Editor: Cỏ


Video rất nhanh được kết nối, hình ảnh khuôn mặt Dương Yến xuất hiện, phóng đại. Trình Kiều bên cạnh  lập tức đứng lên, đầu gối đụng vào tay vịn sofa, phát ra âm thanh.

Vân Lục nhìn bóng dáng Trình Kiều, cười lạnh một tiếng, tầm mắt thu hồi, nhìn về phía màn ảnh.

Hình ảnh.

Dương Yến búi tóc, cằm thanh tú, lông mày tinh tế, bà nhe ra, hướng Vân Lục mỉm cười, cong mặt mày, má lúng đồng tiền ở khóe môi cùng Vân Lục giống nhau như đúc, rất là mê người.

Vân Lục ngây người nhìn vài giây.

Tham lam nhìn hình ảnh mẹ.

"Mẹ." Cô mềm mại kêu.

"Ăn cơm chưa?" Dương Yến cười ra má lúm đồng tiền, tiếng nói rõ ràng truyền tới.

Giọng nói của bà mang theo sự dịu dàng của người phụ nữ Giang Nam, nhưng bởi vì mấy năm trước vẫn luôn giúp sự nghiệp Vân Xương Lễ, ở trong công ty ra lệnh, trong trẻo rất nhiều.

Dì Tiêu nghe thấy âm thanh, lập tức nhìn qua.

Vân Lục nuốt nước miếng: "Còn không có, đợi lát nữa ăn, mặt trời mới lặn."

Dương Yến mỉm cười: "Đã lâu con không cùng mẹ gọi video...."

Đúng vậy, thật lâu, hai đời, thật sự thật lâu thật lâu, lâu đến trái tim đều cảm thấy thống khổ. Vân Lục thấp thấp mà nói: "Về sau con sẽ thường xuyên gọi video, rảnh một chút liền gọi."

Dương Yến sau khi nghe xong đôi mắt hơi sáng lên: "Thật sao, ah, Lục nhi, học tập thế nào?"

Vân Lục nhịn không được đảo mắt xem thường, "Vẫn là học tra." 

(Học tra: 学渣  học cho có, điểm thấp)


Đầu kia, Dương Yến nở nụ cười, nói không biết cố gắng. Bà không hỏi Vân Xương Lễ cũng không hỏi chuyện khác, chỉ chuyên chú hỏi Vân Lục sinh hoạt học tập, Dương Yến chưa bao giờ hối hận khi rời Vân Xương Lễ, bà chỉ thấy ảo não khi không thể đưa con gái đi.


Đến nỗi Vân Xương Lễ tái hôn, cũng không liên quan đến bà.

Nhưng Vân Lục nhìn đến hình ảnh Dương Yến ở bên kia, liền nhớ tới đời trước bà chật vật đến cực điểm thiếu nợ trốn nợ cuối cùng biến mất.

Cô nhấp môi dưới, hỏi: "Công việc gần đây của mẹ thế nào?"

Lời này vừa hỏi, Dương Yến sắc mặt hơi cứng, trả lời "Còn khá ổn"

Rõ ràng là không ổn, Vân Lục nhìn bà, không muốn vạch trần, cô nói: "Mẹ, không bằng tự thành lập một cái cửa hàng nhỏ, làm độc lập, không cần cùng người khác hợp tác."

Lúc trước thiếu nợ, là bởi vì cùng người khác hợp tác mở studio, một hơi muốn làm lớn, cuối cùng thất bại thảm hại. Dương Yến câu môi, "Nếu không hợp tác làm sudio mẹ không biết làm cái gì, con đừng lo lắng..."

Ngay từ đầu liền biết thuyết phục bà không được, Vân Lục không nói tiếp, lúc này Trình Kiều hướng nơi này đi tới, tiếng nói thấp thấp đối Vân Lục nói: "Vân Lục, chuẩn bị ăn cơm, cúp máy trước đi?"

Bà ta nói lời này, cũng không có nhìn điện thoại, mà nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Vân Lục theo tầm mắt nhìn ra ngoài cửa, nghĩ tới cái gì, cô mỉm cười: "Dì Trình, dì ăn trước đi, tôi sẽ ăn sau...."

Nói còn chưa dứt lời, từ cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó Vân Xương Lễ tay kéo áo khoác, nới lỏng cổ áo đi tới, ông khuôn mặt tuấn lãng đang muốn nói cái gì, tầm mắt liền đụng phải di động Vân Lục, đối diện tầm mắt Dương Yến.

Vân Xương Lễ ngây người vài giây.

Dương Yến mở đầu phất tay, "Xương lễ, đã lâu không gặp."

Vân Xương Lễ: "Đã lâu không gặp."

Giọng nói hơi thấp.

Dương Yến chào xong, hơi hơi mỉm cười, bà vốn rất xinh đẹp, vẻ đẹp nhu mì của con gái vùng Giang Nam. Vẻ đẹp trần tục của Trình Kiều so ra kém hơn.

Trình Kiều thấy một màn như vậy, vội vàng duỗi tay, tiếp nhận áo khoác Vân Xương Lễ: "Ăn cơm!"

Sau đó, lại nhìn về phía Vân Lục, mang theo mịt mờ lạnh lẽo, mỉm cười: "Vân Lục, con cũng tới ăn cơm."

Vân Xương Lễ duỗi tay xoa nhẹ đầu Vân Lục, lại nhìn Dương Yến một cái, mới đi phòng ăn. Vân Lục quay đầu lại nhìn điện thoại, Dương Yến mỉm cười, bà gõ cằm, nói: "Nhanh ăn cơm, có rảnh lại nói."

"Được, mẹ, ngày mai con lại cùng mẹ gọi video."

"Đi thôi."

Vân Lục tắt video.

Buông di động, Vân Lục đứng dậy, lười nhác vươn vai, hướng phòng ăn đi đến, khi đi lấy đũa, nhẹ nhìn Trình Kiều liếc mắt một cái khiêu khích.

Trình Kiều sắc mặt như thường, ngón tay cầm đũa siết , Vân Lục cười lạnh một tiếng, lại khôi phục biểu tình vô hại hiền lành, ngồi xuống bên cạnh Vân Xương Lễ.

Vân Xương Lễ nhìn khuôn mặt Vân Lục tương tự Dương Yến, lấy thêm hai chiếc đũa.


Đêm đó, Vân Lục mới nhìn đến vòng bạn bè náo nhiệt, Giang Úc làm vệ sinh giống như đuổi kịp hot search, một đám tranh nhau bình luận.

Tự nhiên, cô cũng thấy được câu hỏi của Trình Tiêu, cái biểu cảm [cười trộm] kia, cô có thể nhìn ra là cười khổ.

Chậc.

Cô tắm xong, sắp xếp một chút, cửa phòng vang lên. Cô đánh cái ngáp, túm tóc đi mở cửa, dì Tiêu bưng sữa bò: "Uống chút sữa bò rồi ngủ tiếp."

"Cảm ơn dì Tiêu." Vân Lục duỗi tay, nhận lấy. Cửa phòng bên cạnh rầm một cái phát ra tiếng đóng cửa, Vân Lục thăm dò nhìn qua.

Dì Tiêu cười nói: "Đại tiểu thư đêm nay không biết xảy ra chuyện gì, vừa trở về mặt liền đen."

"A, phải không?" Kia một tiếng đại tiểu thư, cực kỳ chói tai.

Trình Tiêu có tư cách gì làm đại tiểu thư.

Ngày hôm sau cuối tuần, Lí Viên vẫn luôn kêu Vân Lục ra ngoài, muốn cô mời trà sữa. Vân Lục đời trước một người bạn cũng không có, không biết cảm giác cùng bạn thân bạn học đi dạo phố uống trà sữa, lúc này, Vân Lục rất khẩn trương, thử rất nhiều quần áo, cũng không biết mặt cái gì.

Cuối cùng chọn một chiếc váy lệch vai màu vàng dịu dàng, tùy tay buộc tóc đuôi ngựa, ra cửa.

Mới vừa mang giày, Trình Tiêu liền hỏi: "Em gái, em đi đâu?"

Vân Lục quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, "Đi ra ngoài chơi."

Trình Tiêu ngồi ở trên sô pha xoắn thân mình, có điểm không dám tin: "Với ai?"

Vân Lục rất muốn nói, cô quản được sao.

Nhưng cô nhìn thấy Vân Xương Lễ ngồi ở cách đó không xa xem máy tính bảng, Vân Lục nhấp môi nói: "Lí Viên."

Trình Tiêu: "A."

Tuy rằng cô đoán được, nhưng nghe đến cũng không dễ chịu. Dưới hốc mắt còn có quầng thâm, tối hôm qua cũng chưa ngủ ngon, cô cảm giác cô sắp điên rồi. Cô bất lực nhìn Trình Kiều, Trình Kiều ôm bả vai cô một chút.

Trình Tiêu không rõ, tại sao Vân Lục trở nên giả tạo như vậy. Cô ta bây giờ thật sự rất giả tạo, rõ ràng không thích hai mẹ con cô, nhưng lại không có lời nói lạnh nhạt. Cô ta bình thản mà cùng bọn cô ở chung....

Đây mới thứ làm cô hoảng loạn.

"Ba, con đi ra ngoài." Vân Lục mang giày xong, hướng Vân Xương Lễ nói một tiếng. Vân Xương Lễ ngẩng đầu, gật gật đầu, nhìn Vân Lục lại nhớ tới lời tối hôm qua Trình Kiều nói trên giường, ông nhíu mày, lại cúi đầu xem máy tính bảng.

Bên ngoài, tài xế của Vân Xương Lễ lái xe đến đón Vân Lục đi phố đi bộ.

Con phố rất dài, cũng có chút cũ nát, nhưng người đặc biệt nhiều, đặc biệt là học sinh, Vân Lục xuống ở ngã tư, lần đầu tiên đi cùng bạn học, thật sự khẩn trương, cô cầm di động chuẩn bị gọi điện thoại, Lí Viên liền đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra, một phen ôm lấy bả vai cô.

Vân Lục bị ép tới di động thiếu chút nữa rớt trên mặt đất, Lí Viên ha ha cười: "Cậu mặc cái váy này thiếu chút nữa tớ không nhận ra."

Vân Lục miễn cưỡng đứng thẳng, cười một cái, "Phải không, cậu mặc như vậy, tớ cũng không nhận ra."

Lí Viên mặc quần soóc đen cùng áo sơmi kẻ sọc, bỏ áo trong quần, rất thời trang. Lí Viên cười, câu tay cô qua đường cái.

Vân Lục bị động đi theo, rất nhanh, không còn khẩn trương như vậy.

Đi bộ trên phố, nhìn các hàng quán cùng cửa hàng, né tránh dòng người cùng xe đạp, lần đầu tiên cô có cảm giác thả lỏng như vậy.

Hai người mua hai ly trà sữa, cầm uống, đột nhiên, Lí Viên nhìn thấy phòng bida, lôi kéo Vân Lục hướng cánh cửa nhỏ đi đến, "Cậu biết đánh bida không?"

Vân Lục lắc đầu: "Không."

Cô, thậm chí còn không đi dạo phố, chứ đừng nói đến phòng bi-a, Lí Viên trong mắt mang theo hưng phấn, "Tớ từng chơi mấy trận, rất vui, chúng ta đi thôi."

Nói, không đợi Vân Lục phản ứng, lôi kéo Vân Lục đi vào cửa nhỏ, đi lên lầu, cầu thang dốc, không dễ đi lại, Vân Lục cầm trà sữa, lảo đảo theo phía sau, đi đến bật thang cuối cùng, Lí Viên đột ngột dừng lại.


Vân Lục va vào người cô, theo tầm mắt cô nhìn qua.

Nhìn thấy Giang Úc ngồi trên bàn bida, hút thuốc, hắn cầm cây cơ trong tay, chống xuống đất.

(Cây cơ: Cây để chơi bida thường được làm từ 1 loại cây như cây trần bì có độ dài 1m45 và sức nặng thay đổi trong khoảng 0,435 – 0,684kg)

Nghe thấy động tĩnh, hắn nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài cực kỳ lạnh nhạt nhìn qua đây.

Vân Lục cùng Lí Viên đứng tại chỗ.

Giây tiếp theo, Lí Viên cầm tay Vân Lục, nói câu quấy rầy, xoay người liền đi.

"Đứng lại." Giang Úc tiếng nói rất thấp.

Thành công đóng đinh hai chân các cô. Lí Viên nắm tay thật chặt, Vân Lục nuốt nước miếng, cô còn nghĩ hóa ra Giang Úc cũng hút thuốc.

Chu Dương nữa nằm trên bàn bida, cười nói: "Hai vị bạn học, tới, cùng nhau tới chơi."

Lí Viên mang theo Vân Lục xoay người, cười gượng: "Không đi được."

Toàn bộ phòng bida chỉ có ba người bọn họ, thực rõ ràng là đã bao hết. Hứa Điện cầm mắt kính xoa xoa, đi đến trước mặt, nửa cúi đầu nhìn hai cô, "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ..."

Xuyên qua mắt kính đôi mắt hắn hẹp dài, hàm chứa mấy phần phong tình, Vân Lục nhìn một cái không dám nhìn lại, Hứa Điện khi không mang mắt kính, có vài phần nguy hiểm.

Hứa Điện trước nhìn Lí Viên, sau nhìn Vân Lục, cười như không cười.

Ngay sau đó phía sau cánh cửa rầm một tiếng, Chu Dương cầm cây cơ đóng lại.

Vài phút sau.

Giang Úc tay chống trên bàn bida, khẽ nâng đôi mắt, "Biết đánh không?"

Vân Lục cầm cây cơ trong tay, ngơ ngác nhìn hắn, hắn nâng như vậy, hình dáng đường cong rõ ràng, sắc bén lại nguy hiểm, cô há miệng thở dốc, "Không."

Giang Úc rũ xuống đôi mắt, từ bida bàn xuống dưới, "Muốn tôi dạy?"

Vân Lục lập tức nói: "Tớ biết."

Giang Úc lại lần nữa ngước mắt nhìn cô.

Vài giây sau, hắn ném cây cơ, chỉ vào mấy quả bi trên bàn, ngữ khí lạnh băng: "Vậy cậu đánh, vào lỗ hết cho tôi, nếu không đêm nay đánh suốt đêm."

Vân Lục: "....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play