“Chuyện đó… Tại sao rối gỗ con trai lại nằm trong tay Cork?” Quan Lĩnh suy nghĩ hồi lâu vẫn không hiểu điều này.

“Chỉ là suy đoán mà thôi, có điều tôi cảm thấy vấn đề không lớn.” Hình Diệp nói: “Cũng đoán từ thông tin của từng người. Thế giới trò chơi vẫn đơn giản hơn hiện thực.”

Nếu như là thế giới hiện thực, muốn tìm được con rối con trai Benedict căn bản là mò kim đáy bể, nhưng thế giới trò chơi đã bày rõ ràng manh mối trước mặt người chơi phục mệnh, đương nhiên dễ dàng đoán được.

Tào Thiến hỏi: “Chúng ta có thể đoán được trong tay Cork có con trai đại sư Benedict thì hẳn người chơi phục mệnh cũng đoán được đúng không?”

Hình Diệp: “Chẳng phải họ cũng không rõ Benedict có con trai không đấy thôi? Có điều cũng có khả năng bọn họ không nói toàn bộ tin tức cho hai người biết. Tôi nghi ngờ bọn họ đã tìm được thứ gì đó từ chỗ Cork nên mới có thể trao đổi thông tin bỏ đi cho hai người.”

“Vậy liệu bọn họ có thể đã bắt được con rối kia rồi định giao cho đại sư Benedict không?” Quan Lĩnh lo âu nói: “Không phải là tôi sợ thất bại, chẳng qua cũng chỉ một hai trăm điểm thôi, tôi không tiếc. Nhưng nếu không chơi ra được kết cục thật thì tổn thất điểm cũng quá nhiều rồi.”

“Thế thì không cần lo lắng.” Hình Diệp thản nhiên nói: “Không phải còn có Randy sao? Gã là người chơi luân hồi, mục đích vốn không phải điểm số mà là kết cục thật. Gã đã liên hệ với hai người phục mệnh kia, nói không chừng còn sẽ trao đổi thông tin. Gã sẽ ngăn cản kiểu kết cục bề ngoài đơn giản kia phát sinh.”

Quan Lĩnh nhẹ nhàng thở phào. Tào Thiến vẫn đang ghi chép, cô nhìn lại sơ đồ quan hệ và những gì Hình Diệp phân tích nhiều lần, sau đó nói: “Vậy kết cục bề ngoài cuối cùng không phải là đại sư Benedict lấy lại được con rối con trai, chủ thành mất thế lực khống chế con rối, dẫn đến Benedict hủy thành con rối, dùng tài nguyên quặng mỏ lần nữa chế tạo một thành thị lý tưởng sao? Mà điều chúng ta cần phải làm là giúp đỡ chủ thành giết đại sư Benedict, bảo vệ cư dân thành rối gỗ?”

Hình Diệp không khẳng định cũng chẳng phủ định mà chỉ nói: “Nếu thật sự đơn giản như thế thì tốt. Trước mắt còn thiếu tin tức, không cần gấp lắm. Ngày mai chúng ta đi tìm Cork, nói không chừng có thể ra đáp án.”

Anh lại nhìn Quan Lĩnh một cái, đột nhiên hỏi: “Hai người nói xem, có bao nhiêu người chơi nghịch mệnh có thể chơi đến thế giới cao cấp? Lúc người bình thường lựa chọn đại đa số sẽ có khuynh hướng chọn phục mệnh, như thế sẽ tương đối thoải mái.”

“Cũng không nhất định.” Quan Lĩnh nói: “Thế giới này có nhiều người có tâm lý phản nghịch, mà trước khi lựa chọn chúng ta cũng đâu có biết giá trị may mắn của phục mệnh nghịch mệnh lại khác biệt nhiều như vậy. Cho nên lúc lựa chọn ban đầu, số lượng của hai bên hẳn sẽ không chênh lệch quá nhiều.”

Tào Thiến cũng nói: “Cửa ải khó khăn nhất của nghịch mệnh vẫn là thế giới người mới. Chỉ cần qua được cửa này thì thế giới hỗn chiến là hình thức PvE, dù cho không thể lập team lâu dài đi chăng nữa, chỉ cần lâm thời chung đội với người chơi phục mệnh trong một thế giới cũng có thể thuận lợi nhận được điểm. Thế giới trải qua càng nhiều, đạt được 50 nghìn điểm là có thể trở thành người chơi cao cấp. Có lẽ số lượng nghịch mệnh có thể ít hơn một chút so với phục mệnh, nhưng cũng không đến nỗi không có.”

“Thì ra là vậy.” Hình Diệp gật gật đầu, không tiếp tục nói nữa.

Anh không nói cho Quan Lĩnh biết vận mệnh của người chơi phục mệnh không phải vì lo lắng hắn sẽ không muốn chung đội với mình, anh không thiếu một hai đồng đội như thế. Chỉ là Hình Diệp không muốn trước khi mọi chuyện hoàn toàn chưa có kết luận đã làm người ta tuyệt vọng, nói không chừng còn có bước ngoặt.

……

Sáng sớm hôm sau, sau khi nhìn thấy Randy và hai người chơi phục mệnh ra khỏi thành ở phía xa xa, ba người Hình Diệp nhanh chóng đi tìm Cork.

Giống như con trai đội trưởng đội trị an đã nói, Cork là một con rối bình thường. Bà ta mặc trang phục hầu gái, đang yên lặng quét rác.

Chỗ Hình Diệp ở là khu buôn bán, mà nơi này là khu dân cư, cách nhà Tào Thiến rất gần, chỉ hai căn.

“Bà chị hai Lâm Đạt của tôi đồng thời bị con trai của chủ thành, lão Nick, đội trưởng đội trị an và phú hộ giàu nhất theo đuổi, thiết lập này vô cùng thuận tiện cho cô ta lập team với những người chơi phục mệnh khác. Dù không chung team thì Cork cũng ở cạnh nhà tôi, Lâm Đạt chỉ cần tập trung đi tìm cũng có thể phát hiện manh mối mấu chốt.” Tào Thiến nói.

Đáng tiếc lòng Lâm Đạt lại không đặt vào việc qua cửa, một lòng muốn làm một con cá mắm lười nhác.

“Chào bà, cho hỏi bà là Cork ạ?” Nhóm Hình Diệp gõ cửa.

Cork ngẩng đầu lên nhìn họ rồi nói: “Tôi không biết các cậu.”

Dứt lời lại cúi đầu quét rác. Hình Diệp đá Quan Lĩnh một cú, Quan Lĩnh nói: “Cháu là con trai lão Nick, tiểu Nick đây ạ.”

Cork dựng cây chổi dựa vào tường, hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Quả nhiên nhắc đến lão Nick có hữu dụng. Quan Lĩnh kích động bịa lời giải thích dựa theo những gì Hình Diệp dạy mình: “Ba cháu vẫn muốn giúp đỡ đại sư Benedict, nhưng lại không biết nên làm gì. Giờ cuối cùng ông ấy cũng đã tìm được nơi ở của đại sư, vô cùng vui sướng, muốn giúp đại sư thực hiện nguyện vọng.”

“Thực hiện nguyện vọng?” Cork cười: “Ồ, lão ta biết nguyện vọng của đại sư Benedict là gì sao?”

“Chuyện đó…”

“Trước tiên đi vào đã.” Cork mở cửa ra, cẩn thận ngó xem họ có bị ai theo dõi không. Sau khi xác nhận không có ai bà ta mới cho người đi vào, đồng thời khóa cửa rất chặt.

Theo Cork vào trong nhà, mấy người Hình Diệp nhìn thấy trong phòng khách có một con rối người chừng mười tuổi. Dưới chân nó đang có một chiếc máy hút bụi, lúc này đang dọn bụi bẩn trên mặt đất.

Quan Lĩnh vừa nhìn thấy nó thì vô cùng kích động muốn xông tới cướp con rối, nhưng bị Hình Diệp dùng tay giữ chặt.

“Thứ lão Nick muốn chính là cậu bé này đúng không?” Cork hỏi: “Đây là cơ thể mà đại sư Benedict tạo ra cho con trai mình. Nếu như đại sư có nguyện vọng, vậy nhất định là lấy lại được con rối còn chưa lắp trái tim.”

Hình Diệp ngăn Quan Lĩnh đang muốn gật đầu, hỏi: “Đại sư Benedict có thể chế tạo ra vô số con rối, tại sao phải cố chấp với một cơ thể này?”

“Bởi vì hạt nhân.” Cork đáp: “Nếu như không phải dùng máu thịt con người chế tạo hạt nhân thì không thể nào dung hợp với trái tim. Con rối không có trái tim vĩnh viễn không phải là tiểu thiếu gia thật sự. Sau khi tạo nên thành con rối xong xuôi, đại sư Benedict đã dùng thi thể tiểu thiếu gia để chế tạo nên một con rối. Nhưng còn chưa kịp dung hợp hạt nhân và trái tim, ngài ấy đã bị ép rời khỏi thành con rối rồi.”

“Thì ra là vậy, hèn gì hai bên lại có thể đạt được cân bằng.” Quan Lĩnh điên cuồng nháy mắt với Hình Diệp, muốn lấy con rối này.

Hình Diệp gật gật đầu.

Quan Lĩnh nói: “Chúng cháu đã tìm được chỗ ở của đại sư Benedict, cũng biết trái tim kia đang ở đâu. Nhưng bởi vì chủ thành đang đuổi giết đại sư nên ông ấy không thể vào thành, chỉ có thể đưa con rối ra ngoài. Bà có thể giao con rối này cho chúng cháu được không ạ? Chúng cháu sẽ giao lại cho đại sư.”

“Được, chỉ cần các cậu có thể giúp ngài ấy, tôi cũng hi vọng tiểu thiếu gia có thể vui vẻ sớm một chút.” Cork thuận theo.

Bà gọi con rối nhỏ đến rồi ôm nó một cái, dịu dàng nói: “Tiểu thiếu gia, con hãy đi theo mấy anh chị này đến tìm cha nhé, đây là số mệnh của con.”

Con rối không có thần trí, sẽ chỉ nghe theo mệnh lệnh của người khác. Nó ngoan ngoãn đi đến trước mặt Quan Lĩnh.

Quan Lĩnh vừa định nhận lấy thì Hình Diệp bỗng hỏi: “Nếu tôi dẫn nó đi tìm đại sư Benedict thì thật sự chết như thế nào cũng không biết.”

Cork lập tức mắc kẹt, bà ta lắp bắp nói: “Sao, sao lại thế được? Nhất định đại sư sẽ cảm ơn cậu, ngài ấy yêu con trai đến thế cơ mà.”

“Thật sao?”

Từ khi đi vào phòng Hình Diệp vẫn đang quan sát, anh dùng ngón tay gõ gõ vào vách tường phía bắc, sau đó vươn tay ra vẽ một mã QR.

Mã QR biến thành một chiếc găng tay quyền anh, là vật phẩm phục chế “Cú đấm hào quang” mà Tào Thiến rút được. Tào Thiến đeo găng lên đấm mạnh một cú lên tường khiến nó vỡ toang.

Đằng sau vách tường là một phòng tối, trong đó có chưa vô số con rối giống con rối nhỏ kia như đúc, bọn chúng phủ đầy bụi bặm, giống như bị bỏ xó đã lâu.

“Bà cũng thông minh đấy.” Hình Diệp nói với Cork: “Chỉ cần có người đến tìm con trai của Benedict, bà sẽ cho kẻ đó một con rối. Rồi kẻ đó mang theo con rối ra đi tìm đại sư Benedict, sẽ chỉ tổ chọc giận ông ta, căn bản là muốn chết.”

Cork nói mà không có biểu cảm gì: “Tôi không biết cậu đang nói gì, nhiệm vụ của tôi là giao cơ thể đại sư chế tạo vì con trai cho người muốn giúp ngài ấy.”

Quan Lĩnh nhìn đống con rối xếp đầy mà ngơ ngác, chuyện này nếu là hắn thì thật sự hắn sẽ đần độn mang con rối bên ngoài đi. Ai mà ngờ được con rối nhìn về ngoài vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng này cũng nói dối như cuội cơ chứ!

“Mỗi con rối trong thành con rối đều không thể hoàn toàn tin tưởng, bọn họ sẽ nói dối.” Hình Diệp nhắc nhở Quan Lĩnh.

Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí, cơ thể rối con trai của Benedict là đạo cụ quan trọng trong thế giới thành con rối, sao có thể dễ dàng tìm được như vậy cơ chứ.

“Hôm qua hai người chơi phục mệnh có thể dễ dàng nói tin tức cho chúng ta biết có phải là vì cho rằng mình đã tìm được con rối nhỏ này, tin tức chỗ Cork không còn quan trọng nữa đấy chứ?” Tào Thiến hỏi.

“Hẳn là thế rồi.”

Quan Lĩnh: “Vậy thật ra Cork chỉ là một kẻ ngụy trang, nhiệm vụ của bà ta là đưa con rối giả, con con rối thật thì ở chỗ khác?”

“Cũng chưa hẳn.” Hình Diệp nhìn về phía đống con rối đầy bụi: “Nơi nguy hiểm nhất thường chính là nơi an toàn nhất.”

________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play