Bên bờ sông ngoài thành con rối, Hình Diệp đang dùng máy chiếu xem Quan Lĩnh và Randy. Thấy dáng vẻ sinh động như thật của Quan Lĩnh, anh nhẹ nhàng cười một tiếng rồi khen ngợi: “Diễn không tệ.”

Anh không giỏi đánh bạc, nhưng cũng biết biểu hiện trên chiếu bạc của dân cờ bạc có thể nói là một trận chiến tâm lý. Một dân cờ bạc đạt tiêu chuẩn nhất định phải giấu con bài tẩy của mình, hướng dẫn đối phương đánh giá sai con bài tẩy đó, không thể thiếu kỹ năng diễn xuất và tạo thế.

Mặc dù Quan Lĩnh nợ tiền đánh bạc, nhưng kỹ năng diễn xuất thật sự không tệ.

“Địch Huống đã định vị sai chỗ cho Quan Lĩnh, thiên tài biểu diễn thế này sao gã có thể đặt Quan Lĩnh ở vị trí vú em được nhỉ?” Hình Diệp nói.

Tào Thiến đáp: “Hắn quá bất ổn, tôi hơi lo lắng.”

Hình Diệp: “Tôi hiểu mà, làm gì có ai đi tin một con bạc nói “Tôi sẽ không chơi bài nữa” chứ? Bọn họ quá cảm xúc hóa, dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí canh bạc sẽ đánh mất sự tỉnh táo, hoàn toàn biến thành một kẻ điên liều lĩnh. Đây cũng chính là chỗ không ổn định của Quan Lĩnh, và trước giờ tôi vẫn chưa coi anh ta là đồng đội chính thức cũng vì như thế.”

Tào Thiến khác với Quan Lĩnh, cô là một người rất ít dao động cảm xúc, lại vô cùng am hiểu cách nhẫn nhịn. Cô thực sự không hiểu hành động của Quan Lĩnh, cũng không thấy mình có thể ở chung hòa thuận với đồng đội này.

“Xem biểu hiện lần này của anh ta đi.” Hình Diệp nói: “Nhất định phải trù tính nhân tố không ổn định của anh ta trong chiến đấu.”

Nghe họ nói chuyện, gương giật giật người, hình ảnh trên mặt gương người cậu lắc lư một chút.

Hình Diệp nói: “Cậu ngồi vững chút nào.”

Gương bĩu môi: “Sao anh lại chiếu hình lên người tôi chứ….”

Hình Diệp: “Hết cách rồi mà, khi sử dụng máy chiếu nhất định phải có một mặt phẳng chiếu hình, chỗ này đất đai bằng phẳng, chỉ có thể dùng mỗi cậu thôi.”

Gương bất an giật giật cơ thể: “Chỗ này ngay cả vật che chắn cũng không có, anh định mai phục thế nào?”

“Cũng bởi vì chỗ này bằng phẳng nên Randy mới có thể thả lỏng cảnh giác, càng thích hợp để chúng ta đặt bẫy.” Hình Diệp nói: “Vả lại ai nói không có thứ che chắn chứ, sau lưng chúng ta là một con sông rộng đấy.”

Người bình thường không có cách nào trốn trong nước quá lâu, bởi vì cần hô hấp. Nhưng con rối thì khác, hiện giờ Hình Diệp và Tào Thiến không cần hít thở. Mà chung quy người chơi cũng là người bình thường, sẽ sinh ra xu hướng tư duy tâm lý bình thường. Có lẽ khi nhìn thấy núi non sẽ sinh lòng cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy sông, suy nghĩ đầu tiên chính là không thể nào giấu người được.

Cộng thêm hiện giờ là đêm tối, dù ánh trăng có sáng tỏ đến mấy cũng không thể nhìn thấy rõ ràng như ban ngày được.

Đây là vị trí mai phục thích hợp nhất mà Hình Diệp đã tỉ mỉ chọn lựa. Trên đường đi cùng Randy từ mỏ quặng trái phép trở về, anh đã sớm suy nghĩ nên xử lý người này thế nào rồi.

Khi đó, Hình Diệp đã nhìn trúng vị trí này.

Trong kho hàng nhỏ của anh có không ít dụng cụ, lần này Hình Diệp mang đến một ống sắt rất dài, Tào Thiến cắm ống sắt kia thật sâu vào lớp bùn đất trong con sông bảo vệ thành. Ba người họ nhảy vào trong sông bắt lấy ống sắt kia, như thế có thể trốn ở vị trí cách mặt sông không xa.

“Sông đào bảo vệ thành khác với sông tự nhiên, chúng được nhân công khai đào, cho nên bờ sông sâu và kiên cố hơn, nếu không bùn đất xói mòn sẽ khiến chúng ta chìm xuống dưới. Tôi đã quan sát rồi, vị trí này là kiên cố nhất, hẳn có thể chịu được trọng lượng của ba người chúng ta.”

Có điểm tốt là anh và Tào Thiến là con rối gỗ, tỉ lệ gỗ trong cơ thể chiếm đa số, dù ống sắt chịu không được thì hai người họ cũng sẽ nổi lên mặt nước. Riêng gương thì khá phiền toái, cậu được chế tạo hoàn toàn bằng kim loại, vừa to vừa nặng, bất cẩn cái sẽ chìm xuống.

Sau khi nghe được kế hoạch của Hình Diệp, gương không vui vẻ cho lắm: “Lại phải ngâm nước rồi.”

Câu nói này khiến Hình Diệp nhớ đến lần họ gặp nhau trong thế giới đầu tiên. Anh hơi ngượng, khi đó gương vất vả lắm mới bò lên được, nhưng lại bị anh đá văng về.

Lúc này Quan Lĩnh đang lén lút đi tìm hai người chơi kia để xác nhận, Hình Diệp và Tào Thiến bắt đầu lắp đặt bẫy. Tào Thiến theo kế hoạch cắm ống sắt vào, nó có thể giữ lại Hình Diệp và Tào Thiến một cách nhẹ nhàng. Nhưng gương vừa đặt tay lên ống sắt, nó đã nhanh chóng chìm xuống 5 cm!

“Thế này không được rồi, không chịu nổi bao lâu đâu.” Hình Diệp ngoi lên khỏi mặt nước bất đắc dĩ nhìn gương.

Nếu như cậu vẫn là một chiếc gương trang điểm nhỏ thì sẽ tiện hơn biết bao nhiêu, cứ cất trong túi thì ổn rồi.

“Hay là để gương đồng trốn chỗ khác xa hơn.” Tào Thiến đề nghị.

“Không được, nhất định gương phải đi theo tôi, một khắc cũng không thể tách rời.” Hình Diệp quả quyết, gương thân là đạo cụ lại không có năng lực tự vệ, anh không yên lòng.

Gương hơi vui vui, Hình Diệp vẫn đối xử với cậu rất tốt, tuyệt đối không giống như đồng hồ quả quýt của Randy.

Sau khi nghe những gì Randy nói, gương luôn cảm thấy rất bất an. Cũng may là Hình Diệp luôn kiên nhẫn và dịu dàng với cậu, khiến cậu dần dần yên lòng.

Hiện giờ tấm gương đã trở thành một kẻ cản trở, chính cậu cũng rất khó chịu. Khi nhìn thấy Hình Diệp đang vẽ mã QR, cậu bỗng lóe lên sáng kiến, nói với anh: “Anh có thể dùng piano nè! Sông đào chỉ sâu có sáu mét, mặc dù piano của anh nhỏ, nhưng vẽ thêm mấy cái chồng lên nhau rồi tôi đứng trên piano, tay cầm ống sắt, như thế là có hai lớp bảo hiểm, hai người cũng không vất vả nữa!”

“Có lý lắm.” Hình Diệp xoa xoa đầu gương: “Càng ngày cậu càng thông minh ra.”

Thấy anh không hề có chút đỉnh lo lắng, gương nói: “Có phải anh đã sớm nghĩ ra rồi, nhưng vẫn cố ý khiến tôi sốt ruột không hả?”

“Cũng vừa mới nghĩ ra thôi, không chênh lệch thời gian với cậu mấy đâu.” Hình Diệp cười nói.

Gương cũng có chun chút khôn vặt đấy.

Randy tự có cách xác nhận, gã không trực tiếp đi tìm hai người chơi mà đã sớm mua chuộc con rối dưới tay chủ mỏ quặng và đội trưởng đội trị an, bảo bọn họ nói động tĩnh của hai người chơi phục mệnh kia cho mình biết. Xác nhận hôm nay hai người họ đã đập nhà Cork, sau đó lại đi tìm nhóm người Hình Diệp, gã mới tin tưởng Quan Lĩnh.

Quan Lĩnh lại nói động tĩnh của chủ thành và chủ mỏ quặng mấy hôm nay cho gã, Randy tổng hợp thông tin trong tay lại, sau đó cho ra kết luận giống với Hình Diệp, trận quyết chiến sắp đến rồi.

Gã chưa từng thấy con rối nhỏ, trước mắt vẫn chưa tìm được nhiệm vụ thực sự. Nhưng Randy biết không thể tùy ý để hai người chơi kia tạo ra kết cục bề ngoài, như vậy thế giới này của gã sẽ bị uổng phí.

Mãi đến khuya sau khi làm xong hết thảy chuẩn bị, Randy mới quyết định cùng Quan Lĩnh đặt bẫy cướp con rối nhỏ. Nhưng gã cảm thấy chỉ có hai người thì chưa đủ, thế là lại hẹn Lâm Đạt.

Lâm Đạt vốn không đồng ý. Nhưng không biết Randy nói thế nào với cô mà Hình Diệp đưa con rối đến tận cửa cô không cần, trái lại đi đồng ý hợp tác với Randy đối phó hai người chơi phục mệnh.

Thêm một người tương đương với việc thêm một phần nguy hiểm, Quan Lĩnh không hy vọng Lâm Đạt ra tay. Nhưng trước mắt xem ra càng nhiều người càng tốt, Quan Lĩnh không có lý do từ chối.

Cuối cùng đội ngũ ra khỏi thành có ba người, sau khi nhìn thấy hình chiếu Hình Diệp càng thêm im lặng.

Mục đích Randy dẫn Lâm Đạt theo quá rõ ràng. Hình Diệp không có tình cảm gì với cô, nhưng vô cùng phản cảm với hành động của gã.

Lúc này toàn bộ việc chuẩn bị đã hoàn tất, trên máy chiếu cũng cho thấy ba người Randy đã ra khỏi thành. Coi như có thêm rắc rối cũng phải chiến đấu, dù là giết luôn cả Lâm Đạt.

Ba người nhảy vào sông, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Thấy đã sắp đến địa điểm mai phục, Quan Lĩnh đúng lúc mở miệng nhắc nhở ba người dưới nước: “Randy, cậu định bố trí cạm bẫy ở đâu?”

Tiếng nói chuyện vang lên hết sức rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. Dù tiếng Quan Lĩnh rất bình thường, nhưng nhóm Hình Diệp đang ở dưới nước vẫn có thể nghe rất rõ ràng, đây chính là tín hiệu.

Trong nước, Hình Diệp bắt đầu nhanh chóng vẽ mã QR.

Bởi vì lực cản của nước khiến bút vẽ trong nước rất dễ bị lệch, lần này Hình Diệp mượn cơ thể gương để vẽ lên người cậu, đảm bảo mã QR của mình có thể được vẽ ra trên một mặt phẳng.

“Bạn là XX đã hoàn thiện”, mã QR tấm gương giúp Hình Diệp tìm được nơi suối phun. Suối phun và quảng trường là hai địa điểm chủ thành lãnh đạo cư dân thành con rối độc lập xây nên, là biểu tượng thành con rối chính thức thoát khỏi khống chế của Benedict. Nó là mã QR trì hoãn, có thể khiến vật chết có thuộc tính còn sống, có năng lực tự mình xử lý công việc, tính bất ổn nhất định, cũng như căn cứ vào biện pháp khai thác trí thông minh của người dùng. Trí thông minh càng cao thì năng lực trao phó hoạt động cho vật chết càng mạnh. Thời gian sử dụng là 10 phút, sau khi vẽ lại còn tác dụng trong 5 phút.

Đối tượng mà Hình Diệp sử dụng “Thành thục” là nước sông!

Trong giây phút mã QR được phục chế thành công, nước trong sông đào bỗng cuộn trào sóng to gió lớn dữ dội ùa về phía nhóm Randy.

Quan Lĩnh đã sớm có chuẩn bị, khi vừa nghe thấy tiếng nước hắn đã lăn một vòng sang bên. Tào Thiến phối hợp với nước sông bay ra ngoài, chiếc “Găng tay hào quang” hiện ra ánh sáng bạc lấp lánh dưới trăng.

“Ruỳnh” một tiếng, từng cú đấm đi kèm với nước sông nện như mưa lên người Lâm Đạt và Randy.

Nếu như Lâm Đạt đã lựa chọn hợp tác với Randy, vậy thì Tào Thiến sẽ không khách sáo nữa.

Lúc này dưới suy nghĩ của Hình Diệp, nước sông hóa thành súng phun nước cao áp, dòng nước tập trung đến một chỗ, lực nước mạnh mẽ điên cuồng tấn công hai người kia.

Giây phút né tránh tấn công của Tào Thiến và nước sông, Quan Lĩnh nhớ đến Hình Diệp đã từng nói, lúc đối mặt với tập kích đột ngột, phản ứng đầu tiên của con người vĩnh viễn là ngăn cản và né tránh. Mà người đang né tránh có thể cả công lẫn thủ càng thêm ít, một khi bận rộn sẽ có 90% lộ ra sơ hở, lúc này đánh lén là dễ dàng nhất.

Quan Lĩnh không hề do dự nhấn vào mã QR tìm thấy nơi khu dân cư, đây là mã QR mà Hình Diệp không nhìn được cũng như không có cách nào xác nhận tác dụng. Quan Lĩnh quyết định dùng nó đánh cược một lần, nhất định nó chính là mã QR tấn công.

Mã “Sợi dây ngưng tụ” mà hắn sử dụng trên người con rối thiếu gia đã có hiệu lực, thời gian có tác dụng hạn định đã qua, Quan Lĩnh có thể sử dụng mã QR khác.

“Rác thải sinh hoạt”, khu dân cư con rối sẽ không có rác thải sinh hoạt nữa, nhưng làm sao có thể. Muốn trở thành con người thật sự thì nhất định phải sinh ra rác thải! Đó là mã QR trì hoãn nhằm vào máy móc đồ đạc, sẽ khiến nhân loại chủng tộc máy móc sinh ra ảo giác đau bụng quằn quại muốn thải chất thải ra ngoài. Có thể dựa vào nghị lực để vượt qua, nhưng nó cực kỳ ảnh hưởng đến tinh thần, thời gian có tác dụng là 30 phút.

“Hay lắm!” Quan Lĩnh vỗ mạnh trên mặt đất một cái. Mã QR này quá tuyệt, mặc dù sẽ không trực tiếp tấn công đối phương, nhưng có thể phá hủy ý chí của kẻ địch. Lúc người ngợm mình mẩy khó chịu năng lực suy tính sẽ giảm xuống, hắn không tin có người có thể vừa bị tiêu chảy vừa có thể tỉnh táo chiến đấu.

Một trong những kỹ năng ban đầu của Lâm Đạt là Không ôm chí lớn. Lúc người sử dụng đánh mất ý chí chiến đấu và trả 50 điểm, nó có thể khiến đòn tấn công của kẻ địch thất bại, nhưng nhất định phải không có bất cứ ý chí chiến đấu gì. Chỉ cần có thoáng qua một chút mạnh dạn thôi năng lực này sẽ không thể nào sử dụng.

Vào lúc Tào Thiến tấn công, Lâm Đạt lập tức sử dụng Không ôm chí lớn. Điều kiện dùng kỹ năng này vô cùng khắc nghiệt, nhất định không có một chút ý muốn tránh né nào, duy trì tuyệt đối suy nghĩ làm cá muối, như thế mới có thể khởi động kỹ năng, thời gian có tác dụng là 10 phút.

Nói cách khác, nhất định Lâm Đạt phải buông xuôi, ngay cả tâm lý né tránh cũng không được nảy sinh, như thế lúc này mới có thể bảo vệ mình. Cũng may cô đã tập thành quen kỹ năng này, nhắm mắt lại gắng gượng nằm trên mặt đất.

Mà mục tiêu tấn công chủ yếu của Tào Thiến cũng không phải là Lâm Đạt. Dưới sự phối hợp của súng phun nước cao áp, Tào Thiến đánh về phía Randy một cách dữ dội. Sức của Tào Thiến vốn đã cực kỳ đáng sợ, cộng thêm hiệu quả của “Cú đấm hào quang”, chỉ e rằng một cú đấm của cô có thể đánh nát xương sắt gân đồng, mình đồng da sắt của Địch Huống cũng chưa hẳn đã chịu được.

Randy chỉ là một con rối cũ rích không khác mấy so với Hình Diệp, sức của người gã vốn không ngăn được tấn công của Tào Thiến.

Có điều ý chí chiến đấu của gã lại mạnh quá đỗi, trong giây phút nước sông ào lên, Randy lập tức sử dụng kỹ năng ban đầu có số lần hạn chế là Nhu tình như nước, có thể khiến cơ thể có thuộc tính nước, không chịu sức tấn công vật lý, số điểm trừ sử dụng là 50, thời gian duy trì 10 phút.

Cũng là người chơi nghịch mệnh, kỹ năng ban đầu của Randy cũng là thay đổi cơ thể. Có thể năng lực của gã khá đặc biệt, nên thời gian kéo dài không lâu, nhưng 10 phút là đủ!

Cả “Cú đấm hào quang” và súng bắn nước cao áp đều không có tác dụng với Randy, mà gã có thể sử dụng mã QR. Gã giơ tay lên vừa muốn click vào vòng tay dùng mã QR thì bụng bỗng quặn lên đau đớn như bị tiêu chảy, cực kỳ cực kỳ muốn đi vệ sinh!

________________

Hết chương 72.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play