Editor: Matcha

***
Hứa Thâm cảm thấy vận khí hôm nay của mình không được tốt lắm.

Sáng sớm dậy muộn, ngày thứ ba sau khai giảng đến trễ, bị lão Tần phạt đứng ngoài văn phòng tận hai tiết, ngồi đó còn có hai thằng nhóc nhờ lắp ráp, mới trở về thì bị ăn tát, hình như còn chiếc mắt kính của anh vừa mua cũng bị gãy.

Trên mặt hiện tại truyền đến cảm giác nóng rát, Hứa Thâm im lặng chừng hai giây. Anh nâng mí mắt nhìn về phía người đối diện.

" Cậu......."

Sau đó anh thấy tiểu cô nương xinh đẹp kia đang khóc.

Khóc ?

Đôi mắt đẹp của cô ngập trong nước, có hai giọt đang lăn trên má, bị cô quật cường mà lau đi.

Tình thế phát triển ra ngoài tầm kiểm soát của Hứa Thâm. Ban ngày anh thường xuyên cảm thấy mơ màng, đại não khó có được mới lúc thanh tỉnh như vậy, anh nghiêm túc tự hỏi mình một vấn đề: Vì sao anh bị tát một cái mà người đánh anh lại khóc ?

" Cậu không sao chứ ?" Những cảm xúc khó phát tiết của Hứa Thâm bị nghẹn trở về, anh hơi hơi nhíu mày, đáng lẽ ra anh là người bị hại chứ ? Sao lại giống tội nhân vậy ?

" Mình không cố ý, thực xin lỗi, mình không chú ý tới cậu đang đứng ở phía sau. Mình là không cẩn thận........"

Lâm Thiển không muốn khóc một chút nào. Nhưng cô có chút sốt ruột, nước mắt theo quán tính trào ra. Từ nhỏ đến lớn, câu mà ba mẹ cô dặn dò nhiều nhất là " Nước mắt của con đại khái là không mất tiền, để ba ngày cũng không giữ nổi"

Lâm Thiển cũng không biết giải thích thế nào cho bạn học về " thể chất rơi lệ" đặc thù của mình. Cô vừa lau nước mắt, vừa nói lời xin lỗi, có điều bộ dáng cô có chút sốt ruột, thoạt nhìn lại càng thêm phần đáng thương.

Hứa Thâm không kiên nhẫn nói:" Khóc đủ chưa ? Có thể hay không giải thích chuyện này ?"

" Không phải mình, thực sự xin lỗi cậu" Lâm Thiển tay chân luống cuống lui về phía sau hai bước, chân đụng vào ghế, đau đến mức khiến cô lảo đảo.

Hứa Thâm vừa mới lui người xuống một bước, Lâm Thiển lập tức giơ tay chắn trước người anh, nghẹn một giây, cô giống như đập nồi dìm thuyền*:" Cậu bắt mình xin lỗi cậu thế nào cũng được, đừng đuổi học mình"

* Nguyên ý của thành ngữ này là đập vỡ nồi và dìm chiến thuyền. Hiện nay, người ta vẫn thường dùng câu thành ngữ này để ví về chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.

Đuổi học ?

Động tác của Hứa Thâm bất chợt dừng lại, ánh mắt anh nhìn bạn học mới đến giống như đang nhìn người bị thiểu năng trí tuệ.

Lục Bác Uyên nói không sai, tiểu cô nương này khá xinh đẹp, bên dưới đáy mắt trái của cô còn có một nốt ruồi nho nhỏ không quá thu hút. Muốn nói tới khí chất, toàn bộ học sinh ở Nhị Trung đều xuất chúng, vấn đề chính là ở đầu óc, có vẻ không được ổn cho lắm.

" Mắt kính" Hứa Thám lười nhiều lời. Anh thấy cô gái này đầu óc không được tốt cho lắm, cái tát kia......liền bỏ qua đi.

" A ?" Lâm Thiển sửng sốt một chút, mắt kính gì cơ ?

Trong nhát mắt Hứa Thâm có cảm giác, còn nói chuyện thêm với cô gái này thì chỉ số thông minh sẽ bị kéo xuống theo.

Anh giơ tay, chỉ chỉ phía chân bàn Lâm Thiển. Ánh mắt của cô hướng theo động tác của anh, mới nhìn thấy một chiếc mắt kính.

Thế mà nó có điểm thảm hại, mắt kính kia bị gãy.

Xong rồi.

Hôm nay cô vừa chuyển tới Nhị Trung, cuộc sống ở đây còn chưa kịp bắt đầu, sợ là phải kết thúc ngay tại đây.

Tát vào mặt lão đại thì không nói, cô còn làm gãy kính của anh. Vận khí hôm nay của cô bị làm sao thế này !

Lâm Thiển không nói nổi lời xin lỗi, cô ngơ ngác mà nhìn Hứa Thâm tiến về phía mình, ở trước mặt cô cúi người xuống, nhặt mắt kính từ dưới đất lên.

Thời điểm anh đứng dậy, Lâm Thiển tinh tường nghe được anh nói bên tai cô một câu mang theo vẻ cười nhạo cùng trào phúng:" Sau này tránh xa mình một chút, bằng không thì mình sẽ đuổi học cậu"

Cô thấy người nọ đứng lên, trên khuôn mặt không che dấu ý cười, dường ngư là đang cười nhạo cô " Cậu có não hay không vậy"

" Hứa Thâm cậu......."

Reng reng.

Tiếng chuông đột ngột vang lên xuyên qua bầu không khí căng thẳng, phảng phất giống như học sinh khối 11 lớp 3 được " thức tỉnh" trở lại.

Trong vòng mười giây, cả lớp bị một " trò khôi hài" làm bọn họ kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều tự giác trở về chỗ ngồi của mình.

Chỉ có Hứa Thâm, anh biếng nhác bước đi, hướng tới bàn cuối cùng rồi ngồi xuống.

Còn có Lâm Thiển, cô bị Tống Tiểu Văn kéo về chỗ ngồi, lúc này rốt cuộc mọi thứ cũng đã trở về với chính quỹ đạo của nó, nhưng có một cảm xúc kì dị không chân thân thực đang bủa vây lấy lớp.

Giáo viên lịch sử đoan chính đi đến, chậm rãi nói:" Cả lớp!"

Bạn nữ lớp trưởng dùng thanh âm thanh thuý vang dội hô:" Cả lớp đứng !"

"Chúng em chào thầy --"

" Ngồi xuống đi"

Mọi thứ như khúc dạo nhạc đầu lặp đi lặp lại hàng ngày, giống như vừa rồi không có phát sinh bất kì chuyện gì. Chỉ là có những ánh mắt tò mò nhìn qua hai người, họ không thể không hoài nghi sự thật chuyện vừa nãy.

Lâm Thiển nhìn quyển sách Lịch sử trước mắt, trong lòng phi thường buồn bực, cô nhặt sách vở từ dưới đất lên, không thèm sắp xếp lại lần nữa.

Cô quay đầu nhìn Hứa Thâm ngồi trong góc cuối lớp , mà người nọ rất tự nhiên nằm lăn ra ngủ.

" Tiểu Văn, trong giờ học Hứa Thâm không làm gì ngoài ngủ sao ?" Lâm Thiển cúi người nhặt sách, xoay người, lặng lẽ hỏi Tống Tiểu Văn.

Tống Tiểu Văn đem sách dựng lên, núp ở phía sau cùng cô nói chuyện:" Trừ tiết học của chủ nhiệm Tần, thời gian còn lại thì cậu ta đều ngủ" Tống Tiểu Văn quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, lại nói tiếp " Lâm Thiển cậu lợi hại thật đấy, đánh cậu ta một cái mà hình như cậu ta cũng có vẻ không muốn trả đũa"

Lâm Thiển yếu ớt mỉm cười xen chút vài phần ảm đạm, nếu vừa rồi cậu ta không trả đũa, lỡ như còn có cách khác thì sao ? Lâm Thiển đã tưởng tượng đến cảnh cậu của mình nếu biết cô có bộ dáng này, nhất định sẽ đau lòng mà giáo dục cô nên yêu thương bạn học, không thể quá nóng nảy.

Thật sự cô không muốn đánh Hứa Thâm một chút nào......

Mấu chốt là cô còn làm gãy kính của người ta.

Lâm Thiển suy nghĩ rồi lấy ra một tờ giấy, viết một đoạn văn ngay ngắn mang ý thành khẩn cùng xin lỗi. Thái độ của cô ăn năn như vậy, chắc lão đại sẽ không so đo cùng cô đâu nhỉ....

Lâm Thiển chột dạ nghĩ, cô chọc chọc Tống Tiểu Văn, ý nhờ cô nàng đưa tờ giấy này cho Hứa Thâm.

Bên cạnh Tống Tiểu Văn là một lối đi nhỏ, ngồi ở gần đó là Lục Bác Uyên, cô nàng không ngồi cùng Hứa Thâm, vì vậy liền đưa tờ giấy cho Lục Bác Uyên.

Lục Bác Uyên còn đang nghiên cứu khoá lỗ ban* thì Tống Tiểu Văn đưa một tờ giấy cho cậu, cậu chỉ đành nhận lấy tờ giấy rồi nhìn Tống Tiểu Văn chỉ chỉ Lâm Thiển.

* Khóa Khổng Minh hay còn gọi là khóa bát quái, khóa Lỗ Ban. Đây là trò chơi dân gian phổ biến của người Trung Quốc. Sản phẩm này là kết tinh của kỹ thuật xây dựng cổ đại của người Trung Quốc. Tác dụng chính: Thư giãn, phát triển trí não, tư duy hình học,.......

***
Lá gan của bạn học mới thật không nhỏ !

Biểu tình của Lục Bác Uyên dần dần trở nên đặc sắc, cậu xoay người đặt tờ giấy lên bàn Hứa Thâm, vừa đánh thức người anh em tốt của mình.

Hứa Thâm bị quấy nhiễu khi đang mộng đẹp, trên khuôn mặt có chút không thể tin nổi. Định mắng Lục Bác Uyên nhiều chuyện, nhưng nhớ mình đang trong giờ học nên cũng chỉ biết cách ngậm bồ hòn

Lục Bác Uyên biết vị này không thích bị làm phiền khi đang ngủ, nhưng tờ giấy kia là của bạn học mới, cậu còn đang muốn xem kịch vui nên vội vàng lộ ra một gương mặt tươi cười " nịnh hót", mặt mày vui vẻ, chỉ chỉ tờ giấy trên bàn cho Hứa Thâm.

Hứa Thâm nâng mí mắt, mở tờ giấy ra, ánh mắt mới bắt đầu tập trung.

Tuy rằng chữ viết nhìn rất tiêu sái phiêu dật* , nhưng chỉ cần liếc mắt cũng biết đây là chữ của phái nữ. Hai mắt anh chăm chú đọc nội dung trên tờ giấy rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Thiển.

*Ý chỉ chữ viết phóng khoáng, không cáu nệ, thanh cao thoát tục.

Lâm Thiển cũng có chút tò mò nhìn anh, lại không nghĩ rằng mình sẽ thình lình đối mặt với anh, hô hấp của cô như ngừng lại, sau đó dường như cô mới ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nào, vội vàng chắp tay trước ngực chân thành cầu xin Hứa Thâm tha thứ.

Trong nháy mắt, trong đầu Hứa Thâm bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ: Lời đồn đãi về anh còn chưa đủ đáng sợ ?

Anh thu hồi tầm mắt, một chút cũng không do dự vo tờ giấy ném sang một bên, xuy một tiếng nói một câu " Nhiều chuyện" nhỏ đến mức không ai nghe thấy, tiếp tục đi vào giấc mộng.

Lục Bác Uyên vừa vặn quay đầu nhìn Lâm Thiển, cười lắc lắc đầu. Lâm Thiển cười nhiều đến nỗi có chút xấu hổ, vội vàng xoay người.

Cô không nghĩ tới Hứa Thâm khó chơi đến vậy, Lâm Thiển bĩu môi, dù sao cô cũng đã xin lỗi, hôm nay cô không mang theo tiền, cô chỉ có thể chờ đến ngày mai lấy tiền trả cho anh. Đây là điều mà cô nên làm, nếu Hứa Thâm không nguyện ý tha thứ cho cô thì đó cũng không phải chuyện cô có thể kiểm soát được.

Chỉ cần trường học không có ý muốn đuổi học cô là được, tốt nhất chuyện này nên giải quyết riêng, ngàn lần đừng nói cho cậu của cô biết.

Mặc dù trong đầu cô có nhiều suy nghĩ như vậy, nhưng vẫn phải nghe thầy giảng bài. Trong khi đó Hứa Thâm ở bên kia không ngủ nổi.

Anh nói rằng người đưa tờ giấy này nhiều chuyện, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên giấy, anh lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hứa Thâm hơi phiền lòng, có điều anh không nghĩ rằng mình sẽ có cảm xúc gì khác thường, liền đi vào giấc ngủ.

An an ổn ổn học xong một buổi học, cô nghĩ rằng Hứa Thâm đã không còn tức giận nữa, đại khái là việc này đã trôi qua một cách hòa bình. Cô vui vẻ kéo Tống Tiểu Văn đi vào nhà ăn.

Không nghĩ tới, cô đã quên đi chuyện này nhưng trong kí ức một số người vẫn chưa thể nào phai mờ.

Hầu như học sinh Nhị Trung đều ăn trưa ngay tại trường, ăn xong có thể trở về kí túc xá hoặc lớp học để nghỉ ngơi. Tống Tiểu Văn ở trong kí túc xá của trường nên khi lúc bước ra khỏi nhà ăn cũng là lúc hai người chia xa.

Lâm Thiển tính toán trở về lớp ngủ một giấc, chỉ khi sắp đến lớp thì mới nghe thấy tiếng bàn tán của vài nữ sinh. Thật là trùng hợp, bọn họ đang nói chuyện về cô.

Bước chân của Lâm Thiển bất chợt dừng lại, đứng ở ngoài cửa nghe bọn họ đang nói chuyện gì mà náo nhiệt đến thế.

" Cậu ta chính là " mèo mù vớ phải chuột chết*, cậu còn không nhìn thấy biểu tình của Hứa Thâm khi ấy sao, đại khái vì cậu ta là nữ nên không muốn ra tay"

* ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình (hàm ý mỉa mai, châm biếm).

Một người khác tiếp lời:" Cậu ta vừa đắc tội với Hứa Thâm, thử suy nghĩ xem,sau này cậu ta có thể sống tốt được sao ? Người đắc tội với Hứa Thâm, nghe nói bị đánh rất thảm"

" Đúng vậy, cậu so đo cùng cậu ta làm gì. Mình chắc chắn rằng Hứa Thâm sẽ không coi trọng cậu ta, chẳng qua cậu ấy lười động thủ thôi. Không quá hai ngày, Lục Bác Uyên dẫn theo một đám cẩu bằng hữu* tới, gây thêm phiền toái cho Lâm Thiển"

*Bạn xấu.

Nữ sinh nói " đúng vậy" mở miệng:" Được rồi các cậu đừng nói nữa, đều học chung một lớp, về sau ít nói những chuyện này đi. Dù gì thì cũng đừng xã giao, nói chuyện với loại người này"

" Mình biết rồi" Nữ sinh kia cười hưởng ứng.

Lâm Thiển đứng ở ngoài cửa mỉm cười, sau đó đi vào, ho nhẹ một tiếng.

Trong lớp chỉ có vài người, nghe thấy động tĩnh lạ liền xoay người lại. Gương mặt của ba nữ sinh vừa rồi bàn luận cô trở nên hết sức đặc sắc.

"Mọi người đều nghỉ trưa ở trong lớp sao ? Các bạn cứ tiếp tục đi, mình đi ngủ đây, không quấy rầy các bạn nữa" Nụ cười của cô vừa thuần lương lại vô hại, nói xong liền nhàn nhã tự đắc trở về chỗ ngồi, ngồi xuống.

Ba người kia không ai dám mở miệng, lại có mới nữ sinh đang đọc sách nói:" Sau lưng người khác khua môi múa mép* thì làm sao có thể biết rằng người khác cũng đang nghe đâu ? Thật giống mấy con quạ đen, chuyên đi nói xấu người khác"

* lời nói ba hoa, khoác lác, phóng đại sự thật hoặc có thể là những điều không có nhưng lại nói như thật, cốt để khoe khoang hay phố trương thân thế.

Một trong ba nữ sinh kia trừng mắt về phía cô gái đang nói chuyện. Chỉ là cô gái kia một chút cũng không để ý, tiếp tục đọc sách.

Lâm Thiển ngồi tại chỗ suy nghĩ, cô nhớ rõ cô gái kia, có lẽ ngày hôm qua mới chuyển đến trường, tên là Ôn Ánh Tuyết. Khí chất của cậu ấy rất hợp với cái tên này. Trong tiết Lịch sử cô cũng cùng cô nàng trao đổi vài vấn đề, khi nói chuyện cũng có một cỗ vị cổ xưa.

Chẳng qua lời của cậu ấy nói với mấy người kia, có chút sắc bén.

Mấy nữ sinh có chút tâm tư nhỏ đó, Lâm Thiển cũng không để trong lòng. Cô tới đây là để đi học chứ không phải để " Cung đấu", những chuyện ấy sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.

Tuy rằng buổi trưa nằm ngủ ở trên bàn nhưng cũng khá thoải mái. Buổi chiều cô lại là một Lâm Thiển tràn đầy sức sống.

Sau 1 giờ trưa, không khí xung quanh có chút ảm đạm, làm người ta dễ mệt mỏi. Nhưng trùng hợp tiết đầu lại là của chủ nhiệm Tần.

Chủ nhiệm Tần dạy môn Toán, khi tiếng chuông vào học vang lên, thầy bước vào lớp với thần thái sáng láng, đứng trên bục giảng.

" Các bạn lấy sách vở ra, hôm nay chúng ta sẽ học phần........" Chủ nhiệm Tần đang nói thì bỗng dưng dừng lại, phía dưới mọi người đều mang theo trạng thái mê mang mà gật đầu.

Ai cũng chỉ thấy chủ nhiệm Tần đẩy đẩy kính nói:" Hứa Thâm, mắt kính của em đâu ? Không phải em nói rằng mình không nhìn rõ bảng đen sao ?"

Trong giây lát cả người Lâm Thiển cứng đờ, cô quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm, anh thế nhưng lại không ngủ, còn rất nghe lời đứng lên.

Anh tự nhiên lấy chiếc kính từ ngăn bàn, biểu tình lãnh đạm giống như chuyện này không có quan hệ gì với mình:" Gãy rồi"

Lâm Thiển chậm rãi lấy sách Toán che kín mít cả gương mặt. Xong rồi, thật sự xong rồi !

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Thiển, cậu sợ cái gì chứ !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play