“Cô đang nói bậy bạ gì đấy?” Rõ ràng công tước Garcia không tin. Chuyện này rất bình thường, chứng minh đầu óc của hắn không có vấn đề.

Hình Diệp cũng không có ý định giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Ngài có thể chọn tin hoặc không tin, nhưng nhất định tôi phải vào cung ám sát nữ hoàng. Chỉ có như vậy mới có thể khiến dòng sông thời gian đã ngưng đọng lần nữa xuôi chảy.”

Dứt lời anh toan xách gã nam sủng đang hôn mê đi, Garcia vội vàng ngăn người lại: “Cô đứng lại!”

Hắn xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, không biết nên làm thế nào với cô gái trước mặt.

Hình Diệp thấy đã có chuyển biến tốt bèn cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi, vậy xin công tước hãy ban chết cho tôi.”

“Hả?” Công tước Garcia không theo kịp mạch suy nghĩ của Hình Diệp.

“Ngài không tin tôi, mà tôi lại khăng khăng muốn ám sát nữ hoàng, điều này sẽ mang lại phiền phức cho phủ công tước. Biện pháp duy nhất có thể ngăn cản đó là giết tôi; Nếu công tước tin tôi nhưng lại trung thành với nữ hoàng, thì cũng chẳng thể nào để tôi tồn tại trên thế giới, rồi cũng sẽ giết tôi. Còn nếu tin tôi, cũng muốn diệt trừ ma quỷ, ngài hãy lấy máu tươi của tôi, như vậy có thể giết nữ hoàng.”

Tóm lại, công tước cứ giết tôi đi.

“Nhưng mà,” Hình Diệp đá gã nam sủng một cái: “Không thể để kẻ này quay lại hoàng cung. Gã đã biết bí mật của tôi, không thể giữ lại nữa.”

Công tước Garcia giết người thao túng cuối cùng là hoàn mỹ rồi.

“Cô chờ một chút!” Garcia giơ tay ngăn cản Hình Diệp đang muốn giết người: “Chuyện này quá đột ngột, cô hãy cho ta chút thời gian suy nghĩ đá.”

“Vâng, tôi sẽ ở đây chờ ngài.”

Hình Diệp giẫm chân lên lưng nam sủng, cũng không có ý muốn ra tay giết người. Trong kế hoạch của anh, tốt nhất là công tước Garcia sai người giết kẻ thao túng này chứ không tự mình động thủ, như vậy sẽ có thể tránh được tất cả khả năng một cách hoàn hảo.

Garcia đi tới đi lui trong phòng, lúc thì lấy đồng hồ ra xem, lúc lại nhìn cô gái đang đứng. Cô đang mặc trang phục hầu gái của phủ công tước, rất đẹp, Garcia chưa từng nghĩ đồ hầu gái lại đẹp đến vậy.

Rối rắm trong một chốc, cuối cùng hắn ngồi lại ghế, trầm giọng nói: “Cả quý tộc và giáo hội đều rõ chuyện nữ hoàng sống được năm trăm năm. Chúng ta cũng biết bà ta đã giao dịch với ma quỷ, nhưng chuyện này chẳng là vấn đề. Lawrence, người bình thường như cô có lẽ không rõ, trong mắt chúng ta, cứ mười năm giết một cô gái xinh đẹp để duy trì sinh mệnh cho nữ hoàng không phải là chuyện lớn.”

Đương nhiên Hình Diệp hiểu rõ, trong thời đại này, sao quý tộc có thể để ý đến sống chết của dân thường được.

“Giáo hội cần hoàng tộc giúp đỡ họ truyền giáo trong quý tộc, mà quý tộc lại cần sự ủng hộ của nữ hoàng để chống lại sự tẩy não đám nông nô của giáo hội. Nữ hoàng vẫn luôn làm rất tốt chuyện này, bà ta khiến ba thế lực cân bằng một cách hoàn hảo và duy trì được mấy trăm năm. Không ai muốn xáo trộn sự cân bằng này, cho nên dù chúng ta có biết nàng giao dịch với ma quỷ thì sao chứ.” Công tước Garcia lạnh lùng nói.

Hình Diệp hiểu, truyện và thế giới hiện thực vẫn khác biệt. Không phải vì có phép thuật mà nữ hoàng có thể khống chế đất nước này, chắc chắn phải tồn tại lợi ích gì đó mới có thể khiến các thế lực khác của đất nước ngầm thừa nhận hành vi của nữ hoàng.

“Tôi biết, nhưng dù sao thì tạo thế chân vạc vẫn kém hơn một nhà độc tài.” Hình Diệp mê hoặc: “Tại sao không công khai sự thật nữ hoàng là ma quỷ, lại đẩy hết thảy tội lỗi lên đầu giáo hội, nói cho dân chúng rằng giáo hội và nữ hoàng đã bị ma quỷ rù quến, nhiều năm qua vẫn luôn làm hại các thiếu nữ vô tội. Thưa công tước, ngài có binh lực, có địa vị, tại sao phải chịu đựng sự khống chế của hoàng tộc và giáo hội? Đây là một cơ hội tốt, lật đổ nữ hoàng rồi đưa một con rối nghe lời lên đài để duy trì thể diện của hoàng tộc, lại kết hợp với các quý tộc thành lập quốc hội, làm mất quyền lực của hoàng thất, đất nước này sẽ là của ngài.”

Sách sử đã viết như thế, phân lâu tất hợp hợp lâu tất phân, căn bằng năm trăm năm có lẽ cũng đã đến điểm giới hạn, đã đến thời thay đổi rồi.

“Gan cô cũng to quá nhỉ!” Garcia trừng mắt nhìn Hình Diệp, lại thấy anh bày ra dáng vẻ dịu dàng, giống như kẻ nói ra những lời ác độc hồi nãy không phải là mình.

Lawrence, một cô gái xinh đẹp mà lòng dạ độc ác, sự quyết đoán của cô khiến người khác phải kinh sợ. Người như thế này, không thể để cô ta sống sót.

Hình Diệp không để ý xem công tước Garcia có dũng khí khiêu chiến vương quyền và thúc đẩy cải cách thể chế chính trị quốc gia không, hôm nay anh đã nói đến mức này, thì kết cục chờ anh chỉ có hai thứ.

Thứ nhất, Garcia không đồng ý, cho anh là kẻ vô cùng nguy hiểm. Vì không để cho gia tộc mình chịu liên lụy, hắn sẽ âm thầm xử tử Hình Diệp; thứ hai, Garcia có đủ dã tâm và năng lực, Hình Diệp sẽ giúp hắn chế ngự nữ hoàng, để bộ mặt thật của bà ta bại lộ trước mặt dân chúng. Không phải thời trung cổ phổ biến việc hỏa thiêu nữ phù thủy đấy sao, anh và gương sẽ nghĩ cách nhốt ma quỷ trong người nữ hoàng, thiêu chết là xong.

Hai kết cục, dù là cái nào đi chăng nữa thì đấy cũng không phải là thứ hệ thống đặt ra.

Làm người chơi, khi sống trong cái khung hệ thống quy định, tư duy lâm vào hoàn cảnh khó khăn, họ sẽ cho rằng thế giới của mình chỉ lớn bằng ấy, lựa chọn có thể làm theo cũng chỉ trong hai thứ hệ thống hạn định.

Nhưng đây không phải là truyện cổ tích, mà là một thế giới hoàn chỉnh. Trong thế giới không chỉ có ba nhân vật là nữ hoàng, Garcia và gương, mà nó vô cùng rộng lớn, lựa chọn cũng vô cùng vô tận.

Hình Diệp cúi đầu nhìn người thao túng nằm trên đất. Muốn may mắn, muốn cuộc đời trôi qua dễ dàng một chút, giống như chú chim hoàng yến bị vận mệnh nhốt trong chiếc lồng xinh đẹp, mất đi cơ hội và dũng khí bay lượn trên bầu trời, giống như anh đã từng.

Thật đáng buồn.

“Lawrence, chuyện này quá quan trọng, ta không thể lập tức quyết định được.” Garcia nói: “Ta muốn giam lỏng cô một thời gian, cô không thể ra khỏi phủ công tước, hiểu chưa?”

“Đã hiểu thưa ngài.” Hình Diệp ngoan ngoãn trả lời: “Tôi chỉ có một nguyện vọng, nếu ngài công tước quyết định ém chuyện này xuống, thì xin đừng giao tôi cho nữ hoàng. Tôi hi vọng sẽ được chết đi với thân phận kỵ sĩ của công tước Garcia.”

Garcia nhìn cô gái không sợ cái chết trước mặt, thở dài: “Yên tâm, ta sẽ không để người khác biết mình có một thuộc hạ là một cô gái điên mưu toan phá vỡ toàn bộ quốc gia này.”

Vậy là đủ rồi, Hình Diệp mỉm cười trong lòng.

“A đúng rồi.” Hình Diệp chỉ chỉ người thao túng: “Hãy xử lý tên này, các kỵ sĩ khác đã nhìn thấy rồi, gã không thể sống.”

Garcia cảm thấy đầu mình đau đến sắp nổ tung, sao hắn lại nhận một kỵ sĩ phiền toái thế này chứ!

“Ta biết rồi, nam sủng của nữ hoàng tự mình xuất cung quyến rũ hầu gái phủ công tước Garcia, bị ta trực tiếp xử lý. Ta sẽ bồi thường cho nữ hoàng mấy nam sủng trẻ tuổi đẹp trai, nữ hoàng sẽ không vì một quan hầu cận ăn cây táo rào cây sung mà trở mặt với quý tộc.” Garcia nói một cách vô tình, giống như những nhân vật nhỏ như quan hầu cận, thị vệ trưởng chẳng đáng là gì trong mắt quý tộc.

Đến đây, những gì Hình Diệp có thể làm đã hoàn thành hết rồi.

Công tước Garcia đối xử với anh khá lịch sự, nói là giam lỏng, nhưng chỉ là không cho anh đeo vũ khí và không được phép ra khỏi phủ thôi. Mỗi ngày Hình Diệp vẫn ăn uống như thường, trải qua những tháng ngày tự do tự tại.

Khi màn đêm buông xuống, gã nam sủng đã chết. Ba người thao túng bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng câu chuyện vẫn tiếp tục.

Gương: Sao có thể như vậy?

Trước đây mỗi lần làm nhiệm vụ, sau khi xử lý người bên phe nghịch mệnh gương sẽ trực tiếp chiến thắng. Mà lần này làm đạo cụ của phe nghịch mệnh, gương mới phát hiện dù phe phục mệnh chết hết, trò chơi vẫn không dừng.

Hình Diệp kiên nhẫn giải thích cho gương nghe: “Vì đối thủ của chúng ta không phải là phe phục mệnh. Các người chỉ là quân cờ hệ thống dùng để chơi với phe nghịch mệnh, quân cờ rơi xuống, bàn cờ vẫn tiếp tục. Không đưa kết cục đến cuối cùng, câu chuyện sẽ không kết thúc.”

Gương trầm mặc, có hơi đau lòng.

Hình Diệp không rành an ủi người khác, điều duy nhất anh có thể làm bây giờ là giữ im lặng.

Chỉ cần nói “Hỡi gương thần, hãy nói cho ta”, ý thức của tấm gương sẽ bị nuốt chửng. Không ai thích cảm giác đánh mất bản thân, gương cũng không vui vẻ. Nhưng nó vẫn cứ nhẫn nhịn, bởi vì Hình Diệp cần thu hoạch càng nhiều tin tức hơn từ tấm gương phép thuật này, nó không thể đòi hỏi Hình Diệp không nói thần chú nữa.

Nó không còn là con người, mà là một tấm gương đánh mất tự do.

Trong khoảng thời gian khó khăn ấy, Hình Thước cũng vậy. Hình Thước hiểu chuyện, cố kiềm chế mình, gắng hết sức không thêm phiền phức cho anh trai. Chờ đến khi Hình Diệp lần nữa khống chế toàn cục trong tay, Hình Thước đã không còn tùy hứng rồi.

Nếu Tiểu Thước tùy hứng thêm một chút, sớm cho Hình Diệp nhìn thấy mã QR, liệu mọi chuyện có trở nên khác đi không.

Hình Diệp nhớ lại dung nhan vĩnh viễn ngủ say của người em trai, bèn nói với gương: “Cậu có thể tùy hứng hơn một chút.”

Gương: Hả?

“Ví dụ như yêu cầu tôi không dùng gương thần nữa, như vậy cậu sẽ không mất ý thức.” Hình Diệp nêu ví dụ.

Gương: Vậy… Sau này anh không muốn đọc thần chú nữa hả?

“E là không được.” Hình Diệp lắc đầu: “Nếu công tước Garcia cứ thế giết tôi, vậy tôi sẽ không dùng gương nữa. Nhưng nếu hắn thật sự có dã tâm, ít nhất tôi phải dùng gương thần trước mặt hắn một lần để nhận được lòng tin.”

Gương: Vậy anh bảo tôi tùy hứng để làm gì!

“Tôi đang cố tôn trọng cậu, đang thương lượng với cậu.” Hình Diệp nói: “Không phải thế là đang cố gắng trưng cầu sự đồng ý của cậu à?”

Gương hơi vui vui, nó suy nghĩ một lát rồi miễn cưỡng viết: Chỉ cho phép dùng một lần.

“Được.” Hình Diệp cười cười. Anh đang bị nhốt trong thế giới siêu hiện thực, thi thể em trai vẫn nằm trong linh đường, nhưng anh vẫn phải dằn lòng đọ sức với hệ thống, cố gắng thiết kế một kết cục hoàn hảo nhất.

Hình Diệp có thể nhẫn nại chịu đựng nỗi dằn vặt này, nhưng không có nghĩa là anh không đau khổ. Có một người đơn thuần như tấm gương bên người là một sự an ủi với anh.

Sau một hồi trò chuyện, tấm gương bỗng sa sút tinh thần: Sau khi kết thúc, tôi lại thành một đạo cụ nữa rồi.

“Trước khi gặp tôi, cậu ở trong tình trạng nào?” Hình Diệp hỏi.

Gương: Sau khi nhiệm vụ thất bại tôi vẫn bị nhốt trong gương, không cảm nhận được thời gian trôi. Chẳng biết qua bao lâu, đột nhiên có một ngày tôi bị người ta đá vào trong sông. Hệ thống còn nói cho tôi, nhất định phải bò ra khỏi sông tìm được người đá tôi, phục vụ cho hắn.

Khó lắm mới có một lần gương mới viết nhiều chữ vậy, nom oán niệm rất sâu.

Hình Diệp: “…”

Đột nhiên thấy hơi chột dạ.

Anh an ủi: “Trước mắt cậu đừng nóng lòng, tôi cảm thấy hệ thống đã để cho cậu thành đạo cụ câu chuyện, chờ đến khi kết thúc nhất định sẽ có lựa chọn khác. Mục đích của nó là thao túng, chi phối, nhìn người khác giãy giụa trong vực sâu, nhưng chắc chắn sẽ không trao tuyệt vọng thật sự. Nhất định sẽ có một con đường cực kỳ gian nan chờ cậu, đừng từ bỏ.”

Gương rất tin tưởng vào đại não của Hình Diệp, nó thoáng an tâm một chút.

_______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play