Hình Diệp và gương cùng trở lại chỗ ở, giờ đang là khoảng chín giờ sáng, đương lúc nắng sáng rỡ nhất. Hình Diệp tháo song cửa sổ bằng gỗ trong căn nhà rách rưới xuống để trong nhà sáng hơn chút, thuận tiện phơi nắng những món đồ bên trong. Lần này anh tỉ mỉ quan sát tìm hiểu căn nhà cũ nát của mình và phát hiện xung quanh nhà có rất nhiều cửa hàng.

Dựa theo kết cấu này, hẳn nhà anh nằm trong khu buôn bán. Có điều vị trí lại rất lệch, nhà cũng vô cùng nhỏ. Căn nhà này có bề ngoài cực kỳ cũ nát, không có bảng tên, nom giống một nhà kho hơn. Trái lại trước cửa có một khoảng đất trống rộng, vốn không có vị khách nào đi về phía nhà.

Dưới sự trợ giúp của tấm gương, Hình Diệp khó khăn lấy những đồ vật cũ trong nhà ra.

Anh giống như một kẻ lượm ve chai đồng nát, trong nhà có rất nhiều linh kiện như tay, mắt, có điều đều là những thứ bị vứt cần thay thế. Cũng có rất nhiều cơ thể người sắt lá, chúng rất nặng và rất chiếm diện tích.

Hình Diệp lục lọi liên tục đến chiều, trong lúc đó phải lên dây cót nhiều lần mới có thể tạm thời dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ. Anh dùng tấm ván gỗ, đinh, búa và cờ lê trong đống đồ lộn xộn để chế tạo một giá đỡ đơn giản rồi phân loại đặt những món đồ nhỏ lên kệ. Những món đồ lớn như các loại đồ vật của thân thể rối thì đặt ở phía dưới cùng của giá, dùng để cố định nó.

Sau khi phân loại xong, chỉ cần liếc qua là thấy đồ ngay.

“Trong nhà có nhiều linh kiện thay thế của người sắt lá kiểu mới hơn, đủ loại đủ kiểu dáng, còn cả dụng cụ và vải rách.” Hình Diệp đỡ cằm nói: “Xem ra tôi là một con rối có lòng cầu tiến vô cùng mạnh mẽ, rất muốn có được thân thể rối kiểu mới. Bởi vì không có tiền, tôi bèn đi khắp nơi nhặt những món đồ người khác không cần, khát vọng có một ngày mình sẽ có được cơ thể mới.”

Nhìn cơ thể lúc này của mình, Hình Diệp rất thấu hiểu suy nghĩ của nguyên chủ, vì anh thực sự quá cũ kỹ.

Hình Diệp: “Người gương đồng này hẳn cũng là phế phẩm nguyên chủ nhặt được, chỉ là không biết anh ta nhặt ở đâu. Nói không chừng trong đó có manh mối của đại sư Benedict.”

Tấm gương không có cách nào gật đầu, bèn ra sức đấm ngực biểu thị đồng ý.

“Đáng tiếc là trong phòng không có bất cứ giấy bút gì, nguyên chủ không có thói quen ghi nhật ký, không rõ người này tìm được người gương ở đâu.”

Manh mối đến đây đứt đoạn.

Hình Diệp lại kiểm tra cơ thể gương một lần nữa. Lần này có phát hiện, anh tìm thấy rong trong khe hở của gương.

“Hẳn cậu được vớt từ dưới sông lên.” Hình Diệp nói: “Chỗ này có lưới, xem ra nguyên chủ thường đến con sông cạnh đất vớt đồ bỏ đi… Ném đồ vào nước sẽ khiến tài nguyên nước bị ô nhiễm, dù con rối không cần uống nước thì đó cũng chẳng phải là thói quen tốt. Đại sư Benedict say mê chế tạo con rối, nhưng có lẽ chính người này cũng không có ý thức về hoàn cảnh.”

Hình Diệp căn cứ vào những manh mối hiện có để phân tích tính cách của đại sư Benedict, hi vọng có thể tìm được ông trong thành nhỏ này.

Còn tấm gương lại vô cùng đau lòng, cậu đã cố gắng để không nghĩ đến việc mình rất xấu, hiện giờ lại còn phát hiện mình bị vớt từ sông lên, cơ thể gỉ sét, vừa bẩn vừa xấu, trên thân còn vương rong rêu.

Đây chính là lần mà cậu thảm nhất.

Ở thế giới trước dù là gương trang điểm thì mỗi lần sau khi tắm, Hình Diệp đều sẽ giúp cậu rửa sạch người nữa cơ.

Trừ trong nước sông, nơi nguyên chủ thu thập đồ bỏ hẳn còn có tiệm sửa chữa và cửa hàng dầu máy. Hình như người này có qua lại với những kẻ đó.

Sau khi phân tích ra những chuyện này, Hình Diệp quyết định đến cửa hàng dầu máy gần đó để thăm dò ẩn ý.

Buổi sáng anh và tấm gương tận lực tránh tầm mắt của con rối cửa hàng dầu máy. Hai người trốn sau vách tường bằng gỗ mỏng nghe lén, vẫn chưa chính thức lộ mặt trước chủ cửa hàng, xem ra lần này cần xuất hiện rồi.

Thấy sắc trời không còn sớm, nếu không hành động nữa trời sẽ tối, đến lúc đó hai người họ sẽ lại chẳng nhìn thấy gì hết.

Hình Diệp đi dạo đằng trước cửa hàng dầu máy, sau khi trông thấy anh ông chủ lập tức nói: “Gần đây lại có một đám linh kiện bị vứt bỏ, lúc khách hàng đến thay dầu nói thẳng không cần. Trong đó có chút dầu máy không cũ lắm, cậu có thể cầm đi tra dầu.”

Giọng điệu của ông ta rất thân mật, hoàn toàn khác biệt với khi đối đãi khách hàng ban sáng.

Hình Diệp nhận cái bọc ông ta đưa tới, đoạn chủ tiệm dầu máy nói: “Cậu cũng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đổi cơ thể. Đại sư Benedict không ở đây, không có ai giúp con rối thay cơ thể. Lão Nick tiệm sửa chữa không làm được đâu, lão chỉ sửa đồ đạc thôi.”

Đại sư Benedict không ở đây sao? Xem ra người trong thành nhỏ cũng không biết chuyện đại sư còn sống. Vậy hẳn ông dùng thân phận một con rối gỗ giấu mình trong thành, nhìn mỗi con rối tự tay mình sáng tạo.

Con rối cửa hàng dầu máy lấy một cuốn vở, đoạn rút bút ra viết mấy chữ đưa cho Hình Diệp: “Nè, ký tên đi. Đồ cũ cũng cần mua bằng quặng thô, có thể ký sổ nhưng không thể không trả quặng.”

Hình Diệp lật sổ sách ra, trên đó cho thấy số nợ cửa hàng dầu máy của anh từ 20 năm trước. Có đôi khi sẽ trả một hai miếng quặng thô, nhưng đa phần là nợ. Cộng thêm chỗ dầu máy cũ và linh kiện lần này, anh nợ đối phương 24 miếng quặng thô.

Thật sự là một món tiền rất lớn.

Chỗ ký tên không có chữ cái, chỉ có từng dấu tay. Hình Diệp nhấn một dấu tay trên tờ nợ mới.

Nhưng đúng lúc này, một con rối nữ tóc dài ăn vận váy đẹp vào tiệm. Giọng của con rối ông chủ cửa hàng dầu máy lập tức trở nên nịnh nọt: “Ôi tiểu thư Lâm Đạt, cô đến thay dầu sao?”

“Đưa em gái tôi đến chỗ chú Nick sửa cánh tay, thuận tiện đến chỗ ông xem lại dầu máy.” Con rối Lâm Đạt hất mái tóc dài, là một mớ tóc giả gắn trên đỉnh đầu.

Em gái, sửa cánh tay, chú Nick… Nghe rất quen tai, hình như đang nói Tào Thiến.

Chuyện này không coi như trùng hợp, vị trí của cửa hàng dầu máy và tiệm sửa chữa rất gần nhau. Hình Diệp quan sát bà chị hai Lâm Đạt của Tào Thiến. Anh không nhìn được giá trị nhan sắc của con rối cao hay thấp, nhưng cơ thể của Lâm Đạt đúng là tinh xảo, ngón tay vô cùng linh hoạt. Trên mí mắt còn có lông mi, tỉ mỉ hơn nhiều so với các con rối khác.

Lâm Đạt chìa tay ra, con rối của cửa tiệm dầu máy lễ độ nắm tay cô đi vào phòng, tìm một nhân viên rối nữ giúp cô xem xét dầu máy.

Thấy Hình Diệp đang theo dõi bóng lưng của Lâm Đạt, chủ tiệm dầu máy nói: “Nhìn cái gì thế hả! Đây không phải là mỹ nữ mà cậu có thể mơ với tới được đâu. Con trai chủ thành đã theo đuổi Lâm Đạt ba mươi năm mà tiểu thư nhất định không để ý đến cậu ta, còn cậu á? Xì! Nhanh đến chỗ lão Nick nhặt sắt vụn đi!”

Ba mươi năm… Cư dân trong thành con rối lấy mười năm làm đơn vị tính toán thời gian ư?

Không nhìn thấy tình huống bên trong, Hình Diệp đành phải cõng bao tải đựng phế phẩm rời đi.

Lúc chủ tiệm dầu máy nhắc đến lão Nick có thuận tay chỉ về hướng đông nam. Đây là một động tác vô thức, chứng tỏ rất có khả năng lão Nick ở chỗ đó.

Có lý do hợp lý, đi thăm Tào Thiến một chút cũng không tệ, nói không chừng có thể còn có đầu mối mới.

Hình Diệp đi hai bước, thấy tấm gương vẫn còn ngơ ngác nhìn cửa hàng dầu máy bèn an ủi cậu: “Chờ tôi có tiền rồi sẽ đến chỗ này sửa chữa dầu máy cho cậu.”

Anh cảm thấy mình như một chàng nghèo chỉ biết hứa suông.

“Không phải,” Gương lớn thấp giọng nói: “Tôi xem dáng vẻ rất điệu đà của cô Lâm Đạt kia. Vừa rồi khi chủ tiệm dầu máy định nắm tay, hàng mi trên mắt cô ta run rẩy hai milimet, thoạt nhìn rất không tình nguyện. Còn động tác hất tóc của Lâm Đạt cực kỳ… Ừm… Nói sao nhỉ, giống như không quen với tóc dài. Đây không phải là một dáng vẻ rất duyên dáng, mà là… Một động tác do ban đầu vốn không có tóc dài, cảm thấy rất phiền phức và không thích nghi nổi. Chỗ khác biệt trong đó rất vi diệu, tôi cũng không nói rõ được.”

“Căn cứ vào “Mắt chân thực” của mình, tôi cảm thấy cô ta là một người chơi, và cơ thể chính chủ còn là tóc ngắn.”

______________________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play