Edit: Mây.
Beta: Cẩm.

Nếu nói, mười phút nữa là tận thế, Tô Miên sẽ cao ngạo mà ngẩng đầu, dùng lỗ mũi mà đối đáp với đại móng gà, mắng anh một trận rồi cho anh một cái tát, cuối cùng nói với Joanna: "Em gái à, người đàn ông này tặng em."

Nhưng mà, không phải.

Tô Miên nghĩ trong đầu rốt cuộc là tên đại móng gà này đã tới được bao lâu?

Vừa rồi khi cô đóng vai Tần phu nhân rải cẩu lương, luôn chú ý đến vẻ mặt của khán giả, mà họ vẫn luôn sóng vai nhau cùng đi, Tần Minh Viễn lại xuất hiện sau lưng cô.

Cho nên, rốt cuộc anh xuất hiện khi nào?

Còn Joanna lúc nào thì phát hiện Tần Minh Viễn có mặt ở đây.

Đại móng gà nghe được nhiều hay ít?

Nội tâm Tô Miên thì hoảng loạn một đợt, nhưng ngoài mặt thì vẫn vững như lão cẩu [1].
[1] Vững như lão cẩu (稳如老狗): Một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ một người ổn định, có kinh nghiệm và có cảm giác an toàn. Ở đây là chỉ: Dù nội tâm Tô Miên có hoảng loạn thì ngoài mặt vẫn ổn định và bình tĩnh.

Dung mạo kiều diễm thoáng chút kinh ngạc, cô dẫm giày cao gót đi đến bên người Tần Minh Viễn, kéo tay anh nói: "Sao anh lại tới đón em? Không cần đóng phim sao? Tài xế trong nhà đã tới rồi."

Tần Minh Viễn mặc áo lông vũ, đại khái là trời lạnh, mũ lông vũ cũng đội lên, lông xù xù đã che mất non nửa cái trán.

Tô Miên vừa nói, vừa ngẩng cổ nhìn vào tai của anh, "Chồng, chỗ này của anh có dính đồ vật, được rồi, lấy ra rồi."

Tô Miên hơi nhón chân, thân mật duỗi tay lên tai anh, lúc buông tay thì trong lòng bàn tay đã có một cái AirPodsPro mà cô đã sớm chuẩn bị từ trước, màu trắng của nó trong màn đêm đen nhánh có chút lóa mắt.

Từ góc độ này, chỉ có Joanna cùng trợ lý có thể nhìn thấy đồ vật trong tay cô.

Tô Miên tùy ý nhét cái tai nghe vào túi áo khoác của mình, không tiếng động mà chứng minh cho Joanna với trợ lý cô ấy là vừa nãy cô thật sự gọi điện thoại cho chồng mình.

Về phần đại móng gà, vấn đề xấu hổ lúc này, giải quyết vấn đề bên ngoài trước, rồi suy xét bên trong.

Bóng đêm dần ngả xuống.

Một nửa bóng của Tần Minh Viễn bị đèn đường bao phủ, hiện lên càng thâm thúy, sắc mặt anh bình tĩnh liếc Tô Miên một cái, khẽ gật đầu với Joanna, nói: "Chúng tớ đi về trước, vài ngày nay cảm ơn cậu, hôm nào tớ cùng vợ tớ sẽ đại cậu một bữa."

Joanna nói: "Không cần khách khí, rất mong chờ đến màn trình diễn của các cậu."

Hệ thống lò sưởi trong xe vừa được bật, đi vào, sự lạnh lẽo bên ngoài nháy mắt liền biến mất.

Tô Miên cởi áo khoác, thong thả ngồi ở ghế sau của xe mà cài dây an toàn.

Trong xe chỉ có ba người.

Cô, Tần Minh Viễn, cùng với tài xế Quý Tiểu Ngạn.

Tần Minh Viễn nói: "Về Tử Đông Hoa Phủ", sau đó không mở miệng nói chuyện nữa.

Tô Miên trong nháy mắt nhớ lại hồi ức xấu hổ lúc nãy.

.... Đại móng gà rốt cuộc nghe được nhiều hay ít?

Người trưởng thành phần lớn đều tự cấp cho mình thể diện, da mặt càng dày thì cuộc sống càng thoải mái.

Tần Minh Viễn không mở lời, cô cũng đơn giản coi như chưa có chuyện gì phát sinh, dù sao Joanna bên kia ngoài mặt cũng không có biểu hiện gì. Tần Minh Viễn mang tai nghe nói chuyện với cô, mặc kệ anh có lên tiếng hay không, dù sao cuộc điện thoại này là có tồn tại.

Dù cho cô nói chuyện nũng nịu, hơi sụp đổ hình tượng dịu dàng hiền huệ của cô, như nghĩ kĩ lại xem, ai quy định giữa vợ chồng với nhau không thể nói chuyện sến súa với nhau chứ, đây là tình thú.

Tự an ủi mình xong, Tô Miên bắt đầu diễn.

Cô vừa vui vừa ngạc nhiên hỏi: "Chồng, sao anh lại đến đón em?"

Tần Minh Viễn nói: "Thời gian còn lại không nhiều, nên luyện tập."

Tô Miên lại nói: "Chồng, anh yên tâm, em sẽ không ném thể diện của Tần phu nhân đi đâu, mấy ngày nay em đều rất nghiêm túc học tập với cô Kiều, cô Kiều cũng khen em có thiên phú, chờ đêm nay cùng anh luyện tập anh sẽ biết thôi."

Lúc này, Tô Miên nhớ tới một chuyện.

Cô từ trước đến nay đều là người chú trọng đến những chi tiết nhỏ.

Cô rất bình tĩnh mà gọi một cuộc điện thoại cho chú họ, rồi chợt cúp máy. Một vài phút sau, chú họ gọi lại. Tô Miên quang minh chính đại mà nghe điện thoại.

"Alo? Chú sao? Chuyện gì vậy ạ?"

"À, có thể vừa nãy là bấm nhầm...."

"Đúng vậy, ăn cơm xong rồi. Chú, chú vẫn còn bận sao? Lần trước thím gọi điện cho cháu, nói là Vãn Vãn bị bệnh, thân thể Vãn Vãn có tốt hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều là tốt rồi."

".... Đúng rồi, mấy ngày hôm trước gây phiền phức cho chú sao? Minh Viễn mấy ngày tới phải tham gia bữa tiệc đêm giao thừa của Đài truyền hình Bắc Kinh [2], có biểu diễn một tiết mục, cháu cũng tham gia, dạ, đúng, là một tiết mục ca hát, cháu có hát vài câu, mấy ngày nay đều luyện tập, bởi vì không chuyên nghiệp, nên học tương đối lâu, vẫn luôn bận rộn lo việc này, chưa nói chuyện với chú được. Chuyện đó kì thực là không có, chú họ, chú cũng biết cháu tương đối nhiệt tình. Chú không có làm khó bên bất động sản của tiểu khu Minh Hỉ gia viên chứ? Thật ra đó là một hiểu lầm. Hôm đó trợ lý lười tiếp cháu nên mới cố ý nói là thang máy bị hỏng. Không có không có, cháu không phải chờ lâu, hôm đó trời cũng không lạnh, ở bên ngoài phơi nắng hóng gió cũng khá tốt....."
[2] Đài truyền hình truyền hình Bắc Kinh (giờ đây gọi là Đài truyền hình trung ương trung ương Trung Quốc) (thường được viết tắt là CCTV (Chữ Hán giản thể: 中国中央电视台, Hán-Việt: Trung Quốc Trung ương điện thị đài; Tiếng Anh: China Central Television) là đài truyền hình quốc gia của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phát sóng chủ yếu tại Trung Quốc đại lục, có trụ sở tại Bắc Kinh, Trung Quốc. CCTV có mạng lưới 50 kênh chương trình và tiếp cận được khoảng hơn một tỷ người xem. CCTV phát sóng bằng 5 ngôn ngữ. Phần lớn chương trình của đài này là tin tức, phim tài liệu, chương trình giáo dục, hài kịch, chương trình giải trí và phim truyền hình.
Tin tức của đài được biên tập bởi Bộ Tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc. Đài này là một trong ba cơ quan ngôn luận chính của Đảng Cộng sản Trung Quốc: Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV), Đài phát thanh nhân dân Trung Quốc (CNR) và Đài phát thanh quốc tế Trung Quốc (CRI).
(Theo Wikipedia)

"Thật ra không có ai bắt nạt cháu cả, hôm đó trợ lí cũng bị đuổi việc rồi."

"Không có, thật sự không có, chú à chú đừng nghĩ nhiều, người dạy cháu là cô Kiều, bạn bè tốt của Minh Viễn, không liên quan gì đến cô Kiều cả, chỉ là hành vi cá nhân đơn thuần của trợ lý, tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng có thể lý giải được."

"Dạ, chú bận gì thì đi đi ạ."

Tô Miên tắt điện thoại, nhẹ nhàng thở dài, làm như chợt nghĩ đến cái gì, nghiêng người, nhẹ giọng mà nói với Tần Minh Viễn: "Chồng, chú em nói rảnh thì anh cùng em đến chỗ chú ấy ăn cơm."

Tần Minh Viễn nói: "Trợ lý lười sao?"

Tô Miên nói: "Dạ, chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, hôm đó cô Kiều bảo cô ấy xuống lầu đón em, có thể là do cô ấy lười, có thể là đi chỗ nào đó chơi, làm em đợi ở dưới lầu gần ba mươi phút, sau đó nói dối em là thang máy ở tiểu khu có vấn đề, chỗ đấy lại không có ai sửa. Thấy người ra vào cũng nhiều, em lo lắng về vấn đề an toàn, liền gọi điện nói qua cho chú. Cô Kiều sau đó mới biết, cũng đã xin lỗi em, hôm sau cũng đã đuổi việc trợ lí đó rồi."

Quý Tiểu Ngạn lái xe, nhưng vẫn chú ý đến cuộc nói chuyện ở ghế sau.

Bà chủ nói chuyện trước giờ đều rất nhẹ nhàng.

Lời nói nhỏ nhẹ, làm cho người ta cảm thấy hết sức dễ chịu.

Lúc này nghe bà chủ nói vậy, là Joanna không cho ông chủ cùng bà chủ chút thể diện, phái trợ lý xuống đón bà chủ cũng tính kế, còn khiến bà chủ chịu gió lạnh lâu vậy, nói là trợ lý sai, nhưng trợ lý chỉ là thực tập sinh, nào dám làm chậm trễ việc đón bà chủ? Huống hồ, không có sếp mình phân phó, thực tập sinh nào lại to gan như vậy? Dù sao những việc này cuối cùng đều đổ là tại trợ lý sai.

Vẫn là phu nhân tốt, thử đổi thành các phu nhân hào môn khác xem có bằng lòng một người như vậy không? Có mà đã sớm ném ra khỏi cửa rồi.

Quý Tiểu Ngạn thông qua kính chiếu hậu nhìn vào mắt của sếp nhà mình.

Tần Minh Viễn chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm."

Tô Miên thở phào nhẹ nhõm.

Cái gọi là diễn kịch là phải làm nguyên một bộ, cáo trạng cũng phải bắt được chỗ quan trọng, Joanna cho cô một đòn ra oai phủ đầu, chuyện này là thật, cô cũng cho cô ta một đòn, tuy lần này cô ta không thành công, nhưng chuyện này cũng nên để Tần Minh Viên biết, đỡ tránh cho sau này cô ta lại làm chuyện gì xấu.

Tần Minh Viễn, người này ngoài mặt bản lĩnh trước nãy luôn có đủ.

Tuy không thích cô, nhưng trước mặt người ngoài, hai vợ chồng vẫn rất hòa thuận.

Không cho Tần phu nhân mặt mũi, chính là không cho anh mặt mũi, không cho Tần gia mặt mũi. Chuyện này xem như đã kết thúc, mặc kệ Tần Minh Viễn có hành động gì không, nhưng Joanna trong nội tâm anh phỏng chừng cũng không có gì là tốt.

Rất nhiều nữ phụ năm lần bảy lượt làm vậy, chủ yếu là do nam chính không tỏ rõ thái độ, khiến cho nữ phụ cho rằng mình có cơ hội thừa nước đục thả câu. Chặt đứt căn nguyên từ phía trên, điều này khiến cho các nữ phụ tự mình hiểu lấy, số lần làm chuyện xấu tất nhiên sẽ ít đi.

Cô diễn Tần phu nhân thật sự rất gian khổ, không muốn lãng phí thời gian diễn xuất vì người khác.

Bằng không sẽ thật sự rất mất mặt nếu chuyện thất bại ngày hôm nay lại phát sinh một lần nữa.

May mắn là từ thái độ của Tần Minh Viễn, anh hẳn là không nghe được nhiều, hoặc là chưa nghe được gì, có thể là lúc cô tắt điện thoại mới xuất hiện.

Sau khi về Tử Đông Hoa Phủ, Tô Miên thể hiện cho Tần Minh Viễn xem thành quả học tập mấy ngày nay của cô, rồi cùng Tần Minh Viễn luyện tập qua vài lần.

Hai vợ chồng ở mặt này cũng khá ăn ý, Tô Miên đúng thật là có thiên phú về ca hát, tập lại vài lần, cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó khi lên sân khấu nếu không có sự cố gì thì cũng không khác biệt lắm so với lần luyện tâp.

Kết thúc tập luyện xong, Tô Miên đi tắm rửa.

Tối nay đại móng gà ngủ lại đây, chắc chắn 99% sẽ yêu cầu cô thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Quả nhiên, cô từ phòng tắm đi ra, Tần Minh Viễn đã nằm trên giường ngoắc ngoắc tay với cô.

Tô Miên nhận mệnh lên giường.

Đoán trước được việc này mà nó lại chưa phát sinh.

Tần Minh Viễn tắt đèn, nằm ở bên cạnh cô ngủ, nửa điểm muốn chạm vào cô cũng không có. Nội tâm Tô Miên sinh ra hoang mang mà nghẹn lại không biết làm gì.

Một lát sau, Tô Miễn vẫn còn hoang mang, lăn lộn qua lại vài lần.

Tần Minh Viễn nằm bên cạnh bỗng giữ tay cô lại, thanh âm khàn khàn có chút không kiên nhẫn nói: "Đừng lộn xộn nữa, ngủ đi"

"À...Vâng"

Một lát sau, Tô Miên lại nghe người bên cạnh nói: "Muốn vòng cổ nào, tự mình chọn, tôi sẽ thanh toán."

"... Là vòng cổ sao? Đừng tặng em vòng cổ nữa, lần trước anh đưa cho em cái vòng của nữ hoàng Elizabeth I em rất thích, viên kim cương xanh của Sri Lanka hôm trước em chưa muốn làm nó thành trang sức đâu."

Màn kịch tự biên tự diễn tối nay của cô ở Minh Hỉ gia viên, những lời nói đó lại xuất hiện trong đầu cô.

Lỗ tai Tô Miên thoáng đỏ ửng, rất mau, đã lan đến khắp cả khuôn mặt.

Cô nói: "Em....."

Tần Minh Viễn lại nói: "Cúp ảnh đế của tôi trong thư phòng cô thấy chưa? Thân là Tần phu nhân, kỹ thuật diễn của cô còn phải cải thiện nhiều."

Tô Miên vốn dĩ cảm thấy thẹn ở trong tâm, nghe được lời này, trong nháy mắt sự thẹn thùng ấy đã thu về hơn phân nửa.

.... Ohh, kỹ thuật diễn của tôi được hay không, chỉ có tôi là người hiểu rõ nhất.

.... Đại móng gà, anh đang thiếu tôi một cái cúp ảnh hậu đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play