Edit: Mây.
Beta: Cẩm.

Tô Miên nhìn thời gian trên Wechat, xoa xoa đôi mắt, xác nhận là đại mong gà gửi, sau đó mới bứt rứt trả lời ---

Được ạ.

Sau đó lại vạn niệm câu hôi [1] gửi đi một meme.
[1] Vạn niệm câu hôi ( 万念俱灰 ): Là một thành ngữ, có nghĩa là mọi suy nghĩ và kế hoạch đã tan tành. Diễn tả cảm giác hụt hẫng và thất vọng tột độ.

Cô ngồi ở trên sô pha trầm mặc hai phút.

... Vì sao đại móng gà lại trở về? Không phải chê cô ồn ào sao?

... Trở về thì thôi đi! Tại sao còn muốn ăn mì? Còn thêm trứng thêm thịt bò?

Quả nhiên là cô không có cách để thăm dò suy nghĩ của đại móng gà mà.

Tô Miên nhìn thời gian.

Bây giờ là hai giờ chiều.

Cô vẫn còn có thời gian ban ngày để đuổi bản thảo.

Tô Miên từ bỏ việc suy nghĩ về mạch não của đại móng gà, chạy tới thư phòng để đuổi bản thảo. Suy xét đến việc đại móng gà dạo này trở về thường xuyên, để an toàn, Tô Miên đã từ bỏ việc cho quản gia trí tuệ nhân tạo nhắc nhở cô, còn thay một chiếc váy đoan trang để vẽ, tránh việc khi đại móng gà trở về mà cô không kịp thay.

Một buổi trưa qua đi, đã gần chín giờ tối, Tô Miên mới chỉ vẽ được một nửa, hiệu suất thấp đến dọa người.

Cô tổng kết lại.

Có hai nguyên nhân: Một là do truyện tranh giờ đã hot hơn, người xem cũng nhiều, vậy nên không tránh khỏi áp lực; hai là cô không thể dùng tư liệu trong cuộc sống theo ý mình để thể hiện tình cảm.

Không thể tùy mình vẽ về nội tình đại móng gà nữa, điều này khiến cho Tô Miên cảm thấy như bị mắc kẹt.

Tô Miên nhìn thời gian giờ là chín giờ mười lăm phút, còn bốn mươi lăm phút nữa là đại móng gà về.

Cô phải nghĩ ra biện pháp không thể để anh luôn trở về như vậy.

Tô Miên suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, chỉ có thể rời khỏi thư phòng, đi xuống lầu nấu bát mì có trứng có thịt bò theo yêu cầu của anh.

Món mì mà anh yêu cầu cô không thể gọi ở ngoài, bình thường ở ngoài làm không ngon. Đây là món mì mà cô học được từ sự chỉ bảo của chuyên gia dinh dương cùng với huấn luyện viên tập thể hình.

Cô đun nóng nước, lấy mì đậu xanh do chuyên gia dinh dưỡng làm.

Mì này so với mì bình thường thì nhiều chất dinh dưỡng hơn, hàm lượng chất béo cũng thấp, cảm giác no bụng tốt. Tỉ lệ dầu muối đã trải qua điều chỉnh năm lần bảy lượt, cũng may nó nằm trong phạm vi chấp nhận của đại móng gà.

Cô chiên một quả trứng, nấu chín 120 gram thịt bò Nhật A5 [2]  được vận chuyển bằng đường hàng không Nhật Bản, xếp ngay ngắn trên mì và rắc hành lá cắt nhỏ lên.
[2] Thịt bò Nhật A5: Thịt bò Nhật có hai tiêu chuẩn đánh giá là tiêu chuẩn sản lượng và tiêu tiêu chuẩn chất lượng. Trong đó A5 là tiêu chuẩn cao nhất về sản lượng và chất lượng. Là một loại thịt có chất lượng cao. 

Một bát mì phù hợp với thẩm mĩ của đại móng gà đã ra lò.

Cuối cùng, cô như thường lệ mà hắt xì một cái vào trong bát.

Tần Minh Viễn nói mười giờ về đúng thật là mười giờ về.

Tô Miên mỉm cười đứng ở trước cửa, duỗi tay đón lấy cái áo khoác mà anh vừa cởi ra, đặt nó trên cánh tay, "Chồng, anh đã về, mì vừa nấu xong, em để trên bàn."

Tần Minh Viễn lại liếc mắt đánh giá cô.

Tô Miên có bóng ma tâm lý đối với ánh mắt như vậy, ngày đó lúc nhìn thấy cô mặc áo ngủ con thỏ màu hồng phấn, anh đã có ánh mắt này.

Tô Miên hơi cúi đầu, tay kia vuốt sợi tóc xõa ra sau tai, ngượng ngùng hỏi: "Chồng, em mặc thế này có đẹp không?"

Ánh đèn của biệt thự vào ban đêm rất ấm áp.

Cổ của Tô Miên vốn thon dài trắng nõn, tóc ở sau tai, ánh đèn ấm áp chiếu lên cổ  khiến cô càng trở nên ôn nhu, cả người như dịu dàng hơn.

Ánh mắt Tần Minh Viễn hơi thâm.

Sự trầm mặc của anh khiến Tô Miên ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt găp ánh mắt của anh.

Không ngờ, Tần Minh Viễn giống như gặp quỷ nhanh chóng rời tầm mắt, hỏi: "Mì đâu?"

"Ở trên bàn cơm."

Lời còn chưa dứt, anh đã lướt qua người Tô Miên, đi vào nhà ăn.

Ở cửa cũng có một cái gương.

Tô Miên nghiêng người nhìn.

Hôm nay cô mặc cái áo liền váy của nhà C, cái áo liền váy này có phong cách ưu nhã trí thức, có thiết kể mỏng, có thể hoàn mỹ mà bày ra mị lực của cô.

Thật không dám giấu diếm, Tô Miên nhìn mấy lần đều thấy mình đẹp đến kỳ cục.

Nhưng mà đại móng gà lại nhìn một cách khinh thường, không khen lại còn trực tiếp bỏ qua vấn đề của cô mà đi ăn mì.

... Quả nhiên đại móng gà yêu sâu sắc bộ con thỏ màu hồng phấn kia.

... Không cứu nổi.

Nhưng đại móng gà cảm thấy khó coi cũng tốt, tránh được việc anh thấy đẹp rồi nghĩ đến mấy hình thức nấu nướng.

Tần Minh Viễn ăn mì xong, cũng không nói chuyện với Tô Miên mà ở phòng khách xem kịch bản bốn mươi phút. Lúc sau cũng không phản ứng với Tô Miên mà đi đến phòng tập thể thao vận động bốn mươi phút rồi mới đi tắm.

Tô Miên không thăm dò được ý đồ trở về của đại móng gà, thấy anh coi cô như người tàng hình thì khá an tâm.

Cô cũng không muốn có nhiều giao lưu với Tần Minh Viễn, vờ như đến kì là mang lại sự buồn ngủ, nên lên giường sớm giả bộ đi ngủ. Cô nghĩ tới nghĩ lui thấy việc đại móng gà ngày nào cũng trở về là không được, quấy rầy đến việc sinh hoạt của cô.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một biện pháp.

Đến mười hai giờ đêm, Tần Minh Viễn tắm xong.

Lúc vừa ra anh đã thấy Tô Miên năm ở trên giường.

Cô hô hấp đều đều, thoạt nhìn là đã ngủ rồi.

Tần Minh Viễn nhẹ nhàng lên giường, thuận tay tắt đèn đi.

Đêm nay Tô Miên trông rất dễ chịu, cả người ngủ rất bình thản, cũng không có che bụng.

Anh im lặng nhìn cô một lúc.

Không bao lâu sau Tần Minh Viễn cũng đã ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Minh Viễn bỗng nghe được một tiếng hét chói tai.

Anh bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy.

Tô Miên nằm bên cạnh anh nhíu mày, cắn môi, hô hấp cũng hết sức dồn dập giống như đang mơ thấy ác mộng. Đúng lúc này, Tô Miên hét lên lần thứ hai.

Tần Minh Viễn đẩy đẩy cô.

"Bà Tần."

Tô Miên dần tỉnh ngủ, mở mắt ra.

Tần Minh Viễn nhíu mày nói: "Cô gặp ác mộng."

Tô Miên mơ mơ màng màng hỏi: "Phải không? Hả...." Cô có vẻ trông rất buồn ngủ, mí mắt lại khép lại. Tần Minh Viễn vốn định nói gì đó cũng đành phải dừng lại. Anh nhìn chằm chằm cô một lát, vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ, một lần nữa nằm xuống.

Khi sắp đi vào giấc ngủ, anh lại nghe thấy Tô Miên nằm bên cạnh anh quát lớn: "A, ngươi đừng tới đây!"

Cơn buồn ngủ như bị kinh hãi mà chạy mất.

Tần Minh Viễn lại ngồi dậy, im lặng nhìn Tô Miên.

Tô Miên lần này lại nhíu mày, giương miệng, quát: "Ngươi là người nào!"

Nói xong,cô lầm nhẩm nói lại mấy câu, rồi dần trở nên yên tĩnh.

Tần Minh Viễn lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Không đến non nửa giờ, anh lại nghe thấy Tô Miên cười ngây ngô. Lúc mà anh ngồi dậy, Tô Miên lại trở nên yên lặng.

Tần Minh Viễn nằm xuống lần thứ hai.

Lại không đến nửa giờ, lần này Tô Miên khóc, khóc rất thê thảm.

Tần Minh Viễn nhịn cũng không thể nhịn, đánh thức Tô Miên.

Tô Miên dần dần tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng hỏi: "Chồng, anh làm sao vậy?"

Vẻ mặt Tần Minh Viễn phức tạp nhìn cô.

Tô Miên dụi dụi mắt, nói: "Chồng, có phải anh khát nước không? Em rót nước cho anh...." Nói xong, cô từ trong chăn vươn chân ra, chuẩn bị xuống giường.

"Không cần."

Tô Miên chậm rãi đáp lại, dụi dụi mắt, quan tâm hỏi: "Chồng, sắc mặt anh không tốt lắm, có phải không thoải mái chỗ nào không?"

Tần Minh Viễn liếc nhìn cô một cái, còn nói: "Không có gì, ngủ đi."

Lúc này đã là năm giờ sáng.

Tần Minh Viễn ngủ được thêm một giờ liền tỉnh, rửa mặt xong trực tiếp chạy đến phim trường. Sau khi Tần Minh Viễn rời đi, Tô Miên cũng bò dậy từ trên giường, cô mệt mỏi ngáp một cái, đi rót một một ly mật ong để làm ấm lại cổ họng.

.... Nửa đêm mà hét thật là phí giọng, cô suýt nữa là phát ra tiếng cá heo.

Cả đêm cô không ngủ được mấy, đầu tiên là chuẩn bị cảm xúc để giả vờ gặp ác mộng, lại tận tình thét chói tai, còn vừa khóc lại vừa cười, thật sự là thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt, cô còn phải véo mình, để lúc mà hô hấp Tần Minh Viễn đang dần trở nên đều thì bắt đầu diễn kịch.

Thường xuyên bị đánh thức, có lẽ đêm nay Tần Minh Viễn sẽ không muốn về.

Nếu nửa đêm cô đang ngủ mà có ai thường xuyên hét như vậy thì chắc là cô sẽ có tâm tư giết đối phương mất.

Tô Miên tuy mệt mỏi nhưng nội tâm vô cùng sung sướng.

Cô cầm lấy điện thoại, gửi cho Tần Minh Viễn mấy tin nhắn Wechat.

[Miên Miên: Chồng, nửa đêm qua sắc mặt của anh không tốt lắm, có phải gần đây mệt mỏi quá không? Nếu có chỗ nào không thoải mái nhớ nói với bác sĩ.]

[Miên Miên: Chờ mong.jpg]

[Miên Miên: Chồng, đêm nay anh còn về không?]

Tô Miên chắc chắn Tần Minh Viễn sẽ không về, hôm nay cô định ban ngày nghỉ ngơi tốt một chút, buổi tối lại đuổi bản thảo. Không ngờ cô lại ngủ quên mất, lúc dậy thì nhận được tin nhắn wechat của Tần Minh Viễn.

[Chồng: Về.]

Tô Miên: ???

[Miên Miên: Chồng, khi nào anh về vậy?]

[Chồng: Xem tình hình.]

Tô Miên muốn tự kỷ.

Tối hôm qua còn có thời gian cụ thể, bây giờ thời gian cụ thể còn không có, có khả năng sẽ đột ngột trở về. Là tối qua cô kêu không đủ lớn tiếng sao? Vẫn là hôm qua cô cười không đủ quỷ dị sao? Vẫn là hôm qua cô khóc không đủ thê lương sao!

Tô Miên nghiêm túc tự hỏi mình, cảm thấy dùng âm thanh công kích đại móng gà có lẽ là không được.

Cô lại chuẩn bị đổi một phương thức khác.

Buổi tối mười một giờ Tần Minh Viễn về đến nhà, tắm rửa xong liên lên giường.

Tô Miên cũng đã lên giường từ sớm, bởi vì lo lắng đại móng gà trở về nên cô không yên tâm để vẽ, cuối cùng là không vẽ, lên mạng tìm hiểu xem đánh người thế nào là đau nhất, lúc ăn cơm xong còn đến phòng tập thể thao để luyện tập một lần với bao cát.

Tô Miên dịu dàng nói với Tần Minh Viễn "Ngủ ngon", rồi ôm chăn xoay người đi ngủ.

Đến hai giờ đêm, Tô Miên đã ấp ủ được tốt cảm xúc, nắm chặt tay, dùng tay không đấm vào bụng Tần Minh Viễn. Cô nghe thấy được Tần Minh Viễn kêu lên một tiếng, ngồi dậy.

Tô Miên nhíu mày, hô hấp dồn dập.

Cô cảm giác được Tần Minh Viễn trầm mặc một lúc, sau đó dịch tay của cô ra. Khoảng mười lăm phút sau, Tần Minh Viễn lại nằm xuống. Lần này Tô Miên tích góp đủ sức lực, đầu tiên là lăn lộn qua lại, sau đó hung hăng đá vào đùi Tần Minh Viễn một cái.

Tần Minh Viễn kêu rên một tiếng.

Lần này, rốt cuộc anh cũng không nhịn được: "Bà Tần."

Tô Miên làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nhíu mày, hô hấp dồn dập, thuận tiện nói mê vài tiếng.

Tần Minh Viễn tựa như đã từ bỏ.

Anh xuống giường.

Tô Miên nghe thấy trong toilet có tiếng nước, không đến một phút, Tần Minh Viễn  đã ra ngoài.

Anh đi đến mép giường.

Tô Miên cảm nhận được "Tử vong chăm chú nhìn".

Một lát sau, Tô Miên nghe thấy tiếng bước chân, cửa phòng bị mở, Tần Minh Viễn rời đi.

Tô Miên lén lút mở mắt ra.

... Cách mạng thắng lợi???

Nhưng mà, cô chưa kịp vui sướng, lại nghe thấy bước chân trở lại.

Cô ngửi thấy thoang thoảng một mùi dầu hoạt tính.

Ngay sau đó, Tần Minh Viễn lên giường.

Mùi hương kia ngày càng gần.

Tần Minh Viễn xoay người một cái, ôm chặt cô vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play