Trên mặt gương chầm chậm hiện lên bản đồ đi tới hoàng cung. Đúng lúc đó, lời thuyết minh giải thích: “Thông qua ma thuật, nữ hoàng đã biết sự tồn tại của tấm gương này. Cho dù kẻ đó có vứt tấm gương không, bà ta đều muốn giết chết những kẻ dám cả gan vi phạm mệnh lệnh của mình.”

“Lời thuyết minh sợ tao sẽ vứt bỏ mày khiến kịch bản không có cách nào tiến triển, nên còn đặc biệt nói rõ thêm một chút.” Hình Diệp quơ quơ tấm gương: “Nên kế tiếp hẳn mày không có tác dụng gì nữa.”

Tấm gương không có phản ứng gì, chỉ yên lặng hiện bản đồ, giống như một tấm gương bình thường.

Trí thông minh không thấp, chí ít cũng vô cùng nhạy cảm với việc giấu giếm thân phận. Mỗi khi Hình Diệp có ý định muốn thăm dò thân phận thật sự của tấm gương, nó đều có thể kịp thời phát hiện cạm bẫy trong lời nói, lập tức trở nên yên lặng.

Hình Diệp nói với gương: “Tin tức liên quan đến mày tao biết rất ít, trước mắt chỉ mới có thể xác định hai điểm: Thứ nhất, mày không phải là một trong ba người thao túng, bọn họ cũng chỉ coi mày là một đạo cụ nghe lời; Thứ hai, mày không thể nào chống lại an bài của lời thuyết minh được, có điểu vẫn dùng chút náo loạn cảm xúc để diễn tả bất mãn của mình. Tao cũng chỉ có một vấn đề với mày, nói tao “xấu” là ý nghĩ của chính mày hay chỉ là biểu hiện cáu kỉnh thôi.”

Hình Diệp thật sự khá để ý đến vấn đề này, dù sao trong mắt anh cậu em Hình Thước vừa xuất sắc vừa đẹp trai. Anh không muốn có ai nói gương mặt giống Hình Thước của mình là xấu.

Gương thật thà đáp lại: Một nửa một nửa. Không tính là xấu, chỉ là không đẹp bằng tôi mà thôi.

“Không đẹp bằng mày?” Hình Diệp hơi nhíu mày: “Nên mày đã từng là người, hoặc có hình người?”

Mặt gương lập tức tối đi, đồng thời dần hiện ra hai chữ “Hèn hạ”.

Hình Diệp không giận, trái lại còn hơi buồn cười. Tấm gương này giống như một cậu thiếu gia khá cáu kỉnh, còn rất đáng yêu.

Từ nhỏ Tiểu Thước đã ngoan ngoãn đến hơi quá, sau khi cha mẹ mất càng không khóc không làm ồn, sợ mình kể khổ sẽ mang đến phiền phức cho anh trai. Đúng là lúc mới chèo chống gia nghiệp Hình Diệp hoàn toàn không có thời gian quan tâm đến em mình, nhưng đến khi có thời gian, Hình Thước đã sớm trở thành một người tự chủ tự lập, gặp chuyện cũng sẽ không trao đổi với anh.

Kỳ thật, anh rất hy vọng Hình Thước là một cậu em bốc đồng, thi thoảng lại giận dỗi đòi chút tiền tiêu vặt của anh trai. Hình Diệp vốn luôn tự cảm thấy mắc nợ em trai sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của em mình vô điều kiện.

Thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Hình Diệp bỗng mềm đi một chút, anh gõ gõ mặt gương: “Đẹp cỡ nào? Không phải khoe chứ gương mặt này của tao đã tính là cấp bậc ngôi sao rồi, rất khó tìm được người còn đẹp hơn tao.”

Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, Hình Diệp đã hiểu rõ tấm gương này rất để ý đến dung mạo và dễ cáu kỉnh. Một chiêu này quả nhiên khiến tấm gương không chịu được, lập tức xuất hiện mấy chữ: Không biết xấu hổ!

“Thế mày đưa chứng cứ phản bác tao đi.” Hình Diệp khiêu khích.

Trên mặt gương xuất hiện bóng dáng một người, nom là một người đàn ông.

Lúc Hình Diệp muốn nhìn kỹ thì bóng dáng đã biến mất, trẻn tấm gương viết: Chỉ một bóng dáng đã đẹp đến mức khiến anh muốn chết rồi. Đồ lừa đảo, muốn biết thân phận của tôi á, tôi không mắc lừa đâu!

Hình Diệp nói: “Ồ, tấm gương, giới tính nam, vô cùng tự tin với vẻ bề ngoài của mình, thậm chí có thể gọi là tự luyến. Căn cứ vào tính cách biểu hiện của nó, tuổi tác hẳn là từ 20 – 25 tuổi, không tiếp xúc với xã hội. Tính cách không thẳng thắn, có hơi khôn vặt. Chưa biểu hiện khinh thường và ngăn cách với con người, gọi tôi là đồ lừa đảo chứ không phải là “Nhân loại các người đều là đồ lừa đảo”, khả năng bản thể là con người vượt quá 70%. Rốt cuộc là NPC của thế giới này bị phong ấn trong gương hay là có bất ngờ khác thì còn chờ nghiên cứu. Trước mắt cũng chỉ có thể nhìn ra chút thông tin đó thôi, đúng là không biết được bao nhiêu thân phận.”

Gương: Anh là ma quỷ hả!

Gương cảm thấy mình còn nói thêm mấy câu nữa sẽ bị moi ra rất cả tin tức, bèn dứt khoát để mặt gương tối đen, dù Hình Diệp có khiêu thích thế nào cũng không xuất hiện nữa.

Dùng việc đùa giỡn với tâm gương để làm dịu cảm xúc, Hình Diệp tạm thời giấu nỗi bi thương vì nhớ em trai sang một bên, tĩnh tâm suy nghĩ nội dung cốt truyện. Qua tin tức mà lời thuyết minh cung cấp có thể suy đoán một trong hai kết cục của Claire – Bị nữ hoàng bắt đến xử tử. Mặt khác lời thuyết minh không để ý rằng mình đã để lộ một tin tức mấu chốt của người thao túng đó là kẻ đó có thể chi phối ý nghĩ của nữ hoàng.

Nữ hoàng là nhân vật quan trọng của kịch bản, không thể là người thao túng được, quá bắt mắt rất dễ dàng bị nhìn thấu. Cho nên một người thao túng khác hẳn là kẻ khá thân với nữ hoàng, là thị nữ thân cận bên mình hoặc là thị vệ. Kẻ đó là nữ, nhất định tướng mạo bình thường, vì nữ hoàng bị hủy dung không thể thích thị nữ trẻ tuổi xinh đẹp được.

Nếu Hình Diệp cố ý không đến hoàng cung, có lẽ người thao túng sẽ nghĩ tất cả biện pháp để ép anh phải đi. Hình Diệp nghĩ nghĩ, đoạn quyết định nắm lấy chủ động đi đến cạnh hoàng cung để tìm hiểu thông tin về nữ hoàng, bao gồm tính cách, sở thích, tin đồn trong dân gian. Anh phải dùng hết khả năng để thu thập tin tức để ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh.

Lúc trốn khỏi trang viên bá tước, Hình Diệp cầm không ít tiền vàng và tiền bạc không có ký hiệu gì, hẳn là tiền tệ thông dụng của đất nước này, thuận tiện hành động.

Anh không rõ người thao túng có thể hiểu tình hình và vị trí của mình đến mức độ nào, nhưng chuẩn bị nhiều một chút vẫn luôn không sai.

Hình Diệp dựa theo đánh dấu trên bản đồ để dùng thời gian nửa ngày chạy đến khu chợ gần nhất, tìm người cho ngựa ăn, cũng chọn mua mấy bộ quần áo lữ hành.

Lúc thấy đồ con gái, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn mua hai bộ đồ nữ bình dân, chuẩn bị đối phó với bất cứ tình huống nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play