt lại dùng trán mình đỡ lấy trán Hình Diệp cách một mặt gương lạnh lẽo.
“Lục Minh Trạch.” Một hồi lâu sau Hình Diệp mới mở miệng, giọng anh rất đỗi khàn, đượm vẻ suy sụp tinh thần: “Sau này mỗi tuần tôi đều sẽ đi thăm bố mẹ cậu, cũng sẽ chụp rất nhiều hình của cậu cho cậu xem.”
“Chúng ta hãy cùng nhau mạnh hơn đi.” Hình Diệp nói: “Chuyện đã qua không thể nào thay đổi được, nhưng tương lai cần nắm chắc trong tay mình. Con người không thể nào cứu được tai họa xảy ra ở phía xa, nhưng chuyện diễn ra trước mặt mình, người mà mình giơ tay kéo một cái là có thể cứu được, thì tôi tuyệt đối sẽ không keo kiệt sức của mình.”
Giọng của gương dần dần trở nên kiên định: “Tôi cũng sẽ không bỏ rơi bản thân mình!”
“Tôi về thế giới hiện thực xử lý một chút chuyện, hãy ngoan ngoãn ở chỗ này chờ tôi nhé.” Hình Diệp duỗi ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt Lục Minh Trạch trong gương: “Xin lỗi, phải để cậu chờ trong một không gian đáng sợ như thế này.”
Lục Minh Trạch ngoan ngoãn lắc đầu: “Tôi không sợ, vì tôi biết anh sẽ trở về.”
Hình Diệp mỉm cười, đoạn rời khỏi thế giới trò chơi.
Anh tỉnh lại trong nhà, thời gian là rạng sáng 1:30.
Đêm khuya, Hình Diệp sắp xếp lại đồ đạc khi còn sống của Hình Thước. Sáng hôm sau anh liên lạc với nhà tang lễ để cử hành đám tang của Hình Thước.
Người anh em bầu bạn cùng anh hơn hai mươi năm cuối cùng biến thành một hũ tro cốt nho nhỏ, được Hình Diệp tự tay đặt vào ngôi mộ gia tộc. Hình Diệp nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia, lại dùng bút lông và sơn đỏ miêu tả từng nét từng nét một cái tên Hình Thước.
Cha hiền, mẹ đảm, em trai, Hình Diệp đang đứng trước mộ, rõ ràng người một nhà đang ở cùng một chỗ, vậy mà lại là sinh tử biệt ly.
Không khí trong nghĩa trang tốt hơn ở thành phố, Hình Diệp ngẩng lên nhìn bầu trời xanh mát, nói khẽ: “Con còn sống, chỉ mình con còn sống.”
Mấy giọt nước mắt lăn từ khóe mắt anh, rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng bốc hơi không thấy nữa.
“Hẹn gặp lại, một thời gian nữa con sẽ quay về gặp mọi người.” Hình Diệp khẽ nói rồi quay người đi.
Một ngày sau, Hình Diệp lại đến bệnh viện thăm Lục Minh Trạch, còn đi thăm hỏi mẹ Lục đã khỏe hơn và có thể gặp khách. Anh an ủi bà nhất định Lục Minh Trạch sẽ tỉnh lại.
Mẹ Lục nhìn chàng trai trẻ đã lâu không gặp này, chẳng hiểu sao lại cảm nhận được sức mạnh không đầu hàng trước thất bại trong lời nói của anh.
Bà len lén đi theo Hình Diệp, nhìn thấy anh ngồi trước giường bệnh của con mình nắm tay Lục Minh Trạch, thấp giọng nói: “Nhất định cậu phải tỉnh lại đấy.”
….
Bảy ngày thoáng qua nhanh như chớp mắt. Lại đến rạng sáng 1:30, Hình Diệp tiến vào thế giới trò chơi.
Anh mở gương trang điểm ra cho tấm gương nhìn từng bức ảnh chụp cơ thể và cha mẹ cậu trong điện thoại. Thấy vẻ mặt của mẹ mình đã tốt hơn nhiều, cuối cùng gương cũng thở dài một hơi vỗ vỗ ngực nói: “Hai người họ không có chuyện gì là mừng rồi.”
Sau khi ôn chuyện dăm ba câu với gương, Hình Diệp nói cho hai đồng đội của mình biết về việc mình muốn khiêu chiến cửa ải khó khăn để nhận được điểm số nhiều gấp ba. Đồng thời anh cũng nói cho họ biết, độ khó của mình sẽ không ảnh hưởng đến độ khó của họ, nếu như họ muốn nhanh chóng thu hoạch được điểm thì cũng có thể chọn hình thức khó khăn.
“Tôi không cần!” Quan Lĩnh từ chối ngay: “Điểm số của tôi đã tăng rất nhanh, tôi không muốn tới thế giới cao cấp nhanh đến vậy!”
Tào Thiến cũng nhắn vào group chat: “Lâm Lâm, là Lâm Đạt ấy, độ thân mật của tôi và cô ấy chỉ có 20, vẫn chưa tin tưởng lẫn nhau, nếu lập tức khiêu chiến hình thức khó khăn thì không ổn lắm.”
Hình Diệp cũng chỉ thông báo cho họ biết chứ không ép hai người họ khiêu chiến hình thức khó khăn như mình.
“Chờ chút!” Quan Lĩnh bỗng nhiên kêu to lên: “Đại lão à, hình thức khó khăn anh lựa chọn khác lựa chọn của chúng tôi ở chỗ nào hả? Chúng tôi toàn dựa vào anh dẫn đi thăng cấp mà?”
Hình Diệp nói: “Kiểu như khác nhau giữa độ khó gấp ba và gấp chín lần ấy.”
“Vậy chắc tôi không cần đâu, có điều điểm số thấp hơn đại lão quá nhiều thì chúng ta sẽ không thể cùng nhau tiến vào thế giới cao cấp rồi. Đại lão, sau khi anh tới thế giới cao cấp rồi, một mình tôi phải sống thế nào trong thế giới hỗn chiến đây?” Quan Lĩnh khóc lớn.
“Đồng đội của anh còn có Tào Thiến mà.” Hình Diệp nói: “Hai người cũng có thể tìm đồng đội thích hợp, lúc qua cửa đừng muốn hoàn thành kết cục một cách nhẹ nhàng. Gặp chuyện phải cân nhắc, tuân theo quy tắc của thế giới, gìn giữ trái tim lương thiện dịu dàng chính nghĩa, như vậy nhất định có thể đánh ra được kết cục thật.”
“Thôi đừng nói kiểu như lập tức lên được thế giới cao cấp vậy đi.” Tào Thiến đáp lời: “Trước tiên hãy chơi thế giới này cho tốt đã.”
“Đã bàn bạc xong rồi chứ?” Khối rubik chuyển phần màu đen thành một mặt cười tủm tỉm: “Thế giới tạo ra rồi, nếu đã chuẩn bị xong thì hãy bắt đầu thôi.”
Nó vừa nói vừa xoay rồi bên mặt đang đối diện với Hình Diệp biến thành mã QR. Hình Diệp dùng điện thoại đen trắng quét mã như thường lệ, xuất hiện thông tin về thế giới mới:
Nội dung trò chơi: Mặt người dạ thú
Nhân vật trò chơi: Người bình thường
Số người tham dự: phe phục mệnh 4 người, nghịch mệnh 5 người
Cách thức chiến thắng: Bên cạnh bạn có sự tồn tại của một hoặc một số kẻ mặt người dạ thú, tìm được bọn họ là có thể chiến thắng. Người chơi chỉ cần tìm được một mặt người dạ thú và thành công sống sót đều là bên chiến thắng, tử vong giữa chừng hoặc không tìm được mục tiêu là phe thất bại
Nội dung thưởng phạt: Căn cứ vào số lượng thu hoạch được, người thắng sẽ nhận được số điểm tương ứng. Kẻ thất bại trừ 50% điểm, người thắng được rút một mã QR đặc thù ngẫu nhiên
Độ lựa chọn khó dễ: Bình thường/ Khó/ Rất khó
Người bình thường? Thân phận của nhân vật này quá bình thường, chẳng hề có mảy may giới thiệu, khiến Hình Diệp không thể nào suy đoán.
Hơn nữa còn nghe nói có hình thức khó khăn cấp địa ngục, Hình Diệp cảm thấy kịch bản gốc đã có nhiều cạm bẫy lắm rồi, giờ độ khó tăng lên thì sẽ biến thành dạng gì đây?
Tấm gương lo âu nói: “Hay là chọn hình thức bình thường đi. Hình thức khó khăn chỉ nhằm vào một mình anh, nghĩ sao cũng thấy sợ.”
“Tôi nghĩ hẳn là độ khó hạn chế kỹ năng ban đầu.” Hình Diệp đáp: “Nhưng không sao, tôi còn có cậu mà, cậu có thể chi phối điểm số của tôi, kỹ năng của cậu cũng rất mạnh, không cần sợ.”
Nghe đến đây gương thoáng an tâm một chút. Đúng, cậu đã không còn là tấm gương chỉ có thể trốn trong túi áo của Hình Diệp như lúc ở thế giới sân trường, thế giới thành con rối còn lập công lớn nữa cơ!
Sau khi thuyết phục gương an tâm, Hình Diệp click vào hình thức khó khăn rồi tiến vào thế giới mới trong cảm giác bị phân giải xoay tròn quen thuộc.
…
Hình Diệp mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường. Anh ngồi dậy, mái tóc dài xõa xuống che phủ bờ vai.
Tôi là ai? Tên tôi là gì? Hình Diệp nắm mái tóc màu nâu của mình mà khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Tôi là nữ à? Tôi hẳn phải là một cô gái ư? Tại sao tôi lại cảm thấy mình là đàn ông?
Anh sờ sờ ngực mình, đúng là rất đầy đặn, đường cong xinh đẹp. Nhưng vừa dùng sức kéo một cái ngực giả đã rớt ra, hóa ra là cải trang thành nữ à?
Hình Diệp lại giật giật tóc, cảm giác rất chân thật, dù sao đàn ông cũng có thể nuôi tóc dài.
Hình Diệp nghĩ: Tôi là đàn ông, nhưng lại thích mặc đồ nữ, để tóc dài, dán ngực giả, quần áo…
Anh chẳng hề sợ hãi, mà tỉnh táo quan sát bản thân mình và hoàn cảnh trước. Hình Diệp phát hiện thứ mình đang mặc trên người không phải là váy, mà là bộ đồ bệnh nhân hai màu trắng xanh giao nhau, trong không khí cũng ngập tràn mùi thuốc sát trùng.
Tôi đang ở trong bệnh viện, là mắc bệnh gì thế? Trong phòng có phiếu ghi hồ sơ bệnh án không?
Hình Diệp sờ soạng tay chân, không có vết thương ngoài, nội tạng cũng không thấy đau, có lẽ không phải bệnh lý hữu cơ gì. Trong phòng bệnh không có lọ thuốc, trên đầu giường lại có một tấm thẻ thông tin bệnh nhân.
Hình Diệp gỡ nó xuống, thấy mình vẫn đọc được chữ viết trên đó thì an tâm hơn một chút.
Tên bệnh nhân: Hình Diệp
Giới tính: Nam
Tuổi: 29
Thời gian nằm viện: 2 ngày
Tên bệnh: Mất trí nhớ, chứng hưng – trầm cảm không định kỳ, đam mê mặc đồ kỳ quặc.
Bệnh mất trí nhớ: Mỗi buổi sáng khi thức dậy bệnh nhân sẽ quên mất chuyện của ngày hôm trước, trí nhớ của bệnh nhân chỉ có thể duy trì trong một ngày, đến hôm sau sẽ trống rỗng như bị format.
Chứng hưng – trầm cảm: Bệnh nhân sẽ phát cuồng không theo định kỳ, không có tính công kích nhưng luôn luôn cầm dao tự làm mình bị thương, nhất là sẽ muốn cắt biểu tượng nam tính của mình. Xin các nhân viên hộ lý hãy chú ý đừng để người bệnh tự hại mình.
Đam mê mặc đồ kỳ quặc: Bệnh nhân biết rõ giới tính của mình, chỉ là thích mặc đồ nữ, thường xuyên thích đóng vai người nhà của bệnh nhân nào đó đi dạo trong bệnh viện, các hộ lý hãy để tâm hơn.
Hình Diệp: “…”
Anh vô cùng nghi ngờ thông tin trên thẻ, không thể tin được mình lại mắc chứng bệnh này.
Tôi cảm thấy mình hẳn là một người lý trí, tỉnh táo và tinh thần mạnh mẽ đến mức không bị bên ngoài ảnh hưởng, lẽ ra không nên mắc chứng này mới đúng chứ? Chứng hưng – trầm cảm và mất trí nhớ còn có thể nói là bệnh hữu cơ do đại não bị chút ảnh hưởng, nhưng đam mê mặc đồ nữ, sao tôi lại có sở thích như thế?
Phòng bệnh này rất cao cấp, không chỉ có một phòng đơn yên tĩnh bên ngoài mà còn có những đồ gia dụng như tủ quần áo, TV, tủ lạnh, điều kiện còn tốt hơn gia đình người bình thường.
Hình Diệp nghĩ: Hẳn là tôi rất giàu, từ trong tiềm thức tôi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Anh mở tủ quần áo ra, tất cả bên trong đều là đồ nữ cao cấp. Ngoại trừ một số bộ váy mặc hàng ngày, thậm chí còn có lễ phục cao cấp, Hán phục và trang phục Gothic loli.
Hình Diệp cảm thấy mình không thể mặc những loại quần áo này, nhưng khi nhìn thấy một bộ đồ hầu gái trắng đen, anh lại nghĩ hình như mình đã từng mặc bộ này trong pháo đài cổ nào đó, anh vẫn còn chút ấn tượng.
Chẳng lẽ mình thích đồ nữ thật? Hình Diệp nảy sinh nghi ngờ với bản thân mình.
Bên cạnh giường còn có tủ trang điểm, trong ngăn kéo chất đầy mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm, chỉ riêng son môi đã có đến hơn hai mươi thỏi, mà không hiểu sao Hình Diệp còn có thể nêu nhãn hiệu và cách sử dụng của mỗi một món đồ.
Anh dùng tay che mặt mình ngẩn người với tủ đồ trang điểm. Lẽ nào mình thật sự có đam mê với những món đồ kỳ quặc sao?
Râu ria trên cằm anh được cạo sạch sẽ, chẳng hề có lấy một tí chân râu. Hình Diệp tiện tay mở một chiếc gương trang điểm dài chừng 20 cm rộng mười mấy cm trên bàn, sau đó soi mặt mình.
Khuôn mặt rất anh tuấn, đây là đánh giá đầu tiên của Hình Diệp với bản thân. Vả lại gương mặt này còn vô cùng trung tính, chỉ có điều không biết loại trung tính này là do trang điểm ra hay bẩm sinh anh vốn đã thế.
Ngay lúc Hình Diệp đang trái ngó phải nghiêng, trên mặt gương bỗng xuất hiện mấy chữ bằng máu đỏ lòm: Anh còn nhớ tôi không?
Hình Diệp sững sờ quả quyết đóng sập tấm gương lại, đoạn nói mà không có cảm xúc gì: “Không quen.”
Trên thế giới này có ma ư? Trên thế giới hẳn là có ma à? Hình Diệp nhíu mày nghĩ.
Hình như anh cũng có một chút ký ức mơ hồ, dường như đã từng gặp qua cảnh đầu ai đó bay tới bay lui trên vũng máu, mà lúc đó mình thì mặc đồng phục cấp ba.
Xem ra là có ma rồi.
Trong phòng bệnh đang bật đèn, Hình Diệp kéo rèm cửa sổ ra. Bên ngoài rặt màu đen kịt, ngay cả một ánh đèn cũng không có. Quả nhiên giờ đã là đêm khuya, như vậy xuất hiện ma cũng rất bình thường.
Hình Diệp nhìn chằm chằm tấm gương đang đặt trên bàn trang điểm. Anh cảm thấy hẳn là mình nên sợ hãi, dù sao cũng có ma xuất hiện. Ai biết liệu trong gương có con ma tóc dài nào leo ra không (mà ma tóc dài là ai thế nhỉ), nhưng khiến người lấy làm lạ là anh cũng không sợ gương, trái lại còn thấy những dòng chữ viết bằng máu đỏ lòm này càng làm anh nhớ lại tấm gương của mình rất đáng yêu.
“Có lẽ đúng là mình điên rồi.”
Anh tiếp tục quan sát căn phòng. Hình như chủ nhân phòng bệnh không xem chỗ này là bệnh viện mà trang hoàng thật thoải mái, bên cạnh còn có máy chạy bộ và máy kéo tay. Nơi này quả thật là phòng bệnh à?
Máy chạy bộ rất hiện đại, trên đó còn có chức năng ghi chép. Hình Diệp nhìn vận tốc, độ dốc và hình thức huấn luyện, sau lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Anh đi lên chạy một lát, đoạn thoải mái phá vỡ kỷ lục cao nhất ghi trên máy chạy bộ, đồng thời không cảm thấy quá mệt.
Anh lại cầm máy kéo tay thử một chút, cũng cảm thấy rất nhẹ nhàng. Khi tăng nặng thêm một chút nữa Hình Diệp mới cảm thấy khá tốn sức.
Sau khi xác nhận thể lực, Hình Diệp nhìn bàn tay mình.
Đôi tay này được chăm sóc rất chu đáo, trên tay không hề có một vệt chai, móng tay cũng rất dài và được sơn vô cùng xinh xắn lấp lánh.
Trong phòng còn có bàn đọc sách, Hình Diệp tiện tay lấy giấy bút viết ra mấy chữ ngay ngắn đẹp đẽ.
Căn cứ vào kinh nghiệm, chữ viết đẹp như vậy hẳn phải luyện rất nhiều năm mới có được, trên đốt ngón tay nhất định sẽ có vết chai. Nhưng đôi tay này lại rất sạch sẽ, đầu ngón tay mượt mà ánh lên màu hồng hào khỏe khoắn, không giống đôi tay có thể viết được những chữ này.
Móng tay… Hình Diệp ngồi trước bàn đọc sách lẳng lặng suy nghĩ một chút. Anh nhắm mắt lại, ngón tay lưu loát đánh mấy lần trên bàn, trong đầu bất giác nghĩ đến một đoạn nhạc khúc.
Mình biết chơi piano, Hình Diệp vô cùng chắc chắn, thậm chí anh còn chút ấn tượng về việc bản thân mặc đồng phục chơi piano.
Một đôi tay đánh đàn liệu có để móng tay dài như thế này không? Hình Diệp lắc đầu, không thể.
Anh suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nhắm hai mắt lại đi vào phòng tắm. Đứng trước bồn rửa mặt, Hình Diệp không hề nghĩ nhiều mà giơ tay trái ra theo thói quen để lấy dao cạo râu, nhưng cầm hụt. Anh tiếp tục dựa theo thói quen lấy tuýp kem đánh răng, lại đụng phải bình sữa rửa mặt.
Hình Diệp mở mắt ra quét qua vị trí từng đồ vật đang bày, tất cả hoàn toàn khác so với thói quen sau khi mình nhắm mắt lại và vô thức thể hiện.
Có thể người bình thường sẽ nghĩ, nơi này là phòng bệnh. Mới nằm viện 2 ngày trời, đồ vật được đặt khác với chỗ hay ở là rất bình thường. Nhưng một người sẽ nhét đồ nữ vào phòng bệnh, thu xếp cho phòng còn thoải mái dễ chịu hơn cả khách sạn cao cấp sẽ để những đồ đạc thường xuyên sử dụng xuất hiện ở vị trí không hay thấy ư?
Không.
Hình Diệp ngồi trên giường bệnh suy nghĩ. Đủ dấu hiệu phía trên chứng minh một chuyện, đây không phải là thân thể của anh, người thật sự mất trí nhớ, mắc chứng hưng – trầm cảm và đam mê đồ nữ không phải là anh. Anh là một người khác, về phần tại sao lại mất trí nhớ thì không rõ lắm, chẳng lẽ là vì chịu ảnh hưởng của bệnh trên người mà trí nhớ của chính anh cũng bị format à?
Vậy thì không dễ giải quyết cho lắm, lỡ chẳng may chứng điên cuồng phát tác tự hại mình thì phải làm sao đây?
Hình Diệp cúi đầu nhìn người mình, sau khi xác nhận bản thân vẫn còn hoàn hảo mới thoáng thở phào.
Đã hoàn tất việc quan sát hoàn cảnh bên ngoài, Hình Diệp lại kiên nhẫn tìm trong phòng một lúc, rốt cuộc cũng thấy đằng sau một chồng sách là một chiếc điện thoại đen trắng đang sạc pin.
Sao điện thoại lại phải giấu kín như thế? Thanh niên thời hiện đại có nổi một ngày rời được điện thoại ư? Đầu giường có ổ điện, muốn sạc pin đáng ra phải đặt ở đầu giường, giấu ở chỗ này là vì để anh không tìm được.
Hình ảnh và thông tin trong điện thoại di động hẳn có thể xác định được thân phận của chủ nhân thật sự.
Trước mắt Hình Diệp không biết tại sao mình lại tiến vào trong cơ thể này, cũng không rõ tại sao mình phải ở trong bệnh viện, liệu có gặp nguy hiểm không. Điều duy nhất có thể làm trước mắt chính là đóng vai chủ nhân cũ để tránh bị người hoài nghi.
Điện thoại là một kho thông tin rất hữu dụng. Thông qua ghi chép trò chuyện trên đó, giọng nói, hình ảnh, video, tài liệu, phần mềm v.v… là có thể hiểu rõ được sở thích, cách nói chuyện, thói quen sinh hoạt, thân phận và quan hệ xã hội của nguyên chủ, như thế sẽ giúp Hình Diệp đóng vai nguyên chủ tốt hơn.
Trên điện thoại có cài khóa vân tay, số lần mở khóa bị hạn chế. Có điều người bình thường sẽ quen dùng ngón cái và ngón trỏ, Hình Diệp thử hai lần là có thể mở khóa. Toàn bộ hình ảnh bên trong đều là ảnh tự sướng với đồ nữ, quả thực khiến người ta thấy mà giật mình.
Hình Diệp hít sâu một hơi, tiếp tục tìm. Phần lớn ghi chép trò chuyện đều là ảnh tự sướng với hỏi người khác “Bạn là ai” và “Tôi là ai”.
Người mỗi ngày đều mất trí nhớ một lần hình như dù có làm chuyện khác người gì cũng không quá bất ngờ, như vậy hẳn đóng vai nguyên chủ rất dễ dàng.
Bên trong có một tin nhắn được gửi tới từ bạn tốt “Cha là cha con đừng có đổi tên linh tinh”: Con ngoan à, cha và mẹ con phải đi công tác, tạm thời con chờ ở bệnh viện mấy ngày nhé, khi nào cha mẹ xong sẽ đón con về nhà. Cha mẹ là vì tốt cho con, bên cạnh con không ai có thể hiểu rõ về bệnh cũng như chăm sóc được cho con. Bác sĩ tương đối chuyên nghiệp, con nhớ phải nghe lời.
Còn có tin nhắn từ bạn tốt tên là “Mẹ Diệp”: Gặp phải phiền phức gì thì nói cho mẹ, dù có xảy ra chuyện gì mẹ cũng đều ủng hộ con! Không phải chỉ đồ nữ thôi sao? Con muốn chuyển đổi giới tính cũng được! Mỗi ngày gửi mấy tấm ảnh cho mẹ, mẹ like cho con!
Hình Diệp: “…”
Được đấy, ít nhất quan hệ giữa nguyên chủ và cha mẹ rất tốt, vả lại tạm thời cha mẹ không ở bên cạnh, mỗi ngày chỉ cần gửi ảnh chụp mặc đồ nữ là được.
Nhưng vấn đề mấu chốt lại nằm ở ảnh chụp mặc đồ nữ…
Hình Diệp nhíu mày nhìn một tủ đồ nữ, trong lòng cảm thấy vô cùng áp lực.
Còn có mấy tin tức Wechat gửi đều đều là Đồ nữ thủ công đã may xong rồi và đang gửi đến bệnh viện bạn đang ở, xin hãy nhận hàng, cũng như đánh giá năm sao.
Hình Diệp: “…”
Anh lại mở mấy app mua sắm, không có gì bất ngờ, đồ lót, ngực giả, đồ trang điểm vân vân và mây mây đang chuyển đến từ khắp nơi trong nước.
Cũng may là thông qua địa chỉ trong app mua sắm anh biết được thành phố, vùng, bệnh viện, phòng bệnh và số điện thoại của mình.
Hình Diệp lại kiểm tra mức độ sử dụng của các app trong điện thoại, sau đó mở hết những app thường dùng nhất. Đều là những app livestream và app kết bạn, đoán chừng nguyên chủ chịu áp lực rất lớn vì đam mê mặc đồ khác thường nên mong muốn có được chú ý trên mạng.
Tại biểu tượng hình rubik trắng đen của một app không hay dùng lắm là “Khiêu chiến vận mệnh” có nhắc nhở. Vì tần suất sử dụng nó trên điện thoại quá thấp, người bình thường sẽ dễ lơ là bỏ qua.
Nhưng Hình Diệp là một người cẩn thận và tỉ mỉ, anh phải nhấn vào tất cả điểm đỏ và vòng 1 trên điện thoại, cũng chu đáo xem xét nội dung từng cái.
Sau khi mở app rubik trắng đen, một thông báo nhảy ra.
Bối cảnh câu chuyện: Bạn đang ở trong một bệnh viện cực kỳ thú vị. Trong bệnh viện có hai kẻ kí sinh đang khoác da người, bọn chúng có thể sinh ra nguy hiểm cho con người. Mà mỗi ngày trôi qua, người ký sinh lại tăng thêm một kẻ, nói không chừng trong số những kẻ bị ký sinh có bạn và bạn bè của mình. Xin hãy nhanh chóng tìm được những kẻ mặt người dạ thú kia đi, thời gian kéo dài càng lâu bệnh viện này càng dễ biến thành địa ngục.
Hình Diệp: “…”
***********
Tác giả có lời muốn nói:
Hình Diệp: Tôi sẽ luôn chăm sóc cậu, đối xử với cậu thật tốt. Có cậu ở đây tôi chẳng sợ khó khăn gì cả.
Tấm gương hết sức cảm động.
Trong trò chơi –
Gương: Anh còn nhớ tôi không? Tại sao độ thân mật lại biến thành 0, ngay cả nói nên lời tôi cũng không thể!
Hình Diệp (mặt lạnh lùng): Không nhớ.
Tấm gương: ** má anh!
________________
Hết chương 79.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT