Chẳng biết từ khi nào, ở chỗ Hình Diệp, cậu em trai Hình Thước dần dần được số liệu hóa.
Hình Diệp tự nhận mình hiểu rõ em trai, cưng chiều em trai, nhưng trên thực tế, toàn bộ những gì anh biết đều là số liệu.
Hình Thước thi đại học được điểm cao đến mức nào, trở thành trạng nguyên toàn thành phố; tháng nào năm nào nhập học; thành tích của kỳ thi từng môn; thành tích trong lúc ra nước ngoài học trao đổi; luận văn được in trên tập san phát biểu trong lúc học nghiên cứu sinh. Mỗi con số Hình Diệp đều ghi tạc trong lòng, sinh nhật hoặc lễ lạt gì cũng không quên bảo trợ lý tặng một món quà cho Hình Thước.
Hình Diệp vẫn cho rằng, mình quan tâm đến em trai.
Nhưng kiểu quan tâm ấy hình như không nhiều hơn được bao nhiêu so với việc đối đãi đối tác của công ty.
Hình Diệp im lặng một lúc, sau đó quyết định nói sang chuyện khác với Quan Lĩnh: “Năng lực của anh rất hữu dụng, chúng ta có thể tạm thời chung đội. Làm đồng đội lâm thời, tôi phải nhắc nhở anh một câu, đừng quá tin tưởng vào tình thân mà hệ thống giao phó cho anh.”
Quan Lĩnh trở nên căng thẳng, hắn chỉ có một người thân là lão Nick: “Ý của anh là, có thể lão Nick là người chơi ư?”
“Không phải người chơi thì không thể có suy nghĩ riêng của mình sao?” Hình Diệp hỏi ngược lại: “Anh phải nhớ kỹ rằng, tình thân của anh và lão Nick là Benedict ban cho. Ông ta chế tạo ra con rối hoàn toàn khác biệt, sau đó nói với các con rối rằng, các ngươi là cha con, phải phụ tử từ hiếu. Nhưng đồng thời ông ta lại giao cho các người nhân tính. Giữa cha con bình thường cũng có thể nảy sinh hiểu lầm, vậy thái độ của lão Nick dành cho anh là gì? Không có liên hệ máu mủ, bị người khác ép buộc ban cho quan hệ cha con, con rối có nguyện ý chấp nhận không?”
Quan Lĩnh lâm vào trầm tư.
Hình Diệp nói với hai người: “Nguyên tắc tôi luôn luôn tuân theo là giả thuyết lớn mật và chứng thực cẩn thận. Lúc phân tích cách thức chỉ có thể nghĩ đến các khả năng trên mọi mặt, nhưng không được dễ dàng tin tưởng vào bất cứ cái nào, phải thông qua các manh mối dần dần phát hiện để bài trừ giả thuyết không có khả năng, hiểu chưa?”
Quan Lĩnh cảm thấy kính nể.
Hắn là con rối có cha, đêm nay không thể ở lại chỗ Hình Diệp được. Sau khi ba người quyết định hành trình ngày mai, Quan Lĩnh mới rời căn nhà kho nhỏ xíu của Hình Diệp để về nhà.
Có Lâm Đạt bảo vệ, mấy hôm nay Tào Thiến có thể không về nhà. Mà căn cứ vào phân tích của Hình Diệp, bên cạnh kiểu người chơi thong dong như Lâm Đạt bình thường sẽ không có người chơi với tính công kích quá mạnh, dù sao vận may của cô ta cũng rất tốt.
Tào Thiến đưa mắt nhìn gương lớn đang an tĩnh tựa bên tường làm tranh dán, trong lòng ngập tràn nghi hoặc. Mà tin chắc Quan Lĩnh cũng như thế, không quá tin vào lời giải thích rằng tấm gương bị ngốc. Thái độ đối xử của Hình Diệp với gương vô cùng tin tưởng, còn tin hơn cả hai người họ.
Hình Diệp cũng biết có lẽ Tào Thiến và Quan Lĩnh không tin, cũng may ở thế giới này gương có thể thay đổi thân thể, không bị cố định trong một đồ vật. Như thế gương sẽ trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hình Diệp ngầm đồng ý cho gương được tùy ý hành động.
Cũng may Tào Thiến sẽ không nói lung tung, tạm thời không cần giải thích.
Con rối không cần đi ngủ, nhưng con người thì cần tĩnh dưỡng tinh thần, nên ba người bèn dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần. Tào Thiến đột nhiên hỏi: “Ở thế giới trước, chúng ta chỉ có 200 điểm đã gặp phải đối thủ như Địch Huống. Thế giới này điểm của chúng ta cộng lại hơn 10 nghìn, sẽ gặp phải ai đây?”
Hình Diệp: “Không biết.”
Trước mắt họ chỉ gặp được một người chơi lạ, chính là Lâm Đạt. Ngay từ đầu Hình Diệp không hiểu suy nghĩ của Lâm Đạt, nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh hơn, anh lại cảm thấy thực ra cách làm của Lâm Đạt là lựa chọn mà đại đa số người bình thường sẽ làm.
Trò chơi bảy ngày một lần, người chơi phục mệnh lại trải qua trò chơi rất suôn sẻ. Chỉ cần qua được thế giới tân thủ thì có thể coi thế giới hỗn chiến là trò chơi 3D hưởng thụ sinh hoạt, như vậy cũng vẫn có thể coi là một cách sống tiêu cực cho qua ngày. Trong những trò chơi của thế giới hiện thực cũng có kiểu người chơi không dùng thăng cấp làm mục đích chơi.
Nhưng hệ thống sẽ thật sự cho phép người chơi làm như vậy sao? Phải biết rằng phục mệnh là quân cờ của hệ thống, người chơi nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ như gương nhỏ đến cuối cùng cũng bị phá hủy dưới sắp xếp của hệ thống. Vậy thì Lâm Đạt có thể cứ bình an sống không lý tưởng thế mãi được ư?
Hình Diệp luôn cảm thấy có vấn đề.
Anh nói chuyện của Lâm Đạt cho Tào Thiến biết. Tào Thiến cũng không hiểu rõ, nhưng cô cũng đã từng gặp kiểu người chơi như Lâm Đạt.
“Nếu trước đây tôi chọn phe phục mệnh, có lẽ cũng sẽ chọn cách bình yên sống qua ngày thôi.” Tào Thiến nghĩ nghĩ, lại phủ định nói: “Mà không, tôi không chịu thua, dù là game trong điện thoại cũng phải chơi thắng một lần mới thôi.”
“Tại sao cô lại chọn phe nghịch mệnh?” Hình Diệp hỏi.
“Nguyên nhân tôi muốn chọn nghịch mệnh nói chung cũng không khác biệt lắm, đều là không chịu chấp nhận số mệnh.” Tào Thiến nói.
Hình Diệp rất hiểu suy nghĩ của cô, chính anh cũng thế.
Gương nhỏ vốn ngồi bên cạnh anh từ đầu đến cuối không nói lời nào bỗng nhúc nhích chân, Hình Diệp chợt nhận ra có lẽ cậu đang cô quạnh.
Rõ ràng là có thân thể, lại còn phải giả ngu; rõ ràng có thể giết một người chơi phục mệnh để ngụy trang, nhưng cậu lại muốn giữ vững ranh giới cuối cùng trong lòng mình, chưa từng chủ động làm tổn thương người khác.
Thực sự là một tấm gương khiến người ta yên tâm.
Hình Diệp vươn tay ra, nhân lúc đêm tối cầm ngón tay rỉ sét của gương.
Dù có được chế tác tinh tế đến đâu thì xúc cảm của con rối cũng rất chậm lụt. Lúc này nắm tay vốn không cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, mà giống như hai miếng kim loại đặt chung một chỗ.
Nhưng mà gương lại lập tức cảm thấy ấm, là cái ấm áp trên tâm lý.
Cứ lặng lẽ vượt qua một đêm như thế, sáng hôm sau Quan Lĩnh tới gõ cửa. Ngay lập tức mọi người chạy đến cửa thành chờ mở cửa.
Bình thường quan trông coi cửa thành sẽ không kiểm tra đồ đạc ra khỏi thành mà chỉ kiểm tra lúc đi vào, chủ yếu là vì muốn xem liệu có người đưa vượt mức quặng thô vào thành không. Nghe nói bên phía mỏ quặng chính thức cũng sẽ điều tra một lần.
Đến nay nhóm Hình Diệp vẫn không rõ đến tột cùng quặng thô là cái gì, có thể sử dụng làm tiền tệ, lại còn giới hạn số lượng khai thác.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc ra khỏi thành, mọi người dựa theo bản đồ đi tới phía con sông bảo vệ thành. Bởi vì Hình Diệp thường xuyên ra ngoài nhặt ve chai, nên việc anh đến sông cũng không khiến người khác tò mò. Đây là một chuyện rất bình thường, nếu Hình Diệp đi mỏ quặng thì mới là bất thường.
Trừ nhóm bọn họ, cũng có con rối khác đến sông để tắm rửa. Trong thành có cửa tiệm chuyên tẩy trừ gỉ sét, chỉ là mức phí vô cùng đắt. Rất nhiều con rối ưa sạch nhưng không có tiền sẽ ra ngoài thành tắm rửa, nhưng làm như thế nếu không nhanh chóng lau khô sẽ dễ dàng bị gỉ sét hoặc thối rữa. Cơ thể của Hình Diệp chính là tình huống này.
Thành con rối cũng không đề cử cách thức tẩy rửa này, nhưng không quản được các cư dân.
“Vì sao mỗi ngày một con rối có thể đi đào một miếng quặng mà cư dân trong thành vẫn có chênh lệch giàu nghèo?” Quan Lĩnh hơi khó hiểu.
“Có mua bán thì sẽ có khác biệt.” Hình Diệp nói: “Có vài con rối chỉ cần chi tiêu mà không kiếm tiền, đương nhiên chỉ có thể trở thành công nhân khai thác quặng mỏ. Con rối như lão Nick không cần ra ngoài đào quặng cũng có thể có rất nhiều quặng, nên tôi cảm thấy hết sức kỳ lạ, tại sao lão ấy lại bắt chúng ta đi mỏ quặng trái phép, thật sự chỉ vì quặng thô thôi sao? Tối hôm qua lão có đặc biệt căn dặn anh điều gì không?”
Quan Lĩnh lắc đầu: “Lão chỉ dặn tôi sau khi về thì kể lại thật kỹ khung cảnh trong mỏ quặng cho lão nghe thôi.”
“Thì ra là thế. Xem ra chúng ta phải cẩn thận, nhất định mỏ quặng trái phép rất nguy hiểm.” Hình Diệp nói.
Thì ra là thế cái gì? Nhận định mỏ quặng nguy hiểm thế nào vậy? Hình Diệp nhận được thông tin giống mình lại ra kết luận thế nào, Quan Lĩnh hoàn toàn không hiểu nổi!
Quan Lĩnh đánh bạc nhiều nên đầu bị ngu à? Chẳng trách gì lại thua sạch không còn manh áo.
Hình Diệp thầm thở dài, giải thích cho hắn: “Lão Nick không thiếu tiền, căn bản không phải vì lấy quặng nên bảo chúng ta tới. Lão chỉ bảo anh kể lại hết thảy những gì mình thấy trong quặng cho lão nghe, chứng minh mục đích chân chính của lão Nick là muốn quan sát mỏ quặng này, muốn tìm vật gì hoặc đầu mối gì trong đó. Nếu đã là như vậy, tại sao chính lão lại không đến?”
Quan Lĩnh: “Không phải là vì đi theo anh có thể lấy thêm quặng à? Quan coi cổng thành sẽ không kiểm tra kỹ phế thải trong túi anh.”
Tào Thiến: “…”
Hình Diệp: “Con rối trong thành này có thể nói dối. Ngay từ đầu tôi đã bảo lão Nick không thiếu tiền, lão cũng không muốn rèn luyện anh, đương nhiên mục đích không phải là lấy quặng mà chính là bản thân cái mỏ quặng đó.”
“À, hóa ra là thế.” Giờ Quan Lĩnh mới hiểu được, hắn gãi gãi đầu nói: “Có phải đầu tôi bị gì không nhỉ? Tại sao chuyện này cũng không nghĩ ra ta?”
“Luyện tập nhiều là tốt rồi.” Hình Diệp hơi bất lực nói.
Bốn người đi dọc sông về phía mỏ quặng. Sau khi đi bộ một tiếng, người đến bờ sông càng lúc càng ít, dù sao người đi tắm cũng không đến nơi xa như thế. Mà lúc này phía sau họ đang có hai người đi theo.
Trong lòng Hình Diệp dâng lên cảnh giác. Tiếp tục đi nửa tiếng nữa, hai kẻ đó vẫn còn đi theo. Hình Diệp bèn dừng bước, quay lại nhìn về phía bọn họ.
Tào Thiến cũng bày ra tư thế chiến đấu, tấm gương đứng sau lưng Hình Diệp, dùng cơ thể tô điểm vẻ bề ngoài cho anh. Còn Quan Lĩnh trốn sau lưng Tào Thiến, hắn là một vú em, nhiệm vụ không phải xông pha chiến đấu mà là bảo vệ mình.
Ở thế giới trước, Hình Diệp cũng đoán có lẽ vị trí của Quan Lĩnh là kẻ có năng lực chữa trị, nên mới bảo Tào Thiến lập tức đá văng Quan Lĩnh xuống dưới lầu. Lúc đánh theo team giết vú em trước mới là thao tác chính xác.
Hai con rối kia, một là con rối rách nát nghèo khổ không khác Hình Diệp là mấy, kẻ còn lại từ quần áo có thể nhìn ra thân phận không phú thì quý.
“Đừng cảnh giác như thế.” Con rối rách nát nói: “Người đi đến chỗ này rất có thể là người chơi. Tự giới thiệu một chút, người chơi nghịch mệnh, có thể gọi tôi là Randy, đây là tên của cơ thể này.”
Con rối giàu có là người sắt kiểu mới, thoạt nhìn không thân mật với con rối rách nát cho lắm, nhưng không có địch ý. Hai người họ duy trì một khoảng cách an toàn, dường như đã đạt thành một loại ăn ý nào đó.
“Tôi là con trai chủ thành.” Con rối sắt giàu có nói: “Người chơi phục mệnh, nhận được thông tin mỏ quặng trái phép từ Randy nên quyết định tạm thời hợp tác với anh ta điều tra mỏ quặng.”
Con trai chủ thành? Người theo đuổi Lâm Đạt? Là người có quyền lực trong thành này.
Randy nói: “Đừng bày ra dáng vẻ giương cung bạt kiếm thế, đây không phải là thế giới đối chiến, lập trường của chúng ta cũng không đối lập, đúng không? Hoàn toàn có thể hợp tác hoàn thành nhiệm vụ.”
Thế giới đối chiến? Ba người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, chẳng ai từng trải qua thế giới kiểu đó.
Đương nhiên gương nhỏ biết, nhưng lúc này cậu không thể nói lung tung.
“Xem ra các cậu là người mới.” Randy vô cùng ung dung nói: “Tôi cũng chẳng giấu giếm gì. Thế giới hỗn chiến lấy việc giải mã kịch bản làm chủ yếu, còn phần lớn thế giới cao cấp là thế giới đối chiến. Dù có tiến vào thế giới cao cấp đi chăng nữa, chỉ cần điểm bị tụt từ 50 nghìn trở xuống cũng sẽ phải quay lại thế giới hỗn chiến. Tôi chẳng hứng thú gì với việc giết người chơi để lấy điểm, lãng phí mã QR sau này khi vào thế giới đối chiến sẽ rất thiệt thòi. Không bằng lược bớt một chút, tự chuẩn bị vốn liếng cho mình nhiều một tí, như vậy đến thế giới đối chiến mới không phí sức.”
Hình Diệp từng phân tích qua, hẳn là có người chơi trong thế giới cao cấp đoán được cách phá giải kịch bản chính xác để có thể đạt số điểm cực lớn trong thế giới hỗn chiến, không ngờ đến đây lại gặp được một người.
Thực ra như lúc trước anh đã nói, thế giới trước có tổng cộng 7 người chơi. Tào Thiến và Ngô Vũ có số điểm rất ít, dù Hình Diệp có bằng vào sức một mình giết hết 6 người còn lại cũng chỉ có thể thu hoạch được 4200 điểm. Nhưng giải tỏa kết thúc chân thực, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, số điểm đạt được lại vượt xa con số này.
Mục đích chân thực của thế giới hỗn chiến vốn không phải để người chơi quyết đấu, mà là tích lũy, tìm kiếm mã QR, thu hoạch được điểm, là chuẩn bị cho hình thức đối chiến của thế giới cao cấp.
Con trai chủ thành nói: “Tôi cũng biết được chuyện này từ Randy. Trong thế giới hỗn chiến sẽ có rất nhiều nhiệm vụ chi nhánh và kết cục ẩn giấu. Hoàn thành những nhiệm vụ này sẽ nhận được điểm lớn hơn rất nhiều so với việc săn giết người chơi. Đã như vậy, hà cớ gì chúng ta phải tự giết lẫn nhau, chi bằng cứ hợp tác qua cửa. Đương nhiên, việc thu hoạch được bao nhiêu điểm là dựa vào khả năng của bản thân.”
Lời này của họ vô cùng có lý, đây mới là hình thức ở chung chính xác của thế giới hỗn chiến.
Mấy người tạm thời thu hồi địch ý, nhưng tuyệt đối không buông lỏng cảnh giác.
Randy nói: “Tôi biết các người không tin tưởng mình, thế này nhé, tôi đi phía trước, các người đi theo sau, thế được chứ?”
Đưa lưng mình cho người chơi khác, Randy rất tự tin vào bản thân mình. Đây là khí thế của người chơi cao cấp sao?
Tào Thiến và Quan Lĩnh cùng nhìn về phía Hình Diệp, Hình Diệp nói: “Giữ vững cảnh giác.”
Ba người tự giới thiệu đơn giản về mình, đến lượt gương nhỏ, Hình Diệp lại hơi phát sầu. Nên giới thiệu gương thế nào đây?
Có lẽ là quan tâm sẽ bị loạn, anh muốn bảo vệ tấm gương, không hy vọng gương bị tổn thương.
“Cậu ấy là người chơi phục mệnh, con rối gương đồng.” Cuối cùng Hình Diệp chỉ giới thiệu đơn giản.
“Người chơi phục mệnh? Ồ.” Randy nhìn tấm gương một chút, khẽ cười không rõ ý nghĩa.
Ánh mắt gã như đang nói, tôi biết tất cả mọi chuyện, cậu không cần lừa tôi.
Điều này khiến gương rất không yên lòng, bất giác nắm tay Hình Diệp.
Gương rất hối hận, cậu không nên đổi thân thể. Nếu cậu vẫn là tấm gương nhỏ thì có thể bình yên giấu trong người con rối, không cần đối mặt với ánh mắt của nhiều người như vậy.
“Đừng sợ.” Hình Diệp thấp giọng an ủi.
Nghĩ đến việc Hình Diệp thông minh ra sao, tấm gương lại thoáng yên tâm hơn chút.
Cách mỏ quặng trái phép còn rất xa, mấy người vừa đi vừa trao đổi thông tin. Bên Hình Diệp không có tin gì, anh giấu chuyện mình vớt được gương đồng từ dưới sông, chỉ nói chỗ kỳ lạ của lão Nick.
Randy bảo: “Tôi là người học nghề trong tiệm giày, chẳng hiểu sao lại có khế ước với ông chủ, không phải người tự do. Hôm qua gặp được con trai chủ thành đến đánh giày, tôi dùng thông tin về thế giới cao cấp trao đổi với cậu ta, cậu ta dùng năm miếng quặng thô chuộc thân giúp tôi.”
Xem ra, Hình Diệp may mắn hơn Randy rất nhiều. Mặc dù từ đầu bị tàn tật, nhưng ít nhất anh cũng là thân tự do, còn có một nhà kho nhỏ, chỉ có điều nợ nần rất nhiều.
Tào Thiến có người nhà, lại là người diêm có thể tự bốc cháy bất cứ lúc nào.
Ba người chơi nghịch mệnh không thể nói ai thảm hại hơn ai, đứng cạnh hai người chơi phục mệnh nom càng thêm thê thảm.
Con trai thành chủ tiếp lời: “Sau khi mang anh ta về nhà, tôi nghe lén được chủ thành và cấp dưới nói chuyện, phát hiện ông ta đang tìm kiếm tung tích của Benedict, đồng thời sai người sau khi tìm được ông ta thì giết ngay lập tức.”
“Giết người sáng tạo nên mình?” Quan Lĩnh khó hiểu hỏi.
Randy: “Nếu cậu là đồ chơi, sau khi có được ý thức và biết rằng chủ nhân có quyền lực xử trí mình, cậu cũng sẽ muốn giết chủ nhân để nhận được tự do.”
Con trai chủ thành tiếp tục nói: “Trước đó chủ thành đã phái không ít người tìm kiếm Benedict, bọn họ phát hiện hành tung của ông ta ở mỏ quặng này, bèn phái một người canh giữ bên ngoài mỏ quặng, những người còn lại mang theo vũ khí hạng nặng tiến vào trong. Người giữ cửa chờ ba ngày không thấy một ai quay về bèn báo tin cho chủ thành, tôi vừa lúc nghe được nội dung câu chuyện của họ.”
Thật không hổ là người chơi phục mệnh, chỉ cần tùy ý là có thể nhận được manh mối quan trọng.
______________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT