Quý Tiểu Ngạn cảm nhận được sự trầm mặc của hai vợ chồng, cậu bình tĩnh quan sát hai người qua kính chiếu hậu.
Nhìn được khoảng hai mươi phút, cậu bắt gặp ông chủ nhà mình hơi nghiêng đầu với tâm thái “nhìn xíu chắc không sao đâu”, liếc mắt nhìn phu nhân vẫn đang cúi đầu chơi điện thoại, rồi lập tức dời mắt ra ngoài cửa sổ, vờ như chưa có việc gì xảy ra.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh.
Thân là trợ lý, đương nhiên Quý Tiểu Ngạn biết chuyện nửa đêm hôm qua ông chủ chạy tới Hương Sơn hít gió lạnh ngắm mặt trời mọc, sau khi bị phóng viên giải trí chụp được, người ta còn gấp gáp liên hệ với anh Phong đòi hai trăm nghìn tệ cơ mà.
Sau đó mới xem như là giải quyết xong chuyện này.
Quý Tiểu Ngạn có nghĩ cả trăm lần cũng không cách nào hiểu được.
Rõ là lúc ông chủ xách thỏ con về Tử Đông Hoa Phủ thì mọi chuyện vẫn còn rất êm đẹp cơ mà, cậu ta còn đang thấy mừng thay phu nhân đây. Cuối cùng ông chủ cũng nghe lọt tai lời mình nói, có lẽ anh cũng cho rằng phu nhân ở biệt thự một mình sẽ dễ thấy cô đơn, cho nên mới bảo cậu đi mua thỏ con. Quý Tiểu Ngạn cứ ngỡ cuối cùng phu nhân cũng đợi đến ngày này, lại chẳng ngờ Tần Minh Viễn đột nhiên chạy ra ngoài lúc nửa đêm.
Quý Tiểu Ngạn vắt óc nhớ lại.
Thật ra đây cũng không phải là lần đầu tiên ông chủ chợt động kinh, nửa đêm nửa hôm chạy đến Hương Sơn ngắm cảnh đêm như thế này. Hơn một năm nay, ông chủ cũng đi được bốn năm lần gì rồi đấy, chẳng qua đây là lần đầu tiên bị phóng viên chụp lại thôi. Hồi trước cậu cũng có chở ông chủ đi mấy lần. May mà anh cũng coi như còn sót lại chút tình người, không bắt Quý Tiểu Ngạn đứng hóng gió chung mà để cậu ngồi lại trong xe, còn mình thì đi ra ngoài đứng.
Quý Tiểu Ngạn vắt óc nghĩ lại lần nữa.
Hầu như tình huống lần nào cũng giống như nhau, khi Quý Tiểu Ngạn cho rằng phu nhân sắp đợi được đến ngày ông chủ ngộ ra thì y như rằng hôm đó Tần Minh Viễn sẽ chạy tới Hương Sơn để hóng mát, hóng xong thì trùng hợp phải đi nơi khác đóng phim, đến khi đóng phim xong, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tần Minh Viễn vẫn lạnh lùng như cũ.
Nghĩ đến đây, Quý Tiểu Ngạn lại lặng lẽ nhìn Tần Minh Viễn và Tần phu nhân.
… Hôn nhân hào môn phức tạp ghê, nghĩ mãi không ra luôn á.
Sau khi trút giận với bạn thân xong, Tô Miên không còn thấy tức giận đến vậy nữa, nhất là khi nghĩ đến việc sau hôm nay sẽ không phải gặp lại tên thần kinh này trong vòng một tháng kế tiếp, lòng Tô Miên lập tức nở hoa như thể xuân về, vạn vật sinh sôi.
Khi cô còn đang mộng tưởng đi vào một cửa hàng trang sức nào đó rồi chốt xong mấy chục đơn, xe cũng đã rẽ vào một ngõ nhỏ.
Đã đến nhà cũ nhà họ Tần.
Quý Tiểu Ngạn nói: “Ông chủ, phu nhân, đến nơi rồi ạ.”
Tần Minh Viễn đáp một tiếng, anh xuống xe trước, sau đó vòng qua mở cửa xe cho Tô Miên.
Tô Miên đặt tay mình lên lòng bàn tay của Tần Minh Viễn, cũng xuống xe theo.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, tầm mắt hai người cuối cùng cũng giao vào nhau.
Giọng Tần Minh Viễn hơi trầm xuống: “Đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra cho ông xem, mất công ông nội lại tưởng tôi bắt nạt cô.”
Tô Miên vốn định ngay khi xuống xe sẽ lập tức nhập vai với Tần Minh Viễn để diễn cảnh vợ chồng đằm thắm. Nhưng nghe thấy câu này của anh, cô lập tức mất sạch kiên nhẫn, Tô Miên hít sâu một hơi, lặng im nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tần Minh Viễn, bình tĩnh hỏi ngược lại anh: “Chẳng lẽ tối hôm qua không phải?”
Trong đôi mắt ấy chứa đựng sự ấm ức không tên.
Trong nháy mắt, lồng ngực của Tần Minh Viễn như bị thứ gì đó đánh mạnh vào.
“Ôi, trùng hợp thế, chị còn tưởng vợ chồng hai đứa đến sớm hơn chứ, không ngờ lại tới cùng lúc với bọn chị.”
Tử Lộc khoác tay Tần Lễ Sơ, đi tới rồi nở nụ cười.
Trong tiết trời đang âm độ, Tử Lộc chỉ mặc độc một chiếc áo khoác lông cừu phong phanh, phối với váy đỏ và giày cao gót lấp lánh ánh bạc. Gương mặt của cô xinh đẹp rực rỡ như đang lóe sáng trong màn đêm.
Tô Miên nhập vai trong vòng một giây, cô khoác cánh tay Tần Minh Viễn, dịu dàng nhoẻn miệng cười, chỉ nói với cô chị dâu: “Đáng lẽ bọn em đến sớm hơn một lúc đó, nhưng mà đường hơi kẹt xe. Mà không phải vừa khéo hay sao, có thể vào chung với anh cả chị dâu nè, em cũng lâu rồi chưa gặp chị…”
Cô quan sát Tử Lộc từ trên xuống dưới, cười nói: “Chị dâu, váy này đẹp quá, là hàng limited của nhà D ạ?”
Tử Lộc thả lỏng tay Tần Lễ Sơ ra, thân mật chạy lại kéo tay Tô Miên, hỏi cô: “Thích không? Chị còn để một bộ bên Paris đấy. Nếu em thích, chị báo cho bọn họ vận chuyển bằng đường hàng không, đêm mai là em nhận được liền.”
Tô Miên cũng không khách sáo, cô mỉm cười: “Cảm ơn chị dâu trước nhé.”
“Người một nhà khách sáo làm gì.”
“Có chuyện gì vào rồi nói, bên ngoài lạnh.”
Tần Lễ Sơ chợt lên tiếng.
“Đàn ông sao có thể hiểu được thú vui của phụ nữ được cơ chứ, chị mua nhiều váy như thế mà trong mắt anh cả em cái nào cũng giống như nhau.” Tử Lộc buông tay Tô Miên ra, đổi sang khoác lại tay chồng: “Bên ngoài cũng lạnh thật đấy, Miên Miên à, chúng ta vào trong rồi nói chuyện tiếp.”
“Vâng.”
Tô Miên đồng ý, sau đó đi lui lại nửa bước.
Chờ Tần Lễ Sơ và Tử Lộc đi vào nhà trước, cô mới nối gót vào sau với Tần Minh Viễn.
Tô Miên lặng lẽ liếc sang nhìn anh.
Mặt anh hơi nhăn lại.
Cũng không khác so với những gì cô đã đoán là bao.
Mỗi lần tên này gặp anh cả đều im lặng không nói gì, giống như đứa em còn nhỏ chưa trưởng thành vậy. Khi hai anh em gặp nhau, lần nào cũng rất khó xử. Hai người mà rặn được chữ nào từ miệng của mình ra là một chuyện vô cùng khó khăn, may mà hai anh em nhà này cưới vợ, có vợ pha trò đùa giỡn thì bầu không khí mới không trở nên quá sượng sùng.
Mấy năm trước, Tô Miên đã nghe mẹ của cô – bà Sài Tình kể về chuyện của hai anh em Tần Lễ Sơ và Tần Minh Viễn này.
Bà Sài Tình nói quan hệ giữa Tần Lễ Sơ và Tần Minh Viễn vẫn luôn bất hòa, ở bên ngoài hai người rất hiếm khi tươi cười với nhau. Mà Tần Lễ Sơ là người độc ác tàn bạo, bản lĩnh mạnh mẽ, anh sợ Tần Minh Viễn tranh giành gia sản với mình, hao tâm tổn trí nhét Tần Minh Viễn vào giới giải trí, còn mình thì quản lý cơ ngơi khổng lồ của tập đoàn Tinh Long. Tần Minh Viễn không thể cạnh tranh, nên cũng chỉ đành tìm kiếm một mảnh trời riêng cho mình trong giới giải trí.
Bà Sài Tình dặn dò hết lần này đến lần khác…
“Con đã gả vào nhà họ Tần rồi thì đừng có dại mà cứng đầu với Tần Lễ Sơ, gặp Tần Lễ Sơ thì liệu làm người cho đàng hoàng đấy.”
“Suy cho cùng chiêu trò mà mẹ chồng tương lai của con sử dụng để gả vào được nhà họ Tần cũng chẳng vẻ vang gì.”
“Tuy rằng gia đình Lư Tuệ Mẫn và bố chồng tương lai của con xứng vai tầm lứa, nhưng nếu so về dây mơ rễ má của các thế hệ thì vẫn kém hơn người mẹ đã mất kia của Tần Lễ Sơ nhiều lắm.”
“Nhưng nhà ta cũng không đòi hỏi con tranh giành thứ gì với nhà họ Tần, cứ an ổn làm phu nhân nhỏ là được rồi.”
Sau khi gả vào nhà họ Tần, Tô Miên lại nghe được một ý kiến khác từ miệng mẹ chồng của mình.
“… Lễ Sơ là đứa trẻ ít nói, từ nhỏ đã không thân thiết với chúng ta, nhưng thằng bé thật sự rất giỏi. Ông nội cũng cực kỳ tán thưởng Lễ Sơ. Chí Minh Viễn nhà ta không đặt trên gia nghiệp, về sau con ít nghe người ngoài tám nhảm lại đi.”
Sau này, Tô Miên lại được nhìn thấy cách sống chung giữa bà Lư Tuệ Mẫn và Tần Lễ Sơ.
Đến tận hôm nay Tần Lễ Sơ vẫn không gọi bà Lư Tuệ Mẫn là “mẹ”, lúc gặp mặt, anh cũng chỉ gọi một tiếng “dì Mẫn” khách sáo và đầy xa cách.
Lư Tuệ Mẫn vẫn vui vẻ chấp nhận.
Mặc dù hai người chỉ là mẹ con trên danh nghĩa, nhưng xem ra, Lư Tuệ Mẫn và Tần Minh Viễn cũng giống như nhau, dù ít hay nhiều thì vẫn sợ hãi người thừa kế của tập đoàn Tinh Long này.
Tô Miên kết hôn với Tần Minh Viễn được hơn một năm, số lần gặp Tần Lễ Sơ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tính kỹ hơn nữa thì có khi đếm bằng một bàn tay cũng được, ngược lại, cô hay gặp người chị dâu của mình nhiều hơn.
Tô Miên rất thích ở chung với Tử Lộc, cô có cảm giác thân thiết đến lạ lùng, dù sao cũng tốt hơn là ở chung với Tần Minh Viễn. Đặc biệt nhà họ Tần còn làm ăn lớn, mỗi lần về nhà cũ ăn tối với ông Tần, một bàn cơm cao cấp có thể ngồi gần hết 30 người.
Trước đây Tô Miên mới gả vào nhà họ Tần, mỗi lần làm quen và gọi đúng tên người trong nhà thật sự phải mất rất nhiều thời gian.
Bây giờ thì đã quen cả rồi, cô kéo tay Tần Minh Viễn vào trong, gặp được ai liền lên tiếng chào hỏi, trông ngoan hiền cực kỳ, Tần Minh Viễn cũng lịch sự chào hỏi mọi người với cô.
Đến giờ cơm.
Ông Tần ngồi trên xe lăn, được quản gia Trương đẩy ra ngoài.
Thật ra sức khỏe ông nội Tần rất khỏe mạnh, năm nào cũng khám sức khỏe định kỳ, nhưng dù có giàu cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể chạy đua lại thời gian. Đầu năm ngoái, ông Tần ốm nặng, cơ thể cũng suy nhược hẳn, cho nên bây giờ phải dùng xe lăn để di chuyển.
Người ngoài đều nói ông Tần – chủ tịch tập đoàn Tinh Long rất có khả năng không sống nổi tới năm sau.
Thân là cháu dâu nhà họ Tần, đương nhiên Tô Miên không phải người ngoài, mỗi lần nhìn tình trạng sức khỏe của ông ngày một xấu đi, trong lòng cũng thấy rất lo lắng, sợ ông Tần không sống nổi tới năm sau.
“Tới đủ cả rồi, mang đồ ăn lên đi.”
Ông Tần được quản gia Trương đẩy đến vị trí trung tâm trên bàn cơm. Cả mặt ông đầy những nếp nhăn, mái tóc hoa râm bạc nửa đầu, hai mắt ông đục ngầu, trên trán còn có một vết sẹo vô cùng rõ ràng.
Tô Miên nghe nói năm ông Tần dựng lên cơ đồ chỉ bằng hai bàn tay trắng thì xảy ra mâu thuẫn với người khác nên mới để lại sẹo.
Không một ai biết lý do vì sao ông không làm phẫu thuật để loại bỏ nó đi, cũng đã từng có phóng viên báo kinh tế phỏng vấn hỏi ông nội Tần về vấn đề này.
Ông Tần chỉ trả lời một câu:
“Lãng phí thời gian.”
Sau này, không ai dám hỏi lại chuyện này nữa.
Tô Miên cũng đã từng hỏi nhỏ bà Lư Tuệ Mẫn.
Bà Lư Tuệ Mẫn nói: “Ông nội không muốn trả lời thì có vào quan tài cũng không ai cạy được miệng ông đâu.”
Ông Tần rất có quyền uy ở cái nhà này, ông thích gia đình cùng quây quần bên nhau ăn cơm, nhưng ông không thích nói chuyện trong lúc dùng bữa.
Sau khi thức ăn được mang lên, đến lúc chuẩn dùng bữa mà bàn ăn lớn như thế vẫn không có lấy một tiếng nói chuyện.
Bỗng nhiên, ông Tần lên tiếng bảo: “Miên Miên, Minh Viễn, đến ngồi bên cạnh ông.”
Tô Miên ngoan ngoãn nói “Dạ”.
Vợ chồng bác cả ngồi bên cạnh ông nội Tần đứng dậy nhường chỗ cho đôi vợ chồng trẻ, Tô Miên và Tần Minh Viễn ngồi xuống bên cạnh ông. Ông Tần lại chợt nói: “Hai đứa kết hôn được hơn một năm, cũng nên sinh con rồi nhỉ.”
Tô Miên ho nhẹ.
Tần Minh Viễn: “Chúng con cũng đang có ý định này.”
Ông Tần: “Bây giờ có thai, cuối năm là có thể sinh.”
Ăn cơm xong, bà Lư Tuệ Mẫn nhỏ giọng bảo Tô Miên: “Mẹ thấy còn sớm lắm, hai đứa đừng vội có con như thế, con vẫn còn nhỏ mà. Nếu con chưa muốn sinh thì từ từ rồi sinh, ông nội mà hỏi tới thì cứ nói đang chuẩn bị, ai biết khi nào mới mang thai? Như thế có thể kéo dài được một, hai năm, con với Minh Viễn cứ hưởng thụ thế giới hai người đi. Ông nội cũng thật là, nào có chuyện bảo sinh là sinh ngay, có phải heo nái đâu.”
Tô Miên cười đáp: “Về chuyện sinh con, con và Minh Viễn sẽ thuận theo tự nhiên ạ.”
Thật ra Tô Miên hiểu vì sao ông nội lại nóng lòng muốn được ôm chắt trai như vậy.
Tô Miên vẫn luôn biết ơn ông từ tận sâu đáy lòng.
Mặc dù câu nói của ông năm đó chỉ một câu bâng quơ, nhưng nếu ông nội Tần không thuận miệng nhắc tới, nhà họ Tô cũng sẽ không nhận nuôi cô, mà cô cũng sẽ không thoát khỏi cuộc sống đáng sợ ở nơi đó.
Bây giờ nhớ lại, nếu không có sự trợ giúp của nhà họ Tô thì có lẽ cả đời này cô cũng chỉ có thể sống ở nơi đáng sợ ấy, vĩnh viễn không thấy được ánh mặt trời.
Nếu so công ơn với tính tình sáng nắng chiều mưa của ông chồng mắc bệnh bới móc của mình, Tô Miên bằng lòng cam chịu.
Huống chi, ngày hôm nay cũng sắp kết thúc rồi.
Tên thần kinh này đi nơi khác, hơn một tháng nữa cô sẽ không phải nhìn thấy cái bản mặt chọc tức người khác của anh ta nữa rồi!
Mừng quá! Mừng quá xá!
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Miên vui như hoa nở xuân về.
Trên đường về Tử Đông Hoa Phủ, cô đang tự hỏi ngày mai nên chúc mừng như thế nào.
Nhưng do mải mê suy nghĩ quá, Tần Minh Viễn gọi mấy tiếng mà Tô Miên cũng không nghe thấy, đến lúc cô phản ứng lại được, xe đã dừng tự lúc nào.
Quý Tiểu Ngạn xuống xe, nhường lại không gian cho hai vợ chồng đơn độc nói chuyện.
Tô Miên sửng sốt: “Hả? Anh vừa gọi em à?”
Tần Minh Viễn nói: “Lời tôi nói lúc tối cô đừng xem là thật.”
Tô Miên ngẩn người, hỏi: “Nói gì cơ?”
Tần Minh Viễn: “Chúng ta có ý định sinh con.”
Tô Miên gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Em biết mà, em không xem là thật đâu, em cũng biết anh không thích em, chắc chắn sẽ không sinh con với em, nói thế để ông vui thôi, em hiểu mà.”
Bỗng dưng Tần Minh Viễn nhớ tới Tô Miên lúc cô đứng trước cổng nhà cũ tối hôm nay.
Dù sự ấm ức tràn ngập trong đôi mắt ấy, nhưng giọng nói của cô vẫn cực kỳ bình tĩnh.
“Chẳng lẽ đêm qua không phải?”
Tần Minh Viễn lên tiếng: “Tôi…”
Thế nhưng, lời xin lỗi đã tới bên miệng lại không thể nào thốt lên được, cuối cùng, anh chỉ hời hợt nói một câu: “Cô biết là tốt rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT