Editor: Matcha

***

Phó Hướng Chân là một lớp trưởng có những quyết định rất mạnh mẽ, sau khi được giao nhiệm vụ viết họa báo, cô nàng đã nhanh chóng thông báo cho Lâm Thiển biết sau giờ ăn trưa mai sẽ bắt đầu thảo luận.

Bởi vì có khoảng thời gian nghỉ trưa mới có thể trang trí cho nên cũng không còn nhiều thời gian. Lâm Thiển cũng đã quyết tâm bản thân mình phải nắm chắc cơ hội này.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Thiển cùng Tống Tiểu Văn liền chạy đi ăn, ăn xong rồi lại quay trở về lớp học.

Vài phút sau Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc cũng trở lại. Lữ Đình Ngọc ngựa quen đường cũ lấy một tờ giấy trên bàn, nhìn dáng vẻ như đang chuẩn bị viết bản tin.

" Những năm trước đều làm như vậy sao ?" Lữ Đình Ngọc phụ trách phần viết chữ, cô mang đồ dùng tới đây, liền trực tiếp hỏi Phó Hướng Chân, cũng chưa hỏi qua ý kiến của Lâm Thiển cùng Tống Tiểu Văn.

Phó Hướng Chân có khả năng xử lí công việc cao, mặc dù cô là người lãnh đạo trực tiếp của nhóm, cô nàng vẫn thân thiện hỏi Lâm Thiển: " Lâm Thiển cậu thấy thế nào ?"

Phó Hướng Chân là người xử sự tương đối tốt. Nếu bạn khách khí cùng cô ấy, bạn sẽ chỉ trực chờ cô nàng dẫn đắn. Vì thế Lâm Thiển cũng không nghĩ đến việc sẽ khách khí.

" Năm trước viết bảng tin thế nào ?" Lâm Thiển đã xem qua thiết kế của Tống Tiểu Văn, nhưng trong đó không hề viết về sự xuất hiện của họa báo.

Kỳ thật Phó Hướng Chân không ngờ Lâm Thiển sẽ hỏi tới vấn đề này, mà không có sự đồng ý hay sự từ chối.

Trong lòng Phó Hướng Chân có chút không vui, nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, liền lấy điện thoại ra tìm ảnh họa báo của năm trước.

" Lớp khác họ cũng làm như vậy sao ?" Lâm Thiển nhìn ảnh chụp trong điện thoại, có vẻ các lớp làm tương đối giống nhau.

Phó Hướng Chân vừa định nói thì Lữ Đình Ngọc ở bên cạnh đã cướp lời: " Hỏi nhiều vấn đề như vậy, cậu là người vẽ sao ? Đây là họa báo của lớp mình, quản lớp khác làm gì cơ chứ ?"

Lữ Đình Ngọc đã không thích Lâm Thiển ngay từ lần gặp đầu tiên, có điều cô cũng không quan tâm, càng sẽ không tức giận vì lời nói của cô nàng.

Lâm Thiển chậm rãi nói: " 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'* , chúng ta làm bảng tin cho lớp, nhưng nói trắng ra thì không chỉ cho lớp mình xem, mà còn phải nộp cho trường học, các lớp khác cũng vậy. Tuy rằng việc này không ảnh hưởng nhiều đến thành tích của lớp nhưng đã bắt tay vào làm thì sao không làm cho thật tốt ?"

* Nghĩa là, ta chỉ cần biết ta, là ta thắng cuộc chiến đời. Trong cuộc chiến đời, địch thủ của ta là chính ta.

" Lời cậu nói cũng có chút hợp lí, mình có ảnh họa báo của những năm trước" Lần này Phó Hướng Chân để Lữ Đình Ngọc đi trước, và không cho cô nàng nói thêm bất cứ điều gì.

Tống Tiểu Văn liếc nhìn Lữ Đình Ngọc, cô vì bất mãn mà bĩu môi. Lữ Đình Ngọc chỉ phụ trách viết chữ, chính là cậu ta quản quá nhiều, bản vẽ năm trước cậu ta cũng khoa tay múa chân thêm vài lần.

Lâm Thiển nghiêm túc nhìn họa báo của năm trước một lượt: " Dường như trường học không có quá nhiều yêu cầu về phong cách của họa báo. Mấy lớp đạt giải cao đều có sự sáng tạo trong cách viết chữ, ta có thể nghiên cứu vấn đề này thật kĩ"

Phó Hướng Chân cất điện thoại, quay đầu nhìn bảng đen ở phía sau: " Chủ đề lần này là ngày Quốc Khánh, mình cảm thấy không thể phát huy theo chiều hướng tự do, vẫn là hợp quy củ một chút"

" Hiện tại cậu đã có ý tưởng chưa ?"

Phó Hướng Chân bước tới và cầm theo một cây thước dài để vẽ: "Chỗ trống bên này là dùng để viết chữ, nơi này là để vẽ mặt trước của đồ án, chỗ này là cố định, nơi viết tên người lần trước có số điểm cao nhất đợt kiểm tra, cho nên chỉ cần vẽ đơn đọc một chút hoa văn để phân biệt với chủ đề."

" Không thành vấn đề, giờ mình sẽ đi tìm số liệu, chọn kiểu chữ thích hợp rồi viết lên" Phó Hướng Chân vừa nói xong, Lữ Đình Ngọc đã gật đầu phụ họa.

Lâm Thiển dựa người vào tường, cô không quan tâm Lữ Đình Ngọc nói gì, mà nói với Phó Hướng Chân: " Hoạ báo bằng cách này không hề có sự khác biệt với khuôn khổ"

Sắc mặt của Phó Hướng Chân có chút khó coi, chẳng qua khi cô nói chuyện vẫn rất hoà hoãn: " Cậu có ý tưởng mới ?"

" Ý tưởng thì chưa, chẳng qua trước kia mình đã nghĩ ra thêm một số sáng kiến, mình cảm thấy hiện tại có thể sử dụng tới nó"

" Vậy cậu cảm thấy nên vẽ như thế nào ?"

Tống Tiểu Văn cảm thấy Phó Hướng Chân đang cố ý khiêu khích Lâm Thiển, nhưng cô nàng lại phát hiện dường như cô không hề để tâm đến việc này.

" Vẽ họa báo cũng không nhất thiết phải làm theo cách thông thường, cậu có thể sử dụng một số hình dạng để tạo hiệu ứng ba chiều trực quan. Ví dụ như chỗ này, có thể đổ bóng tạo thành tầng thứ nhất, từ đó cũng có thể đổ bóng thêm để tách thành từng trình tự"

Lâm Thiển nhìn sang Tống Tiểu Văn: " Trong vở của cậu mình có thấy kiểu thiết kế như vậy, liệu cậu có thể vẽ nó trên bảng đen được không ?"

Tống Tiểu Văn nhìn Phó Hướng Chân cùng Lữ Đình Ngọc rồi nhỏ giọng nói: " Năm trước mình cũng từng nghĩ như vậy, lớp trưởng nghĩ rằng đây là lần đầu tiên mình vẽ nên có thể hiệu ứng sẽ không tốt, vì vậy mình không được vẽ như vậy"

Năm trước Tống Tiểu Văn cũng đã từng đề cập qua, tất nhiên Phó Hướng Chân và Lữ Đình Ngọc đã từng thấy, vừa nghe cô nàng nhắc đến chuyện này, Lữ Đình Ngọc lập tức nói: " Vẽ như vậy chiếm rất nhiều chỗ, nơi viết chữ sẽ ít đi, nhất định hiệu quả sẽ không cao"

Lâm Thiển cười nói: " Hoạ báo đâu phải là tuỳ bút, viết nhiều làm gì ?"

Chữ viết của Lữ Đình Ngọc không tồi, mỗi khi các lão sư kiểm tra sẽ phá lệ khen cô nàng một hồi, cô đương nhiên là muốn viết nhiều hơn để khoe khoang.

Điều cần thiết nhất của họa báo chính là hiệu quả tổng thể, Lâm Thiển đối với loại tiểu tâm tư này không chút để ý.

Lữ Đình Ngọc bị cô hỏi đến nghẹn, nhưng vẫn cố chấp không nhận thua: " Làm thế nào có thể thể hiện được chủ đề mà không cần viết chữ ?"

" Mình có nói là không viết đâu , nhưng không cần cần quá chú trọng đến nó. Hơn nữa mình cho rằng không cần sao chép thông tin trên mạng, rõ ràng trong khi đó chúng ta cũng có thể tự viết được"

Trên mặt của Phó Hướng Chân không còn sót lại một ý cười nào, ngữ khí càng cứng rắn so với trước: " Lâm Thiển cậu là muốn phá bỏ giới hạn sao ?"

" Nói là phá bỏ thì quá nghiêm trọng rồi. Mình chỉ nghĩ rằng khi thầy Tần giao nhiệm vụ cho mình thì ta phải hoàn thành nói một cách hoàn hảo" Lâm Thiển không hề kiêng dè ánh mắt của Phó Hướng Chân.

Lữ Đình Ngọc vẫn luôn cảm thấy khó chịu với Lâm Thiển, càng nói sự tức giận càng không thể kìm nén: " Lâm Thiển, Phó Hướng Chân mới là lớp trưởng, là người chịu trách nhiệm chính cho họa báo, cậu còn có ý nghĩ muốn độc chiếm hết ư ?"

Sống trong môi trường này làm sao còn có ý tưởng " độc tài" ? Lâm Thiển cảm thấy Lữ Đình Ngọc không biết nói lí lẽ.

Cô không cạnh tranh thêm với Lữ Đình Ngọc mà quay sang nói với Phó Hướng Chân: " Chúng ta là một nhóm, bất kì kiến nghị nào cũng có thể thảo luận một cách công bằng. Ngay cả khi Tống Tiểu Văn vẽ không tốt, ta có thể xoá đi rồi vẽ lại"

Phó Hướng Chân không nói gì, nhưng Lữ Đình Ngọc bên cạnh đã không thể ngồi yên thêm được nữa: " Xoá đi vẽ lại lần nữa ? Lâm Thiển cậu đang suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi không ? Làm sao có thể bù lại khoảng thời gian đã mất ? Mặc dù chưa đến Quốc Khánh, nhưng tuần sau đã phải nộp họa báo"

" Ta có thể tranh thủ vào ngày cuối tuần, mình cảm thấy sẽ đủ trừ khi có người muốn trì hoãn"

Lữ Đình Ngọc khẽ cười: " Cậu nói thì rất nhẹ nhàng, Phó Hướng Chân là người đứng đầu lớp, cậu ấy làm gì cũng nhanh nhất và tốt nhất, thầy Tần giao nhiệm vụ cho nhóm, đến lúc đó cậu làm chậm trễ mọi việc, Phó Hướng Chân sẽ là người chịu trách nhiệm"

Gánh nặng của lớp trưởng rất nặng sao ? So với lão đại Hứa Thâm còn nặng hơn ?

Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy Lữ Đình Ngọc có điểm ngốc đến đáng yêu, cô nàng bị Phó Hướng Chân giật dây mà còn cảm thấy rất vinh hạnh.

" Không có gì là mãi mãi, sự tiến bộ rất quan trọng. Mình nghĩ rằng họa báo lớp chúng ta có thể vượt qua các lớp khác. Nếu chưa thử, làm sao cậu biết điều đó là không thể ?" Lâm Thiển đang đợi Phó Hướng Chân nói chuyện.

Có lẽ chuyện xếp hạng thứ nhất đã chạm vào lòng tự trọng của Phó Hướng Chân, có lẽ là vì sự bình tĩnh của Lâm Thiển khiến cô không thoải mái, tóm lại cô sẽ không tiếp tục lặng im: " Thời gian không còn nhiều, nhiệm vụ này cũng không phải quá nhẹ nhàng, hiện tại mình sẽ không để bất kì thứ gì ảnh hưởng đến việc này"

Hiển nhiên cô không đồng ý với phong cách làm việc của Lâm Thiển.

Giữa trưa phòng học chỉ có bốn người bọn cô, tạm thời không có ai khác, lớp học an tĩnh làm bầu không khí giương cung bạt kiếm càng trở nên rõ ràng.

Tống Tiểu Văn muốn nói điều gì để giảm bớt sự căng thẳng, nhưng cô cũng có lập trường riêng nên sẽ không bao giờ cô chịu thỏa hiệp.

Phó Hướng Chân cũng không nghĩ mình sẽ nhượng bộ, tất nhiên Lâm Thiển nghĩ rằng mình sẽ không chấp nhận kết quả như vậy.

Vốn dĩ Lâm Thiển không phải là người hay tính toán chi li, đối với cái thứ hạng hay danh hiệu lớp trưởng cô cũng không có hứng thú. Nhưng cô cũng không phải người làm việc cho có lệ, nếu thầy Tần đã giao nhiệm vụ này cho cô thì cô sẽ hoàn thành một cách tốt nhất. Khi thử mới biết được, ai sai ai đúng.

" Hứa Thâm ?" Trong bầu không khí trầm mặc, Lữ Đình Ngọc hét lên một tiếng kinh hãi phá lệ đột ngột.

Lâm Thiển giật mình, cô xoay người nhìn về phía cửa lớp. Thật sự là Hứa Thâm, anh đang bước vào lớp, nhìn về phía bọn cô, có thể còn nghe thấy tiếng gọi của Lữ Đình Ngọc, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục bước tiếp.

Hứa Thâm không phải là người thích nói lời vô nghĩa, cũng không phải là người thích nói chuyện. Nếu là Vương Tuấn Võ tới, không chừng Lâm Thiển sẽ chào hỏi cậu, nhưng đây là Hứa Thâm nên cô không có gan làm vậy !

Hứa Thâm cũng không có ý tứ muốn chào hỏi. Anh cảm giác được không khí có điểm kì lạ, thế nhưng anh không hứng thú với những chuyện như vậy.

Hứa Thâm quên cầm theo chìa khoá, anh chỉ muốn về lớp tìm chìa khoá cũng không nghĩ mình sẽ ở lại lâu.

Anh không thích lo chuyện bao đồng nhưng nó luôn cố tình tìm tới anh.

Hứa Thâm đi đến cuối lớp, trước khi anh kịp ngồi xuống ghế, Lữ Đình Ngọc đã đứng phía sau anh.

" Hứa Thâm cậu tới thật đúng lúc, nhóm họa báo có hai ý kiến trái ngược nhau, cậu có thể bỏ phiếu giúp mình được không ?" Không thể không nói, Lữ Đình Ngọc là một người rất chủ động. Cậu ta biết rõ mình đã chọc phải người không nên chọc nhưng không hề có ý muốn lùi bước.

Lâm Thiển bất động thanh sắc đánh giá biểu cảm của Phó Hướng Chân. Lại thấy cô hơi hơi cúi đầu, nhìn không ra sự mạnh mẽ nào.

Lâm Thiển không khỏi suy tư nhìn về phía Hứa Thâm. Chẳng lẽ Phó Hướng Chân để ý cái nhìn của anh ?

Quả nhiên Hứa Thâm lười nhác liếc nhìn Lữ Đình Ngọc, thậm chí không thèm trả lời cậu ta. Anh đi đến chỗ ngồi của mình, dưới ánh nhìn dồn dập của mọi người, bình tĩnh lấy chiếc chìa khóa từ trong ngăn bàn.

Lữ Đình Ngọc bị ăn phải "bơ", nó khiến sắc mặt cậu ta trở nên khó coi.

Nhưng khi cô nhìn thoáng qua Phó Hướng Chân, như có một lực cản cô ta lại, cố gắng nở một nụ cười thật tươi..

"Hứa Thâm, ý kiến của lớp trưởng và bạn học mới không giống nhau, chỉ còn cậu, thời gian rất gấp gáp, cậu quyết định nhanh giúp mình đi."

Hứa Thâm dừng bước chân. Anh xoay người, ánh mắt xoẹt qua Lâm Thiển đang dựa vào bàn, lập tức chuyển về phía bảng đen.

"Có ý gì?" Các nữ sinh đứng thành vòng quanh Hứa Thâm không hề suy nghĩ, trực tiếp muốn nghe câu trả lời của anh.

Trong lòng Lâm Thiển đã thầm lặng trợn mắt. Cô có thể thấy Lữ Đình Ngọc rất thành tâm đấy.

Toàn ban đều biết cô từng tát Hứa Thâm một cái, tuy rằng ngoài mặt Hứa Thâm không truy cứu gì, nhưng ai mà biết được trong lòng lão đại này có ghi hận hay không? Nếu Hứa Thâm còn nhớ cái bàn tay này của cô thì chắn chắn sẽ ngáng chân cô.

Tuy rằng sau khi xảy ra chuyện đó Lâm Thiển cảm thấy Hứa Thâm không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng suy nghĩ của vị này ai có thể đoán được? Nói không chừng tất cả những gì anh thể hiện ra đều là giả vờ, chỉ chờ đến lúc thích hợp sẽ đánh vào mặt cô!

Lâm Thiển không nói lời nào, cô không hề có hứng thú với ý kiến của Hứa Thâm. Dù sao thầy Tần cũng không thể đưa Hứa Thâm lên họa báo, nhiều nhất chỉ có hơi xấu hổ thôi, dù sao tiếp theo cô vẫn có thể giảng đạo với Phó Hướng Chân.

Lữ Đình Ngọc thấy Hứa Thâm vừa đáp lại lời cô ta, trong lòng đã sớm nở hoa. Cô biết Phó Hướng Chân đối xử với Hứa Thâm không giống người khác, tuy Phó Hướng Chân không thừa nhận nhưng cả cô và Triệu Tịnh đều biết cuối cùng cơ hội của cô cũng đã tới rồi.

Phải biết rằng, Hứa Thâm chưa từng nói chuyện với các cô.

Lữ Đình Ngọc tâm tình sốt ruột: "Lớp trưởng cảm thấy chủ đề họa báo là ngày Quốc Khánh nên nghiêm túc một chút, không nên nổi loạn quá; Lâm Thiển cảm thấy, vẫn là nên thử phong cách lập thể, nếu không may có sai sót, chỉ cần xóa đi rồi lại vẽ lại một lần nữa, Hứa Thấm cậu cảm thấy kiểu nào tốt hơn ?"

Tác giả có điều muốn nói:

Do khu vực bình luận trên trang web đang bị lỗi, nên nó sẽ không còn hiển thị nữa, nhưng mình vẫn thấy bình luận của mọi người ~ Có thể được nhìn thấy câu trả lời của các đại gia trong khu bình luận vì vậy hãy để lại tin nhắn nha ~ Đừng bỏ rơi mình nha QAQ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play