Chương 44

"Gia Gia, em không có yếu ớt như vậy, bác sĩ cũng nói có thể xuống giường." Tả Lăng cau mày, ghét bỏ nhìn xe lăn bên giường.

"Em có hai lựa chọn, một là tiếp tục nằm trên giường tĩnh dưỡng, hai là ngồi xe lăn anh đẩy em đi ra ngoài." Tô Túc bất vi sở động, chỉ mỉm cười nhìn tức phụ nhà mình.

Tả Lăng thực không vui trừng mắt Tô Túc một cái, phát hiện hắn không có ý thay đổi. Đành phải chậm rãi ngồi qua xe lăn.

Nàng đặc biệt chán ghét hương vị tiêu độc ở bệnh viện, cảm giác cả người đều bị buồn bực lên, bệnh bất mãn. Đi vào trong bóng râm dưới gốc cây ngoài bệnh viện, gió nhẹ thổi qua, cả người tinh thần, lúc này mới cảm giác mình sống lại.

"Gia Gia, anh sẽ không thật sự muốn ở trong này ngụ ở nửa năm đi?" Nhớ tới mấy ngày hôm trước Gia Gia làm quyết định, nhịn không được chuyển động xe lăn đối mặt Tô Túc hỏi.

Tô Túc gật gật đầu, quyết định lần này nhất định phải đem tức phụ dưỡng hảo thân thể.

Tả Lăng trầm mặc, lần này nằm viện thật sự là đem hắn sợ hãi. Nhìn đến người yêu càng phát ra ổn trọng, trong lòng vừa vui vẻ lại đau lòng.

"Công ty bên kia anh sẽ cùng ba ba nói, công ty của anh đã giao cho Nhã Văn tỷ. Chúng ta hảo hảo dưỡng thân thể, anh thật sự không muốn em lần nữa tiến trụ bệnh viện." Sờ sờ mặt tức phụ gầy đi không ít, Tô Túc vẻ mặt nghiêm túc.

Nghĩ tới lúc vừa tỉnh lại Tô Túc quỳ gối trước giường bệnh mắt đầy tơ máu, trầm mặc rơi lệ, ôn nhu trả lời: "Được!"

Nghe được trả lời vừa lòng thuyết phục, Tô Túc lần đầu tiên sau khi Tả Lăng nằm viện lộ ra nụ cười thư thái.

Vốn tưởng Tả Lăng sẽ kiên trì về nước, trong lòng đã chuẩn bị tốt mười tám loại khả năng ứng đối, không nghĩ tới Tả Lăng cư nhiên sảng khoái như vậy đáp ứng rồi, vẻ mặt không khỏi trầm tĩnh lại.

Lấy Tả Lăng tính tình nói được thì làm được, nàng nếu đã đáp ứng, liền tuyệt đối sẽ không đổi ý.

"Đúng rồi, anh vừa mới nói đem công ty giao cho Tống Nhã Văn?" Tả Lăng đột nhiên kịp phản ứng, cau mày.

"Đúng vậy, Nhã Văn tỷ hai ngày trước đã trở lại công ty bên kia." Tô Túc do dự một chút, nhìn Tả Lăng liếc mắt một cái cẩn thận nói:

"Ừm, anh cảm thấy chúng ta không nên tham gia các nàng cảm tình, hai chúng ta dù sao cũng là người ngoài cuộc."

Tả Lăng làm sao không biết chuyện tình cảm ngoại nhân là tham gia không được, nàng ngơ ngẩn nhìn một góc, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Em biết, em hiện tại cách làm thực ích kỷ, nhưng em không có biện pháp nhìn, lúc trước nếu không phải cô ấy ủng hộ em, an ủi em. Em không biết hai người chúng ta sẽ biến thành cái dạng gì, hiện tại, em cũng hy vọng có thể đến giúp cô ấy...."

Lần thứ hai nhìn đến Tả Lăng bộ dáng yếu ớt như vậy, Tô Túc lệ đều gần rơi xuống. Cách xe lăn đau lòng ôm lấy Tả Lăng, nhẹ giọng trấn an: "Anh sẽ cùng Nhã Văn tỷ hảo hảo nói chuyện, chỉ cần Nhã Văn tỷ đối nàng còn có cảm tình, liền nhất định sẽ cùng một chỗ."

Ngoài miệng nói đơn giản, nhưng là có cái đứa nhỏ ngăn ở nơi đó. Nhã Văn làm sao có thể dễ dàng tha thứ.

Quả nhiên vẫn là một người mềm lòng a, biết rõ lại cho Nhã Văn tỷ gọi điện thoại, có thể sẽ ảnh hưởng quan hệ của chúng ta. Nhưng mà, càng không thể trơ mắt nhìn tức phụ nhà mình khổ sở thương tâm.

Tô Túc phát hiện Tả Lăng ánh mắt chặt chẽ nhìn mình chằm chằm. Quay đầu lại nhìn tức phụ nhà mình một cái, tiếp đó bấm Tống Nhã Văn điện thoại.

Điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng không người đón nghe tự động ngắt. Tô Túc không ngừng cố gắng lại đánh một lần, lúc này mới có người bắt được.

"Đại tổng tài, không phải cùng phu nhân của cậu du lịch sao, sao còn có rảnh đánh tôi điện thoại?" Tống Nhã Văn một bên ngáp ngáp, một bên trêu chọc lão bản mình.

Tô Túc nghe Tống Nhã Văn hơi khàn khàn thanh âm "Cô đêm qua đi làm kẻ trộm sao, đến bây giờ còn chưa tỉnh ngủ."

Tống Nhã Văn xoay người rời giường, đi chân trần vào toilet "Đúng vậy, hôm qua ban đêm đi quán rượu cuồng hoan."

"Đi quán rượu cuồng hoan? Gần đây gặp được chuyện gì vui vẻ?" Dùng ánh mắt trấn an Tả Lăng biểu tình có chút lạnh, thử dò hỏi.

"Không có gì, tôi muốn thoát độc thân mà thôi." Tống Nhã Văn bình tĩnh mở ra vòi nước, bắt đầu rửa mặt, cũng không trông nom hiệu quả tạo thành khi Tô Túc nghe câu như thế.

"Cái gì, cô muốn thoát độc thân?" Tô Túc tròng mắt đều sắp rơi xuống.

"Đương nhiên, cậu xem, tôi có tài có mạo, dầu gì cũng là ngự tỷ một thân. Nhất định có thể tìm được một người thích, ta muốn cự tuyệt cẩu lương của cậu." Câu nói sau cùng nghiến răng nghiến lợi.

Tô Túc im lặng, không biết nên như thế nào nói tiếp. Nhất thời cùng Tả Lăng nhìn nhau không nói gì. Nghĩ đến đủ loại nguyên nhân, nhưng không nghĩ tới Tống Nhã Văn thế nhưng dứt khoát lưu loát quyết định bắt đầu tân cảm tình, hắn một lần đã cho rằng Tống Nhã Văn sẽ luôn luôn bước không ra, thật sự là thật không ngờ...

"Tốt lắm, không cùng đại tổng tài cậu hàn huyên, tôi bên đây còn có chuyện khác." Rửa mặt xong Tống Nhã Văn, rất nhanh vẽ một cái hóa trang liền xuất môn.

Tô Túc cầm di động bị treo, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Xin giúp đỡ hỏi Tả Lăng: "Vừa nãy anh nghe Nhã Văn tỷ nói, nàng muốn thoát độc thân. Này nên làm cái gì bây giờ?"

Tả Lăng cũng là thần tình không dám tin, phía trước Tống Nhã Văn thần thái vô vọng làm cho người ta ấn tượng thật sự là quá sâu. Bất thình lình, ý tưởng liền chuyển biến. Thật sự làm cho người ta không tiếp thụ được.

Tả Lăng cũng mê mang rồi.

Thần Tiêu đến tột cùng đã làm cái gì?

....

Mà nhân vật chính khiến cho gợn sóng lớn như vậy, xuất môn sau mở ra xe thể thao chạy tới nông thôn, ở cửa nông trường dừng lại, nàng cũng không nóng nảy xuống xe, tựa hồ đang chờ đợi ai.

Chỉ chốc lát sau, một đại mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đi ra nông trường, Tống Nhã Văn có chút chân chó mở cửa xe, sau đó mang theo vị đại mỹ nhân phi thường khí chất này tuyệt trần mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play