Đang muốn ra cổng, Yukiko gặp phải ba người đang trở về từ trường học: "Lúc nãy có một vị đồng nghiệp mời ta đi tham gia party, cho nên, cơm trưa các ngươi tự giải quyết đi nha."
"Này, mẹ."
Shinichi bất đắc dĩ nhìn Yukiko rời đi, bất mãn than thở: "Ây da, sao không nấu cơm trước rồi đi."
Shiho bỗng dưng dừng bước: "Đúng rồi, Kudo, ngươi trước theo ta đến nhà bác tiến sĩ một chút, ta có việc muốn nói cùng ngươi. Ran, cơm trưa phải làm phiền ngươi rồi."
"Có cái gì so với ăn cơm quan trọng hơn sao?"
Shinichi tuy không tình nguyện, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi theo phía sau Shiho. Ran trong mắt xẹt qua một tia khó chịu, đáng chết, vì sao chính mình có một ít ghen tị, rõ ràng chính mình đã sớm không yêu Shinichi a, vì cái gì còn có thể khiến mình khó chịu đây?
"Đinh linh linh!"
Di động của Ran vang lên.
"Uy, Ran! Ngươi ở cùng Kudo cùng một chỗ sao?"
Sonoko vĩnh viễn như vậy, thanh âm luôn có sức sống theo từ ống nghe truyền đến.
"Nga, không có. Shiho giống như tìm Shinichi có việc, bọn hắn đi đến nhà bác tiến sĩ."
Ran có chút không yên lòng.
"Cái gì?!"
Sonoko tựa hồ thật kích động.
"Cái kia tiến sĩ Miyano băng sơn, khó gần như vậy, lại là lần đầu tiên nàng mời Shinđi ăn, không lẽ nàng uống nhầm thuốc kì quái nào đó?"
Ran cười cười: "A, tính cách của Shiho, là rất có thể."
Lúc trước Shinichi không phải là ăn thuốc Shiho nghiên chế, mới biến thành như vậy sao.
"Oa, ngươi cũng nghĩ như vậy a. Đúng rồi!"
Sonoko có chút thần bí: "Sẽ không phải là, đại nhân Miyano thích Shinichi nhà ngươi đi."
"Shiho sẽ không đâu."
Ran dừng bước lại, không chút do dự phản bác: "Tốt lắm, trước như vậy, ta còn có việc, khi nào rảnh liên hệ ngươi sau."
"Khoan! Ran..."
Sonoko nhìn thấy trong tay di động bị cắt đứt, buồn bực lắc lắc đầu.
Tại nhà của Kudo, Ran gắt gao tựa vào cánh cổng. Tiểu Ai nàng, sẽ thích Shinichi sao? Ran tâm tình càng ngày càng phiền toái. Không được, quả nhiên vẫn là phải đi xem. Ran rón rén đi vào trong nhà, nhẹ nhàng đứng ngoài cửa, tránh để gây tiếng động.
Trong phòng khách, không gian im lặng đến đáng sợ. Shiho đánh vỡ trầm mặc: "Vì cái gì không ở cùng một chỗ với Ran? Rõ ràng đã khôi phục thân thể, vì cái gì ngươi còn muốn nàng chờ đợi?"
Shinichi chậm rãi nói: "Sau khi trải qua nhiều chuyện, mới phát hiện cái hứa hẹn lúc trước thật ngây thơ, chính là đơn giản hy vọng đối phương ở bên cạnh mình. Hiện tại, ta cùng Ran đều nhận ra cảm tình của mình, chúng ta đều thích lẫn nhau."
"Vậy thì càng nên ở cùng một chỗ a."
"Chính là, thích dù sao cũng không phải là yêu. Chúng ta chính là đem đối phương đương làm bằng hữu tốt nhất rồi đến thích, chúng ta chính là thanh mai trúc mã bình thường."
Shinichi nghiêng đầu nhìn chằm chằm Shiho: "Ngươi còn không hiểu sao? Shiho, ta thích Ran, còn đối với ngươi thì chính là yêu a."
"Sao?"
Shiho có chút bối rối. Ở ngoài cửa, Ran nắm chặt tay thành nắm đấm, Ai nàng, sẽ đáp ứng sao?
"Shiho, không cần phải trốn tránh nữa, ngươi phải đối mặt với chính mình, dũng cảm đi tìm hạnh phúc."
Shinichi mất bình tĩnh nhanh bắt lấy hai vai của Shiho. Shiho lấy lại bình tĩnh sau chuyện kinh ngạc vừa rồi, trong lòng một mảnh sáng suốt: "Kudo, ngươi nói, ta là nên đối mặt với chính mình. Ta thích ngươi, nhưng chính theo như lời ngươi nói, thích, cũng không phải là yêu. Càng huống chi, ta đã có người mình yêu."
Trong đầu Shiho, xuất hiện hình dáng nữ tử như Thiên Sứ, nàng không phải thế thân của tỷ tỷ, mà là người mình chân chính yêu.
"Là Akai Shuichi ư?"
"Shuichi? Kia chính là người yêu của tỷ ta."
"Chẳng lẽ là... Mitsuhiko?!"
"Ngươi đi chết đi!"
"A! Thì ra là, ngươi yêu tiến sĩ Agasa?!"
Shiho trực tiếp ném cho Shinichi hai cái xem thường.
"Rốt cuộc là ai?"
Shinichi có chút tức giận, suy nghĩ: "Đừng nói với ta là Ran đấy!"
Ngoài cửa Ran nghe được những lời này của Shinichi, lập tức cảm thấy được tâm tựa hồ nặng đi, nàng như ngừng thở, đem lỗ tai kề sát vào cửa.
"Ran? Ngươi làm cái gì vậy?"
Agasa theo sau lưng Ran vỗ một chút. Ran bị hoảng sợ, lập tức vội vàng đứng lên chạy đi ra ngoài.
"Đứa nhỏ này làm sao vậy?" Tiến sĩ Agasa nghi hoặc đẩy đẩy mắt kính. Trong phòng khách, Shiho lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, Ran, nàng đã nghe được những gì, Shiho lập tức chạy nhanh ra cửa, đuổi theo.
Shinichi ngẩn ngơ đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, thật không thể tin, Shiho vừa rồi, là gật đầu? Shiho yêu Ran?! Rất hỗn loạn, Shinichi ngồi xuống, liền lập tức đau đầu. Ran một mình chạy đến công viên, nội tâm thập phần rối rắm, chính mình hy vọng câu trả lời của Shiho là cái gì đây?
"Ran tỷ tỷ, Haiba...Shiho tỷ tỷ không có cùng ngươi cùng một chỗ sao?"
Ran quay đầu lại, là Mitsuhiko.
"Ách, nàng..."
Đang muốn nói chuyện Ran nghe được tiếng hô của Miyano: "Ân, nàng đến. Ta còn có việc bận, không thể cùng ngươi nói chuyện phiếm. Ta đi trước."
"Quả thật là như vậy." Mitsuhiko cười cười: "Thực xin lỗi, Haibara, đã cho ngươi nhiều phiền phức. Như vậy, tình cảm ta đối với ngươi, liền một giây ngưng hẳn đi. Hy vọng ngươi hạnh phúc, Shiho tỷ tỷ."
"Cám ơn ngươi, Mitsuhiko." Shiho chân thành cảm tạ: "Ta đây đi tìm Ran."
"Shinichi..."
Ran thở dốc chạy vào nhà bác tiến sĩ, lo lắng nhìn thấy Shinichi.
"Shiho nàng, câu trả lời của nàng là cái gì?"
"Trả lời cái gì?"
Shinichi còn không có hoàn toàn theo sự việc vừa rồi khiếp sợ tỉnh lại.
"Chính là..."
Mặt Ran càng ngày càng hồng.
"Ngươi hỏi Shiho, hỏi nàng có phải hay không, có phải hay không yêu ta?"
"Ách, cái kia a, nàng gật đầu."
Shinichi có chút nghi hoặc.
Nụ cười không thể khống chế ở trên mặt Ran khuếch tán, trong mắt cũng tựa hồ có thể tràn ra sự vui sướng. Thì ra, đây chính là đáp án.
"Cám ơn ngươi, Shinichi."
"Cái gì a?"
Shinichi tự nhiên cảm thấy đầu mờ mịt.
"Ngươi đã giúp ta hiểu được tâm ý của chính mình!"
Ran cũng không quay đầu lại mà hướng ngoài sân chạy ra, quả thật yêu thương, mặc kệ tương lai sẽ mang đến hậu quả gì, chính mình đều sẽ không phủ nhận những lời này. Yêu thương, cho nên mới có thể để ý nhất cử nhất động của nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười. Yêu thương, bất luận là Haibara Ai, hay là Miyano Shiho, chính mình thật sự yêu thương.
Ran, cũng yêu Shiho?! Shinichi hoàn toàn hóa đá.
"Ai!"
Ran chạy đến trước mặt Shiho, gắt gao bắt lấy tay nàng.
"Ai!"
Ran nâng lên đầu ánh mắt hướng tới Shiho: "Ta yêu ngươi, ngươi yêu thương ta cũng như ta yêu thương ngươi, khi ngươi vẫn còn là tiểu Ai 7 tuổi, ta đã liền yêu ngươi."
"Ngô?!"
Shiho lập tức ngây ngẩn cả người, nàng xem hai tròng mắt Ran như sáng lên, mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
"Đứa ngốc."
"Ai ~"
Ran có chút làm nũng cọ cọ cánh tay Shiho: "Về sau, dù ngươi chính là Shiho, nhưng đối với ta chỉ có thể là một người, Haibara Ai."
"Ân."
Shiho cười: "Ta sẽ là người thuộc về Ran, Haibara Ai."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT