Tần Liệt trước đây từng bảo rằng, trong tên của Cảnh Giới có lửa, tên của Nam Tân lại có nước (1). Đây chính là ý trời. Nam Tân chính là khắc tinh trời sinh của Cảnh Giới.
Cảnh Giới là hậu duệ của Cảnh gia. Đích thân Cảnh lão gia tự mình đặt cho danh xưng là Cảnh Mộ Tiên, phỏng theo câu thơ trong Sở Từ (2) “Độc cảnh giới nhi bất tùy hề, nguyện mộ tiên thánh chi di giáo”. Sau này hắn rời nhà lớn, tự mình xông xáo thương trường nên sửa lại tên thành Cảnh Giới.
Hắn chẳng tin vào mấy chuyện thần quỷ âm dương này bao giờ. Nhưng lại không thể thừa nhận rằng Tần Liệt nói câu kia cũng đúng lắm. Nam Tân đích thực là khắc tinh của hắn, hơn nữa còn là khắc từ lâu lắm rồi.
Hắn đã nâng niu người ấy trong tay hơn mười năm nay. Suốt khoảng thời gian đó, ai ai cũng ngưỡng mộ mối quan hệ của hai người. Để rồi đến một ngày nọ, bác sĩ tâm lý của Nam Tân đột nhiên tìm hắn hỏi chuyện: “Anh có biết thời gian gần đây cậu ấy phụ thuộc vào thuốc ngủ rất nghiêm trọng không? Tuần vừa rồi, tổng số thời gian ngủ của cậu ấy không vượt quá 20 tiếng đồng hồ.”
Cảnh Giới trầm mặc không đáp. Chỉ có một đôi con ngươi sáng quắc lắng nghe người kia nói.
Nam Tân vốn không ngủ được sâu, đôi khi cũng cần phải uống thuốc ngủ mới ngủ được. Thế nhưng nghiêm trọng đến như thế này thì chưa xảy ra bao giờ.
“Vậy hẳn là anh cũng không biết rồi, thời gian gần đâu cậu ấy không ăn uống được bao nhiêu, bởi vì cậu ấy tụt huyết áp ngất xỉu liên tục.”
Thế nhưng, tuần trước hắn vừa mới dắt Nam Tân đi ăn Kaikeshi (3) xong. Tuy rằng cậu ăn rất ít, nhưng lại ăn rất vui vẻ. Chỉ là trong lúc ăn phải đi vào nhà vệ sinh đến mấy lần.
“Cân nặng của cậu ấy đã tụt xuống dưới 55kg rồi. Mà đây là còn số liệu đo từ tuần trước. Tôi ngờ là tuần này có khi còn chẳng được 50 nữa.”
Hắn chẳng lẽ còn không biết cân nặng của cậu ư. Từ đầu hè đến giờ, Nam Tân đúng là gầy đi rất nhiều. Nhưng cậu bảo với hắn rằng đây là do hè tới rồi nên cậu muốn giảm cân, qua mùa hè là lại bình thường thôi.
“Tôi nghĩ, tốt nhất hiện giờ hai người nên tách nhau ra một thời gian thì hơn.”
Nghe tới đây Cảnh Giới cuối cũng cũng cau mày lại, mặt cũng lạnh đi vài phần: “Cậu ấy nhờ cô đến nói tôi nghe à?”
Chung Đồng Văn nghe thấy thế thì hơi hoảng: “Tự cậu ấy nói với anh rồi à? Cậu ấy đã quyết định muốn chia tay?” Cô đã khuyên nhủ Nam Tân vô số lần rồi, nhưng cậu chưa bao giờ nói thẳng ra. Mỗi lần nhắc đến, cậu chỉ bảo rằng Cảnh Giới không buông tay, cậu không thể rời đi được. Khó mà tin được đến thời buổi này rồi mà vẫn còn có chuyện như thế, huống hồ Nam Tân cũng là người có ăn có học đầy đủ.
“Tôi không cảm thấy việc chia tay là cần thiết. Cậu ấy không khỏe, tôi càng phải chăm sóc cậu ấy hơn.” Hắn như vừa bị đâm một nhát đau nhói, lúc nói chuyện cũng cộc cằn hơn hẳn “Tôi thuê cô về để khuyên răn cậu ấy, chữa bệnh cho cậu ấy. Không phải để cô giúp cậu ấy rời khỏi tôi. Có cần phải làm rõ lại nội dung công việc không?”
Chung Đồng Văn hít một hơi thật sâu, kiên trì nhìn thẳng vào mắt Cảnh Giới “Cảnh tổng, Nam Tân là bệnh nhân của tôi, tôi có trách nhiệm với cậu ấy.”
“Hoang đường!” Cảnh Giới đập bàn đứng lên, “Cô tưởng cô là ai, tư cách gì mà khua môi múa mép xen vào chuyện của tôi và cậu ấy? Cậy bản thân có kiến thức chuyện nghiệp à…Tôi nói cho cô biết, cậu ấy khác, cậu ấy và tất cả các bệnh nhân còn lại của cô không giống nhau!”
Chung Đồng Văn hiểu rồi, người đàn ông trước mặt đã hoàn toàn bị chọc giận.
“Tôi cũng không muốn cô phải dối gạt cậu ấy.” Bàn tay hắn đặt trên bàn cũng nổi đầy gân xanh. Hắn áp người về phía Chung Đồng Văn, cố gắng hết sức đè lại cơn giận trong mắt mình “Cậu ấy không thể rời khỏi tôi được. Tôi và cậu ấy đều biết rõ chuyện này. Còn cô – đã bị sa thải.” Nói đến đây đã chẳng còn buồn bày ra vẻ lịch thiệp phong độ làm gì nữa.
“Anh sẽ hối hận. Cậu ấy…”
“Đi ra ngoài!”
Cảnh Giới chợt đứng thẳng người, tay chỉ ra cửa, miệng thì nói lời ra lệnh. Hiển nhiên là hắn không muốn nghe thêm gì từ vị bác sĩ này nữa.
Chung Đồng Văn cũng chỉ đành nhắm mắt bình tĩnh lại, cuối cùng mới bảo: “Vậy thì đề nghị anh sớm đưa cậu ấy đến bệnh viện khám toàn diện một lần. Vấn đề của cậu ấy đã không còn là chuyện có thể giải quyết bằng tham vấn tâm lý cá nhân nữa rồi.” Nói xong, cô cũng cầm túi của mình lên, ưỡn thẳng sống lưng rời khỏi văn phòng.
Cảnh Giới đi tới đi lui trong phòng mấy vòng, vừa đi vừa thở hồng hộc, hai chữ ‘BỰC BỘI’ như được khắc thẳng lên mặt. Hắn nới lỏng cà vạt, nhưng vẫn cứ cảm thấy bí bách đè nén. Tâm trạng mất khống chế này đã lâu rồi hắn chưa phải trải qua.
Cứ đi qua đi lại một lúc như thế, điện thoại chợt vang lên. Hắn không thèm nhìn màn hình xem ai gọi tới đã trực tiếp bấm trả lời. Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì hắn cũng đã sẵn sàng xổ một tràng mắng mỏ lớn tiếng rồi.
“Mộ Tiên, anh về nhà đã, có được không?”
Hiện giờ người gọi hắn là Mộ Tiên gần như chẳng còn ai nữa, trừ Nam Tân. Cậu đã ở bên cạnh hắn từ sớm, xưa nay vẫn quen gọi như vậy, giờ vẫn không đổi.
“Nam Tân...” Cảnh Giới lầm bầm gọi cái tên đã châm ngòi lửa giận của mình. Còn chưa định thần lại, đã nghe tiếng người ấy ở đầu dây bên kia như đang nức nở “Xin anh đó… Mộ Tiên, xin anh đó.”
Cơn giận phừng phừng trong lòng mới giây trước không cách nào kìm lại được, giây sau đã tan đi như khói. Một tay hắn chống lên mặt bàn. Hắn nên vì cảm xúc hỗn độn này mà thở dài một tiếng mới phải. Lòng hắn mệt mỏi rã rời nhưng cũng chẳng kịp than câu nào, hắn đã an ủi người kia trước “Được, anh về ngay đây. Dì Hoa có ở đó với em không?”
Nam Tân sụt sịt, mơ hồ đáp “Có.”
“Em ngoan ngoãn ở đó đợi cùng dì Hoa nhé. Trong tủ lạnh có kem, bảo dì lấy một chút cho ăn. Em ăn xong là anh về tới nhà liền, được không?”
Cảnh Giới đi thẳng ra ngoài. Nhân viên ở phía bên ngoài đang làm việc không ngờ rằng hắn sẽ vội vã đi ra bất ngờ thế, ai nấy đều rối rít đứng lên chào. Chờ tới khi hắn vào thang máy, cửa đóng lại rồi mới xầm xì bàn tán với nhau “Chuyện gì thế nhỉ? Tôi chưa thấy Cảnh tổng thế này bao giờ.”
Nhân viên mới tới đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có một vài người cũ, đều là nhân tài đã theo bên Cảnh Giới rất nhiều năm rồi, mới thấy tình cảnh này quen thuộc – hẳn là người kia lại xảy ra chuyện gì rồi.
Lần khoa trương nhất, cũng đã là nhiều năm về trước. Một cuộc điện thoại gọi tới nói người kia không chịu ăn cơm. Cảnh tổng không nói đến câu thứ hai, lập tức đưa người tới công ty. Mấy vị giám đốc cấp cao thì ở đây họp đêm họp hôm, còn người kia thì yên vị bên cạnh Cảnh tổng, ôm bát cơm, cái miệng nhỏ nhai nhai không ngừng. Ăn xong lại ngủ thiếp đi. Cảnh tổng bèn bế người vào gian nghỉ ngơi nho nhỏ bên cạnh phòng làm việc của mình. Hắn vừa đi thì phòng họp cũng rối rít vỡ òa. Ai ai cũng hỏi nhau không biết đó là người nào nhỉ, sao mà Cảnh tổng lại cưng chiều đến thế.
Khi đó Tần Liệt cũng ngồi trong phòng. Quan hệ cá nhân của anh và Cảnh tổng là tốt nhất, lại bị một rừng cặp mắt ‘ham học hỏi’ nhìn chằm chằm, liền cười bảo “Đó là người nhà của Cảnh tổng.”
Cái cụm ‘người nhà’ này là một từ rất vi diệu, muốn hiểu thế nào cũng được. Chỉ là, lúc Cảnh tổng đã sắp xếp cho người kia xong xuôi, quay lại phòng họp rồi, Tần Liệt mới đùa giỡn thay mọi người “Ôi chao, Cảnh tổng của chúng ta yêu đương cái gì ở đây thế, rõ ràng là nuôi một cậu con trai mà.”
Vì thế mọi người đều hiểu, ồ, thì ra là cái ‘người nhà’ đó.
Cảnh Giới cực ít nói về chuyện riêng tư cá nhân mình. Nhưng lần này cũng khó mà giấu được, chỉ bảo “Gần đây tình trạng không ổn lắm, bác sĩ bảo tôi phải chăm sóc ở bên nhiều hơn. Xin lỗi mọi người.”
Ông chủ lớn đã mở miệng nói xin lỗi rồi, mọi người làm sao lại không rộng lượng tha thứ cho được. Khi ấy là giai đoạn đầu khởi động công việc kinh doanh của công ty, ban lãnh đạo ai cũng đều đang bận rộn lập kế hoạch, lên chiến lược, chèo lái dẫn dắt công ty vượt qua mọi chông gai trên thương trường. Chẳng có ai được nửa khắc rảnh rỗi. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Cảnh Giới vẫn còn phải chăm sóc cho một Nam Tân, ứng biến với các tình huống đột ngột phát sinh của cậu.
Thi thoảng mọi người ở phòng làm việc còn có thể cùng nhau hút điếu thuốc, hoặc là gọi chút đồ nhắm rượu về giải khuây một chút. Có khi lại tìm chỗ nằm nghỉ tạm mấy tiếng. Trời sáng sẽ lại lao vào một cuộc chiến mới. Chỉ có Cảnh Giới, cho dù bận sứt đầu mẻ trán cũng phải về nhà, trước khi về còn phải gột sạch mùi rượu, mùi khói thuốc trên người. Chuyện như thế khiến ai cũng chỉ biết tặc lưỡi thở dài, thành ra cũng khắc sâu ấn tượng với cái tên Nam Tân.
Thoáng cái đã qua mấy năm. Công ty phát triển ngày càng lớn mạnh, tòa nhà thương mại kiêm trụ sở chính mới được xây dựng đã trở thành một trong những tòa nhà mang tính bước ngoặt của thành phố. Giờ đây nhắc đến Cảnh Giới là nhắc đến niềm tự hào. Hắn cũng đã bỏ thuốc lá từ lâu, và hình như cũng bỏ luôn cả sự ngây ngô, nóng nảy tuổi trẻ. Cũng chẳng thấy hắn có vẻ hứng thú với điều gì thêm nữa – ít nhất thì đấy là trước đây.
Có một điều là người mà Cảnh Giới luôn hết lòng hết dạ lo lắng cho cuối cùng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nhiều năm trôi qua vẫn không đổi thay. Điều này khiến những người chứng kiến cũng phải thở dài, cứ như được tận mắt chứng kiến một tình yêu phi thường, đáng để trải nghiệm một lần trong đời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT