Buổi đêm trời xuất hiện trăng tròn, sao lóe sáng cả một vùng trời. Ran cùng Shiho song song nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ.

"Shiho, ngươi có biết yêu không?"

Ran phá vỡ không khí trầm mặc.

"Còn nhớ rõ chúng ta thời điểm lần đầu tiên gặp nhau không? Khi đó ngươi, giống một con nhím nhỏ, không muốn thương tổn người khác, lại cũng sợ hãi người khác đụng vào, luôn dùng lạnh lùng đi che dấu chính mình yếu ớt, dùng lạnh lùng đi cự tuyệt người khác quan tâm."

"Ta thực khiến người chán ghét, có phải không?"

Shiho tự giễu cười cười.

"Không, ngươi hảo ngốc, Shiho. Ngươi làm như vậy, sẽ làm ta cùng mọi người thực đau lòng. Vì cái gì không khóc ra đi? Vì cái gì phải một mình gánh vác bi thương?"

Ran nhẹ nhàng nói.

"Bởi vì ta là ác ma, sẽ mang đến cho mọi người tai nạn, ta..."

Shiho thống khổ nhắm mắt lại.

"Không! Shiho, ngươi rất thiện lương. Ngươi không phải ác ma, mà là thiên sứ a!"

Ran có chút nóng nảy đánh gãy lời nói của Shiho.

"Thiên sứ?"

Shiho ngây người một chút, ha ha, tỷ tỷ trước trước kia thường nói, Shiho chính là thiên sứ tốt nhất, nhưng mà, cái danh hiệu Thiên Sứ tốt nhất là nên xứng với một nữ tử khác, là vì chính mình một ngày nào đó sẽ sớm rời đi nhân thế. Nghĩ tới điểm này ngực có chút đau đớn,

Shiho có chút trầm thấp mở miệng: "Ran, ngươi làm cho ta nghĩ tới một người, một người rất yêu ta, thực yêu người của ta. Nàng cùng ngươi rất giống nhau, thực ngốc, luôn vì người mà chính mình không nên yêu kia mà khóc, luôn giống với thiên sứ giống nhau, luôn giúp đỡ người khác mà không màng đến bản thân."

"Ách?"

Ran khó hiểu nhìn Shiho, trước kia, người nam tử đội mũ bí ẩn mà mình đã từng gặp cũng kể lại như vậy, chính mình đến tột cùng là giống ai?

"Nàng là tỷ tỷ của ta, Miyano Akemi."

Shiho tựa hồ có chút thất thần.

Ran lẳng lặng nằm ở bên người Miyano, lắng nghe sự tình do Shiho kể lại. Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống người Shiho hiện lên một tầng thanh khiết hào quang. Shiho trong hốc mắt đã sớm xuất hiện giọt lệ lấp lánh.

"Shiho, ngươi khóc?"

Ran tâm run rẩy một chút, nàng ôn nhu vươn tay lên, chậm rãi áp ở hai má Shiho, tinh tế lau đi từng giọt nước mắt.

"Tỷ tỷ..."

Shiho rốt cuộc nhịn không được chính mình lòng thương nhớ, bổ nhào vào trong lồng ngực của Ran khóc.

"Tỷ tỷ, ngươi có biết không, ta ghét nhất ngươi tại sao lại giống Thiên Sứ như thế, rõ ràng đều biết không có khả năng, lại còn muốn hy sinh chính mình tới cứu ta, ngươi thật là ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngươi đi rồi, thì ta làm sao hạnh phúc? Tỷ tỷ, ngươi không phải yêu ta nhất sao? Vậy ngươi mau ra đây cho ta! Ta nghĩ phải có được thời gian của ngươi, có được trí nhớ của ngươi, có được người của ngươi, chính là, ngươi ở nơi nào? Ngươi nhẫn tâm bỏ mặc Shiho ta một mình sao? Tỷ tỷ, ngươi trở về được không?"

"Shiho đừng khóc, tỷ tỷ ở đây."

Ran vỗ vỗ lưng Shiho.

"Tỷ tỷ vẫn đều ở bên cạnh ngươi."

Qua một hồi lâu, Shiho rốt cục đã bình tĩnh lại. Ran, quả nhiên cùng tỷ tỷ giống nhau, khiến cho mình, một người chưa bao giờ nói với ai bí mật, lại dễ dàng nói cho Ran biết. Shiho ở trong lòng ngực Ran, nâng đầu lên. "Ran, cám ơn. Ách, quần áo của ngươi, đã bị ta làm bẩn hết rồi."

"A, không sao, chúng ta là bằng hữu a!"

Ran cười ôn hòa, đưa tay phải ra hướng Shiho: "Ta là Mori Ran."

Shiho cũng lộ ra mỉm cười thản nhiên: "Ngươi hảo, ta là Miyano Shiho. Ngươi cũng có thể gọi ta là Ai."

Hai nữ tử lần đầu tiên không hề có khúc mắc nhìn nhau cười.

"Đúng rồi, Ai, ngươi có thể dạy ta học môn hóa học không? Ngày hôm nay khóa trên, ngươi giảng cái gì này nọ, ta là có, một chút..."

Ran có chút ngượng ngùng.

"A, được rồi."

Shiho cười gian xảo: "Bất quá, học phí của ta rất cao, ngươi muốn dùng cái gì thưởng cho ta?"

"Phải không?"

Ran giả bộ buồn rầu nhíu mày.

"Kia, ta lấy thân mình ra hứa tốt lắm."

"Ân?"

Shiho cố sức hạ giọng thiếu chút nữa bật thốt lên mà nói "hảo", trong lòng một trận buồn bã, thiên sứ chỉ có thể là thuộc về chúa cứu thế.

"A, vẫn là quên đi. Ta không muốn đại trinh thám tìm ta gây sự."

"Cái gì a?"

Ran có chút nóng nảy: "Chúng ta không có tình cảm gì cả!"

Vừa dứt lời, Ran liền ngây dại, chính mình vì cái gì phải giải thích? Chính mình sợ nàng hiểu lầm cái gì? Rõ ràng nàng sớm không thèm để ý người khác nghĩ gì, vì cái gì cùng nữ tử này trong miệng giải thích, nàng sẽ như thế căm tức? Đổi lại, không phải ngượng ngùng, mà là đối với nữ tử này nói chính mình bên người khác thôi đã căm tức. Còn có bản thân đối diện với nàng, tim đập cũng mất tự nhiên, đó chính là cảm giác mà mình từng có đối với Shinichi, chẳng lẽ...

Ran bị chính mình dọa nhảy dựng, vội vàng áp chế ý niệm chợt lóe lên trong đầu, không, không phải như vậy, mình lại vớ vẩn nghĩ cái gì đây?

Shiho buồn cười nhìn chằm chằm Ran: "Ran, ngươi giận ta ư?"

"Không. Ta mệt, muốn ngủ." Ran bối rối, nhắm mắt xoay người.

"Vậy, ngủ ngon."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play