Editor: Matcha

***

Lâm Thiển nhận ra mình đã động tâm với Hứa Thâm.

Cô phát hiện chính mình khi trò chuyện cùng Hứa Thâm sẽ bất giác mà khẩn trương, lúc anh nhận được nhiều lời tỏ tình thì cũng sẽ cảm thấy tức giận. Cô thấy rằng những biểu hiện kia khá giống trong lời miêu tả của mẹ mình.

Cô thấy như vậy không ổn.

Lâm Thiển hiểu vì sao mình lại ngồi cùng Hứa Thâm, cũng rất rõ thân phận của mình, biết mình nên làm gì cho phải.

Để bình tĩnh suy xét mọi việc, Lâm Thiển quyết định sẽ tránh xa Hứa Thâm trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa cũng để mình quên đi chuyện này.

Vì thế Hứa Thâm nhận thấy cô bạn nhỏ ngồi cùng mình đang cố kéo dài khoảng cách.

Anh bởi vì chuyện ' chòm sao Sirius' mà cao hứng cả đêm không ngủ, ngày hôm sau đến lớp liền thấy Lâm Thiển làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, đến lời nói cũng quy quy củ củ.

Hứa Thâm buồn phiền, mà khi anh thấy phiền lòng thì thời gian say giấc càng nhiều hơn. Chuyện làm anh tức giận hơn cả chính là cô không hề để tâm tới mình.

Hứa Thâm khó chịu đến mức không muốn tham gia buổi rèn luyện thể chất, anh qua loa nói vài câu với giáo viên cho có lệ, sau đó đi dạo quanh trường.

Toàn bộ giáo viên Nhị Trung dù ít dù nhiều cũng biết đại danh của Hứa Thâm, vị kia trong nhà anh cũng chẳng mong anh có thành tích xuất sắc vì vậy ai cũng lười quản anh. Giáo viên thể dục sau khi nghe thấy lời anh nói liền cảm khái một chút, lúc này mới bắt đầu lên lớp.

Hứa Thâm đi hai vòng xung quanh trường, có lẽ vì không còn chỗ nào để đi nên cuối cùng anh lại quay về sân thể dục.

Bên ngoài lớp vũ đạo cũng có thể nghe rõ mồn một tiếng bàn tán của nhóm nữ sinh. Đại khái vì vậy mà Vương Tuấn Võ có thể nghe lỏm được một chút ít.

" Thế nào rồi Lâm Thiển ? Chuẩn bị tốt chưa ?" Lữ Đình Ngọc tựa như đang muốn khiêu khích giới hạn của Lâm Thiển

Cô được chọn làm nhóm trưởng của đội múa, chuyện này cũng không hề gây bất ngờ, cô cũng là người đứng ở vị trí chủ chốt. Tiết này cô Dương có chút việc, vì thế không thể tham gia đánh giá, đành nhờ Lữ Đình Ngọc tiến hành thay, yêu cầu cô bảo những ai đã đăng ký tham gia phải biểu diễn trước một đoạn.

Rốt cuộc cũng đến lượt Lâm Thiển, Lữ Đình Ngọc đã chờ giây phút này từ rất lâu.

" Vì đảm bảo tính công bằng, mình muốn chờ tới khi cô Dương đến thì mới bắt đầu" Lâm Thiển nhàn nhạt nói.

Lữ Đình Ngọc khẽ hừ một tiếng: " Cậu có ý gì ? Nói mình không công bằng ? Vừa rồi ai cũng biểu diễn trước một đoạn, mình chỉ đưa ra ý kiến một cách khách quan nhất, sao đến lượt cậu lại phải có đặc quyền ?"

" Mình chẳng có đặc quyền, mình chỉ đơn giản muốn cô Dương tới trực tiếp đánh giá. Mình không thể bảo đảm rằng sẽ có người vì việc tư mà lén trả thù"

Hứa Thâm đứng ngoài cửa nghe vậy liền nín cười, công phu miệng lưỡi của Lâm Thiển vẫn rất lợi hại.

" Mình vì việc tư mà trả thù ? Lâm Thiển, có phải cậu làm quá lên rồi không ? Chỉ bằng cái trình độ này của cậu, mình cũng chẳng cần động thủ"

" Tự tin là chuyện tốt, tự tin quá mức lại thành tự phụ. Người chưa thử qua thì cũng không biết sợ hãi là gì, là bạn học nên mình không muốn so đo" Lâm Thiển mỉm cười nhìn cô.

Quả nhiên Lữ Đình Ngọc bị chọc giận, liền nhanh miệng chất vấn: " Tự phụ ? Lâm Thiển, cậu nên nhớ rằng đây là buổi biểu diễn văn nghệ, không phải chỗ cậu để so sánh hơn thua, dựa vào cái gì mà cậu lại nói vậy ?"

" Khiêm tốn là một phẩm chất tốt đẹp, đáng tiếc cậu lại không có nó. Mình nói chờ cô Dương là vì không tin vào trình độ của cậu"

Thanh âm của Lâm Thiển vẫn bình tĩnh như cũ, mà trong cái sự bình tĩnh kia lại là một loại áp lực vô hình, khiến người ta khó có thể phản bác.

Chỉ là Lữ Đình Ngọc luôn tự tin với những bước nhảy điêu luyện của mình, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, lúc này làm sao có thể nhịn không đáp trả lại ?

Trong vài giây đồng hồ, cô căm phẫn đứng thẳng người phản bác lại: " Hiện tại mình là nhóm trưởng của đội văn nghệ, cậu có tư cách gì mà dám trả treo với mình ?"

" Đội trưởng được công nhận mới là đội trưởng"

"Lâm Thiển!"

Lữ Đình Ngọc muốn tiến lên phía trước, Phó Hướng Chân cùng Triệu Tịnh đứng bên cạnh đều bị hoảng sợ, vội vàng cản cô lại.

Mà ngay lúc này, phanh một tiếng, cửa phòng học vũ đạo bị người đứng ở ngoài đá bay.

"Cậu muốn làm gì ?"

Hứa Thâm dựa người vào tường, ánh mắt anh nhìn Lữ Đình Ngọc có chút nguy hiểm.

Lâm Thiển cũng bị tiếng mở cửa bất thình lình kia làm cho giật mình, khi nhìn thấy có người đứng ở cửa, cô liền sửng sốt.

"Hứa Thâm, cậu đến đây làm gì ?" Phó Hướng Chân là người có tốc độ phản ứng nhanh nhất, vội vàng hỏi.

Nguyên bản Lữ Đình Ngọc cũng bị hoảng sợ bởi tiếng mở cửa đột ngột, nhưng mãi đến lúc thấy Phó Hướng Chân mở lời mới hoàn hồn lại: " Hứa Thâm, cậu, cậu không lên lớp sao ?"

Hứa Thâm cũng lười trả lời mấy vấn đề nhảm nhí này, anh lờ đi những ánh mắt kinh hách pha chút nghi hoặc từ mọi người, đi thẳng vào phòng, túm lấy Lâm Thiển rồi kéo ra ngoài.

Đi cùng Hứa Thâm một đoạn đường Lâm Thiển mới nói:" Hứa Thâm, cậu đang làm gì vậy ?"

Thì ra Hứa Thâm anh luôn bỏ ngoài tai những gì cô nói.

Đến tận bây giờ cô mới biết anh khỏe như vậy, có giãy giụa tới mấy thì cũng chẳng thể thoát ra được.

Hứa Thâm chẳng nói chẳng rằng, toàn thân như có một luồng áp suất thấp vây quanh, anh túm lấy Lâm Thiển rồi kéo cô ra khỏi phòng vũ đạo.

"Hứa Thâm!"

Nhận thấy trong giọng nói của Lâm Thiển có chút buồn bực, anh mới đành dừng chân.

"Cậu đang làm gì vậy ?" Lâm Thiển không hiểu vì sao anh lại phải tốn công làm việc này.

"Cậu ta không xứng tranh luận cùng cậu" Hứa Thâm xoay người, nhìn cô chằm chằm.

" Nhưng chuyện này đâu dính dáng gì tới cậu ? Cậu không lên lớp sao, chạy tới đây làm gì ?"

" Mình làm gì cũng không cần cậu phí tâm"

" Vì sao cậu lại túm mình ra nơi này ? Nơi đó còn rất nhiều người đấy"

" Mình không để bụng" Hứa Thâm ghé sát vào người cô " Chẳng lẽ cậu để ý ?"

" Mình.........." Lâm Thiển phát hiện mình thất thố. Nếu như cô thực sự để ý cái nhìn từ mọi người xung quanh thì sao có thể đôi co với Lữ Đình Ngọc?

Chẳng qua cô thấy Lữ Đình Ngọc hết sức quá đáng, làm vậy để cho cậu ta thu liễm lại một chút.

" Vì sao trước kia cậu luôn nhường cậu ta ?"

" Vì chuyện cỏn con mà tức giận sao ? Không đáng" Lâm Thiển rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh.

Hứa Thâm không có ý muốn buông tha: " Nhưng cậu làm như vậy lại khiến người ta nghĩ rằng cậu dễ bắt nạt"

" Cậu là đứa trẻ ba tuổi sao ? Đây là trường học"

" Trường học thì sao chứ ? Từ Tề Lập Viễn rồi đến Trương Hướng Đông, cậu còn không rõ học sinh Nhị Trung như thế nào ?"

" Mình biết trong trường sẽ có những người chăm chỉ học tập giống như Phó Hướng Chân hay Chung Dật Minh. Ánh sáng luôn đi kèm cùng với bóng tối, nhưng nếu mình có thể đứng trên đỉnh vinh quang thì mình cũng chẳng cần quan tâm đến những người kia, xem họ đang nói gì"

" Chung Dật Minh, lại là Chung Dật Minh. Đúng vậy, là thành tích cậu ta xuất sắc, các người đều là con ngoan trò giỏi. Là Hứa Thâm mình không xứng."

" Hứa Thâm, cậu đang nói gì vậy ?"

Chỉ là Hứa Thâm không trả lời cô, anh nhanh chóng xoay người rời đi.

Hiếm khi anh thấy mình bốc đồng như vậy, có điều cái cảm giác trống rỗng kia khiến anh không chịu nổi.

Có lẽ Lục Bác Uyên sẽ không nghĩ tới có một ngày anh cãi nhau với người khác.

Anh cũng từng cho rằng không chuyện gì có thể khiến mình bị đả động, sau khi trải qua những ngày đen tối nhất của cuộc đời, không còn gì có thể làm cho anh cảm thấy bất lực nữa.

Cho tới khi Lâm Thiển xuất hiện.

Lâm Thiển nhìn bóng dáng Hứa Thâm đang xa dần, đột nhiên cô thấy mình bị ủy khuất.

Cô không rõ tại sao Hứa Thâm lại nổi giận, khi nào cũng nhắc tới Chung Dật Minh, chuyện này chỉ xoay quanh hai người họ, đâu liên quan gì tới Chung Dật Minh ?

" Lâm Thiển ? Em đứng ở đây làm gì ?" Cô Dương --- người đang chuẩn bị trở lại phòng vũ đạo để tiếp tục tiết học, vừa vặn bà nhìn thấy Lâm Thiển ngơ ngác đứng tại chỗ.

Lâm Thiển vội vàng kìm nén những cảm xúc đau khổ ấy đi: " Cô Dương, vừa rồi em thấy hơi khó chịu nên muốn ra ngoài đi dạo"

"Hiện tại em đã thấy ổn hơn chút nào chưa ?"

" Không sao nữa ạ" Lâm Thiển mỉm cười nhìn cô Dương.

Trong phòng tập, Lữ Đình Ngọc đang giận dữ nói chuyện vừa xảy ra với Phó Hướng Chân và Triệu Tịnh, mắt thấy Lâm Thiển trở về cùng cô Dương, những lời cáu gắt cũng phải nuốt trở về.

" Lữ Đình Ngọc, các ứng cử viên thế nào ?" Cô Dương nhỏ giọng bảo Lâm Thiển về chỗ, mới hỏi.

Lữ Đình Ngọc cố ý liếc nhìn Lâm Thiển: " Ai cũng thử biểu diễn một đoạn, em đã chọn vài người khá có tố chất, chỉ còn Lâm Thiển là chưa bắt đầu, cậu ấy bảo chờ cô về rồi nhảy."

Lữ Đình Ngọc đang định cậy sức cô Dương để làm Lâm Thiển mất mặt, nhưng cô Dương lại cho rằng vừa nãy Lâm Thiển không thoải mái, bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ nói: " Lâm Thiển thấy thế nào rồi ? Có thể bắt đầu được rồi chứ ?"

" Cô Dương............" Lữ Đình Ngọc không nghĩ tới bà sẽ làm vậy.

Cô Dương xua tay, ý bảo cô không cần nói nữa.

" Thưa cô, em đã sẵn sàng" Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, tạm thời trút bỏ hết những gì bản thân đang kìm nén.

Cô Dương gật đầu: " Vậy bắt đầu đi"

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Thiển: Hứa Thâm, nhà cậu bán giấm sao?

Hứa Thâm:......

*

Mình cũng thấy thẹn với sự lười của bản thân 😅😅😅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play