ĐÂY KHÔNG PHẢI TIÊN GIỚI MÀ TA MUỐN - CHƯƠNG 1
Tác giả: Giang Nam Hồ Cô Nương
Edit: Alex
_____________
Linh Phong giới là một trong ba ngàn thế giới dưới Tiên giới, mật độ linh khí khá ổn, là một nơi tốt để tu tiên.
Vấn đề duy nhất là tốc độ chảy của thời gian ở nơi này rất chênh lệch so với Tiên giới. Một năm Linh Phong giới, mười năm Tiên giới. Cho nên các tiên nhân thường không thích đến Linh Phong giới chơi. Chơi một lần mấy trăm năm, trở về đã qua hơn ngàn năm, rất dễ lạc hậu với Tiên giới.
Nhưng cũng không phải tất cả tiên nhân đều biết chuyện ấy, tỉ như vị Lam Trúc tiên tử xui xẻo này đây.
Thân là Đan tiên tiếng tăm lừng lẫy ở Tiên giới, đan dược của Lam Trúc từng rất được hoan nghênh. Đáng tiếc là sau này Lam Trúc tiên tử uống lộn thuốc, làm hỏng luôn tiên cốt trong cơ thể mình, bất đắc dĩ đành phải chuyển thế trọng tu, chờ ngàn năm sau lại quay về Tiên giới.
Tiên nhân chuyển thế trọng tu đều có ưu đãi, có thể chọn thân thể tư chất tốt cùng thế giới có mật độ linh khí cao. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngàn năm đã có thể phi thăng lần nữa.
Lam Trúc cố ý chọn cho mình một thân thể có dung mạo càng đẹp mắt, sau đó nhảy vào Hồ Luân Hồi, ngồi chờ phi thăng. Nhưng mà chờ ngàn năm sau nàng trở lại Tiên giới thì Tiên giới đã trôi qua một vạn năm...
Lam Trúc đờ đẫn ngồi tại chỗ, nhìn thực vật Tiên giới xanh non, tươi tốt ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Trở lại Tiên giới được hơn mười ngày, nàng đã chấp nhận sự thật rằng mình tụt hậu một vạn năm. Đồng thời cũng chấp nhận luôn hiện trạng ngày càng quái đản của Tiên giới bây giờ.
Mấy hôm nay, nàng vẫn luôn ngồi trong học viện Tiên Linh do Tiên giới sáng lập riêng cho những tiểu tiên nhân mới phi thăng mà học môn "Tiên giới thường thức". Tỉ như phải dùng những vật phẩm luyện khí mới xuất hiện ở Tiên giới bây giờ như thế nào, thủ tục tiên nhân của Tiên giới là cái gì, vân vân mây mây. Tóm lại là rất khác nếu so với vạn năm trước. Dù là tiên nhân chuyển thế trọng tu như Lam Trúc cũng cần phải học lại từ đầu.
Nhưng mà đó đều là chuyện nhỏ. Mấu chốt nằm ở chỗ phong tục của Tiên giới hiện giờ thật sự khiến người ta vô cùng khó hiểu.
Thí dụ như lúc này, ngoài cửa sổ không chỉ có hoa tiên, thụ tiên mà còn có một đám đầu trọc mặc đồ tăng đang cầu tình duyên.
"Nhiễm Phong tiên tử, nhà tiểu tăng có vạn mẫu tiên điền, tiền tiết kiệm trăm vạn. Tiểu tăng cũng có quen biết sơ với tiên quân ở Sở Tiên Quan, có thể giật dây bắc cầu cho nàng. Không biết Nhiễm Phong tiên tử có muốn tìm hiểu tiểu tăng, suy xét việc trở thành đạo lữ hay không?"
Xem đi.
Lam Trúc trợn mắt nhìn trời. Bây giờ lừa trọc đều muốn vợ đến điên rồi. Cũng không biết vì sao mà nơi Phật môn thanh tịnh lại đột nhiên thịnh hành xu hướng thoát ế. Nếu ngươi đến hỏi đám Phật tiên ấy "hòa thượng sao lại kiếm vợ được", bọn họ sẽ nghiêm túc mà trả lời ngươi rằng họ đều là Phật tiên thuộc môn hạ của Hoan Hỉ Phật.
- cái rắm ấy! Tất cả Phật tiên trên khắp Tiên giới đều thuộc môn hạ của Hoan Hỉ Phật hết à? Phật Tổ, Bồ Tát khác một đồ đệ cũng không thu?
Giờ giải lao giữa tiết chỉ có mười lăm phút. Các hòa thượng cũng không muốn bỏ lỡ, ai nấy đều xum xoe quanh mục tiêu mình đã định sẵn. Vì bọn họ không phải học sinh trong trường mà là đàn anh đã tốt nghiệp nên dù được vào học viện nhưng vẫn không thể lên lớp quấy rầy người khác học tập, chỉ có thể túm tụm ngoài cửa sổ, mắt trông mong chờ người tự đi ra.
Ngươi hỏi vì sao bọn họ một hai phải đến học viện tìm tình duyên ấy hả? Lam Trúc nở một nụ cười mỉm như muốn đánh người. Bởi vì ma mới trong học viện dễ dụ chứ còn sao nữa!
Có trời mới biết vì cớ gì mà một vạn năm trôi qua, Hạ giới vốn linh khí thưa thớt lại một lần nữa trở thành thánh địa phi thăng. Ngoại trừ Linh Phong giới mà Lam Trúc ở kia ra thì những giới tu chân khác đều hệt như thời cổ. Tu sĩ có tư chất chỉ cần tâm tính không tồi thì nằm ngủ cũng phi thăng được, khiến cho Tiên giới bây giờ tràn đầy người mới "ngốc bạch ngọt", một đám ngây thơ quá thể đáng.
Đương nhiên, đó là so với những tu sĩ từng kinh qua chém giết một vạn năm trước thôi. Trên thực tế, những người mới ấy cũng không ngốc lắm, chỉ là hơi giống "hoa trong nhà kính" một tí.
"Chuyện gì vậy?" Trong thức hải của Lam Trúc, vị Kiếm tiên đại lão kia cuối cùng cũng tỉnh ngủ.
Kiếm tiên này là Lam Trúc gặp được trong bí cảnh ở Linh Phong giới, mới đầu là một tiên hồn ngủ say bị Lam Trúc bất cẩn đánh thức.
Theo lời vị đại lão này thì nàng vốn đang đả tọa lĩnh hội kiếm đạo trong phủ đệ nhà mình, sau có thể là lĩnh hội chán quá nên ngủ lúc nào không hay. Một giấc ngủ này ngủ suốt mười vạn năm, ngay cả tiên hồn của mình ly thể chạy xuống Hạ giới hồi nào cũng không biết. Nếu không hỏi Lam Trúc bây giờ là năm bao nhiêu tính theo lịch Tiên giới thì nàng cũng chẳng ngờ mười vạn năm đã trôi qua.
Đương nhiên, Kiếm tiên nàng cũng không rõ cái dòng chảy thời gian oái oăm ở Linh Phong giới ấy. Cho nên nàng không phải ngủ mười vạn mà là mười một vạn năm.
Trong mấy năm ở Hạ giới, Lam Trúc mới đầu không có ký ức kiếp trước, phải chịu đau khổ mấy bận. Mãi đến khi gặp được Kiếm tiên, đối phương giúp nàng giải phong ấn ký ức, lúc này mới thôi bị người ta ăn hiếp.
Mấy năm nay ở bên cạnh Kiếm tiên, hai người đã sớm trở thành bạn tốt. Tuy "ở bên cạnh" này là Kiếm tiên ở trong thức hải của Lam Trúc, một trăm năm ngủ hết chín mươi chín năm, còn lại một năm lo đả tọa lĩnh ngộ kiếm quyết Lam Trúc tìm đến cho nàng, hai người rất ít khi giao lưu với nhau.
Mấy hôm trước, Lam Trúc phi thăng, tiên hồn của Kiếm Tiên tự động hấp thu tiên lực xung quanh, bù đắp lại hao tổn. Để nâng cao hiệu suất, nàng tiến vào trạng thái ngủ say, mãi đến giờ mới tỉnh.
Nghĩ đến chuyện Kiếm tiên này còn lạc hậu hơn cả mình, Lam Trúc liền nhịn không được mà cảm thương cho người nọ một phen. Ngay cả nàng còn có phần không tiếp thu nổi Tiên giới bây giờ, càng đừng nói đến vị cổ lỗ sĩ sống ở mười mấy vạn năm trước này.
Nghe nói ở thời thượng cổ mười vạn năm trước, tu sĩ ngủ cũng có thể phi thăng. Các tiên nhân ở Tiên giới giữ trạng thái "giao tình quân tử nhạt như nước", đi đứng ngồi nằm đều rất có phong thái tiên nhân, bình thường nếu không phải lĩnh ngộ đại đạo thì chính là nghiên cứu tiên thuật. Đâu như bây giờ, trầm mê hưởng lạc, Phật tu còn đi tìm đạo lữ!
Lam Trúc nhìn sang tiên hồn xuất hiện bên cạnh với ánh mắt trìu mến, rồi nói cho đối phương nghe hiểu biết của mình trong mấy ngày nay. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của đối phương, tâm trạng nàng không hiểu vì sao đột nhiên tốt hẳn.
Cuối cùng cũng không phải một mình nàng bị khiếp sợ.
"Những người nọ... là Phật tiên sao?" Kiếm tiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt càng lạnh lẽo như sương.
Thật ra tính tình vị tiểu tỷ tỷ Kiếm tiên lạnh lẽo khiếp người này cũng không phải hờ hững gì lắm. Nàng chỉ là không nói nhiều, lại có gương mặt mỹ nhân băng giá mà thôi. Đặc biệt là những lúc ngây ngốc, càng ngốc trông càng lạnh, còn rất thú vị.
Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, các Phật tiên chỉ có thể tiếc nuối rời đi, chờ đến giờ giải lao tiếp theo.
Mà vị Nhiễm Phong tiên tử kia đã chấp nhận lời cầu yêu của đàn anh Phật tiên ban nãy. Nguyên nhân cũng rất dễ đoán:
Thứ nhất, những kẻ mới vừa phi thăng một nghèo hai trắng, không xu dính túi như bọn họ, nếu có thể đi theo một người giàu nắm trong tay mấy trăm vạn tiền tiết kiệm thì sẽ đỡ phải lăn lộn cả ngàn năm. Thứ hai, Phật tiên kia còn quen biết với tiên quân ở Sở Tiên Quan, có thể nhờ vả kiếm việc làm.
Sở Tiên Quan tương đương với Lại Bộ trong triều đình ở nhân gian, phụ trách quản lý chức vụ các quan viên. Dù là ở Tiên giới thì tiên quan cũng là một nghề ăn cơm nhà nước, việc nhẹ, lương cao, lại còn vô cùng ổn định. Người bình thường nếu muốn làm tiên quan thì đầu tiên phải tham gia "Thi tiên quan", thi đậu rồi mới được sắp xếp chức vị, nghe đâu thi rất khó.
Nghe Lam Trúc giảng giải xong, Kiếm tiên cảm thấy hình như mình ngủ đến mơ hồ. Nếu quay về ngủ thêm một giấc, chắc là Tiên giới sẽ trở lại bình thường?
Nàng "vèo" một tiếng quay lại thức hải của Lam Trúc, nhắm mắt nằm xuống.
Lam Trúc: "..."
Kiếm tiên đến rồi đi rất nhanh, không ai chú ý. Là một trong những tiên nhân lâu đời nhất Tiên giới hiện nay, thực lực của nàng gần như đã đến đỉnh, những tiên nhân bình thường không cách nào so sánh được.
Chỉ là có hơi tùy hứng một chút. Trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề đâu tiền bối à!!
Lam Trúc mệt lòng, một mình ứng phó xong chương trình học hôm nay, lại bị mấy tiên nhân thoát ế thành công bên kia thồn một họng cẩu lương, quả thật không muốn nói chuyện.
Tan học thì trời đã về chiều. Các Tiểu Manh Tiên cùng nhau đến nhà ăn dùng cơm. Tiểu Manh Tiên là tên gọi thân mật mà Tiên giới đặt cho các tiên nhân phi thăng chưa đến mười năm. Vốn đầy đủ phải là Tiểu Manh Tân Tiên Nhân, nhưng vậy thì quá rườm rà nên dứt khoát gọi tắt thành Tiểu Manh Tiên.
"Lam Hà, chúng ta cùng đi nhé?" Thanh Thần, bạn nhỏ Lam Trúc vừa quen biết được mấy hôm cất lời.
Đây là một cậu nhóc rất đáng yêu. Vì căn cốt tốt, tu luyện nhanh nên chưa qua tuổi thiếu niên trẻ con cũng đã đạt đến giai đoạn ngưng cốt trú nhan, thành ra vẫn giữ nguyên bộ dáng ấy, không lớn lên nữa.
Lam Hà là đạo hào sư phụ mới đặt cho Lam Trúc sau khi chuyển thế. "Lam Trúc tiên tử" bây giờ đã thành truyền thuyết. Lam Trúc tạm thời không có ý định nói cho mọi người mình là Lam Trúc chuyển thế, bởi vì...
"Ai da, ngươi cẩn thận một chút. Mặt của ta!" Hai nữ tiên bên cạnh đùa giỡn ầm ĩ đi qua, còn ném tiên thuật chơi với nhau. Một người trong đó suýt chút nữa đã làm mặt người kia bị thương.
"Sợ gì chứ? Tiên nhân bất tử bất diệt, mặt của ngươi cũng sẽ không bị hủy hoại." Đồng bạn của người nọ cười hì hì nói.
Thân thể của tiên nhân dù có bị xé thành mảnh nhỏ thì vẫn có thể biến về trong nháy mắt, hơn nữa còn không đau không ngứa, không có bất cứ tác dụng phụ gì.
Nữ tiên nghe vậy thì liếc đồng bạn một cái: "Ngươi đừng tưởng thân thể tiên nhân thì cái gì cũng không sợ! Ta nghe người ta nói trước kia có một vị đan tiên đặc biệt lợi hại, nghiên cứu chế tạo ra một loại đan dược, ăn vào có thể hủy hoại tiên cốt đấy!" .
truyện xuyên nhanhTrong cơ thể tiên nhân có một đoạn tiên cốt, cũng bền chắc hệt như cơ thể bên ngoài. Tất cả mọi người đều cho rằng tiên cốt sẽ không bị sao. Nào ngờ đan dược năm đó Lam Trúc tâm huyết dâng trào luyện chế ra lại có thể hủy hoại được tiên cốt.
Tiên nhân không có tiên cốt cũng sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng, vẫn bất tử bất diệt thôi, chỉ là không thể dùng tiên thuật được nữa. Lam Trúc là một luyện đan sư, mất tiên cốt không cách nào luyện đan, chẳng còn lạc thú mà sống, cho nên chỉ có thể chuyển thế trọng tu, tạo lại một tiên cốt mới.
Túm lại, Lam Trúc bây giờ đã thành tấm gương xấu trong giới tu chân. Tất cả mọi người đều nói Lam Trúc tiên tử tuy là đại sư Đan đạo nhưng đan dược nàng luyện ra tuyệt đối không thể ăn bậy. Lỡ như ăn vào tiên cốt biến mất luôn thì biết tìm ai mà khóc đây?
Vì thế, nếu Lam Trúc còn muốn tiếp tục bán thuốc thì tuyệt đối không thể để mọi người biết mình là "Đan tiên Lam Trúc" trong truyền thuyết kia. Đây cũng là lí do vì sao mà những tiên nhân khác sau khi chuyển thế trọng tu đều dùng lại đạo hào cũ, chỉ có Lam Trúc lại mang tên mới, giả làm người mới.
Giả vờ như người được nhắc đến không phải mình, Lam Trúc kéo Thanh Thần bước nhanh đến nhà ăn: "Đi mau, coi chừng Thiên Tinh Hoàn hết mất!"
Thiên Tinh Hoàn là món ăn đặc sản ở nhà ăn học viện Tiên Linh, dùng các nguyên liệu tươi ngon xắt hạt lựu, quấy với nhân thịt rồi vo viên, nấu chín xong lại chiên qua dầu, vô cùng ngon miệng. Chỉ tiếc là số lượng quá ít ỏi, đi chậm sẽ mất phần ngay.
Thanh Thần là đồ tham ăn, nghe vậy liền nóng ruột, lập tức bỏ cho cả hai mỗi người một cái Thuật Khinh Thân, nhanh chóng vọt tới nhà ăn.
Vừa vặn còn hai phần Thiên Tinh Hoàn. Hai người lấy cơm xong bèn tìm một góc ngồi xuống thưởng thức món ngon.
"Quả nhiên vẫn là nhà ăn ở Tiên giới xịn, ngon hơn nhà ăn trong tông môn ở Hạ giới của đệ nhiều." Thanh Thần cảm thán.
Lam Trúc ăn cơm xong, ung dung lau miệng: "Tông môn của bọn đệ còn có nhà ăn nữa à?"
Thanh Thần gật gật đầu: "Để cho các tiểu đệ tử không tích cốc ăn đó. Tích cốc rồi thì không cần đến nữa."
Nấu dở như vậy, nghĩ chắc cũng không ai muốn ăn thêm.
"Đúng rồi, buổi tối có nhóm chợ, tỷ đi không?" Thanh Thần nhìn chằm chằm Lam Trúc với ánh mắt sáng rỡ. "Tỷ đẹp như vậy, những chủ quán kia chắc chắn sẽ tính rẻ cho tỷ. Đệ dẫn tỷ đi cùng, có thể tiết kiệm được một khoản!"
Lam Trúc duỗi tay nắm mũi cậu nhóc: "Xùy, ta là để cho đệ tiết kiệm tiền sao?!"
Thanh Thần cười ngượng ngùng. Nịnh nọt hết lời, cuối cùng cũng dỗ được Lam Trúc đồng ý đi chung.
Nhóm chợ chính là buổi chợ diễn ra mỗi cách một ngày gần học viện Tiên Linh. Địa điểm ở ngay trên con đường ngoài học viện, vừa vặn bao quanh trường học.
Nhóm chợ sẽ có đủ loại sạp bày bán. Đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi, cần gì cũng có. Trong đó không ít chủ quán là các Tiểu Manh Tiên chưa tốt nghiệp, ra bày quán kiếm thêm thu nhập.
Số lượng đan dược trong tay Lam Trúc đã bán hết ở lần nhóm chợ tuần trước, mấy hôm nay lên cơn lười không có luyện đan nên đêm nay không cần đi bán. Nàng cũng không muốn mua gì, chỉ đơn giản là đi cùng Thanh Thần một chuyến.
Cậu nhóc Thanh Thần thích nhất là những món ăn vặt trong nhóm chợ. Đáng tiếc các chủ quán đều rất ranh ma, toàn bán những món không thể để lâu. Hoặc là để lâu sẽ hư, hoặc là ăn không ngon bằng lúc mới ra lò, cho nên không cách nào mua một lần một đống lớn mà chỉ có thể mỗi lần nhóm chợ lại chạy ra mua đồ mới.
Những Tiểu Manh Tiên như bọn họ, trong tay vốn không có nhẫn trữ vật cao cấp có thể giữ tươi đồ ăn, đành phải mua về là dùng ngay.
Thanh Thần tính nhanh nhảu, vội lôi kéo Lam Trúc chạy về phía nhóm chợ. Lam Trúc bất đắc dĩ nói: "Không phải đệ mới ăn no sao?"
Nhóm chợ tối mới mở, bây giờ chạy ra làm gì? Chiếm chỗ tốt bày hàng à? Bọn họ lại không bán đồ!
Thanh Thần cười ha ha: "Đệ nghe nói có quán sẽ tặng thêm một phần bánh ngọt cho một trăm khách đầu tiên, ăn rất ngon. Chúng ta mau đi chiếm chỗ, để thôi lát nữa chậm chân lại không có bánh ăn."
"..." Được rồi.
Lam Trúc cam chịu để mặc Thanh Thần kéo mình, cưỡi mây lướt gió chạy đến trước quầy hàng trong lời kia.
Ông chủ lúc này còn đang hấp bánh, thấy bọn họ cũng không để ý mà vẫn tiếp tục cặm cụi mân mê. Thanh Thần ngồi xổm trước quầy, mắt trông mong nhìn chăm chú, một chút khí chất tiên nhân cũng không có.
Lam Trúc lẳng lặng né xa một chút, giả vờ không đi chung, sau đó lại móc ra một chiếc gương to bằng bàn tay, nhìn xem tóc tai, quần áo mình liệu có lù xù, nhăn nhúm.
Vừa rồi bị Thanh Thần kéo chạy, nàng thậm chí đã quên cho bản thân một cái Tị Phong Quyết, cũng không biết gió có làm rối tóc hay không.
"Lam Hà, tỷ đang trang điểm sao?" Thanh Thần thò qua. "Tỷ trang điểm đẹp đẹp xí." Vừa nói, hắn còn nháy mắt ra hiệu với Lam Trúc.
Lam Trúc vờ như không phát hiện.
Thân thể hiện tại là nàng cố ý chọn lựa trước khi chuyển thế. Cái khác không nói, nhưng tư chất và diện mạo đều là hạng nhất. Dù sao đời trước nàng chỉ có thể miễn cưỡng xem như mỹ nhân, khó khăn lắm mới được đổi một bản mặt khác hoàn toàn tự nhiên, kiểu gì cũng phải chọn cái đẹp nhất mới được.
Thanh Thần nói không sai. Mang gương mặt này đi ra ngoài, các chủ quán xung quanh đều sẽ giảm giá. Đặc biệt là những vị tiên độc thân ấy, quả thật trắng trợn vô cùng, còn dùng ngôn ngữ ám chỉ Lam Trúc nếu nàng chịu làm đạo lữ của chủ quán thì sau này mua cái gì đều do chủ quán trả, không cần tự bỏ tiền túi.
Lam Trúc đương nhiên không đồng ý. Trong động phủ của chính nàng còn rất nhiều tiền, chẳng qua tạm thời chưa đi lấy được thôi. Huống chi mấy hôm nay nàng bán đan dược, kiếm được cũng không ít, không cần người khác tiếp tế.
Chờ mãi đến khi trời tối hẳn, tiên đăng trên đường lần lượt sáng lên, Thanh Thần mới chờ đến món bánh ngọt tặng phẩm mình tâm tâm niệm niệm, cùng với quả buff giảm giá cà mặt của Lam Trúc.
Giúp Thanh Thần tiết kiệm được một khúc, sau đó Lam Trúc để Thanh Thần tự tìm chỗ ngồi ăn, còn mình đi dạo một vòng.
Trên con đường này còn có một số nơi bán tài liệu luyện đan, luyện khí, nhưng đều là cấp thấp. Cũng may mấy hôm nay Lam Trúc đã tìm được phương hướng phấn đấu mới. Nàng muốn bán những đan dược có công dụng thực tế, cho nên những thảo dược cấp thấp ấy vậy mà lại hữu dụng hơn.
Cái gọi là đan dược có công dụng thực tế chính là Mỹ Dung Dưỡng Nhan Đan, Song Tu Hợp Hoan Lộ các thứ. Ở Tiên giới đời trước, mọi người đều chấp nhất với việc tăng lên thực lực, muốn kiếm một lãnh địa để lên làm Tiên Vương. Lúc ấy, các Tiên Thành ở Tiên giới đều có thể thông qua phương thức đánh nhau mà tranh đoạt vị trí Thành Chủ. Không giống hiện tại, tất cả đều từ Tiên Đế phân phối, dựa vào chiến tích.
Bởi vậy, năm xưa, các loại đan dược dùng để tăng cường thực lực rất dễ bán. Có điều muốn luyện chế ra chúng cũng không hề đơn giản. Một là phải có tiên dược cấp cao làm nguyên liệu, hai là có yêu cầu khắt khe đối với thủ pháp luyện chế và thực lực của luyện đan sư.
Còn đan dược có công dụng thực tế bây giờ thì khác. Rất nhiều loại chỉ cần tiên dược cấp thấp là được, hơn nữa luyện chế còn đơn giản, nháy mắt đã có thể cho ra lò một đống lớn. Không giống những đan dược cấp cao kia, mệt sống mệt chết ra được một lò mới hai ba viên, còn không đủ nhét kẽ răng.
Lam Trúc thu mua một ít thảo dược cấp thấp có chất lượng khá tốt ở vài sạp, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà rời đi.
Bây giờ truyền thừa Đan đạo ở Tiên giới khá là ác. Rất nhiều đan dược rõ ràng có thể dùng tài liệu cấp thấp càng dễ gặp, càng rẻ tiền để luyện chế nhưng đan phòng lại chỉ ghi chép những công thức cấp cao, khiến phí tổn khi luyện đan vẫn rất lớn, cho dù là đan dược có công dụng thực tế cũng vậy.
Năm đó khi Lam Trúc học ở đan phòng Tiên giới cũng từng bị dụ một phen. Nhưng xác suất thành đan của nàng cao, chất lượng đan dược lại tốt, chẳng mấy chốc đã kiếm lời bộn tiền. Có tiền là có thể tiến hành "nghiên cứu khoa học", cuối cùng nàng thí nghiệm ra được không ít công thức cải tiến ít vốn.
Hôm nay mua một đống này, chế thành đan dược bán đi, trừ ra phí tổn còn có thể kiếm được lợi nhuận gấp mấy chục lần. Vậy mới nói một luyện đan sư lợi hại là vĩnh viễn không thiếu tiền.
"Lam Hà." Thanh Thần không biết đã ăn xong từ lúc nào, chạy từ trong góc ra, nhanh chóng tìm được Lam Trúc. "Đệ nghe nói nhóm chợ lần sau sẽ mở một hội đấu giá đó!"
Lam Trúc lại khá thờ ơ: "À, lại có bán món ngon gì sao?"
Thanh Thần: "... Hội đấu giá không bán đồ ăn."
"Vậy đệ kích động cái gì?" Lam Trúc kinh ngạc nhìn đối phương. Trên đời này, ngoài đồ ăn ra vẫn còn thứ có thể khiến Thanh Thần cảm thấy hứng thú sao?
Thanh Thần tức giận đến phùng má: "Đệ cũng không phải chỉ biết ăn!"
Nói thì nói vậy nhưng hắn vẫn chia sẻ cho Lam Trúc tin tức mình vừa nghe ngóng được: "Đệ nghe nói hội đấu giá lần này sẽ có mấy thứ đồ rất thú vị."
"Thứ gì?" Lam Trúc không mấy quan tâm. Hội đấu giá ấy, không phải bán mấy thứ đan dược, pháp khí, tài liệu, công pháp này nọ thôi, còn có gì mới mẻ? Nếu không nữa thì chính là bản đồ bí cảnh, chìa khóa bảo địa, tin tức của món này món kia.
Có điều nghĩ đến Tiên giới lạ lùng bây giờ, nói không chừng sẽ có thứ gì ngộ đời được bán ở hội đấu giá thật. Tỷ như... Giải đề Thi Tiên Quan những năm gần đây?
Thanh Thần cũng không biết cụ thể có thứ gì, chỉ nghe nói là rất thú vị.
"Đúng rồi, đệ còn nghe nói sẽ có một ít đồ của các danh tiên được bán đấu giá nữa đó." Thanh Thần mắt sáng ngời. "Tỷ nói xem có khi nào có cả đồ của thần tượng đệ không?"
Từ "thần tượng" này cũng không biết là từ tiểu thế giới nào truyền đến. Lam Trúc nghe xong sửng sốt một lúc mới nhớ ra từ này có nghĩa gì.
Còn thần tượng của Thanh Thần, hình như là Bếp tiên nào đó?
Lam Trúc nhìn về phía cậu ngốc Thanh Thần với ánh mắt trìu mến: "Cho nên đệ cảm thấy hội đấu giá sẽ bán nồi sạn mà thần tượng của đệ từng dùng hay là củ cải do thần tượng đệ điêu khắc ra?"
Thanh Thần: "..."
Thôi, củ cải điêu khắc còn đỡ, nồi sạn gì đó đem về thu thập hình như đúng là không được lịch sự lắm.
Vì thế Thanh Thần ỉu xìu. Không có đồ của thần tượng, đồ của các danh tiên khác hắn lại không hứng thú. Cũng không biết những thứ thú vị trong hội đấu giá rốt cuộc là cái gì. Hắn còn chưa được tham gia hội đấu giá bao giờ đâu. Trước kia khi còn ở Hạ giới, hắn lại không thường ra ngoài.
"Mặc kệ, dù sao chúng ta đi xem náo nhiệt cũng tốt mà!" Thanh Thần nhanh chóng hớn hở trở lại.
Lam Trúc ngẫm nghĩ rồi nói: "Vậy ta đây quay về luyện ít đan dược cao cấp, vừa lúc gửi bán ở hội đấu giá. Như vậy chúng ta có thể được một phòng miễn phí, không cần phải chen chúc trong đại sảnh."
"Được nha, được nha!" Thanh Thần gật đầu như đảo tỏi.
Trong thoại bản, chỉ vai chính mới có được loại đãi ngộ gửi bán đồ ngồi phòng như vậy thôi. Thanh Thần ngẫu nhiên có xem qua mấy quyển thoại bản do người phàm viết, vô cùng hứng thú với những tình tiết ấy.
Lam Trúc thật sự không hiểu trong đầu cậu nhóc này toàn suy nghĩ những gì. Một cái phòng mà thôi, bỏ ra ít tiền cũng có thể vào ngồi được. Chẳng lẽ vì là phòng miễn phí nên khiến cậu nhóc có cảm giác sung sướng vì kiếm hời?
Tóm lại, chờ đến khi nhóm chợ sắp tàn, Lam Trúc tạm biệt Thanh Thần, quay lại ký túc xá của mình.
Ký túc xá trong học viện là một người một phòng nhỏ có sân, lịch sự, tao nhã lại tinh xảo, còn được bố trí các loại trận pháp phối hợp, rất tiện. Đãi ngộ thế này đã tốt hơn nhiều so với những tông môn bình thường. Cũng không biết học viện này đào đâu ra nhiều tiền để phát phúc lợi cho học sinh như vậy. Dù sao những Tiểu Manh Tiên như bọn họ lại không cần đóng học phí.
Hay là trích từ ngân sách nhà nước? Bây giờ Tiên Khố có tiền vậy sao?
Mãi sau này, Lam Trúc mới biết căn bản không có chuyện đó. Người đưa tiền cho học viện chính là những Phật tiên lẻn vào tìm tình duyên kia. Học viện rất có nguyên tắc, không thể tùy tiện vào quấy rầy học sinh, trừ phi ngươi nộp đủ tiền mua giấy thông hành.
Một tờ giấy thông hành có hạn sử dụng trong một tháng. Giá cả niêm yết công khai, không lừa già dối trẻ, thích thì mua không thích thì mua.
Cũng may những Phật tiên đó không biết bình thường lừa đảo, gạt tiền ở đâu mà ai cũng giàu có. Mua đám giấy thông hành mà không thèm nháy mắt lấy một cái, vốn không để ý chút tiền cỏn con ấy.
Lam Trúc mở trận pháp trong ký túc xá, chuẩn bị luyện đan. Mà Kiếm tiên đại lão trốn tránh hiện thực, giả bộ ngủ cả ngày rốt cuộc cũng chịu chui ra.
Có điều sắc mặt đại lão không được tốt lắm, một mình ngồi bên bàn, lạnh mặt không biết đang suy nghĩ chuyện gì, có lẽ là đang giận dỗi với bản thân.
Lam Trúc cũng không quản đối phương mà móc lò luyện đan ra bắt đầu luyện đan.
_____________
Đang đọc một bộ trường thiên của tác giả này, thấy giọng văn hài hài nên kiếm thử truyện khác thì tìm được cái đoản trên đây.
Buff là từ tác giả xài, không phải toi chế đâu.