Thời gian ba ngày thật sự qua mau, Miyano Shiho đứng ở trên giảng bục vì mọi người giảng tiết cuối cùng. Từ ngày Shiho thổ lộ tâm ý, tâm tình tốt hẳn lên, ngay cả thanh âm lạnh lùng cũng tràn ngập một tia ôn nhu. Mà Ran khóe miệng cũng không tự giác hướng lên Shiho, trên gương mặt một tầng thản nhiên phấn hồng. Ở bên dưới, Kudo Shinichi lại có vẻ không yên lòng.

"Mori đồng học!"

Shiho từ trên giảng bục cao đi xuống.

"Tiết học hôm nay có hiểu không?"

Ran có chút ngượng ngùng cười cười: "Còn có, ân, một vài chỗ, không được rõ lắm..."

"Nga, như vậy, ta cho rằng ngươi có thể thỉnh giáo một chút từ Kudo đồng học, hắn tựa hồ toàn bộ đều hiểu, bằng không, hắn như thế nào sẽ có thời gian ở tiết học của ta mà ngẩn người! Phải không, thám tử lừng danh KUDO?"

Shiho thanh âm có chút nguy hiểm.

"Ách?"

Shinichi bị Ran bên cạnh hung hăng đá một cước, rốt cục phục hồi tinh thần lại: "Ran? Hết tiết rồi sao?"

"À, xem ra Kudo đồng học là thực hy vọng hết tiết đây." Shiho nháy nháy mắt: "Như vậy, ta sẽ thực vinh hạnh nói cho ngươi biết, ngươi đáp đúng rồi."

Dứt lời, Shiho liền lôi kéo Ran đi.

"Kudo, ngươi thảm."

Các học sinh đều mang vẻ mặt cảm thông nhìn Shinichi. Shinichi không để ý đến bọn hắn, vội vàng đứng dậy đuổi theo hai nữ tử kia.

"Ran, Shiho, đợi đã, sẽ không đùa đi?"

Shinichi vội chặn lại Ran cùng Shiho.

Shiho nhíu mày, xoay xoay cổ tay: "Như vậy thật thất lễ, chẳng lẽ Kudo đồng học chính là người thô lỗ đối đãi nam nữ như vậy sao?"

Shinichi khóe miệng mất tự nhiên run rẩy một chút.

"Shinichi, ngươi chính là trinh thám a, cho nên, ngươi tự mình đoán thử đi."

Ran cười cười: "Tiểu Ai, chúng ta đi."

"Ân."

Shiho đồng ý: "À mà, đại trinh thám, nếu ngươi còn ngẩn người một lần nữa, buổi tối lập tức ngươi sẽ không có cơm ăn."

"Cái gì a, cho dù là người khác cũng có thể suy đoán ra quan hệ của hai người nữa, huống chi ta đây là đại trinh thám."

Shinichi gãi gãi đầu, ảo não lắc lắc đầu, bước nhanh qua hai nữ tử phía trước.

"Ran!"

Shinichi thanh âm trở nên thật sự nghiêm túc: "Như vậy, chúng ta phải từ thanh mai trúc mã biến thành tình địch sao?"

Ran dừng lại cước bộ, tay không tự giác nắm thành quyền. Shiho nhẹ nhàng nắm lấy tay Ran, hướng nàng nở nụ cười trấn an. Shinichi đáy mắt hiện lên một tia cô đơn, nhưng nhanh chóng thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Ta hay nói giỡn. Uy, Shiho, ngươi nói ta có nên đem tin tức "Tiến sĩ Shiho có tình nhân" này bán cho phóng viên, có thể hay không kiếm một chút tiền ăn vặt đi?"

"Hmm, nếu ngươi nói như vậy, ta sẽ không nể tình mà cho ngươi một viên APTX-9864."

"Đó là cái gì?"

"Nó có thể nháy mắt cho ngươi biến thành lão thám tử 80 tuổi."

"Ha ha..."

- --

Ban đêm, Shiho một mình nằm ở trên giường, hồi tưởng lại chuyện lúc sáng, trên mặt không tự giác xẹt qua một tia mỉm cười.

"Đinh linh linh..."

Tiếng điện thoại chói tai đánh vỡ màn đêm yên lặng. Shiho trong lòng sinh ra một loại dự cảm không tốt.

"Hello, Miyano Shiho."

Thanh âm xinh đẹp của người kia như u linh nhập vào màng nhĩ của Shiho.

"Đã lâu không gặp, còn nhớ trò chơi của chúng ta không?"

"BOSS."

Shiho đáy mắt ánh lên vẻ buồn bã.

"Ngô, sao lại gọi ta như thế a!"

Ám Dạ Miểu thanh âm giống như có chút ủy khuất.

"Gọi ta Dạ Miểu là được rồi."

"...."

"Ha ha."

Shiho cười cười.

"Đúng rồi, ngươi tựa hồ cảm thấy được ngươi nhất định sẽ thắng, cho nên, ngươi mới thản nhiên như vậy tìm một cô nàng đáng yêu làm bạn gái đi."

Shiho sắc mặt nhanh chóng biến đổi: "Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đã đáp ứng ta, không đụng đến người thân của ta."

"Ai nha, không cần sinh khí."

Ám Dạ Miểu cười: "Ta là nói qua, chính là, ta không phải là người biết giữ trọng lời hứa."

"Ngươi! Đáng giận!"

Shiho tức giận kêu lên.

"Đùa thôi, không cần sinh khí. Ta đã giúp ngươi có một biện pháp dễ dàng."

Ám Dạ Miểu ngữ khí thực bình thản: "Ngươi xem xem cái ngăn kéo thứ nhất bên phải, bên trong có một viên thuốc, nó sẽ làm cô bé Ran quên đi sự tồn tại của ngươi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi giải dược. Nếu ngươi thua, ha ha, Ran của ngươi nhớ đến người chết như ngươi cũng không có ý nghĩa gì, thế nào?"

"Đô đô..."

Tay Shiho gắt gao cầm lấy điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm ngăn kéo có chứa dược.

Là chính mình xem nhẹ tổ chức sao? Thế nhưng ở tình huống thế này, lại có thể dễ dàng xâm nhập vào được nhà tiến sĩ mà cất giấu dược, như vậy, thật là không có ý nghĩa, mạng của mình cũng có thể nằm trong tay tổ chứa, một cách dễ dàng sao? Shiho trầm thấp thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại đặt xuống.

"Ta thật xin lỗi ngươi, tiểu Ran!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play