Thời điểm mọi người còn chưa có chuẩn bị xong thì lễ Giáng Sinh đã âm thầm, lặng lẽ mà đến. Ran ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn chính mình trong tay cầm khăn quàng cổ màu hồng nhạt và cái bao tay. Sao lại thế này? Vì cái gì chính mình lại tự làm mấy cái đồ vật này? Tổng cảm thấy được, mình từng hứa hẹn với một người nào đó rất quan trọng, sẽ đích thân đem cách ăn mặc mỗi ngày thay đổi, vậy người kia, là ai? Là Shinichi sao?
"Ran!"
Thanh âm Shinichi theo từ dưới lầu truyền đến, đánh gãy suy nghĩ trong đầu Ran. Ran vội vàng chạy xuống lầu.
"Ran, ngươi làm cái gì mà chậm như vậy!"
Shinichi bất mãn mắt biến thành nửa nhắm nửa mở.
"Ta chính là khó được hảo tâm mang ngươi đi chơi."
"Shinichi, ngươi là nói chúng ta sẽ đi hẹn hò vào lễ Giáng Sinh sao?"
Ran cúi đầu, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
"Ngô?"
Shinichi gõ đầu Ran một chút: "Đúng vậy, hôm nay ở tại khách sạn lớn nhất Nhật Bản cử hành tiệc vũ hội, ta cũng nhận được thư mời. Cho nên, ngươi tham dự liền làm bạn nhảy của ta đi.".
đam mỹ hàiMặt Ran nháy mắt biến thành hồng. Chính mình hẳn là vui vẻ đi? Chính là, vì cái gì lại có một tia đau lòng? Chắc là, ảo giác đi...
"Ran, trong tay ngươi là cái gì vậy?"
Shinichi tò mò nhìn chằm chằm vào vật trong tay Ran.
"Là của ngươi dệt sao? Oa, là màu trắng thuần khiết! Đừng nói là ngươi tặng ta đấy?"
Ran nắm chặt vật ở trong tay: "Không phải."
Làm sao mình lại cảm nhận được có vài điểm sai lầm? Đột nhiên trong đầu Ran dần hiện ra một hình bóng có mái tóc màu trà "Ai chính là thiên sứ, chờ đến mùa đông năm nay khi ta cùng ngươi một lần nữa đến đây, ta phải cho tiểu Ai đội cái mũ, khăn quàng cổ, bao tay, do ta tự tay đan, nhất định phải đem trang phục của tiểu Ai biến thành một nữ thiên sứ đáng yêu nhất!"
Ai...Đầu Ran bỗng hiện lên một trận đau đớn, Ai là ai? Vì cái gì lại nghĩ đến cái tên này?
"Ran. Ngươi làm sao vậy?" Shinichi lo lắng đỡ lấy Ran.
"Ai..."
Thanh âm nhẹ nhàng và vô thức từ trong miệng Ran nói ra. Shinichi nhất thời sửng sốt, Ran nàng, đã nhớ ra rồi sao?
"Shinichi."
Ran dùng hai mắt trống rỗng nhìn phía trước: "Ai, là người nào? Đầu của ta đau quá!"
Shinichi khẽ cắn môi, có chút khó khăn kéo ra một nụ cười nhẹ: "Ta không biết người này. Ran, ngươi chắc là không có nghỉ ngơi đầy đủ, xuất hiện ảo giác rồi?"
Ran dần dần lấy lại tinh thần, theo Shinichi trong lồng ngực đứng lên: "Ta không sao."
Chắc chắn là ảo giác đi...
"Ran, ngươi muốn hay không nghỉ ngơi một chút?"
Vũ hội còn chưa bắt đầu, Shinichi giúp đỡ Ran ngồi vào ghế salon. Đột nhiên, phía cửa ra vào phát ra một trận huyên náo.
"Oa, thật sự là nàng! Không nghĩ tới nàng cũng sẽ tới nơi này!"
Tiếng huyên náo của mọi người lọt vào tai Shinichi. Shinichi sắc mặt biến đổi, sẽ không là nàng đi? Đáng chết, sớm nghĩ rằng nàng nhất định cũng sẽ bị mời đến. Shinichi vội vàng đứng dậy, chuẩn bị kéo Ran đi nơi khác, lại phát hiện Ran ngây người ở tại chỗ, kinh ngạc chăm chú nhìn phía cửa. Shinichi ở trong lòng thầm trách móc, theo tầm mắt Ran, nhìn phía cái người kia bị bao nhiêu người khác vây xung quanh. Shiho mặt không vui, nhíu mày, nàng như thế nào lại đến đây. Shiho hướng mọi người xung quanh gật gật đầu, sau đó lập tức hướng đến chỗ Ran cùng Shinichi.
"Đã lâu không gặp, Kudo đồng học, còn có, Mori đồng học."
Shiho lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
"Ai!"
Ran buột miệng nói ra trong vô thức.
Shinichi vội vàng đẩy Ran về phía sau một chút: "Tiến sĩ Miyano, thực xin lỗi, Ran nàng mấy ngày trước không may bị mất đi một vài phần trí nhớ, cho nên, nàng không nhớ rõ ngài, thỉnh ngài tha thứ."
Shiho hờ hững gật gật đầu: "Phải không? Kia Kudo đồng học cần phải hảo chiếu cố bạn gái của ngươi."
"Ta không phải bạn gái hắn!"
Ran theo điều kiện phản xạ liền phủ nhận.
Shiho kinh ngạc nhìn chằm chằm Ran. Mặt Ran lập tức đỏ bừng, đáng chết, chính mình vì cái gì lại phủ nhận a? Tại sao Shinichi lại không tức giận? Không biết như thế nào, chính mình chính không muốn làm cho người trước mắt hiểu lầm về mối quan hệ giữa mình với Shinichi. Shiho lại đột nhiên mỉm cười giống như hiểu rõ gì đó: "A, cô bé đừng căng thẳng như thế. Hai người chơi vui vẻ nhé, ta đến bên kia."
Ran nhìn bóng dáng Shiho dần bước đi xa, lập tức hành động thiếu suy nghĩ mà ngăn lại Shiho. Đến khi phục hồi tinh thần, Ran nhìn thấy hành động của chính mình, xấu hổ hận không thể chui xuống đất.
"Còn có chuyện gì, Mori đồng học?"
Shiho mặt như trước không chút thay đổi.
Ran cắn răng, cúi người cầm trong tay đồ vật này nọ đưa đến trước mặt Shiho: "Tiến sĩ Miyano, đây là ta tự mình dệt, mong ngài nhận lấy."
Tựa hồ qua một thế kỷ,thời điểm chân Ran bắt đầu tê cứng, mới nghe được một tiếng thản nhiên của người đối diện: "Vì cái gì?"
"Hả?"
Ran khó hiểu.
"Vì cái gì muốn đưa cho ta những thứ này?"
Thanh âm vẫn lạnh lùng như trước.
"Không biết..."
Câu nói của Ran có chút mờ mịt, đúng vậy, vì cái gì?
"Ta cảm thấy được, tiến sĩ Miyano nếu mang mấy thứ này, sẽ giống với thiên sứ. A, không phải, ý ta là nói, tiến sĩ Miyano không mang theo này cũng giống thiên sứ..."
Shiho nhìn chằm chằm Ran đang bối rối giải thích, đáy mắt trào lên cảm xúc mãnh liệt "Ai chính là thiên sứ, chờ đến mùa đông năm nay khi ta cùng ngươi một lần nữa đến đây, ta phải cho tiểu Ai đội cái mũ, khăn quàng cổ, bao tay, do ta tự tay đan, nhất định phải đem trang phục của tiểu Ai biến thành một nữ thiên sứ đáng yêu nhất!"
Ha ha, nàng, còn nhớ rõ sao?
"Cám ơn."
Shiho giọng nói bình thản mà nhận lấy.
Ran cảm giác trong tay nhẹ đi, vội vàng ngước lên cái cổ vì cúi đầu xuống lâu mà đau nhức, thì thân ảnh của Shiho cũng đã đi xa. Rõ ràng là mới quen mới đúng, vì cái gì, mình lại có loại cảm giác quen thuộc thế này?
Có lẽ, là ảo giác đi...