Edit: HT-Dieulinh

Ngày hôm sau, Thẩm Kiều An sáng sớm đã đi tắm rửa, xong nàng mặc một bộ váy trắng gạo, trên eo được buộc thắt lưng, phác họa ra đường cong hoàn mỹ của nàng.

Xử lý xong, nàng liền cầm túi xách ra ngoài. Lại không chú ý đến cách vách có người đang lặng lẽ nhìn bóng dáng của nàng

Lăng Dập Thần thấy Thẩm Kiều An ra cửa liền vội vàng chạy về phòng, thay đổi áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen.

Hắn nhìn mình trước gương, tưởng tượng đến quần áo Thẩm Kiều An đang mặc, trong lúc vô tình làm hai người mặc như tình lữ , không phải đây là điều các nữ sinh thích, dễ động tâm nhất sao?

Vừa lòng gật đầu, nhìn lại mình, thầm khen, ân, rất soái! Lăng Dập Thần liền rời khỏi nhà, hướng trung tâm thành phố đi.

Trung tâm Thành phố phá lệ náo nhiệt, các học tỷ, học trưởng các trường cao đẳng, đều sẽ tự tổ chức biểu diễn văn nghệ.

Thành phố C cũng cực kỳ coi trọng việc biểu diễn văn nghệ. Mỗi năm, liền chuẩn bị cho họ một sân vận động, có thể cất chứa vạn người ngồi xem. Thế này sân vận động hiện giờ đang có nhiều người ồ ạt tiến vào.

Thẩm Kiều An cùng Lăng Dập Thần ước định gặp nhau ở cửa sân vận động, Thẩm Kiều An đợi mãi mà không thấy người hẹn, không nhịn được nhìn xung quanh.

Lăng Dập Thần do dự mãi, thở sâu, hắn liền chậm rãi bước đến nàng, sau đó liền nắm chặt vai đối phương.

"Này!"

Một âm thanh từ phía sau kêu nàng.

"A!"

 Cũng không biết Thẩm Kiều An suy nghĩ cái gì, Lăng Dập Thần này làm nàng giật mình,dưới chân khá trơn ,Thẩm Kiều An lại đi giày da, do bị giật mình mà chân không vững, liền sắp ngã.

Lăng Dập Thần không chút suy nghĩ liền bắt lấy nàng ôm vào mình, phòng ngừa Thẩm Kiều An lại ngã.

Bay vào mũi là mùi thơm sữa tắm, trong ngực lại có một cơ thể mềm mại, Lăng Dập Thần trong lòng vui vẻ, đột nhiên hy vọng thời gian yên lặng, trừ bỏ việc này, còn có một cái quan trọng hơn....... 

Hắn phát hiện chính mình thật đáng xấu hổ.... .....

Hắn mãi duy trì tư thế, bên tai cũng chậm rãi đỏ lên, cũng không dám nói chuyện, sợ đối phương phát hiện hắn khác thường.

"Thình thịch" Thẩm Kiều An không nghĩ tới lần thứ hai cùng Lăng Dập Thần tiếp xúc gần gũi, tim đập cư nhiên đập mạnh lên, Thẩm Kiều An đỏ mặt, ngẩng đầu ra vẻ đứng đắn hỏi, "Anh còn muốn ôm đến bao lâu?"

Quan sát biểu tình của Thẩm Kiều An không chút vui vẻ, Lăng Dập Thần  muốn nói "Ôm đến thiên hoang địa lão"  liền nuốt trở vào.

Thấy đối phương không có phản ứng, Thẩm Kiều An đành phải bắt lấy cánh tay Lăng Dập Thần ra, sau đó nghiêng mình thoát khỏi.

Thẩm Kiều An tầm mắt trong lúc lơ đãng đánh giá hắn, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Liền nói sao, ngày thường bám theo không để người ta yên, hôm nay đột nhiên an tĩnh, nàng còn tưởng rằng Lăng Dập Thần đổi tính đây!

Nén cười, Thẩm Kiều An đem tầm mắt dời về nơi khác, hỏi "Anh sao ở đây?"

Lăng Dập Thần thấy nàng không phát hiện mình khác thường, liền nhẹ thở ra, nói "Anh cũng muốn hỏi em sao ở đây đâu! Anh đang đợi người, còn em?"

Đem lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt cho Thẩm Kiều An nghe xong, Lăng Dập Thần liền bắt đầu cẩn thận chú ý biểu tình nàng.

Thẩm Kiều An trong lòng cũng biết rõ, nhưng vẫn giả bộ nghi hoặc " Em cũng đang đợi bạn."

"Nga, vậy anh ở đây chờ họ, em cũng đừng nói em cùng bằng hữu mình hẹn ở đây đi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play