"Bộp!"

Ám Dạ Miểu hung hăng cầm trong tay tờ báo ném lên bàn, trong mắt hiện ra một tia lo lắng. Nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế lửa giận, ra lệnh cho người bên cạnh: "Kêu Gin đến đây cho ta!"

"Mẹ nó!"

Nàng chửi thầm một tiếng, day day huyệt thái dương. Một âm thanh trầm khàn từ phía sau truyền đến: "BOSS, có việc gì sao?"

Ám Dạ Miểu mở to mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, mặt không chút thay đổi ném tờ báo vào Gin: "Là ngươi làm?"

Hắn đắc ý lộ ra một tia âm hiểm cười: "BOSS, ta làm đều là vì lợi ích của tổ chức. Ngài cũng không hy vọng trong tổ chức có kẻ phản bội đi. Dù sao đây cũng là tâm huyết của tổ phụ ngài a."

Ám Dạ Miểu đáy lòng tràn ra tia chán ghét, nàng đột nhiên yêu mị cười một cái: "Kia nói như vậy, ta là nên hướng ngươi cảm tạ? Hay vẫn là ngươi đối với ta nghi ngờ, bắt ta phải trả giá?"

Nàng thanh âm chợt biến lạnh, ánh mắt băng lãnh nhìn Gin. Gin chỉ cảm thấy sau lưng rùng mình. Khốn kiếp, hắn mới không sợ một đứa con gái.

Gin định thần lại: "BOSS, ngươi hiểu lầm. Nhưng tổ chức sẽ có ít nhiều nghi ngờ, cho nên, ta chỉ là muốn cho họ yên tâm thôi!"

Ám Dạ Miểu có chút mệt mỏi tựa vào sô pha, không kiên nhẫn phất tay: "Ta, không hy vọng có lần sau. Ngươi ra ngoài đi."

Gin chậm rãi đi ra ngoài, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

A, BOSS sao? Bất quá chỉ là một đứa con gái chưa trưởng thành mà thôi, căn bản không xứng đáng ngồi ở vị trí kia. Cho dù ngươi có lợi hại, ta cũng sẽ khiến ngươi ngoan ngoãn nhường cho ta cái vị trí BOSS kia. Nàng nhìn Gin rời khỏi phòng, trong lòng không khỏi cười lạnh. Ha ha, ngươi rốt cục không thể nhịn được nữa sao, Gin?

- --

Ran ngây ngốc ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn chằm chằm tờ báo trước mắt, người kia chiếm giữ một nửa số trang của đề mục như kim châm đâm vào mắt nàng: "Tiến sĩ Miyano Shiho thật sự là sát thủ Mafia."

Lệ chậm rãi chảy xuống, lời nói tàn nhẫn của Shiho vẫn luôn vang vọng ở trong đầu mình. Hết thảy đều là giả, đúng hay không chính mình đang nằm mơ, đúng hay không?

Ran điên cuồng chạy ra cổng, lại đến cái nơi lần đầu tiên cùng Shiho hẹn hò. Nơi đó cảnh sắc vẫn không thay đổi, rất đẹp, nhưng Ran tâm tình lại bị hỏng mất.

"Shiho, ngươi là gạt ta, đúng không? Ngươi còn yêu ta!" Ran hướng tới không trung hô to.

"Đúng vậy, ta là lừa ngươi." Tiếng nói quen thuộc truyền đến.

Ran ngăn không được bản thân mình run rẩy, nàng nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn đến Shiho nghiêng người tựa vào trên cây, nở nụ cười thản nhiên.

"Ai?"

Ran sợ chính mình đang nằm mơ.

Shiho tao nhã giương khóe miệng: "Ta, là lừa ngươi."

Ran biểu tình nháy mắt trở nên hạnh phúc: "Phải không, ta đã biết Ai là tốt nhất, Ai..."

Shiho thản nhiên đánh gãy Ran trong lời nói: "Ta lừa ngươi nói chính mình yêu thương ngươi. Kỳ thật, cho tới bây giờ ta cũng chưa có yêu ngươi. Mori Ran, ta vẫn đều rất hận ngươi. Vì cái gì ngươi có thể có được tình yêu của cha mẹ, ta lại chỉ có thể ngày ngày đối mặt với những thí nghiệm lạnh lẽo? Vì cái gì thời điểm ngươi không chút lo âu mà cười vui thoải mái, ta lại phải học tập như thế nào để chấm dứt tính mạng của một người? Vì cái gì thứ ngươi có được, ta toàn không có? Mori Ran, ta rất hận ngươi!"

Ran tâm tình từ vui sướng trở nên tuyệt vọng, gần như đã bị nát vụn. Nàng hội không thể tin, ngơ ngác nhìn Shiho.

Shiho tàn nhẫn cười cười: "Ngươi yêu ta, phải không? Nhưng ta đối với ngươi lại như vậy hận ngươi, cho nên, ta phải hủy diệt đi thứ mà ngươi yêu thương nhất."

Shiho lộ ra một vẻ mặt kì quái, nàng chậm rãi giơ súng lên, hướng tới cánh tay chính mình đem dí vào cò súng.

"Đoàng!!!"

"Không cần!"

Ran đau đớn kêu to. Ai, ngươi rõ ràng biết, thương tổn ngươi so với thương tổn ta càng khiến ta đau đớn gấp vạn lần.

"Thế nào, đau lòng sao?" Shiho có vẻ thích thú khi nhìn thấy Ran giãy dụa, lại đối với bắp chân chính mình bắn một phát súng.

"Không!!!"

Ran tê tâm phế liệt gào thét, dưới chân của nàng mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống, rơi vào bóng tối vô tận.

Shiho nhìn thấy Ran ngất xỉu, đáy lòng đau đã sớm không có cảm giác. Ran, tha thứ cho ta vì quá ích kỉ. Xin ngươi hận ta đi, chỉ có hận ta, mới có thể quên ta. Shiho không để ý miệng vết thương của chính mình, nhẹ nhàng mà ngắm nhìn khuôn mặt của Ran. Qua một hồi lâu, vì mất máu quá nhiều khiến Shiho cảm thấy không thoải mái. Nàng cố nén sự khó chịu trong người mà gửi tin nhắn cho Shinichi, hôn trán Ran, xoay người rời đi.

Ran, tạm biệt. Đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play