Edit: HT-Dieulinh
Lăng Dập Thần nửa đêm mới về biệt thự. Cho nên đến sáng dù nghe thấy tiếng chuông cửa,hắn cũng không quan tâm trở mình ngủ tiếp
Chính là tiếng chuông như âm hồn bất tán, siêng năng vang ở bên tai, Lăng Dập Thần bực bội ôm đầu ngồi dậy, lớn tiếng mắng"Tên nào a!? Sáng sớm không cho đại gia ta ngủ!!"
Chuông cửa như không biết mệt mỏi vang lên, Lăng Dập Thần nổi giận đùng đùng xuống giường, hắn muốn xem tên nào dám phá bổn đại gia ngủ ngon.
Bước chân cực nhanh xuống lầu, Lăng Dập Thần vốn dĩ lập tức mở cửa, sau đó mắng tên phá đám máu chó ngập đầu. Chỉ là mới cầm chốt cửa, hắn vẫn nhìn qua mắt mèo trước.
Vừa nhìn hắn khiếp sợ, người bên ngoài mặc quần áo đơn giản, tóc xoăn được cột cao, làn da trắng nõn, không phải Thẩm Kiều An thì là ai?
Lăng Dập Thần nháy mắt luống cuống tay chân, Thẩm Kiều An như thế nào xuất hiện trước cửa nhà mình? Chẳng lẽ nàng biết hai người là hàng xóm? Hoặc là nói nàng phát hiện chính mình nhìn lén?
Thiên a! Lăng Dập Thần bối rồi, bước chân không ngừng đi xung quanh phòng.
Thực mau hắn bình tĩnh lại, sẽ không, sẽ không, Thẩm Kiều An hẳn là không biết hắn ở cách vách, hẳn là tới tìm hàng xóm có chuyện gì, hắn chỉ làm bộ trong nhà không có người là được.
Lăng Dập Thần nhẹ nhàng thở ra, tính toán không để ý tới Thẩm Kiều An.
Chính là mình nghĩ như vậy nhưng vẫn muốn mở cửa, vạn nhất Thẩm Kiều An có việc gấp làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Lăng Dập Thần lại trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc đem bàn tay hướng chốt cửa mở ra.
Cửa mở ra, Thẩm Kiều An nhìn thấy Lăng Dập Thần đôi mắt từ mờ mịt biến thành kinh ngạc.
"Lăng Dập Thần? Anh sao ở đây?"
"Khụ khụ." Lăng Dập Thần ho khan vài tiếng,tảng đá trong lòng cuối cùng được gỡ bỏ, nguyên lai nàng thật sự không biết chính mình ở nơi này a, hắn đứng thẳng lại, đúng lý hợp tình nói "Nơi này là nhà anh, đương nhiên anh phải ở đây a."
"Nhà anh?" Thẩm Kiều An chỉ biệt thự bên cạnh, nói "Em hiện tại đang ở bên cạnh, không nghĩ chúng ta là hàng xóm a."
"Đúng vậy, thật không nghĩ tới." Lăng Dập Thần gật gật đầu, có chút chột dạ hỏi, "Đúng rồi, em tới tìm anh có chuyện gì vậy?"
"Nga,em tìm trên mạng một công việc, nhìn đến nơi này yêu cầu người giúp việc, hơn nữa liền ở nhà bên cạnh,em nghĩ cũng gần nên em báo danh."
"Người giúp việc?" Lăng Dập Thần lúc này mới nhớ tới tối tin nhắn tối qua,cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, "Em làm?"
Trả lời hắn là ánh mắt tức giận của Thẩm Kiều An, hắn nói tiếp "Ý anh là, có thể sống ở biệt thự bên cạnh nghĩa là nhà em có điều kiện, vì cái gì muốn tới làm người giúp việc a?"
Huống hồ hắn cũng không muốn cho Thẩm Kiều An lao động quét tước này nọ a.
"Anh biết chủ nhiệm khoa chúng ta không? Ở Đại học C có tiếng biến thái, một hai phải bắt bọn em đi làm một công việc sau đó về nhà viết một bài cảm văn ngàn chữ."
Thẩm Kiều An giải thích, dù sao chủ nhiệm khoa bọn họ xác thực có bắt làm vậy.
Lăng Dập Thần gật đầu, lại phát hiện Thẩm Kiều An đang nhìn mình bằng ánh mắt tìm tòi, có chút ngượng ngùng, "Em nhìn anh làm gì? Có phải hôm nay bổn đại gia đặc biệt soái?"
"Phốc." Thẩm Kiều An nhịn không được cười ra tiếng, không khỏi gật đầu nói, "Ân, rất soái, nếu anh có thể rửa mặt soi gương trước."
Lăng Dập Thần trong lòng lộp bộp, hắn như thế nào đã quên, hắn vừa mới vừa rời giường, hiện tại hình tượng khẳng định không đẹp,xấu hổ đi lên lầu, bỏ lại một câu "Đợi anh một chút, em tùy tiện đi."