*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch + Edit: Mẫn Mẫn + Mây ngũ sắc.

Beta: Mẫn Mẫn.

Tô Miên khó có được chút thì giờ để ra ngoài đổi gió, đến khi được “thả” rồi thì lại không muốn về cho lắm, màn đêm dần buông xuống, cô không nỡ rời xa khoảng thời gian tự do tự tại này.

Đường Từ Từ bảo: “Hay là cậu đừng về nữa, ngủ lại với tớ một đêm đi. Dù sao hai ngày này tớ cũng được nghỉ, hai đứa mình nằm tâm sự với nhau.” 

Tô Miên thoáng xao động.

Cô suy tư một chốc, thầm nghĩ rằng có lẽ tên điên kia cũng không muốn kè kè bên cô suốt ngày đâu, có khi anh ta còn đang mong cô đừng về nữa ấy chứ. Nghĩ thế, Tô Miên chớp mắt nói: “Được đấy, cứ quyết thế đi. Để tớ xem buổi tối có gì vui không, dù gì tầm hai hôm nữa Tần Minh Viễn cũng đi đứng lại được rồi, tớ cũng đâu thể ở cạnh anh ta suốt hai mươi tư giờ được, tên kia cũng đâu có què.”

Tô Miên vừa dứt lời, âm báo WeChat bất chợt vang lên.

Lâm Linh Nhi gửi tin nhắn đến —

[Lâm Linh Nhi: Vài hôm nữa có một vở kịch nói cải biên từ tiểu thuyết, Tần phu nhân có hứng thú đi xem không?]

[Lâm Linh Nhi: Vở kịch đó lấy đề tài trộm mộ, do một người bạn của tôi làm đạo diễn, sân khấu còn được thiết kế cực kỳ tỉ mỉ.]

Tô Miên cũng khá hứng thú, sau khi hỏi được tên, cô lên mạng tra thông tin thì lại biết rằng tối nay cũng có một buổi biểu diễn ở nhà hát. Tô Miên hỏi Đường Từ Từ có muốn đi xem hay không, Đường Từ Từ vừa biết diễn viên đều là trai xinh gái đẹp bèn đồng ý ngay tắp lự.

Tô Miên thấy dù sao đây cũng là do Lâm Linh Nhi mời, gần đây hai người cũng thường tán gẫu với nhau, cả hai cũng hợp tính, không gọi người ta đi cùng thì cô lại áy náy.

Cô cứ do dự mãi không quyết, quay qua hỏi Đường Từ Từ: “Tớ định gọi thêm Lâm Linh Nhi, cậu không phiền chứ?”

Đường Từ Từ: “Có phải là cái cô Lâm Linh Nhi từng có ý định quyến rũ Tần Minh Viễn không?”

Tô Miên gật đầu, nói: “Sau vài lần tiếp xúc, tớ thấy cô gái này vừa trẻ trâu [1] mà còn hơi ngốc nữa cơ. Ngồi tán gẫu với cô ấy vui lắm.”

[1] Gốc: 中二 (中二病) – Hán Việt: Trung nhị bệnh. Hay còn gọi là hoang tưởng tuổi dậy thì, là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản. Tại Việt Nam, nó được gọi là “Hội chứng tuổi dậy thì”, “Hội chứng tuổi teen” hay “Hoang tưởng tuổi dậy thì”.

Đường Từ Từ lên tiếng: “Thế làm quen chút cũng được.”

Tô Miên nhắc nhở bạn thân: “Cô ấy đang theo dõi truyện tranh của tớ đấy, cậu đừng có lỡ miệng đó.”

Đường Từ Từ: “Tớ biết rồi.”

Tô Miên nhắn tin cho Lâm Linh Nhi bảo vừa hay tối nay mình rảnh, định đi xem vở kịch nói này với bạn thân, hỏi cô ấy có muốn đi cùng không.

Lâm Linh Nhi trả lời ngay lập tức.

[Lâm Linh Nhi: Được ạaa, không thành vấn đề!]

Sau đó Tô Miên mới thong thả quay sang gửi tin nhắn WeChat cho chồng mình —

[Miên Miên: Chồng ơi, bạn em vừa mới mời em đi xem kịch nói, tối nay em sẽ về muộn một chút nha.]

Một trong những nghệ thuật ăn nói chính là không thể “giết chết cuộc trò chuyện”, đợi sau khi vở kịch kết thúc thì cô sẽ viện cớ có chuyện đột xuất. Tóm lại là không phải cô không muốn về nhà với chồng, mà là hiện thực tàn nhẫn đã ngăn cản cô bước lên con đường về nhà với chồng của cô.

Trước khi kết thúc buổi phỏng vấn, Trì Khang hỏi Tần Minh Viễn một câu thế này —

“Nam chính trong Tư Thế Anh Hùng đã từng khiến độc giả xúc động khi tạo bất ngờ cho nữ chính, vậy ở ngoài đời anh đã từng chuẩn bị bất ngờ nào cho Tần phu nhân chưa?”

Tần Minh Viễn trả lời rằng: “Tôi không phải là con người lãng mạn, tôi chưa từng chuẩn bị bất cứ bất ngờ nào cho cô ấy cả, tôi thường thể hiện sự yêu thích của mình bằng cách để cho cô ấy quẹt thẻ của tôi.”

Trì Khang vô cùng hài lòng với kiểu trả lời mang đầy phong cách sếp tổng bá đạo này của anh. Ngoại trừ những vấn đề xoay quanh nội dung của bộ phim, câu trả lời này vẫn có thể tạo độ hot để tuyên truyền cho tạp chí.

Tần Minh Viễn cẩn thận nhớ lại, đúng là anh chưa từng chuẩn bị bất ngờ gì cho bà Tần, mà nếu có thì cũng chỉ có con thỏ kia.

Nhưng anh cũng nhận ra rằng bà Tần không thích con thỏ đấy cho lắm, đến tận bây giờ con thỏ ấy vẫn được dì giúp việc chăm sóc, ngay cả tên cũng chưa được đặt.

Bởi vì buổi tối Đàm Minh Phong còn phải tham gia tiệc xã giao, cho nên vừa kết thúc phỏng vấn xong thì cũng rời đi cùng với Trì Khang.

Vì thế chỉ còn mỗi Quý Tiểu Ngạn ở lại.

Quý Tiểu Ngạn chưa thể rời đi ngay, cậu ta phải đợi đến khi nào bà chủ về nhà thì mới được tan làm. Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, cậu ta lại bị ánh nhìn đầy sâu lắng của ông chủ ngắm trúng.

Quý Tiểu Ngạn thoáng sửng sốt, ngập ngừng hỏi: “… Ông chủ?”

Và đồng thời, cậu ta cũng thầm tự ngẫm lại xem hôm nay mình có làm sai việc gì hay không.

Đúng lúc này, Tần Minh Viễn lên tiếng hỏi: “Cậu có người yêu chưa?”

Quý Tiểu Ngạn: “Không… không có ạ.”

Tần Minh Viễn: “Trước kia thì sao?”

Quý Tiểu Ngạn lắp bắp trả lời: “Từng…từng yêu một lần.”

Tần Minh Viễn hỏi: “Vậy cậu có tạo bất ngờ cho bạn gái cũ bao giờ chưa?”

Quý Tiểu Ngạn đáp: “Em quen cô ấy khi đang học đại học. Trước lễ Tình nhân hôm ấy, em đã dùng số tiền kiếm được sau hai tháng làm thêm mua cho bạn gái cũ một sợi dây chuyền, sau đó giấu vào bên trong con gấu bông yêu thích của cô ấy. Khi lấy được sợi dây chuyền thì cô ấy cảm động lắm, đáng tiếc là tốt nghiệp xong mỗi đứa một nơi nên bọn em quyết định chia tay nhau rồi.” Nói đến đây, Quý Tiểu Ngạn chợt thắc mắc: “Cũng sắp đến lễ Tình nhân rồi, ông chủ có dự định chuẩn bị bất ngờ gì cho bà chủ không?”

Tần Minh Viễn chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Bà Tần thích cái gì?

Tần Minh Viễn nghiêm túc ngẫm nghĩ, rồi lại chấp nhận sự thật rằng mình chẳng biết gì về sở thích của Tô Miên cả. Dường như cô ấy thích những thứ mà cô gái nào cũng thích, càng là đồ đắt tiền thì cô ấy càng thích. 

Cũng ngay lúc này, Tần Minh Viễn nhận được tin nhắn của Tô Miên.

Anh reply: [Ừ.]

Đến khi sắp tới 11 giờ, Tần Minh Viễn liếc mắt xem đồng hồ, vào WeChat kiểm tra, Tô Miên vẫn chưa gửi tin nhắn cho anh.

Tần Minh Viễn nhíu mày.

… Xem kịch gì mà lâu thế không biết?

Anh định nhắn tin cho Tô Miên, nhưng khi vừa gõ được vài chữ thì lại thấy không nên. Mới hơn 11 giờ mà đã nhắn tin thúc giục bà Tần về thì có khác nào ông chồng quản vợ quá nghiêm đâu chứ.

Quý Tiểu Ngạn chưa về nhà, cậu ta lúc này còn đang sốt ruột chờ đợi, đưa mắt sang nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình trước, sau đó lên tiếng hỏi: “Ông chủ ơi, sao giờ này rồi mà bà chủ chưa về vậy ạ? Chẳng phải cô ấy bảo về trước giờ cơm tối hay sao? Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”

Tần Minh Viễn đáp: “Cô ấy đi xem kịch nói.”

Quý Tiểu Ngạn lên mạng search: “Vậy chắc bà chủ sắp xem xong rồi nhỉ, em thấy có hai vở kịch diễn ra trong đêm nay, vở diễn muộn nhất kết thúc lúc 11.30 đấy ạ.”

Tần Minh Viễn chỉ “ừ” một tiếng rồi thôi.

Tô Miên mua vé 8 giờ tối, vào giờ này, vở kịch diễn ra suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Ba cô gái xem kịch thỏa thích, định bụng cùng nhau tìm một club tư nhân vắng người để làm tăng đêm.

Lâm Linh Nhi thì muốn ra sau cánh gà để tìm bạn nói chuyện, cho nên chỉ còn lại mỗi Tô Miên và Đường Từ Từ ở trong hàng ghế dành cho khách VIP.

Kịch bản và sân khấu của vở kịch này rất hay, tài diễn xuất cũng rất thu hút người xem, diễn viên đều là người mới, tuy còn trẻ nhưng lại có chí tiến thủ và cũng không kém phần hoạt bát.

Đường Từ Từ khen ngợi không ngớt lời: “Thiết kế sân khấu đẹp quá, nước mình mà dựng được kịch bản đề tài trộm mộ như thế này là hiếm lắm đấy, tớ cũng từng đọc qua nguyên tác rồi, chưa kể đến độ hoàn nguyên, chỉ nói đến cái cảm giác hòa mình vào rạp thôi cũng đủ để mình cho 11/10 điểm rồi ấy chứ… Kỹ thuật diễn và tài nhập vai của diễn viên cũng quá là ổn luôn, nhất là nam phụ ấy…”

Tô Miên cũng đồng quan điểm với cô bạn thân về cậu diễn viên trong vai nam phụ, cô nói: “Lâm Linh Nhi bảo cậu ấy không phải xuất thân chính quy, chỉ là dân nghiệp dư thôi, ấy vậy mà tài diễn xuất lẫn cách hòa mình vào vai diễn lại có thể tốt đến nhường này, phải nói là cực kỳ giỏi, cái chất giọng lành lạnh trong trẻo lẫn chút chán chường ấy cứ làm tớ nhớ đến Tần Minh Viễn khi vừa debut.”

Đường Từ Từ bật cười: “Xem trọng cậu ta vậy cơ à?”

Tô Miên: “Chỉ với gương mặt và thực lực này của cậu ấy, nếu gia nhập giới giải trí thì có phất lên cũng chỉ là vấn đề về thời gian.”

Cũng ngay lúc này, Lâm Linh Nhi đã trở lại.

Cô ta hỏi hai người: “Bạn tôi nói tối nay họ có tổ chức một party nhỏ, chủ yếu là diễn viên tham gia đóng kịch nói tham gia thôi, họ hỏi tôi có muốn đi cùng không. Hai người thấy thế nào?” Lâm Linh Nhi liếc mắt nhìn Tô Miên, “Địa điểm là một câu lạc bộ tư nhân rất kín đáo, chẳng có bao nhiêu người hết, nếu cộng thêm chúng ta nữa thì khoảng tầm mười người thôi.”

Tô Miên nghe xong có hơi xao động.

Đường Từ Từ hỏi cô ta: “Có nam phụ đó không?”

Lâm Linh Nhi gật đầu như giã tỏi: “Có chứ có chứ, lần này cũng là cậu ta mời đó, nghe nói nhà có tiền lắm, cơ mà tính cách thì hơi lạnh lùng, tuổi cũng còn trẻ, hình như chưa tới 20 đâu, bạn tôi nói có nhiều người thích cậu này lắm, nhưng bọn họ có công khai hay lén lút tỏ tình thì cũng đều bị từ chối bằng một cái lý do vô cùng cạn lời và trái đạo lý.”

Đường Từ Từ tò mò hỏi: “Lý do gì?”

Lâm Linh Nhi đáp: “Cậu ta chỉ thích vợ-người-ta.”

Vợ-người-ta duy nhất có mặt tại hiện trường lập tức lên tiếng: “Đừng nhìn tớ thế chứ, tớ chỉ thích chồng yêu của tớ thôi.” Nói đoạn, Tô Miên mới cười khẽ: “Sở thích giới trẻ bây giờ mặn mà ghê nhỉ.”

Lâm Linh Nhi: “Thế… mình có đi không?”

Đường Từ Từ: “Tớ muốn đi, dù sao cũng đều là club kín, chẳng thà đi party tư nhân còn hơn.”

Tô Miên chợt cất tiếng: “Đợi tớ chút.”

Cô cúi xuống xem tin nhắn Tần Minh Viễn gửi đến, sau đó ngẩng đầu lên đáp: “Đi nào.”

Bạn của Lâm Linh Nhi là đạo diễn mới, cô nàng tên Quan Vi Vi, là một cô gái trẻ với ngoại hình xinh đẹp, cách ăn nói cũng vô cùng kiểu cách, khẩu âm đặc giọng Bắc Kinh (*).

Lâm Linh Nhi còn chưa kịp mở miệng giới thiệu, cô gái Quan Vi Vi này đã hào sảng nói: “Tớ biết nè, cậu không cần giới thiệu đâu, chào Tần phu nhân, ngưỡng mộ đã lâu, em từng xem show tạp kỹ của chị với ảnh đế Tần rồi, bắt fan lắm đó ạ, cháu trai cháu gái của em đều là fan couple của hai anh chị đó. Tần phu nhân đến xem kịch nói do em chỉ đạo đã là vô cùng vinh hạnh rồi, lần sau mọi người đến thì nói em nhé, em sẽ tặng vé khách quý cho hai chị.”

Tiếp theo đó, Quan Vi Vi giới thiệu các diễn viên cho Tô Miên.

Tô Miên thân thiện bắt tay từng người một.

Khi đến lượt nam phụ, cô nàng còn chưa mở miệng nói gì, cậu thiếu niên ngồi trên sofa đã đứng dậy đi đến trước mặt Tô Miên. Lớp make up trên mặt cậu đã được tẩy sạch, làn da mịn màng trắng trẻo chẳng có mấy nam diễn viên may mắn được sở hữu, đôi mắt long lanh dưới hàng mày trong veo rực rỡ, trông như chàng thiếu niên tuổi mới lớn chưa lún quá sâu vào xã hội đầy độc địa điêu tàn.

Giọng nói của cậu vừa trong trẻo, lại vừa có sức quyến rũ.

“Chào Tần phu nhân, em là Ôn Mộ Sâm, chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Tô Miên sửng sốt.

Ôn Mộ Sâm lại quay sang nói với Đường Từ Từ: “Chúng ta cũng đã từng gặp nhau.”

Đường Từ Từ nhất thời không nhớ ra được đã gặp cậu ở đâu.

Nhưng Tô Miên lại nhớ, đồng thời lên tiếng với Ôn Mộ Sâm.

“Cá neon.”

“Cá neon.”

Đây là con cá neon~ 

httpsbkimgcdnbceboscompic80cb39dbb6fd5266f855a6fdae18972bd50736d8x-bce-processimageresizem_lfitw_268limit_1formatf_jpg

Ôn Mộ Sâm cất tiếng cười nhẹ: “Vâng, lần đầu gặp được Tần phu nhân ở Maldives em lại không nhận ra, nhưng đến lần thứ hai thì đã nhận ra được rồi, không ngờ chúng ta có duyên đến vậy, hôm nay lại gặp được nhau ở đây.”

Đôi mắt vốn dĩ đã xinh đẹp rạng ngời đong đầy niềm vui ấy như đang sáng bừng lên mỗi khi nói chuyện với cô.

Quan Vi Vi giới thiệu xong cũng chỉ nói thêm vào câu, chu đáo nói với cô và Đường Từ Từ rằng hai người cứ tự nhiên như ở nhà, sau đó cũng bưng rượu dạo chơi.

Ôn Mộ Sâm và Tô Miên cùng nhau tán gẫu về các loài cá nhiệt đới.

Đường Từ Từ ngồi nghe một chốc mà chẳng mấy hứng thú, thế là bèn kéo tay Lâm Linh Nhi đi tìm nam chính của vở kịch nói ban nãy để bắt chuyện.

Ôn Mộ Sâm đã nói rất nhiều.

Tô Miên tán gẫu với cậu một chốc, toàn thân cũng dần được thả lỏng, cô cầm ly rượu trên quầy lên uống, hơi men len lỏi vào từng tế bào thần kinh càng khiến cho Tô Miên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, lúc nói chuyện cũng tùy ý hơn hẳn.

Tô Miên hỏi cậu: “Cậu hai mươi chưa?”

Ôn Mộ Sâm đáp: “Mới mười chín thôi ạ.”

Tô Miên rất đỗi ngạc nhiên: “Trẻ thế? Cậu còn đang đi học à?”

Ôn Mộ Sâm cười: “Em còn đang học năm hai.”

Tô Miên thật lòng khen ngợi kỹ thuật diễn xuất và cách nhập vai của cậu.

Ôn Mộ Sâm lại nhoẻn miệng, đôi mắt xinh đẹp như hội tụ ngàn vì tinh tú cùng thắp sáng bầu trời sao.

Trong đầu Tô Miên chợt hiện ra câu nói của Lâm Linh Nhi…

“Bạn tôi nói có nhiều người thích cậu ta lắm, nhưng bọn họ có công khai hay lén lút tỏ tình thì cũng đều bị từ chối bằng một cái lý do vô cùng cạn lời và trái đạo lý.”

Không thể ngờ được, cậu thiếu niên có xuất thân tốt thế này lại đi thích vợ-người-ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play