Edit: HT-Dieulinh
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Kiều An liền đem theo tất cả mọi thứ đã chuẩn bị tốt đến trường để đi leo núi.
Cô đến luôn luôn sớm, cho nên lúc đến liền sẽ không gặp Lăng Dập Thần. Tên này thường xuyên khoan thai đến muộn, mọi người luôn phải đợi hắn.
Lần này tuy rằng đều là tân sinh lên núi hoạt động, lại không có một người dám nói một câu oán giận. Thiếu gia Lăng Lạc Thần thân phận quá hiển hách mọi người không dám đắc tội hắn.
Bọn họ hôm nay đi đến leo núi ở phụ cận thành phố C, núi không cao, không dốc, tốc độ nhanh nhất là đến giữa trưa là xong.
Mang các tân sinh đi hoạt động lần này là phó trưởng hội leo núi, học trưởng Lý Hạo Nhiên năm 2, thấy Lăng Dập Thần rốt cuộc đã tới liền cho mọi người lên xe.
"Thẩm đồng học, sao không lên xe?" Lý Hạo Nhiên thấy Thầm Kiều An đứng bất động, liền tiến lên hỏi, dù sao cũng là người ta cũng là mỹ nữ, cũng không ngại đến nói chuyện a~
"Chờ bọn họ lên hết trước thì mình sẽ lên" Hai người liền câu đáp câu không đứng tán ngẫu.
Lăng Dập Thần tối hôm qua chơi game quên mất giờ giấc, hiện tại mắt đã mơ màng, không có chú ý tới người đứng bên cạnh, nghĩ mọi người cũng lên xe hết rồi, hắn định bước lên.
Ai ngờ lại đụng vào cơ thể ấm áp, mang theo mùi hương nhạt chui vào mũi hắn, vừa định phát hỏa, quay đầu bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Kiều An.
Lăng Dập Thần tức khắc mặt liền đỏ, hơi giật mình nhìn cô .
Thẩm Kiều An thấy hắn khẩn trương đến mặt đều đỏ, nhịn cười hỏi, "Đồng học, có thể cho tớ lên trước được không?"
Lý Hạo Nhiên một bên nghe lời cô nói, dọa chân đều nhũn ra, Lăng Dập Thần người ta là đại thiếu gia, làm hắn mất hứng, không biết hắn sẽ nổi điên lên đâu.
Lý Hạo Nhiên vẻ mặt vội vàng, nói: "Thẩm đồng học, nhường cậu ấy lên trước đi được không?"
Thẩm Kiều An không nhúc nhích, Lăng Dập Thần lại đem chân buông xuống, hắn âm thầm véo chính mình, mắng: Khí phách ngày thường đâu? Nam nhân tâm huyết đâu? Không ai bì nổi đâu? Đều bị chó ăn rồi à!!
Ưu thương nhìn bóng dáng Thẩm Kiều An, Lăng Dập Thần bất đắc dĩ đuổi kịp.
Ai biết trong xe chỉ còn trống hai chỗ ngồi, mang theo bất đắc dĩ lại có chút mừng thầm, Lăng Dập Thần cùng Thẩm Kiều An ngồi ở cùng nhau.
Bởi vì khẩn trương, Lăng Dập Thần ngồi xuống liền chơi điện thoại, tâm tư lại không tự chủ được dời về phía Thẩm Kiều An.
Bởi vì vẫn là sáng sớm, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, Thẩm Kiều An nghiêng mặt đến bên cửa sổ, thoải mái nhắm mắt lại hưởng thụ.
Khuôn mặt trắng nõn như có tầng ánh sáng tỏa ra,đôi môi hồng khẽ nhếch, hết thảy như mộng như ảo, người xem như Lăng Dập Thần nhìn đến phát ngốc, thế cho nên lúc cô quay lại nhìn vẫn không có phản ứng.
Bị Thẩm Kiều An bắt gặp, Lăng Dập Thần vội vàng hoàn hồn cúi đầu nghịch điện thoại
Thẩm Kiều An buồn cười nói, "Cầm điện thoại ngược."
Cuống quít nhìn điện thoại, Lăng Dập Thần xem lại mới thấy, mình thật sự cầm ngược điện thoại.
Lại lần nữa cầm lại điện thoại, buồn bực nói, "Em đùa anh a?"
Thanh âm cũng không lớn, hiển nhiên không nghĩ làm người chung quanh phát hiện.
Thẩm Kiều An nhìn bộ dáng của hắn thấy thực thú vị, nhịn không được chọc hắn, cúi người tiến lên, ở bên tai hắn thổi khí, "Ừm~cậu muốn giáo huấn tôi như thế nào ?"
Cảm giác được lỗ tai ngứa , Lăng Dập Thần nuốt nước miếng, trong lòng không tự chủ được liền hiện ra hình ảnh.
Đối diện là nữ nhân mặc bộ đồ hầu gái, đáng thương nhìn hắn "Chủ nhân~, ngài muốn trừng phạt ta như thế nào a?"
Tưởng tượng đến hình ảnh kia liền nhiệt huyết sôi trào a! Lăng Dập Thần cảm thấy toàn thân đều phát hỏa.
Thẩm Kiều An đúng lúc đưa cho hắn tờ khăn giấy, Lăng Dập Thần mờ mịt tiếp nhận, sau đó thân thể chấn động, nhanh chóng dùng khăn giấy che cái mũi.