Editor: Matcha

*

Trong nhà ăn T đại, Lâm Thiển bồn chồn như ngồi trên đống lửa.

Lâm Thiển và Hứa Thâm ngồi cạnh nhau, đối diện với họ là hai nhân vật quyền lực nhất trong gia đình, bầu không khí quỷ dị này quả thực khiến cho người ta rùng mình.

"Nhiêu đây chắc là đủ rồi." Hứa Ngôn đặt thực đơn xuống, nghiêng người nói với phục vụ.

Phục vụ gật đầu rồi nhanh chóng rời đi, cả không gian lại rơi vào vòng trì trệ.

Bầu không khí thật đáng xấu hổ.

Ông ngoại Lâm Thiển - Đào Tự khụ một tiếng: "Hai đứa cũng tới xem thuyết trình hả?"

Lâm Thiển ngoan ngoãn gật đầu, mắt né tránh, không dám nhìn thẳng.

Đào Tự cười nói: "Không ngờ hai đứa nhỏ cũng có hứng thứ với mấy thứ này."

Đây là đang nói chuyện với Hứa Ngôn, Hứa Ngôn cũng rất phối hợp: "Đúng đúng, trước kia chính tôi cũng không phát hiện ra."

Sự im lặng làm cho Hứa Thâm cảm thấy rất ngột ngạt, dù không muốn nhưng anh vẫn phải cắn răng mở miệng: "Ông nội, ông quen ông Đào từ khi nào vậy?"

Hứa Ngôn nghe anh nói vậy liền mất hứng bĩu môi: "Thằng bé này, sao lại quên hết cả rồi? Ngày trước cháu từng gặp ông Đào một lần rồi mà."

"Hả?" Hứa Thâm và Lâm Thiển đều ngỡ ngàng với đáp án này.

Bọn họ cứ tưởng hai người mới quen nhau thôi chứ, nhưng nhìn cái điệu bộ này, chẳng lẽ đã biết nhau từ trước rồi?

Đào Tự bật cười: "Lúc ấy Tiểu Thâm đang còn nhỏ mà, quên mất cũng là chuyện rất bình thường."

Hứa Ngôn lắc đầu: "Gần bảy tuổi rồi chứ còn nhỏ nhắn gì đâu. Tôi nhớ lần ấy còn có cả Thiển Thiển nữa mà, phải không?"

"Có cả cháu?" Lâm Thiển trợn mắt, chuyện xảy ra khi nào vậy, sao đến một chút ấn tượng cô cũng không có.

Đào Tự ngẫm nghĩ: "Lúc đó Thiển Thiển đang học mẫu giáo, nghe bảo khi ấy lớp con bé có liên hoan, ai cũng phải lên sân khấu biểu diễn một lần, mà con bé nhát gan, đâu có chịu đi, cuối cùng vẫn là Tiểu Thâm dắt nó lên."

"Hứa Thâm đi cùng cháu?" Lâm Thiển hoàn toàn bị doạ sợ rồi, ông ngoại đang kể chuyện của cô à? Không phải lên cấp 3 hai người mới quen nhau sao?

"Đúng vậy." Đào Tự gật đầu, "Năm đó ông Hứa của bọn cháu dẫn bà Nguyễn và Tiểu Thâm đến E thị chơi, vừa hay ông và bà ngoại Lâm Thiển cũng ở đấy, vậy là cả nhóm liền đến nhà trẻ xem mấy đứa biểu diễn, cháu còn gào khóc nữa cơ đấy, nói gì mà nhất quyết không chịu đi."

Hứa Ngôn đương nhiên vẫn còn nhớ, nghe Đào Tự nhắc lại chuyện cũ, ông liền cảm thán thời gian trôi thật nhanh: "Hai đứa ấy à, hồi ấy bé xíu, trông rất đáng yêu, bà Nguyễn của mấy đứa thấy Thiển Thiển khóc quá trời, liền để Tiểu Thâm đi cùng, khó lắm mới dỗ dành được con bé chứ đùa."

Thấy người lớn kể chuyện xưa mà trọng tâm là một loạt hành vi mè nheo của mình, Lâm Thiển hận không thể tìm cái hố nào chui xuống: "Sao, sao cháu không nhớ gì hết vậy........"

Hứa Thâm lại như ngộ ra điều gì: "Biểu diễn nào? Có phải là chơi một bản dương cầm không?"

Hứa Ngôn vỗ tay bật cười: "Ông xem xem, tôi gợi một tí là nó nhớ ra liền, đúng, là hai đứa cùng lên biểu diễn đó. Mà thời gian gấp rút, Tiểu Thâm đâu có chuẩn bị được gì, thế là đành phải đi mượn quần áo của một bạn nhỏ khác."

Đào Tự cười nói: "Trí nhớ của Tiểu Thâm tốt thật, ai lại như con bé Thiển Thiển kia, cái gì cũng không nhớ."

Lâm Thiển nghe tới ngơ ngẩn.

Đàn dương cầm, Lâm Thiển có chút ấn tượng với nó, trong một bữa tiệc liên hoan ở trường mẫu giáo, cô đã chơi đàn cùng một cậu bé, sau bao nhiêu năm, cô vẫn chưa biết cậu bé ấy là ai, cậu bé trong trí nhớ cùng Hứa Thâm xếp chồng lên nhau, hình như cũng không có quá nhiều thay đổi.

Cho nên, người đó thực sự là Hứa Thâm?

Ngược lại hai ông lão trò chuyện đến hăng say, không thèm đoái hoài gì tới chuyện của hai đứa cháu nữa, nói một thôi một hồi, cuối cùng lại vòng về chuyện dạy học.

Cảm xúc trong Lâm Thiển và Hứa Thâm lại đang rất hỗn độn.

Kỉ niệm thời thơ ấu bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, cho đến khi cùng người ở trước mặt hoà làm một. Ảo ảnh và hiện thực vượt không gian và thời gian, cuối cùng khơi dậy những cảm xúc cuồng nhiệt, khiến con người ta không thể dứt ra được.

Bốn mắt lướt qua nhau, bao nhiêu tình cảm cũng không kể xiết.

Chẳng trách mà Canon in D major[1] luôn có một sự đồng điệu đặc biệt, hoá ra số phận của bọn họ đã gắn bó với nhau từ lâu.

[1] Từng đề cập ở chương 34.

Trong mắt Lâm Thiển hiện lên một tầng sương mù, ở dưới gầm bàn, Hứa Thâm lén đưa tay nắm lấy tay cô, anh muốn an ủi cô bằng cách này.

"Ba mẹ Tiểu Thâm cứ nói với tôi gì mà thằng bé không chịu học hành, tôi đã thấy lạ rồi, hai đứa còn cùng nhau đến buổi toạ đàm cơ mà, lười biếng chỗ nào chứ?" Hứa Ngôn nói mãi, đến cùng vẫn quay về chuyện nội bộ trong gia đình.

Đào Tự cười nói: "Tôi đã nói với ông rồi mà, giới trẻ bây giờ rất có chính kiến. Đợt trước mẹ Thiển Thiển còn hỏi tôi, con bé muốn học Ban Lý thì phải làm sao đây, tôi liền nói chả sao cả, con bé muốn học cái gì thì học cái đó, đôi khi bậc cha mẹ lại quá quan tâm đến mấy chuyện vu vơ này,."

Hứa Ngôn gật gù đồng ý: "Ông cũng thấy rồi đó, vợ chồng chúng nó chính là quá mức nóng vội, cứ hở ra là cãi nhau liền. Đến giờ vẫn còn để cái ông già này đứng ra giải quyết mọi việc."

"Phải không? Xem ra cuộc sống của ông cũng chẳng dễ dàng."

Hai ông bạn già tuy đã xa cách nhiều năm, nhưng tình nghĩa vẫn bền chặt như ngày nào, có gì là kể cho bằng hết.

Lâm Thiển và Hứa Thâm đã quá quen với những câu chuyện như thế này. Nhưng vấn đề là, sao chuyện nào cũng xoay quanh bọn họ vậy?

"Khụ khụ." Thấy câu chuyện đã đi quá xa, Hứa Thâm đành phải lên tiếng cắt ngang.

"Ông ơi, ông về nhà chưa? Ông có gặp bố mẹ cháu không?"

"Ông gặp rồi." Hứa Ngôn chép miệng, "À đúng rồi, Tiểu Thâm, ông thấy mẹ cháu bảo hồi cấp 3 cháu rất thân với một cô bé, cô bé ấy có phải là Thiển Thiển không?"

Lâm Thiển cứ tưởng mình đã tìm ra một con đường mới, một con đường có thể xoá tan mối nghi trong lòng mẹ Hứa Thâm, nhưng có vẻ cô đã lầm to rồi.

Nếu dì Quý và chú Hứa nhắc đến cô, hình tượng của cô trong mắt ông nội Hứa Thâm sẽ xấu đi trông thấy.

Hứa Thâm do dự, bởi vì ông ngoại Lâm Thiển đang ngồi đây, anh chỉ có thể qua loa đáp: "Cũng gần như là vậy......."

Hứa Ngôn vỗ đùi đen đét, cả Hứa Thâm và Lâm Thiển đều giật mình.

Ông vỗ vai Đào Tự: "Ông xem này, vốn dĩ tôi đang vò đầu bứt tai nghĩ cách xử lý một chuyện, nhưng giờ thì hay rồi."

"Chuyện gì?" Đào Tự hỏi.

Vẻ mặt Hứa Ngôn rất sảng khoái: "Vợ chồng chúng nó có nói với tôi rằng Hứa Thâm và một cô gái đang yêu nhau, tôi nói gì chúng cũng không chịu nghe, nếu sớm biết người đó là Thiển Thiển thì tôi lại đỡ mệt."

"Không phải ông lại có ý tưởng gì táo bạo đấy chứ?" Tính tình của ông nội ra sao, anh rõ như ban ngày.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Hứa Ngôn kích động khoác vai Đào Tự: "Lão Đào, đến nay hai ta cũng làm bạn được hơn 20 năm rồi nhỉ? Bọn nhỏ đã có duyên, vừa hay đều đang ở thành phố S cả, hay là chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Hả?

Lâm Thiển sững sờ, còn Hứa Thâm chỉ biết câm nín.

Đúng là ông nội có khác, làm gì cũng thẳng thắn như vậy.

Quan trọng hơn là, Đào Tự thế mà lại đồng ý thật.

Cùng ngồi một bài mà thái độ của hai bên lại khác xa nhau, một bên là vui mừng khôn xiết, còn bên kia là tuyệt vọng.

Nhà cô ăn cơm với nhà Hứa Thâm sao, cảnh tượng này......

Cảnh tượng đó giống hệt như trong tưởng tượng của Lâm Thiển, bên ngoài thì có vẻ rất hoà thuận, nhưng nội bộ bên trong thì lại lục đục.

Vẫn tại khánh sạn Sakarambu tráng lệ, vẫn ngay cái bàn ăn lớn đấy, hai gia đình cùng ngồi xúm lại, tất nhiên là bao gồm cả Hứa Ngôn và Đào Tự.

Lâm Thiển ngồi đối diện với Hứa Thâm, cứ ngẩng đầu lên là thấy nhau liền, cái bất cập là không thể tự do nói cười như ở nhà được, cũng đâu còn cách nào, cô đành dùng điện thoại "truyền tin" đi vậy.

Mộc Mộc Thuỷ Tiên: Mình phải thú thật chuyện này với cậu, lúc trước mẹ mình có đi tìm mẹ cậu, giữa hai người họ hình như còn có ân oán gì đó..........

Sirius:!

Một lát sau, anh mới trả lời.

Sirius: Chắc là không sao đâu, mình tin ông nội và ông ngoại của cậu.......

Lâm Thiển sốt sắng trộm nhìn anh một cái, mà Hứa Thâm, người vốn có tiếng là thong dong nay chỉ có thể ngồi im thin thít, im hơi lặng tiếng nghe ngóng tình hình.

Ai trong này cũng có vai vế cả, Hứa Thâm còn từng tranh cãi với cha mẹ........

Đào Tự và Hứa Ngôn vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Đào Thư Âm và Quý Vân, hai ông bạn già vui vẻ trò chuyện hồi lâu, sau đó mới chuyển đề tài sang chuyện của đôi trẻ.

"Tri Dị, con có biết tại sao ba lại đặt cho con cái tên này không?" Hứa Ngôn hỏi.

Thực ra Hứa Tri Dị rất sợ cha mình, mặc dù đã lớn tuổi, lại ở trên thương trường nhiều năm, chính ông cũng thấy mình trưởng thành hơn rất nhiều, song khi đối mặt với Hứa Ngôn, ông luôn có cảm giác lo lắng.

Ông thoáng suy tư, rồi từ tốn trả lời: "Không phải thứ gì trên đời cũng giống nhau, cái tên này cũng như là một lời nhắc nhở, giữa người với người, phải nên chú ý đến việc 'tìm kiếm điểm chung, gác lại cái tôi'."

"Con vẫn còn nhớ đấy à. Vậy tại sao vợ chồng con luôn gặp rắc rối trong việc nuôi dạy Hứa Thâm?" Giọng nói của Hứa Ngôn trầm ổn và nặng trĩu tâm sự, có lẽ là vì đã nghiên cứu sử sách nhiều năm, ông luôn cho người ta cảm giác mình là một nhà thông thái, sau khi trải qua bao sóng gió cuộc đời, những kinh nghiệm ông đúc kết được là vô giá.

Hứa Tri Dị im lặng. Ông hiểu ý của ba mình.

Nhưng ông không thể kiểm soát được suy nghĩ của Quý Vân.

Mấy năm nay điều kiện trong nhà ngày càng tốt, sự nghiệp của bọn họ cũng ngày càng thăng tiến, mà hai người lại quá tham công tiếc việc, Hứa Tri Dị không nhớ đã bao lâu rồi hai người chưa có một cuộc nói chuyện đàng hoàng.

Tình cảm của hai người đã từng rất khăng khít, cớ sao lại có ngày hôm nay, chính Hứa Tri Dị cũng không rõ.

Ông không chăm chút cho Hứa Thâm như Quý Vân, cứ coi như ông đồng ý chuyện của hai đứa nó đi, nhưng Quý Vân thì sao? Thái độ của Quý Vân rất cương quyết, bà sẽ không nhượng bộ.

Ông quyết đoán trong việc kinh doanh không có nghĩa là ông giải quyết được mọi vấn đề trong gia đình.

Bốn phía lặng ngắt như tờ, Hứa Tri Dị không nói gì, và Quý Vân cũng vậy.

Đào Thư Âm lại không nhịn nổi nữa.

"Chú Hứa nói chí phải, giữa người với người ấy à, đâu phải ai cũng giống nhau, cái cốt là phải biết tôn trọng lẫn nhau. Tiểu Thâm và Thiển Thiển là hai đứa trẻ ngoan, vốn dĩ hai đứa nó đã là bạn học rồi, quan hệ tốt một chút cũng chả sao cả, ta cứ vô tư thôi, quan tâm nhiều đâm ra lại mệt. Chú, chú thấy cháu nói có đúng không?"

Hứa Ngôn gật đầu: "Đúng vậy. May là hôm đó chú và lão Đào lại gặp được hai đứa nhỏ, hai nhà đã lâu không tụ họp, lần này cùng nhau ngồi xuống ăn một bữa cơm, xem như xí xoá hết mọi chuyện không vui. Chúng ta cũng lớn tuổi rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, có vấn đề gì thì để chúng nó tự giải quyết với nhau."

Nguyễn Ngọc Chi bật cười: "Cái ông này, chuyện gì cũng phải nói dông dài ra mới được. Tiểu Thâm và Thiển Thiển đều rất tốt, người lớn có việc của người lớn, sao cứ khăng khăng đòi xen vào chuyện của bọn nhỏ?"

Hứa Thâm gật đầu lia lịa khi thấy bà nội lên tiếng hoà giải.

Chỉ có bà là hiểu cháu nhất!

Quý Vân đương nhiên thấy được phản ứng của con trai, bà xấu hổ rời mắt, sau đó khụ một tiếng: "Mọi người cứ tự nhiên, con đi ra ngoài một chút."

Đào Thư Âm nhìn Quý Vân đứng dậy, khẽ chậc chậc hai tiếng.

Lâm Thiển do dự hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được cớ rời đi.

*

"Dì Quý."

Cô gặp Quý Vân ở ngoài hành lang.

Quý Vân không ngờ cô sẽ chạy theo mình ra tận đây.

"Cháu có chuyện muốn nói với dì?"

Lâm Thiển mỉm cười: "Có phải dì đã biết chuyện của năm đó rồi không?"

Nhìn Quý Vân trầm tư, Lâm Thiển hiểu, không nói gì tức là thừa nhận.

Lâm Thiển cũng không vội vàng, cô chậm rãi nói: "Thực ra thì cháu vẫn luôn ngưỡng mộ năng lực của dì. Lần trước đến nhà dì, cháu có vô tình xem được một vài bài báo viết

về dì, trong đó bao gồm cả chuyện chú dì gây dựng sự nghiệp thế nào, rồi giải quyết khó khăn ra làm sao, hai người đều làm được tất."

"Cháu thấy tính cách của Hứa Thâm rất giống dì, chẳng qua thứ cậu ấy gặp phải không phải là trở ngại trong sự nghiệp, mà là vấn đề tình cảm. Hứa Thâm rất giỏi che giấu bản thân, lần đầu tiên gặp cậu ấy, chính cháu cũng không nghĩ rằng cậu ấy mang nhiều tâm sự. "

Nói đến đây, trong mắt Lâm Thiển đã có ánh nước, chúng chỉ đang trực chờ chảy ra.

Quý Vân mím môi siết chặt di động trong tay.

Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, tuyệt đối không được khóc, cô còn chưa nói xong mà.

"Hồi cấp 3, cậu ấy đã giúp đỡ cháu rất nhiều, còn cháu thì chỉ giúp được một phần nào đó thôi. Dì biết mà, không điều gì có thể thay thế được tình cảm ruột thịt. Trong thâm tâm, Hứa Thâm luôn mong dì công nhận cậu ấy. Tính cách của Hứa Thâm thế nào, chắc dì cũng rõ rồi, cậu ấy nhất định sẽ không nói ra."

"Chuyện của cháu và cậu ấy, về sau còn có thể bàn lại, nhưng dì là mẹ của Hứa Thâm, nói gì thì nói, cậu ấy vẫn luôn mở lòng chờ đợi dì."

"Cháu đừng nói nữa." Quý Vân đột nhiên ngắt lời cô.

Lâm Thiển giật mình.

Trước khi cô kịp đưa ra lời giải thích thì Quý Vân đã lên tiếng.

"Là do dì luôn tự cho mình là đúng. Lâm Thiển, dì thừa nhận trước kia là dì sai, vì sự cố chấp của dì mà đã làm cháu tổn thương."

"Dì Quý......"

"Đây là lỗi của dì, mẹ cháu nói rất đúng, cháu là một cô gái ưu tú."

Ngoài cửa sổ, mặt trời dần khuất lấp sau dãy núi phía xa xa kia, chỉ để lại tàn dư là vài tia nắng gay gắt, làm sáng rực cả một vùng trời.

Lâm Thiển và Quý Vân cùng nhau trở về, không ai biết họ đã nói gì nhưng tóm lại cả hai đều cười rất tươi.

*

"Cậu đã nói gì với mẹ mình?"

Trên đường trở về ký túc xá, Hứa Thâm lại tiếp tục hỏi câu này.

Lâm Thiển xoay người, mắt sáng như đèn pha: "Cậu muốn biết à?"

"Thuyết phục được mẹ mình đâu phải là chuyện đơn giản, sao cậu làm được hay vậy?" Hứa Thâm cúi đầu xuống, trong mắt có vài phần hiếu kì.

Lâm Thiển nhìn chằm chằm anh ba giây, sau đó bật cười: "Đây là bí mật, mình không thể nói cho cậu được."

"Bí mật? Thiển Thiển, cậu không tin tưởng mình sao?"

"Ngoại trừ việc này ra." Lâm Thiển ôm lấy anh, "Đừng hỏi nữa mà, xin cậu đó?"

"Cậu thì hay rồi, còn bắt

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play