Nam nhân mê gái vướng phải thảm kịch, nữ nhân bạo lực động thủ trút giận.
Nghiêm túc mà nói, Hứa Già chỉ mới trải qua hơn nửa năm đại học, cho nên cái nhìn đối với người tự xưng là bạn học, tên Ngụy Tử Kiệt kia không hề có nửa điểm ấn tượng. Nàng áp chế cơn khủng hoảng, nhẹ cười khinh bỉ, nói: "Phương pháp tiếp cận như vậy là xưa rồi."
Ngụy Tử Kiệt vươn tay ngăn lại cước bộ nàng định đi, vội vàng giải thích: "Bạn đừng hiểu lầm, mình là nghiên cứu sinh của trường này. Mình không có ác ý gì đâu, thật đấy... Chỉ là nhìn bạn quá giống với một người bạn học trước đây của mình. Bạn thật sự không phải là Lam Hinh sao?"
"Tên tôi là Hứa Già, là sinh viên tốt nghiệp đại học Tây Bắc gì gì đó. Hai tháng trước đến đại học N tham gia khóa đào tạo, chuẩn bị cho kì thi tuyển nghiên cứu sinh. Cậu hài lòng chưa?" Hứa Già cố ý giễu cợt mà nhìn anh. "Tôi sắp trễ giờ vào học rồi, xin cậu nhường đường."
Ngụy Tử Kiệt tao nhã tránh qua một bên, dùng tay làm tư thế mời. Hứa Già đến lớp học, tinh thần nàng không yên khi nghe giảng. Trực giác nói cho nàng biết người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Quả nhiên, vừa kết thúc giờ học, Ngụy Tử Kiệt lại xuất hiện, ôn hòa cười, nói: "Liệu mình có vinh hạnh được mời bạn ăn cơm không?"
"Không!" Hứa Già không nể mặt, trực tiếp từ chối. Nàng phải mau mau đuổi người kia đi, gần đây có phải mình quá lơ là rồi không? Lại quên mất rằng những người bạn học trước kia vẫn còn học ở trường này. Chẳng may tin tức này sẽ truyền ra, tới tận lỗ tai người nhà nàng thì sao? Không được, nàng không muốn có bất kỳ mối quan hệ dây mơ rễ má nào với quá khứ nữa. Nghĩ xong, Hứa Già quyết định quăng bom, nói: "Tôi phải về nhà nấu cơm cho chồng ăn."
"Bạn kết hôn rồi ư?" Ngụy Tử Kiệt nhìn xuống tay trái nàng, sau đó yên lòng cười. Nhại lại khẩu khí Hứa Già, nói: "Phương pháp cự tuyệt như vậy là xưa rồi."
Hứa Già mất hứng, nàng lạnh lùng nói: "Không kết hôn thì không có chồng sao?" Nàng đi vòng qua người con trai kia, trực tiếp về thẳng nhà.
Từ đó về sau, cái tên Ngụy Tử Kiệt kia cứ như ruồi nhặng đánh hơi thấy rác vậy. Chỉ cần Hứa Già có mặt trong trường học, anh lại lập tức xuất hiện ở trước mặt Hứa Già.
"Mình đã thăm dò, đúng là cậu tên Hứa Già thật. Không phải là Lam Hinh. Có điều cậu cũng hiểu lầm mình rồi. Thật ra Lam Hinh là bạn học thời đại học của mình, mà cậu với cô ấy rất giống nhau, quả thực giống như đúc vậy. À không... khí chất nhưng không giống... Cô ấy cao cao tại thượng, hào quang vây quanh, còn cậu thì nhìn bình dị gần gũi hơn." Ngụy Tử Kiệt nghĩ dùng thái độ thành thật, nhất định sẽ làm cho giai nhân nhìn mình với con mắt khác.
Hứa Già lại không chút câu nệ, mỉa mai nói: "Có phải trước đây cậu thích người ta nhưng không theo đuổi được, nên bây giờ quay ra tán tỉnh tôi sao?" Lời nói này chọc đúng nỗi lòng Ngụy Tử Kiệt. Đúng là anh có ý định này. Trước đây nàng công chúa trong lòng anh là người thuộc bậc quân vương, còn anh chỉ xứng làm quan lại. Hiện tại lại có một người giống hệt công chúa trong bộ dạng dân nữ, anh dễ dàng có khả năng cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt*.
*Ý nghĩa: Làm quan được ăn lộc vua.
"Nếu mình nói mình muốn cậu làm bạn gái mình, cậu đồng ý chứ?" Ngụy Tử Kiệt tràn đầy tự tin hỏi. Cho dù cậu có khiêm tốn đến cỡ nào, thì trong tiềm thức đều luôn có cảm giác bản thân hèn kém so với những người ưu tú hơn mình. Qua mấy ngày bí mật quan sát, Ngụy Tử Kiệt phát hiện Hứa Già mua sắm quần áo đều là những mặt hàng giá rẻ. Điều này khiến anh rất vui mừng.
Hứa Già là người từng sống trong "phong sương đao kiếm" mà toàn mạng, liếc mắt liền thấu được ý nghĩ trong lòng người kia, nàng khinh bỉ nói: "Đừng trách tôi không cảnh cáo cậu, chồng tôi không phải là người dễ chọc đâu."
"Cậu thật sự có chồng rồi sao?" Ngụy Tử Kiệt coi nhẹ cảnh cáo của Hứa Già, cho rằng cô nàng đang rụt rè. "Người ở chung với cậu hình như là con gái mà?" Anh cố tình dùng giọng điệu ve vãn tán tỉnh mà nói.
"Cậu theo dõi tôi à?" Hứa Già giận quá hóa cười. "Ai nói con gái không thể làm chồng được? Bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, bộ cậu chưa nghe câu đồng tính luyến ái sao?"
Ngụy Tử Kiệt ngẩn người, rồi lại vui vẻ nói: "Vậy mình có thể cạnh tranh công bằng chứ?"
"Muốn chết!" Hứa Già tàn nhẫn nặn ra hai từ này, đi thẳng. Mặc dù Hứa Già không muốn để ý đến Ngụy Tử Kiệt, kể cả mỗi ngày bị Ngụy Tử Kiệt quấy rầy. Nhưng nàng lại không nói cho Quan Tam biết, chủ yếu là nàng sợ Quan Tam mà tức giận, sẽ gây ra chuyện lớn không thể cứu vãn được.
Nhưng kết quả thật sự còn tồi tệ hơn cả những suy nghĩ trên. Hôm nay sau khi tan học, vị giáo sư "uy danh" Kim Duy Đạt hẹn nhóm sinh viên đến thảo luận, chủ yếu là căn dặn hạng mục công việc trong kỳ khảo nghiên. Thảo luận bàn bạc mãi đến năm giờ chiều mới kết thúc. Hiện tại đã sang tháng mười một, nên trời tối khá nhanh. Trong lòng Hứa Già sợ hãi, vì muốn sớm rời khỏi trường nên nàng chạy như điên suốt cả chặng đường, không ngờ lại bị Ngụy Tử Kiệt ngăn cản. Nếu có năng lực, Hứa Già cực muốn dùng một tay tát cái tên khốn này văng lên tận trời xanh. Đáng tiếc dù nàng có chửi mắng bao nhiêu lần, Ngụy Tử Kiệt vẫn không cho nàng đi. Nàng đành phải xoay người, chạy đến cổng khác.
Trời càng lúc càng tối, Hứa Già gọi điện thoại cho Quan Tam, khóc nức nở cầu cứu. Nàng nhận thấy được tình hình không ổn, dù cho nàng có chạy đến đâu, dường như vẫn không thể ra khỏi trường được. Nàng theo bản năng mà điên cuồng chạy vào thư viện, chỗ này là nơi tập trung nhiều người nhất đến tự học. Đèn đóm sáng choang, sinh viên đang cặm cụi học hành khắp nơi. Hứa Già mò mẫm tìm lá bùa trước đây Quan Tam lấy từ Bao Viên đưa cho nàng, trong lòng hơi yên tâm. Nàng cảm thấy giây phút trôi qua kéo dài như cả năm vậy.
"Phụp!" Bỗng nhiên không gian xung quanh đen kịt. Âm thanh chửi mắng vang lên từ bốn phía. Sinh viên đợi một lúc không thấy có điện trở lại, bèn nhao nhao thu dọn đồ đạc, đứng dậy rời đi. Hứa Già cố sức cắn môi, dùng hết toàn bộ sức lực theo kịp cước bộ mọi người. Sao mọi người đi nhanh như đang bay vậy?
"Có ai không?" Hứa Già cố đến gần đám "người" đang đi xa kia. Thình lình dòng người càng lúc càng thưa thớt, đến khi nàng kịp phản ứng thì nơi đây chỉ còn một mình nàng. Hứa Già không dám dừng lại, chỉ có thể chạy vòng vòng như điên. Cửa đâu? Rõ ràng nàng rất quen thuộc cái thư viện này, vậy mà không tìm được lối ra.
Có trời mới biết cái thân thể yếu đuối này của nàng đã chạy suốt bao lâu, đến khi sức cùng lực kiệt. Nàng xụi lơ ngồi dưới đất, co người lại mà khóc "hức hức". Lẽ nào tình cảnh ba năm trước lại sắp xuất hiện? Lần này là nàng không thoát khỏi số mệnh sao?
"Mẹ nó! Em chạy loạn đi đâu hả? Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, mỗi lần gặp nguy hiểm thì phải hô "Cứu mạng! Tôi là người yêu Quan Tam" mà. Sao em mắc bệnh hay quên nặng vậy? Em nhìn em xem, có bùa của Bao Viên rồi, còn khóc lóc cái gì nữa?" Âm thanh thô lỗ rót vào tai Hứa Già như biến thành âm thanh của chúa trời vậy.
Hứa Già nhào đến ôm chặt Quan Tam, lần tìm bả vai cô mà cắn. Cô gào lên, Hứa Già tỉnh táo lại tinh thần trong nháy mắt. "Không phải nơi này không có yêu quái sao? Em hô cứu mạng có ích gì chứ? Sao bây giờ chị mới đến? Làm em sợ muốn chết."
"Em chỉ biết bạo lực gia đình thôi, đi thôi!" Quan Tam xoa xoa vai, dắt tay Hứa Già. Đi hết một vòng, hai người lại quay về chỗ cũ.
"Tà môn như vậy, dĩ nhiên là em sợ rồi." Mặc dù Hứa Già nói sợ, nhưng trong lòng không còn sợ hãi nữa.
Quan Tam gãi gãi đầu, đột nhiên nói một câu thăm dò: "Hứa Già này, chút nữa dù cho tôi có biến thành cái dạng gì, em cũng đừng sợ. Tôi vẫn là tôi thôi."
Hứa Già nghi hoặc nói: "Chị định biến thành cái gì?"
"Thôi kệ... nếu không biến thân thì sẽ không ra được. Em đừng sợ nhé." Quan Tam lẩm bẩm. "Thỉnh bảo bối hiện thân."
Một cảnh kỳ dị xuất hiện, hai mắt Quan Tam nhắm chặt, một chiếc sừng chầm chậm nhú lên từ đỉnh đầu cô, chóp sừng cắm một viên hắc châu.
Hứa Già chẳng những không sợ lại còn thích thú. "Đây là cái mà chị gọi là biến thân à? Nhìn như ăng ten bảo bảo* vậy. Đáng yêu ghê!"
*Cách gọi yêu như cục cưng, bé cưng.
"Được rồi, em đừng cười nữa!" Quan Tam kéo tay Hứa Già ý bảo đi tiếp.
Cười xong khiến cả người được thả lỏng, Hứa Già chỉ cảm thấy mệt, nàng nói: "Em không đi nổi nữa, cõng em đi."
"Rồi rồi rồi... em phiền quá đi!" Quan Tam cõng Hứa Già, vững vàng đi lên phía trước.
Hứa Già thoải mái tựa vào lưng Quan Tam, hỏi: "Chị nhắm mắt như vậy sao thấy được đường?"
Nhìn thấy Quan Tam sắp đụng vào tường, Hứa Già kêu lên: "Tường kìa! Chị mở mắt ra có được không?"
"Lúc bảo bối hiện thân thì tôi không mở mắt được. Yên tâm đi, bảo bối của tôi chính là con mắt thứ ba, không có gì nhìn thấu bằng nó đâu." Quan Tam không để ý Hứa Già, vẫn đi thẳng hướng về phía bức tường. Hứa Già liều sức siết chặt Quan Tam, theo bản năng nhắm mắt mà lùi người, nhưng bị cô siết chặt khiến nàng không thể động đậy. Không cảm thấy đau đớn, Hứa Già mở mắt, kinh ngạc phát hiện bức tường dần dần lùi xuống. Tâm lý sợ hãi liền biến mất, cứ như là đang xem phim 3D vậy! Có lúc tưởng góc chết hóa ra là con đường, có lúc tưởng lên lầu thành ra là xuống lầu. Đây chính là "quỷ tường" sao? Chẳng có gì ghê gớm cả. Hứa Già lại bắt đầu coi thường những thứ khiến nàng sợ hãi kia.
"Em buông tay ra được không? Tôi sắp bị em siết đến chết ngạt rồi." Quan Tam khàn giọng, nói: "Thỉnh bảo bối nghỉ ngơi." Viên hắc châu kia lại rụt trở về.
Lúc này Hứa Già mới nhận ra hai người đã ra khỏi thư viện rồi, nàng nhảy xuống, dùng tay sờ sờ đỉnh đầu Quan Tam, hỏi: "Đây là bảo bối gì vậy?"
"Không biết, từ nhỏ nó đã có sẵn trong cơ thể tôi rồi. Sư phụ nói nó có khả năng bảo vệ tôi an toàn." Quan Tam đẩy tay Hứa Già ra. "Đừng sờ đầu tôi nữa, chẳng may tôi bị đần đi thì sao?"
Hứa Già chọt chọt đầu Quan Tam, nói: "Chị đần rồi còn đâu!"
Hai người đang đùa giỡn thì Ngụy Tử Kiệt thở hồng hộc chạy tới, kéo tay Hứa Già, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ? Cậu chạy đi đâu vậy? Sao tự nhiên hốt hoảng như thế?"
Quan Tam nghiến răng vang lên tiếng kèn kẹt, mặt đen đến mức ngang tầm mặt Bao Công, cô quay đầu bỏ đi. Hứa Già cực kỳ tức giận, nàng giật mạnh tay khỏi Ngụy Tử Kiệt, đuổi theo Quan Tam.
Dọc đường đi Quan Tam luôn hậm hực. Về đến nhà, cô đóng sầm cửa, chỉ tay vào mặt Hứa Già mà gầm lên: "Mẹ kiếp! Nếu cô muốn bỏ tôi thì cứ nói sớm, Quan Tam này không phải loại mặt dày. Dám cắm sừng tôi, tôi nhất định không tha cho cô!"
Hứa Già cũng nóng máu, lớn giọng hét: "Chị vu oan vừa thôi! Nếu tôi hai lòng thì đã sớm rời khỏi đây rồi, làm trò như đội nón xanh là thứ tôi khinh nhất. Chị có thể dùng đầu mà nghĩ được không hả? Mỗi ngày tôi đều nấu cơm tối cùng ăn với chị, làm gì có thì giờ mà lêu lổng với người khác hả? Cái tên khốn kia cứ quấn quýt lấy tôi đấy chứ!"
Quan Tam đuối lý, nhưng vẫn không chịu hạ giọng. "Ngày mai tôi sẽ đến trường tẩn nó một trận, em đừng có mà tiếc thương nó đấy!"
"Đánh chết được thì tốt!" Hứa Già cáu tiết nên buột miệng.
Nàng không ngờ... Buổi chiều ngày hôm sau, Quan Tam thừa dịp Hứa Già không ở trong trường mà trấn thủ ngoài cổng. Đáng đời cái tên họ Ngụy xấu số kia, đúng lúc gặp phải Quan Tam. Cô không nói hai lời đã trực tiếp dùng chân đạp ngã anh, đến khi cả người đổ ập xuống thì bị ăn ngay một quả đấm, cuối cùng thắt lưng bị xách lên, hứng một trận chửi rủa.
Giữa tiếng chửi, Ngụy Tử Kiệt phục hồi lại tinh thần. Anh nỗ lực mở con mắt bị đánh đến sưng bầm kia, thấy một cô gái cực kỳ đanh đá. Kỳ thực do không biết trước khả năng của Quan Tam, nên Ngụy Tử Kiệt vẫn chưa sợ cô, dù gì anh cũng là đàn ông mà. Thế thì tại sao lại rụt đầu vậy? Dựa vào hai điểm, thứ nhất là chuyện xảy ra quá đột ngột, anh bị đánh đến bất tỉnh. Thứ hai là quá mất mặt. Nghe những lời chửi rủa của Quan Tam, những người xúm vào xem đều hiểu nguyên nhân xô xát là vì một cô gái. Mấu chốt chính là vì muốn tranh giành người yêu, anh lại có gan đánh nhau với một cô gái đanh đá ở ngoài đường sao? Quần chúng vây xem có cả giáo sư lẫn bạn học của anh nữa chứ, dù gì anh vốn là người nhã nhặn lịch sự. Dùng cách này để nổi tiếng, anh không mặt dày đến như vậy đâu!
Quan Tam vẫn chưa nhận ra Ngụy Tử Kiệt đang ức chế, cô hưng phấn bỏ anh ra, về nhà liền kể lại cho Hứa Già. Nghe xong Hứa Già mắng cô là não heo, nói: "Chị đánh người ta bị thương, nhỡ người ta báo cảnh sát thì chúng ta sẽ phải bồi thường chi phí thuốc men đó! Giá thuốc đắt lắm chị biết không? Nhà mình không thừa tiền! Hai tháng nữa em phải đi thi nghiên cứu sinh rồi. Sẽ có lớp tối đấy, em còn phải nhờ chị đưa đón em nữa! Chị mà bị bắt thì em phải làm sao bây giờ hả?"
Ban đầu Quan Tam còn nóng giận, đến khi nghe Hứa Già nói vậy, cô lại ỉu xìu: "Ai bảo nó ti tiện như vậy, tôi không nhịn được nên..."
Hứa Già trợn mắt liếc cô, nói: "Không biết gã họ Ngụy kia có báo cảnh sát không nữa?"
Ngụy Tử Kiệt thật sự không có ý định báo án, chuyện này mà làm lớn chỉ khiến anh càng thêm mất mặt. Hơn nữa anh cũng không biết phải nói thế nào với cảnh sát, chẳng lẽ nói vì muốn cạnh tranh một cô gái với một cô gái khác, nên mới bị nữ tình địch kia đánh? Anh không thể nói thế được, chỉ có thể tự cho rằng mình số nhọ, đành đến quán bar mượn rượu tiêu sầu. Tình cờ lại gặp một người bạn cùng trường ngày xưa, tán gẫu linh tinh một lúc liền nói hết ra những chuyện phiền lòng kia.
Ngôn giả vô ý thính giả hữu tâm, người nọ giật mình hỏi: "Cậu nói cô gái tên Hứa Già có ngoại hình rất giống Lam Hinh sao?"
Ngụy Tử Kiệt say khướt, nói: "Đoạn Thanh Ba à, trước đây tất cả mọi người đều thích Lam Hinh, chỉ có thằng khốn như cậu thành công được làm bạn trai cô ấy. Cậu biết không? Sau khi cô ấy bị đuổi học thì tôi vừa buồn vừa vui. Buồn vì không gặp được nữ thần nữa, vui vì không còn ai có thể chiếm được cô ấy, đều như nhau cả. Khổ cực đến tận bây giờ lại gặp một Hứa Già, cứ nghĩ có thể yên tâm theo đuổi cô ấy, chiếm được cô ấy rồi tôi định khoe khoang trước mặt các cậu. Vậy mà người ta là người đồng tính, cha mày đây còn bị người yêu cô ta đánh nữa chứ!! Cậu nói xem có người đàn ông nào đen đủi hơn tôi không?!?"
Đoạn Thanh Ba nghe hết những lời say khướt kia, anh đung đưa ly rượu, ánh mắt lóe lên tia thâm trầm, thì thào: "Lam Hinh? Hứa Già? Giống nhau như đúc ư?"
Suy nghĩ của tác giả:
Lời văn quá tục, rất xin lỗi độc giả -_-. Tôi nhất định sẽ thành tác giả có trách nhiệm, tranh thủ trong vòng 3 ngày viết văn sẽ chú ý giám sát. Nhưng mà lúc viết xong mới phát hiện ra viết những câu thoại hài hước cũng chẳng dễ dàng gì. Quách đại sư cũng nói mỗi ngày đều tương thanh* nhằm tiêu khiển cho khán giả nghe, người ta cũng thỉnh thoảng muốn đánh nhau, cãi lộn cho thoải mái đầu óc mà. Hơn nữa tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi, cho nên xin đừng xét nét thái quá với tôi nha! O(∩_∩)O.
* Một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui hài hước nhằm gây cười. Phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT