Theo sự chỉ dẫn của Triệu quản gia, ba người Cách Ca đại khái đi dạo một vòng vương phủ, nhớ kỹ một số nơi cần thiết, nhận thức một số người, sau đó từ biệt Triệu quản gia, dọc theo đường đá đi đến nơi mình tạm cư.

Bất tri bất giác, Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân giống như thói quen, mỗi người ôm một cánh tay của Cách Ca, im lặng không nói, cứ như vậy chậm rãi đi đến cuối đường.

Cách Ca nhìn hai nữ tử bên người đang ôm lấy mình, trong lòng có một loại ngọt ngào nói không nên lời, đã muốn thật lâu không có cảm giác như vậy.

Rất nhiều năm trước làm một trạch nữ*, ước mơ lớn nhất của Cách Ca chính là vĩnh viễn có thể yên lặng nhìn nàng ấy, ngắm nàng ngồi bên cửa sổ uống rượu vang đỏ, ngắm bóng dáng cô tịch trong mưa của nàng, ngắm nàng trong biển người mờ mịt tìm kiếm, ngắm nàng ánh mắt cô đơn nhìn thiên không...

*Trạch nữ thường được dùng để miêu tả những cô gái chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).

Nàng khóc, nàng cười, nàng cô đơn thật sâu lay động tâm Cách Ca, trái tim tựa hồ đều vì nữ tử chưa từng nhìn đến mình một lần kia mà đập, mãi đến khi nó rốt cuộc không còn có thể đập nữa.

Nữ vương cao quý như ngươi, có biết từng có một nhát gan xấu tiểu vịt, tình nguyện đi nhiều hơn một đoạn đường, ngồi nhiều thêm một chuyến xe bus, không vì cái gì, chỉ vì mỗi ngày có thể nhìn ngươi lâu hơn một chút.

Xấu tiểu vịt vẫn cho rằng âm thầm bảo vệ nữ vương như vậy là việc thực hạnh phúc ngọt ngào, mãi đến khi bên cạnh nữ vương xuất hiện một vị bạch mã hoàng tử, đó là một nam nhân rất tốt, đó là lúc xấu tiểu vịt biết nàng nên lui.

Ngày sinh nhật hai mươi ba tuổi đó, xấu tiểu vịt ngây ngốc ngồi trên ghế ở trạm chờ xe bus, ngơ ngác nhìn chỗ ngồi không một bóng người ở nhà hàng món Tây phía đối diện, đó là vị trí thuộc về nữ vương. Ngày mai nàng sẽ làm theo nguyện vọng của mẹ nàng, đi đến một cái xa lạ thành thị, tìm một cái nam tử nói chuyện yêu đương, cuối cùng kết hôn sinh con.

Ngơ ngác ngây ngốc ngồi như một pho tượng, mãi đến tối khi đèn neon nơi thành thị sáng lên, nữ vương cùng bạch mã hoàng tử của nàng cười cười nói nói đi tới nhà hàng món Tây, xấu tiểu vịt mới yếu ớt nở nụ cười.

Như vậy là đủ rồi. Xấu tiểu vịt đứng lên, xoay người chuẩn bị trở về nhà, trong mơ mơ màng màng giống như nghe được tiếng hét của nữ nhân cùng với ánh đèn mãnh liệt chói mắt, sau lại xảy ra cái gì, xấu tiểu vịt không biết.

Lúc tỉnh lại, xấu tiểu vịt phát hiện mình đang nằm trong lòng một nữ nhân xa lạ, người mặc hồng y, trong ánh mắt tràn ngập cừu hận đó trở thành mẫu phi của nàng.

Rồi về sau, xấu tiểu vịt mờ mịt trong thế giới xa lạ gặp được nàng, nữ tử kia khi cười rộ lên phi thường giống nữ vương, rồi sau lại...

Nhìn Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân nói nói cười cười, Cách Ca vô cùng vui vẻ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, nếu có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy thật là tốt biết bao.

"Đúng rồi, tiểu ly tử, đêm đó..." Không biết bắt đầu từ lúc nào, Mộ Dung Tuyết Ngân thích gọi Cách Ca là tiểu ly tử, chợt nhớ tới chuyện ở Tiểu Kiều trấn đêm đó, Mộ Dung Tuyết Ngân có chút vấn đề muốn hỏi nàng, kết quả lúc quay đầu vừa vặn đụng phải mặt Cách Ca vì nghe tiếng mà quay sang.

Môi chạm môi, bốn mắt nhìn nhau, hai người đang đi đồng loạt dừng chân, thời gian trong trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó như ngừng lại.

Trong đầu Cách Ca trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, duy độc chỉ có trái tim đập dồn dập, tiếng đập bịch bịch phi thường rõ ràng, liền ngay cả bên cạnh Thanh Vũ cũng có thể nghe thấy.

Này... Này hình như là nụ hôn đầu tiên đi? Nàng cùng Tô tỷ tỷ lúc thân mật nhất cũng chỉ là ôm nhau, căn bản không có hôn quá, hoá ra hôn môi cảm giác là như này.

Bịch! Bịch! Bịch!

Trái tim đập kịch liệt không ngừng, giống như muốn nhảy ra khỏi cơ thể.

Mộ Dung Tuyết Ngân mở to hai mắt đờ đẫn nhìn Cách Ca, căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như này, nàng cư nhiên hôn Cách Ca, môi bây giờ còn dán vào môi đối phương, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Loại cảm giác này thực kỳ quái, môi tiểu ly tử thật mềm a! Thực muốn lại...

Vội thu hồi suy nghĩ, Mộ Dung Tuyết Ngân phục hồi tinh thần lại, vội vàng lui về phía sau hai bước, cúi đầu không dám nhìn Cách Ca.

Hai đôi môi tách rời nhau.

Thanh Vũ lặng nhìn hai người ánh mắt né tránh, trong khoảnh khắc thấy hai người các nàng hôn nhau đó, lòng của nàng đau đớn đến thắt lại, đau triệt nội tâm, hai tay đang khoác lấy tay Cách Ca vô lực hạ xuống.

Mộ Dung Tuyết Ngân ngẩng đầu thấy Thanh Vũ thần sắc mất mát, tâm chấn động, cúi đầu bước nhanh về phía trước, lưu lại Cách Ca còn chưa lấy lại tinh thần cùng cô đơn Thanh Vũ.

Một lát sau Cách Ca phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Mộ Dung Tuyết Ngân dần biến mất phía xa xa, trong lòng chợt nổi lên cảm giác là lạ, chậm rãi quay đầu lại, thấy Thanh Vũ cúi đầu bộ dáng mất mát, tâm Cách Ca lại co rút.

Ngay lập tức, Cách Ca tiến lên, hai tay cầm chặt Thanh Vũ ngọc thủ, ánh mắt kiên định nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng tỷ ~"

Thanh Vũ từ trong tiếng gọi của Cách Ca tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Cách Ca đang mỉm cười, giọt lệ nơi khoé mắt không khống chế được rơi xuống.

Cách Ca nhẹ nhàng lau khoé mắt nàng, cười nói: "Hoàng tỷ lớn như vậy, cư nhiên còn giống tiểu hài tử khóc nhè, xấu hổ a ~"

Thanh Vũ nín khóc mỉm cười, ẩn ý đưa tình nhìn Cách Ca nói: "Ta cũng muốn!"

"A? Cái gì?" Cách Ca không biết Thanh Vũ muốn cái gì, cau mày hỏi.

Cách Ca còn chưa kịp phản ứng, Thanh Vũ tiến tới một bước ngẩng đầu hôn lên, hai đôi môi dán vào nhau, một lát sau tách ra, Thanh Vũ đỏ mặt chạy đi.

Tay phải Cách Ca nhẹ nhàng mân mê môi mình, bên tai vang lên lời thầm thì Thanh Vũ nói trước khi đi, "ngươi là của ta! Tiểu thất vĩnh viễn là của Thanh Vũ!"

Hôm nay mọi người đều làm sao vậy? Nghiện cưỡng hôn sao?

Đứng ngây ngốc tại chỗ nửa ngày, Cách Ca mới hồi thần lại đây, nghĩ lại mình bị các nàng cưỡng hôn, này không khoa học a! Bổn hoàng tử là công, tuyệt đối là công, làm sao có thể chấp nhận như vậy! Không được, phải xoay người, nếu không sẽ bị các nàng áp bức cả đời, kia thực bi thảm a!

Buồn bực vỗ trán vài cái, Cách Ca thí điên thí điên đuổi theo.

Tại lầu các phía xa xa của vương phủ, bốn lão nhân mỗi người cầm một vật giống như ống nhòm gì đó nhìn về phía bên này, một màn Cách Ca bị hai mỹ nữ cưỡng hôn vừa rồi, bọn họ là xem rành mạch.

"Chậc chậc ~ Quá lợi hại! Không hổ là tôn tử của bản vương, hoàn toàn kế thừa phong thái năm đó của ta!" Cửu vương gia gật gù tán thưởng.

"Phong thái cái rắm, tiểu tử kia là bị mỹ nữ cưỡng hôn, lão tiểu tử ngươi năm đó nhưng là bị..." Mặt đen lão nhân bên cạnh không chút khách khí đả kích nói, nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị vết sẹo lão nhân bịt miệng.

Cửu vương gia buông ống nhòm thổi râu trừng mắt nhìn ba cái lão hỗn đản vui sướng khi người gặp hoạ kia, chuyện năm đó là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn a! Ba cái lão hỗn đản này cư nhiên còn dám nhắc đến, thực sự là tức chết hắn!

Nhìn mặt đen lão nhân cùng vết sẹo lão nhân ngượng ngùng cười, anh tuấn tiểu lão đầu vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhưng mà tiểu tử kia không phải cùng tiểu nữ oa vừa rồi là tỷ đệ sao? Hai người bọn họ..."

Hiện trường trong lúc nhất thời cực độ im lặng, nhìn Cửu vương gia sắc mặt kỳ quái, anh tuấn tiểu lão đầu cũng không tiếp tục nói nữa.

Cửu vương gia nhìn bóng dáng Cách Ca thở dài một hơi, thần sắc không chừng nói: "Nếu cái vô liêm sỉ lão cha kia của nàng đã mặc kệ không hỏi, lão nhân như ta có năng lực quản được sao!"

"Ai ~" Mặt đen lão nhân cùng vết sẹo lão nhân đồng loạt thở dài, loại này việc nhà bọn họ cũng không hảo nhúng tay, hai cái hài tử kia không biết có khi nào giống lão Triệu năm đó hay không đây? Ai ~

Anh tuấn tiểu lão đầu ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thần sắc ảm đạm Cửu vương gia, miệng nhỏ giọng nói thầm: "Còn không bằng thú tiểu Mạc nhà ta, tiểu Mạc nhà ta a, kia nhưng là..."

Mới nói được một nửa, ba người còn lại liền trừng mắt nhìn hắn, anh tuấn tiểu lão đầu ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đổi thành ai cũng chịu không nổi, một người cả ngày ở bên tai bọn họ liều mạng khoe khoang tôn nữ nhà mình, này khoe nhưng là mười mấy năm! Nếu không nể tình huynh đệ vài chục năm, Cửu vương gia bọn họ đã trực tiếp đánh hắn.

Trong lúc bốn lão nhân trình diễn tiết mục huynh đệ tình thâm, quyền cước quyết liệt, ở bên kia Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân đã muốn đến tiểu viện, cùng nhau giúp Tình tỷ tỷ chỉ huy hạ nhân thu thập này nọ.

Tình tỷ tỷ hồ nghi nhìn Thanh Vũ cùng Mộ Dung Tuyết Ngân, tổng cảm thấy hai người các nàng hôm nay là lạ, mùi thuốc súng nồng đậm, giống như trở lại lúc Mộ Dung Tuyết Ngân vừa mới gả nhập Thất hoàng tử phủ, thật sự rất kỳ quái!

Cách Ca lẳng lặng đứng ở cửa viện, cứ như vậy một mực im lặng nhìn Tình tỷ tỷ vội vàng bận rộn, nhìn Mộ Dung Tuyết Ngân cùng Thanh Vũ âm thầm đấu khí, nhìn các nàng cười, nhìn các nàng sinh khí, nhìn các nàng...

Không biết từ lúc nào, phía sau Cách Ca đột nhiên xuất hiện một cái gia đinh, gia đinh này không giống những người hầu khác ở trong sân chạy tới chạy lui, mà lại lặng yên không một tiếng động đứng đó, cúi đầu.

"Có phải hoàng thành đã xảy ra chuyện gì hay không?" Cách Ca như trước nhìn các nàng chăm chú không có quay đầu, thản nhiên hỏi.

"Hôm qua Thái tử rơi xuống nước mà chết, kết quả tra ra là ngoài ý muốn!" Gia đinh cung kính nói.

Cách Ca cười khổ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh giọng nói: "Bọn họ thay đổi! Đều thay đổi! Ngôi vị hoàng đế thật sự trọng yếu như vậy sao?"

Không ai trả lời, những con người sống ở hiện đại chúng ta vĩnh viễn sẽ không hiểu được, ở cổ đại, ngôi vị hoàng đế là một sự dụ hoặc mà tất cả mọi người đều không thể cự tuyệt.

"Thân huynh đệ cũng có thể không chút lưu tình giết chết, xem ra vài cái bọn họ cũng là sống không lâu, ta, xem ra cũng khó trốn khỏi cái chết. Ngươi nói xem, ta sẽ chết sao?" Cách Ca thản nhiên nói, thân thể không ngừng run lên, phân không rõ là vì phẫn nộ hay là vì sợ hãi mà run.

Gia đinh cúi đầu trầm mặc không nói, hắn chỉ là một cái tiểu nhân, một cái không đáng để ý tiểu nhân, mỗi ngày phụ trách truyền lại tình báo cho chủ nhân mà thôi, thế giới của đại nhân hắn không hiểu, vĩnh viễn cũng không muốn hiểu.

Phất tay, gia đinh rời đi, Cách Ca một mình lẳng lặng đứng đó.

"Năm đó ngươi vì sao lại đem ám vệ tặng cho ta? Là vì kết cục ngày hôm nay sao?" Nhắm mắt lại, trong đầu Cách Ca nhớ tới trương ngũ quan tuy rằng không mỹ lệ nhưng lại phi thường hài hoà dễ nhìn đó, khuôn mặt cải biến cả cuộc đời nàng.

Năm đó nhìn các ca ca lập kế hoạch báo thù, tiểu Cách Ca lựa chọn trầm mặc, nàng không cho rằng chỉ với vài cái tiểu thí hài còn chưa hiểu chuyện có thể lật đổ Thái tử được Hoàng thượng bồi dưỡng nhiều năm, này hết thảy đều là cái trò đùa đáng chê cười.

Nhưng vào buổi tối hôm ấy, nữ tử tên là Khinh Vũ kia cho tiểu Cách Ca một khối thiết bài tử, còn có một cái ôn nhu tiểu cô nương, nàng nói cho tiểu Cách Ca, nàng vừa không cần phải làm quân cờ lại vừa có được hết thảy mà mình muốn.

Cách Ca không thích làm quân cờ của người khác, nhưng cũng không nghĩ muốn cái gì, tư lúc bắt đầu có được ám vệ, nàng liền sử dụng làm mật báo, nắm trong tay hệ thống tình báo lớn như vậy, không thể tưởng được, nguyên lai nàng vẫn luôn là một viên quân cờ.

Một viên quân cờ nhấc lên Nam Tấn phong ba, làm cho nó đi lên con đường hủy diệt.

Sau giờ ngọ, trong viện đã thu thập sạch sẽ, nhìn đám người Tình tỷ tỷ đầu đầy đại hãn, Cách Ca phi thường tri kỷ bưng lên nước ô mai ướp lạnh khao mọi người, đạt được một hồi tán thưởng.

Nhìn Tình tỷ tỷ phi thường cẩn thận lau mồ hôi cho mình, Cách Ca đột nhiên cười nói: "Tình tỷ tỷ, nếu có một ngày ta chết, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

Tay Tình tỷ tỷ dừng lại, khó hiểu nhìn Cách Ca: "Điện hạ vì sao lại nói như vậy, điềm xấu!"

Tức giận nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Cách Ca, Tình tỷ tỷ tiếp tục vì nàng lau mồ hôi, Cách Ca cảm nhận được tay nàng đang lau cho mình nhẹ run lên, mang theo sự mất tự nhiên.

"Bổn hoàng tử nói là nếu, cũng không cho là thật. Huống chi con người trước sau cũng phải chết, hoặc là chết lặng yên không một tiếng động, hoặc là chết oanh oanh liệt liệt, dù sao sớm hay muộn cũng phải chết. Nếu ngày nào đó ta chết..." Cách Ca mới nói được một nửa đã bị Tình tỷ tỷ chặn lại, dùng chính môi nàng ngăn lại miệng cách Ca.

Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tình tỷ tỷ đỏ mặt chạy đi, Cách Ca nhìn theo bóng dáng Tình tỷ tỷ cười ngây ngô.

Nếu có một ngày ta chết, thỉnh đi đến ngõ nhỏ hẻo lánh nhất ở phía đông nam bên trong hoàng thành, trong đó có một tửu quán nhỏ đã đóng cửa, chìa khoá nằm ở phía sau môn bài, trong tửu quán ta có thứ này muốn tặng cho nàng.

Còn có, kỳ thật ta tuyệt không hận nàng!

- ---****----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play