"Thật lâu không thấy, Sherry, ta chính là rất nhớ ngươi."

Haibara mới vừa đi tới gara, bỗng một thanh âm trầm thấp từ phía sau truyền đến. Haibara áp chế đáy lòng bất an, cười mỉa mai: "Hừ, Gin, ngươi quả nhiên là một con chuột cống luôn núp ở trong bóng tối bẩn thỉu."

"Chuột cống ư?"

Gin trào phúng cười cười.

"Như thế thì ngươi đâu khác gì ta, luôn trốn tránh bọn ta trong đám đông, giả vờ làm một đứa trẻ 7 tuổi. Thật là nực cười!"

"Ngươi..."

"Còn thằng trinh thám giống như ngươi đâu rồi? Cùng với đám thám tử nhí tiểu quỷ kia đâu? Không bằng ta gọi bọn chúng đến chôn cùng ngươi, ngươi thấy thế nào?"

Gin cười nhếch miệng.

"Ngươi không được động vào bọn họ!"

Haibara phẫn nộ hô to.

"Ngươi cho rằng, ngươi hiện tại lấy tư cách gì mà ra lệnh cho ta, Sherry?"

Gin nheo mắt.

"Gin, ngươi như vậy đối đãi nữ hài tử, chính là thực không có phép tắc a."

Một thanh âm theo Gin từ phía sau truyền đến.

Haibara kinh ngạc quay đầu lại, chẳng lẽ, nơi này còn có đồng bọn của hắn ta? Nhưng khi nghe người đó gọi tên Gin không những ngang hàng còn ẩn chứa mệnh lệnh, Haibara trong nháy mắt liền đông cứng.

"Thực xin lỗi, BOSS!"

BOSS sao? Haibara gắt gao nhìn người ở phía sau Gin, một nữ tử xinh đẹp đi ra.

"Tiểu thư Miyano Shiho, lần đầu gặp mặt."

Nàng ta vũ mị cười: "Ta là Ám Dạ Miểu."

Haibara không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm Ám Dạ Miểu, BOSS sao? Nào có thể? Một người như nàng ta nhìn tuổi tác không sai biệt lắm so với Ran, như thế nào lại là lão đại, người đứng sau tổ chức áo đen khổng lồ?!

"Miyano Shiho, ngươi xem đủ chưa?"

Ám Dạ Miểu cười mị hoặc đem đầu đưa đến trước mặt Haibara. Haibara đột nhiên bị khuôn mặt phóng đại trước mắt dọa cho hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.

"Ha ha, Gin, con mồi của ngươi thật đúng là nhát gan nha."

Ám Dạ Miểu không chút để ý vén mái tóc sau tai.

"Không bằng, cho ta mượn chơi đùa một vài ngày thì tốt lắm!"

"BOSS, cô ta..."

"Như thế nào? Ngươi dám phản kháng mệnh lệnh của ta sao?"

Ám Dạ Miểu trên người đột nhiên tản mát ra một loại khí lạnh.

"Không dám, BOSS, xin ngài cứ tự nhiên."

Gin áp chế mồ hôi lạnh cung kính trả lời.

Nàng vừa lòng gật đầu, xoay người rời đi. Haibara cắn răng, gắt gao đuổi theo. Nếu là BOSS trong lời nói, như vậy, liền thực dễ dàng tra ra chân tướng tổ chức đi.

"Đáng giận!"

Gin một quyền nện lên trên tường: "Cái kia tiện nhân! Hừ!"

- --

Ám Dạ Miểu thoải mái tựa vào trên xe, sắc mặt không đổi đánh giá Haibara, Haibara hai tay gắt gao nắm lại, trên mặt không có một tia huyết sắc.

"Ha ha, Shiho Miyano, chẳng lẽ ta thực là một người đáng sợ sao?"

Haibara lạnh lùng quay đầu đi.

"Không bằng, chúng ta chơi một trò chơi đi."

Ám Dạ Miểu trong mắt xuyên thấu qua một tia tinh quang.

"Ta cho ngươi giải dược, cũng sẽ không thương tổn đến người thân của ngươi. Nếu ngươi thắng, ta cho ngươi được tự do. Nhưng nếu ngươi thua, như vậy, ngươi sẽ phải trở về tổ chức."

Haibara giương mắt nhìn sang nàng: "Ta đây lấy cái gì để tin ngươi?"

"A, ngươi có thể không tin cũng không sao cả. Quy luật trò chơi là「...」, ta sẽ cho ngươi ba năm chuẩn bị."

Haibara hít một hơi: " Ta nhận, hy vọng ngươi giữ lời hứa."

"Kia đương nhiên, như vậy, trò chơi bắt đầu."

Ám Dạ Miểu tao nhã từ trên xe đi xuống, mở cửa xe cho Haibara. Haibara tiếp nhận giải dược, xoay người rời đi.

"Phanh!"

Bỗng một viên đạn từ đâu cắm thẳng vào bả vai của Haibara.

Nàng ta lạnh lùng nhìn Haibara đau đớn ôm lấy bả vai đầy máu: "Đây là tín vật, ngươi không chết được đâu, FBI cũng sắp đến, ngươi đừng quên chúng ta có ba năm hẹn ước a!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play