Editor: Phương

Dương Yến vào phòng ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn dư lại hai người bọn họ,đầu ngón tay Giang Úc nhẹ nhàng cọ xát cằm Vân Lục nói:"Để cho anh giải thích."

Vân Lục ghé vào trên sô pha, nhìn hắn, “Anh nói đi.”

Cơn tức của cô từ lúc hắn quỳ xuống đã tiêu tan,lúc cô đối mặt với hắn cũng không có nửa phần kiêu ngạo được. Giang Úc "a" một tiếng,nắm lấy cằm Vân Lục sờ qua sờ lại.

Vân Lục mở to hai mắt, chờ đợi.

Vài giây sau.

Giang Úc mới nói, “Anh không phải cố ý cướp miếng đất kia của em,Mao tổng cũng không muốn giao cho Vân thị,nếu anh không giành thì miếng đất đó sẽ bị Khâu gia cướp tới tay.”

“Em đắc tội Khâu gia?” Nói tới đây, Giang Úc tạm dừng một chút, hỏi.

“Không có.” Vân Lục nhíu mày suy nghĩ một chút, “Em sao có thể đắc tội Khâu gia được.”

Từ lúc cô ngồi vào vị trí chủ tịch,những hạng mục tương tự đều đã làm,nhưng cũng không đụng tới hạng mục liên quan đến Khâu gia,cũng không có người cạnh tranh.

Về phần mảnh đất này là dùng để xây dựng cơ sở nghiên cứu,trước khi Vân Lục tiếp quản tập đoàn, Vân Xương Lễ đã có ý định này làm cũng rất thuận lợi,cũng không phải địa danh đặc biệt nổi tiếng nhưng tại sao Khâu gia lại muốn? Giang gia cũng muốn nhúng tay vào?

Giang Úc nhướng mày, “Kỳ lạ”

Hắn tiếp tục vân vê cằm của cô,Vân Lục bắt lấy tay hắn,đột nhiên mở to mắt:"Em biết rồi! Có phải là vì Khâu Linh Thải hay không."

Lời vừa nói ra.

Giang Úc sửng sốt.

Vân Lục giống như tìm được sơ hở,cô sát lại gần hắn,đầu ngón tay xinh đẹp chọc chọc mũi hắn:"Hử,bởi vì anh sao?" 

“Vợ ơi.” Giang Úc nhìn đôi mắt đang mở to cô gái,thậm chí khóe môi cô còn có ý cười nghịch ngợm giống y hệt như bắt được nhược điểm nào đó. 

Giống y hệt như một con tiểu hồ ly.

Vân Lục thừa thắng xông lên,tiến lại càng gần,cánh tay chống lên tay vịn ghế, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn Giang Úc:"Chính là vì anh cho nên em mới đắc tội Khâu Linh Thải,cho nên cô ấy mới cướp việc làm ăn của em,anh nói xem như vậy anh có tội hay không?"

Giang Úc không hé môi,đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.

Cô lúc này rất đáng yêu,xinh đẹp lại có chút thú vị.

Giang Úc hầu kết lay động, môi mỏng nhẹ nhấp, “Vậy em nói xem nên xử anh thế nào?" 

Vân Lục tới gần hắn,tầm mắt hai người chạm vào nhau,Vân Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của hắn,sau đó vươn tay nâng cằm hắn lên,mặt chàng trai ngước lên,hình dáng càng rõ ràng hơn,độ cong cằm sắc bén như lưỡi dao,đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại....

Hắn mỏi mắt chờ mong xem cô gái này lại bày ra trò gì.

Giang Úc lớn lên thật đẹp,Vân Lục nghĩ sau đó lại "a" một tiếng nghiêng đầu ho khan một tiếng,lại quay đầu lại,nghiêm túc hạ mệnh lệnh:"Em cảm thấy anh nên bồi thường cho em một miếng đất."

“Diện tích không cần quá lớn, giá cả phải hợp lý, Giang thị chắc chắn có biện pháp mà,đúng không?" Nói không chừng vẫn còn rất nhiều miếng đất trống đấy.

“Vợ anh thông minh quá.” Giang Úc câu môi.

“Biết tìm anh để trao đổi cơ đấy.”

Vân Lục hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt khiêm tốn, “Ai bảo anh làm em đắc tội Khâu Linh Thải.”

“Tại anh nên em mới bị liên lụy.”

Giang Úc híp mắt.

Nâng cằm cương ngạnh lên nhìn cô,một giây sau,hắn ôm lấy cổ Vân Lục ấm xuống,cô kinh ngạc muốn kêu lên thì đã bị môi hắn hôn lấy,Vân Lục sửng sốt,mặt nhanh chóng đỏ lên,Giang Úc mở miệng chậm rãi ngậm lấy cánh môi cô,đầu lưỡi chui vào bên trong. 

“Ưm ——” Vân Lục hơi giãy giụa.

Đáng tiếc là vô dụng, Giang Úc ở tư thế này, hôn cô.

Vân Lục bất đắc dĩ, chỉ có thể duỗi tay đè vai hắn,đỏ mặt cùng hắn môi lưỡi triền miên, tóc theo bả vai trượt xuống dưới, che khuất hai người.

Mà hắn cũng không khách khí,gạt tóc ra,nghiêng đầu hôn cô Vân Lục. 

Tay Vân Lục mềm nhũn, cả người ngã xuống trên sô pha, Giang Úc đuổi theo, đè xuống tiếp tục hôn cô,cả người Vân Lục nóng bỏng muốn trốn tránh.

“Ghen à?” Giang Úc thấp giọng ở bên tai cô hỏi.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Vân Lục cong người, ngón tay hơi hơi phát run, “Hả?”

“Em ghen à?”

“Chuyện của Khâu Linh Thải." Vừa nói vừa tinh tế hôn xuống,Vân Lục mở nửa mắt,nhìn cổ áo hắn mở rộng còn có xương quai xanh mơ hồ,nhỏ giọng hỏi:"Cảm giác….ghen,anh nói xem là cảm giác gì?"

“Anh mà hôn cô ấy như vậy….."Giang Úc lúc này trực tiếp dùng hành động thay cho lời nói.Vân Lục đột nhiên mở to mắt,nhìn sườn mặt của hắn,nghĩ đến nếu hắn mà hôn cô gái khác….

Hôn Khâu Linh Thải.

Hô hấp của Vân Lục dồn dập,cô ôm lấy cổ hắn cọ qua cọ lại:"Không được,anh không được hôn người khác như vậy."

Khóe môi Giang Úc nhếch lên.

“Chậc.

Ghen tị sao? Ghen tị sao?

Chậc chậc chậc chậc chậc.

Hắn thò lại gần, môi mỏng dán lên tai cô:"Vậy em phải hôn anh."

Vân Lục nghiêng đầu, tiến lại gần,hôn lên môi mỏng của hắn,môi hắn ấm nóng còn mang theo một chút mùi rượu, Giang Úc nghĩ thầm về sau mỗi ngày sẽ lừa con thỏ này.

Làm cô gái của hắn ghen.

Hai người ở trong phòng khách triền miên,Dương Yến ở phòng ngủ phụ thì đứng ngồi không yên,chờ mãi mà không thấy tiếng động,bà nhíu mày mở cửa phòng ra,đi được vài bước lại nhìn thấy Giang Úc với Vân Lục đang hôn nhau. 

Thậm chí còn có tiếng nước phát ra,chân dài của con gái để lên bàn trà rõ ràng đã động tình. 

Dương Yến đột nhiên ngây người.

Một giây sau, bà lấy khăn lông che mặt,chạy về phòng ngủ phụ,đi chưa được hai bước,lại che mặt khom lưng cầm lấy hộp màu đen ở trên tủ TV,ném qua.

Sau đó,cửa đóng mạnh lại.

Mà hộp kia,"bịch" một tiếng mà nện ở trên đầu Giang Úc,hắn không nhúc nhích chỉ duỗi tay cầm lấy,dựa vào tư thế hôn cô,nghiêng đầu nhìn một cái.

Thấy rõ ràng là cái gì.

Giang Úc nhướng mày, sau đó cầm chặt lấy hộp,đứng dậy bế Vân Lục lên đi vài phòng ngủ chính.

Sau khi tiến vào,hắn lại ném hộp kia xuống đất,chân đá vào thành giường ném Vân Lục xuống,đè lên.

Sau khi động tĩnh của phòng ngủ chính qua đi.

Dương Yến lại đi ra một chuyến nữa,thuận tiện ở trong phòng bếp nấu cháo,tầm mắt lại đảo qua sopha,hộp màu đen đã không còn ở đó nữa chứng tỏ đã được cầm đi.

Bà thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi vào phòng ngủ phụ.

Nhân tiện gửi tin nhắn cho Vân Lục bảo phòng bếp có cháo ngao,dậy thì ăn.

Bà đi ngủ trước,không thể tưởng tượng được có một ngày con gái sẽ giáo dục giới tính cho mình,nhưng cũng là bình thường,Dương Yến cười cười,nằm xuống ngủ.

Đèn ngủ trong phòng ngủ chính có ánh sáng lờ mờ,Vân Lục cảm thấy mình quên mất cái gì,trước khi đi vào phòng ngủ cô mơ hồ nhìn thấy Giang Úc,ngón tay cô nắm chặt gối lập tức quên mất cái suy nghĩ này.

Giang Úc cúi đầu, hôn xuống lưng cô,nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại,hỏi;"Em có muốn ăn cháo không?"

Vân Lục chôn đầu, ừ một tiếng.

“Anh đi lấy.”

Nói xong, trọng lượng phía sau biến mất,Vân Lục thở ra một hơi,nằm bất động. Giang Úc khoác áo tắm dài,đi ra ngoài lát sau đã tiến vào tay con cầm một bát cháo ở trước ngực.

Vân Lục ôm lấy chăn ngồi dậy, quấn chăn quanh người,đầu tóc rối tung. Ánh sáng mờ ảo,bả vai trắng như tuyết trên mặt vẫn còn nét đỏ ửng,khóe mắt hồng hồng,nhu nhược chờ người đến bắt nạt,Giang Úc ngồi ở mép giường,híp mắt nhìn cô,đôi mắt tối sầm lại:"Anh đút em nhé?"

Vân Lục ngẩng đầu, lắc đầu, duỗi tay nhận lấy chén.

Giang Úc giành lại,lấy cái muỗng ra,chạm vào khóe môi cô:"Anh đút."

Cháo dính vào môi,Vân Lục cũng không khách khí mà mở miệng,cái muỗng liền đi vào,cô ngậm lấy cho cháo vào trong miệng,vừa mềm lại còn hơi ấm.

Ăn xong,người cũng ấm áp hơn,thân mình cũng thả lỏng.

Giang Úc buông cái muỗng, ngón cái lau khóe môi cô,sau đó mút vào trong miệng. Vân Lục thấy thế đỏ mặt kéo tay hắn ra.

“Trong nồi vẫn còn cháo đấy”

Tay bị kéo xuống, Giang Úc cười thanh, hắn thò lại gần, trán để lên trán cô:"Em cho rằng anh muốn ăn cháo sao?"

“Anh là muốn ăn em.”

Vân Lục nhìn cái mũi cao thẳng của hắn,mặt lại đỏ lên,lập tức buông tay hắn ra,kết quả tay hắn lại tiến vào theo chăn.

Chỉ chốc lát sau.

Trong phòng lại lần nữa có tiếng vang.

Đèn ngủ trên giường lại sáng thêm hai giờ nữa.

*

Ngày thứ ba, Vân Lục từ trong lồng ngực Giang Úc thức dậy, cô rửa mặt đánh răng thay quần áo xong,Giang Úc mới chịu thức dậy,Vân Lục xoa xoa cái eo có chút nhức mỏi,đi ra cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, ánh mắt Vân Lục sáng lên,ghé vào cửa phòng bếp:"Mẹ,mẹ làm mỳ ạ?"

Trong phòng bếp, Dương Yến mặc một bộ trang phục bó sát,mặc tạp dề,đứng ở trong bếp bận rộn,quay đầu lại cười:“Đúng vậy.”

“Có muốn ăn không?”

“Muốn!” Vân Lục gật đầu, đôi mắt lại sáng lên,nhìn Dương Yến bận rộn,tầm mắt mơ hồ,phảng phất như là thấy được bà đứng ở nhà cũ Vân gia trong căn bếp nấu cơm.

Nhà cũ Vân gia thiết kế theo kiến trúc kiểu Âu,phòng bếp còn có ống khói rất lớn,một chiếc cửa sổ nhỏ lộ ra một chút ánh sáng,Dương Yến cũng đứng ở nơi đó bận rộn. Vân Xương Lễ cũng hay đi vào ăn vụng cái này cái kia,sẽ bị Dương Yến đánh vào tay,Vân Lục đứng bên ngoài cửa ôm búp bê nhỏ,cười khanh khách.

Vân Xương Lễ mang đồ ăn ra,sẽ khom lưng đem cô bế lên đi vào bàn ăn.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Khi đó.

Ai cũng không thể tưởng tượng được.

Hôm nay sẽ như vậy.

Khóe môi của Vân Lục cong lên,sau nhìn thấy Dương Yến bưng mỳ đi ra,đôi mắt cô lại sáng lên tiến tới hỗ trợ:"A,vẫn là hương vị này."

“Phải không?”

“Đã lâu không làm rồi.” Dương Yến bưng lên hai đĩa đồ ăn nữa đi ra đặt ở trên bàn cơm,Vân Lục cầm lấy chiếc đũa ăn một ngụm, Dương Yến đụng cô một cái.

“Thằng bé đâu?”

“Anh ấy vẫn còn...”

Lời còn chưa nói xong,Giang Úc mặc áo sơmi màu đen từ phòng ngủ chính đi ra, hắn còn đang cài cúc áo,hướng Dương Yến gật đầu:"Mẹ vợ."

Dương Yến mỉm cười, “Ngồi đi, ăn sáng.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Giang Úc kéo ghế ra ngồi xuống,lại kéo tay áo sơmi lên,sau đó nắm tay Vân Lục kéo cô ngồi xuống. 

Dương Yến ở cửa phòng bếp nhìn thấy,lại đi vào bên ly sữa bò ra,đặt ở trên bàn.

Bà cởi tạp dề, ngồi xuống.

Ba người im lặng mà ăn xong bữa sáng,Vân Lục còn ăn thêm một bát nữa,Giang Úc nhìn cô một cái,chọc chọc mặt cô nói:"Mẹ anh làm đồ ăn rất ngon."

“Hả?”

Giang Úc câu môi cười, “Em làm cũng rất rất ngon.”

Mặt Vân Lục đỏ lên,uống một ngụm sữa bò đôi mắt đảo đảo.

Có thể thấy được tâm tình cô rất tốt.

Dương Yến ở đối diện im lặng mà nhìn,đột nhiên cảm thấy,ở chung như vậy cũng rất tốt,chàng trai này biết tiến biết lùi,so với ngốc bạch ngọt Vân Lục càng hiểu rõ cách đối xử hơn.

Cũng không để ý ai làm chủ gia đình.

Sợ hãi, là bởi vì chính mình không đủ mạnh mẽ.

Bà chủ cần phát triển được phòng làm việc là có thể có chỗ dựa cho Vân Lục,không sợ cô bị tổn thương nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, tâm tình Dương Yến cũng thoải mái rất nhiều.

Ăn xong bữa sáng.

Giang Úc lái xe đưa hai mẹ con đi đến nơi làm việc,đưa Dương Yến đi khách sạn trước,mới đưa Vân Lục đi Vân thị,trước khi xuống xe,Vân Lục dịch vào gần nói với Giang Úc:"Anh nhớ chọn đất cho em đấy." 

Giang Úc nghiêng đầu nhìn bộ dạng của cô,cười nói:"Tuân lệnh."

“Tạm biệt” Vân Lục mở cửa xuống xe.

Cô mặc trang phục màu đen,cầm điện thoại đi vào đại sảnh,Lưu Yến đang chờ cô ở đấy,vừa thấy người lập tức tiến lên,nhìn ra đằng sau.

Nhìn thấy xe Hummer màu đen liền biết là Giang thái tử.

Lưu Yến nôn nóng nói: “Miếng đất kia....”

Vân Lục dừng một chút, nói: “Chúng ta một lần nữa tìm miếng mới.”

Cô vừa nói vừa đi vào thang máy,Lưu Yến khóc không ra nước mắt:"Hả?,tìm cái mới? Không kịp đâu,trời ơi,chồng cô cũng thật là xấu….."

“Hắn không xấu.” Vân Lục phản bác.

“Hắn không xấu thì sao có thể đoạt việc làm ăn của cô." Lưu Yến mếu máo nói,những người phụ trách cũng đang trộm xem kịch vui,tối hôm qua ở nhóm chat còn nói chuyện này.

Nói Vân Lục chẳng qua là đồ qua đường thôi.

Biết rõ miếng đất kia là của Vân thị, còn xuống tay đoạt, thật quá đáng.

Thậm chí còn có mấy người có quan hệ tốt với Dương trợ lý còn mỉa mau Vân Lục cứ kiêu ngạo đi,còn muốn gả vào Giang gia chắc,chậc chậc chậc...

 Nói chuyện rất khó nghe.

Lưu Yến đều thay Vân Lục bất bình,kết quả hôm nay cô nói chồng mình không xấu?,không xấu mới là lạ.

Sau khi lên lầu,lại mở cuộc họp. 

Vân Lục là muốn giải thích việc mất đi miếng đất kia,cho nên muốn ở cuộc họp nói.

Kết quả hội nghị mở ra.

Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com hoaiphuongdayne, nhung trang khác reup lại đều là chó

Vài người phụ trách lên tiếng chất vấn Vân Lục.

“Việc này xử lý như thế nào?”

“Miếng đất kia chúng ta đã đến hiện trường khảo sát vài lần,còn đã điều tra cặn kẽ,bây giờ thì tốt rồi,Vân tổng cô tốt xấu mau nghĩ cách đi. Lại nói,đây là miếng đất cha cô đã sắp đến tay,rơi vào tay cô liền xảy ra sự cố,còn không phải…"

Lời nói còn chưa nói xong.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Một đám người quay qua nhìn,Giang Úc mặc quần áo màu đen đang dựa vào cửa,đầu ngón tay kẹp hai túi văn kiện,đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng người phụ trách đang nói kia:"Nói đi,nói tiếp đi."

“Đến tay vợ tôi thì làm sao?”

“Ông ở bộ phận nào? Dám ăn nói với cấp trên như vậy?”

Tác giả có lời muốn nói: Đêm nay còn có, chờ.

📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎📎

Quá nhiều cơm tró T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play