Edit: HT-Dieulinh
"Mẫu đơn viên." Thẩm Kiều An cực kì mệt,ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn.
Quả nhiên là hàng xóm nhà hắn , Lăng Dập Thần nghĩ, cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, khuôn mặt cô ửng đỏ, bộ dáng híp mắt sắp ngủ.
Cơ thể cô mang độ nóng áp lên người hắn, thậm chí trái tim hai người cách nhau rất gần,trong lòng một mảnh mềm mại, bước chân không khỏi thả chậm, chỉ cầu lúc đi đường cô có thể thiếp đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Thẩm Kiều An bị Lăng Dập Thần đánh thức, bộ dáng mông lung cùng đôi mắt ngốc nghếch của cô nhìn đáng yêu cực kỳ.
Lăng Dập Thần bỗng dâng lên cảm xúc muốn chọc ghẹo cô.
"Đến Mẫu Đơn viên rồi, cậu ở nơi nào, tôi trực tiếp lái xe đưa cậu đến nhà." Đến biệt thự không xa nhưng hắn muốn nàng tự nói cho hắn địa chỉ nhà.
"Cảm ơn, không cần, đến đây tớ tự đi." Thẩm Kiều An sau khi thanh tỉnh liền khôi phục thái độ lãnh đạm với hắn.
Lăng Dập Thần trong lòng có chút mất mát, hắn cảm thấy Thẩm Kiều An đối người khác thái độ đều tốt, duy đối với hắn lại lạnh nhạt, trong lòng mất mát lẫn cảm giác không dễ chịu.
Huống hồ hắn hôm nay bế cô xuống núi, tay đều đã tê rần, đến cửa nhà không mời hắn ly trà được hay sao!?
Nhìn bóng dáng Thẩm Kiều An, Lăng Dập Thần khóc không ra nước mắt, trong lòng có chút bi thương, phải đi tiệm net xả giận mới được!!
.
Thẳng đến buổi tối, hắn ngồi một chỗ tâm tình sa sút.
"Mày hôm nay bị gì vậy? Thua bao nhiêu rồi còn chơi tiếp?" Lý Lỗi tháo xuống tai nghe, cổ quái nhìn Lăng Dập Thần.
"Lão tử chơi như thường mà, hôm nay không phải Tiểu Dã Miêu không có tới sao? Bằng không chúng ta có thể thua thảm như vậy?" Lăng Dập Thần bĩu môi, hắn đương nhiên không thể nói bởi vì nữ nhân mà tâm tình không tốt, bằng không sẽ bị bức cung.
Đôi mắt tùy ý nhìn màn hình, liền thấy Tiểu Dã Miêu đã online.
Lăng Dập Thần nhắn đi "Hôm nay sao vào muộn vậy?"
Chỉ chốc lát bên kia đáp "Hôm nay đi leo núi mệt, mới ngủ dậy."
Một ý niệm chợt lóe, hắn không hỏi tiếp mà mời chơi chung.
Năm người lại chơi đến nửa đêm, Thẩm Kiều An thật sự chơi tiếp không nổi liền off trước.
.
Ngày hôm sau, cô vẫn cảm thấy mệt, đầu óc choáng váng. Bước đến trường học.
Chỉ là lúc cô đang đi đến lớp, bốn phía đồng học liền dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá cô, có hâm mộ, có tán thưởng, cũng có ghen ghét, phẫn hận.
Một đường cô cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, thẳng đến khi tiến vào lớp.
"Diệp Chi, không phải cậu là bạn thân của Kiều An sao? Cô ta cùng Lăng Dập Thần có quan hệ gì sao cậu không biết?" Một nữ sinh hỏi.
"Tớ không biết, An An rất tốt với tớ, có bí mật gì tớ cũng nói với cậu ấy.Nhưng chuyện của cậu ấy sẽ không nói với tớ, mỗi người đều có sự riêng tư mà." Diệp Chi âm thanh vô tội vang lên.
Lời này ý nói cô không xem Diệp Chi là bằng hữu, chuyện gì cũng keo kiệt không nói.
"Các cậu mỗi ngày đều chơi với nhau,động tĩnh hai người kia cậu cũng biết đi? Hai người đó gặp nhau khi nào vậy?"
Diệp Chi vừa nghĩ vừa nói "Không biết nữa...., nhưng ngày đầu khai giảng họ đã quen biết."
Ngày đó cô suýt ngã được Thẩm Kiều An đỡ được, nhìn hai người họ nói chuyện với nhau tựa hồ đã quen biết từ trước.
Thẩm Kiều An nhíu mày, ý này là nói nàng với hắn tuy nhận thức nhưng không công khai.
Cho nên Diệp Chi chỉ nói mấy lời đã khiến đám nữ sinh tức giận
"Cái gì? Đã đoạt Lăng Dập Thần còn không nói, còn làm bộ không biết?"
"Mới đến Đại học C bao lâu mà đã thông đồng với Lăng Dập Thần?Đúng là hồ ly tinh!"