Thời gian còn chưa đến giờ Mùi canh ba, trời đã bắt đầu càng ngày càng tối lại, mây đen bao phủ hết lầu son gác tía trong cung đình, khắp cung đều bị bao trùm trong một màu xám đen, đèn lồng treo trên hành lang đã bị gió thổi bay lắc lư chao đảo từ lâu, ánh sáng chiếu trên mặt đất lúc sáng lúc tối, chợt khiến cho người khác có cảm giác u uất.

Cửa điện mở một nửa, gió thổi từ trong khe cửa đến khiến bức họa đang được bày trên Ngự án thỉnh thoảng lại bị lật một góc lên.

Nguyên Đức Đế che môi ho hai tiếng, biểu cảm dần dần căng chặt, nhấc tay lên muốn đi vuốt ve bức trang, ngón tay chưa chạm tới liền đột nhiên co lại, chầm chậm mà thu về.

Lý Ngọc đứng khom người bên cạnh Nguyên Đức Đế, đối với cảnh tượng này ông đã không còn lạ lẫm gì nữa. Từ sau khi Tiên Hoàng hậu hoăng, cứ cách khoảng vài ba ngày, Hoàng thượng sẽ lại như thế này, lấy bức tranh ra ngắm thật kĩ, muốn vuốt ve nhưng lại không dám, sau khi ngắm bức tranh xong, Hoàng thượng sẽ dời bước đến Tiêu Phòng Cung, cũng không dám bước vào, chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn vài, tâm trạng sẽ buồn bã rất lâu.

Trên bức tranh vẽ một nữ tử, tóc dài búi một nửa, vẫn là kiểu tóc của thời thiếu nữ, phía sau người có cây hoa đào nghiêng nghiêng đang nở hoa, nàng giơ một cây quạt tròn lên, đôi mắt đẹp sóng sánh nhìn người ngoài bức tranh.

Dưới ánh đèn lập lòe, nhìn mãi nhìn mãi thì mọi thứ chợt thay đổi, Nguyên Đức Đế dường như là quay lại vào cái ngày mà bà chết, thân hình mảnh khảnh tựa như một người già, trong đôi mắt kia, có quyến luyến, có không nỡ, có nuối tiếc những lại chẳng hề có ông.

"Lý Ngọc, năm xưa có phải là trẫm sai rồi không?"

Lý Ngọc khom người, nhìn cây phất trần bị ngọn gió lùa từ bên ngoài vào thổi bay bay, chỉnh lại thần sắc, nói: "Bệ hạ là thiên tử, đương nhiên là không..."

"Bỏ đi, người đến chưa?" Hoàng đế thở dài một hơi, gấp bức tranh lại, đặt vào ngăn bí mật trên kệ sách.

Lý Ngọc còn chưa trả lời, ngoài cửa điện chọt có một tiểu thái giám cao giọng nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Đức Phi nương nương cầu kiến."

"Không gặp!" Lệ khí trên mặt Hoàng đế khó mà giấu được, thế lực của Phù gia đã cạn kiệt, sự nhẫn nại mà ông dành cho bà ta cũng dường như đã đến đỉnh điểm. "Bảo nàng ta cút về Chiêu Hoa Điện đi."

Cả người tiểu thái giám run lên, khom eo lui ra ngoài, bên ngoài cửa vang lên những giọng nói lẻ tẻ, sau đó lại yên ắng như thường.

Khoảng một chén trà sau, mây đên trên bầu trời rút đi một cách kì lạ, khi ánh mặt trời chói mắt chiếu sáng đến trong điện, Lâm Tu Duệ mang theo trái tim thấp thỏm mà đến.

Hoàng đế nhìn vết cào trên mặt và bàn tay băng bó thành một cục của hắn một cái, "Những vết thương này là sao đây?"

Lâm Tu Duệ quỳ trong điện, chỉ cảm thấy ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm mình như là con dao đâm vào trong da thịt, khảm vào trong xương tủy và tứ chi của hắn, đau đến mức khiến người khác run bần bật.

"Vi thần chỉ là bị chút vết thương nhỏ, không đáng lo ạ."

Hoàng đế nheo nheo mắt lại, sắc mặt đột nhiên trầm xuống: "Nói thử xem những lời đồn bên ngoài kia là như thế nào?"

Lâm Tu Duệ nhịn không được mà run lên, nói theo hướng nhỏ đi thì chuyện này chỉ là việc nhà, hắn không hiểu sao Hoàng thượng lại quan tâm đến chuyện này như thế, thậm chí trong giọng điệu của ông còn mang theo chút hận ý.

"Hoàng thượng thứ tội! Vi thần phạm phải tội trạng tày đình như thế, thực là không dám làm bẩn tai của ngài..."

"Trẫm cho rằng ngươi là kẻ dám làm dám chịu!" Hoàng thượng ngắt lời hắn bằng câu nói không rõ ràng, ánh mắt nhìn hắn vừa sâu săm lại xa xôi, giống như là đang nói chuyện với một người khác vậy.

Sống lưng Lâm Tu Duệ cong xuống, hai bên vai nặng nề giống như là có người đè hắn, không thể nhấc người lên, trong lòng lại đang có trăm ngàn suy nghĩ.

Nếu như Hoàng thượng đã biết những lời đồn kia, nếu như dựa vào tính cách khi trước của ngài, hoặc là trực tiếp giáng chỉ phạt tội hoặc là không quản nữa, chuyện này chẳng ảnh hưởng đến triều chính, tổn hại cũng chỉ có Vương phủ mà thôi. Nhưng mà Hoàng thượng vẫn gọi hắn vào cung, những lời tưởng chừng như lạ lẫm đến chẳng thể hiểu được kia lại giống như là có ẩn giấu điều gì, nếu như hắn dám làm dám nhận, có phải là tình thế sẽ tốt hơn một chút không?

Nhưng mà rốt cuộc đây cũng chỉ là suy đoán, trong lòng Lâm Tu Duệ không nắm chắc, chỉ đành cắn răng mà đánh cược một lần: "Hoàng thượng, vi thần thích Lâm Tương là sự thực, nhưng mà chuyện loạn luân lại là hiểu lầm."

Hoàng đế nhìn Lâm Tu Duệ nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, hỏi: "Hiểu lầm gì?"

Lâm Tu Duệ khấu đầu một cái thật lêu, giống như là có chút khó mà mở miệng được: "Sau khi muội muội của vi thần, cũng chính là An Bình Huyện chủ về phủ, vi thần mới tình cờ biết được, năm xưa người làm trong phủ là Cố Thị, bởi vì ham mộ quyền quý, nhân lúc mẫu thân của vi thần sinh bèn lén đổi con gái của mình với muội muội thần, âm kém dương sai mà gần mười lăm năm sau, sau khi biết được Lâm Tương không phải là muội muội ruột của vi thần, vi thần mới phát giác ra, bản thân đã tình sâu nghĩa nặng với nàng từ lâu, cho nên mới phạm phải lỗi sai tày đình như thế, vẫn mong Hoàng thượng trách phạt."

Bàn tay nắm chặt long ỷ của Hoàng thượng siết lại: "Ý ngươi là, Lâm Tương chỉ là con gái của người làm?"

"Vâng." Lâm Tu Duệ cắn chặt hàm răng, lo lắng không thôi với lời giải thích có trăm ngàn lỗ hổng của mình.

"Trẫm nhớ, chức Quận chúa của nàng ta, là do ngươi đích thân xin ban cho." Hoàng đế cười lạnh một tiếng mà nói.

Trán Lâm Tu Duệ chạm đất, khiến cho người khác không thể nhìn thấy được sự chột dạ trên mặt hắn: "Bẩm Hoàng thượng, lúc đó vi thần còn không biết chân tướng năm xưa, xin ân điển đó cũng bởi vì lòng yêu thương muội muội, mong Hoàng thượng thứ tội."

Hoàng đế ma sát răng nanh ở đầu con rồng trên long ỷ, trong lòng có trăm mối ngổn ngang, một hồi sau mới nói: "Nếu như trẫm muốn giáng nàng ta làm tiện dân, ngươi có thay lòng hay không?"

Lâm Tu Duệ mấp máy miệng, hắn rất là không hiểu, Hoàng thượng lại bỏ qua tội hắn biết mà không báo lên trên, chỉ quan tâm đến thân thế của Lâm Tương, hành động này là có ý gì? Thay lòng hay không, kết quả chờ đợi hắn phía trước sẽ là gì đây?

"Không thay lòng." Một hồi lâu sau, ba chữ này rơi ra khỏi miệng hắn.

"Nếu như trẫm ban cái chết cho nàng ta thì sao?" Giọng nói của Hoàng thượng đột nhiên lạnh xuống, sát ý lộ ra bên ngoài.

Cả người Lâm Tu Duệ như rơi vào hầm băng, nhưng mà đã nói đến đây rồi thì không thể nào đổi được nữa, chỉ đành gồng người lên mà nói: "Vi thần bằng lòng từ bỏ mọi thứ mà đi theo nàng."

"Hay cho một câu cả đời không lấy." Giọng nói của Hoàng thượng đã gần như là nỉ non: "Hay cho một câu đến chết cũng không bạc tình."

Lâm Tu Duệ nghe không rõ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng đã thấm ướt cả mảng lớn y phục, nói xong hắn liền hối hận, hắn đã không còn yêu thích gì Lâm Tương của hiện tại từ lâu, nếu như hắn suy đoán sai, Hoàng thượng thật sự ban chết cho hai người thì hắn phải làm sao.

"Vậy thì, trẫm liền thỏa mãn ngươi." Hoàng đế trầm giọng nói.

Lâm Tu Duệ có chút tuyệt vọng, quả nhiên là lòng vua khó dò, đời này của hắn, còn chưa được huy hoàng đã đi đến diệt vong, tiền đồ tươi đẹp phía trước cứ thế mà bị hủy trên người Lâm Tương.

Cùng lúc này, trong Vinh Xương Vương phủ.

Sau khi Tống Thời Cẩn và ba huynh muội Nhị phòng cáo từ, liền có nha hoàn vội vàng chạy đến, nói là Vương phi bệnh nặng, bây giờ dựa vào châm vàng giữ lại chút hơi thở, lão phu nhân mời tất cả mọi người qua đó một chuyến.

Lúc Cố Hoài Du mặt không cảm xúc đi thăm Trương Thị, trong Triều Vân Viện đã tụ tập đầy người, tiếng khóc rấm rứt đau lòng thỉnh thoảng lại vang lên bên ngoài, thấy nàng đến, các nha hoàn, ma ma đứng chặn ở liền lặng lẽ nhường đường.

Lão phu nhân ngồi ở cái ghế gần bên giường, trong mắt đầy sự bi thương, chuyện xấu cứ liên tục ập đến, chuyện của Lâm Tu Duệ còn chưa có kết luận gì thì Trương Thị đã không sống được nữa rồi.

Rất hiếm có đó là, Lâm Khiếu cũng ở đây, dù sao cũng là thê tử đã bầu bạn bên cạnh ông nhiều năm, nói không buồn thì là giả.

"Đi thăm mẫu thân con đi." Thấy nàng bước vào phòng, Lâm Khiếu thấp giọng nói.

Trương Thị nằm dài trên giường đã thay xong bộ đồ bình thường mà bà ta thích nhất, tóc mai cũng được búi lại, cả đầu gắn châu báu trang sức, đó là tài phú mà đến chết bà ta cũng không thể buông tay được, chỉ là trong đôi mắt đục ngầu đã không còn thấy được sự cao ngạo và khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến như xưa nữa, chỉ mấy ngày ngắn ngủi thôi mà tóc mai của bà ta cũng đã lốm đốm bạc.

Bởi vì bị bệnh nên ốm lại, xương gò má vốn dĩ hơi cao lại thêm chút ửng hồng lại càng dễ nhìn thấy hơn, hai bên mặt hóp sâu lại, cái miệng mấp ma mấp máy, đầy tử khí.

Hồi quang phản chiếu, bà ta đã quên đi khá nhiều chuyện nhìn thấy Cố Hoài Du bước tới, cố gắng nghiêng đầu qua: "Con đến rồi."

Cố Hoài Du "ừm" một tiếng nhàn nhạt, không có bất cứ cảm xúc gì.

Trương Thị cười cười với nàng, "Xin lỗi."

Đều nói người trước khi chết sẽ nghĩ lại chuyện xưa, thay đổi góc nhìn, Trương Thị nhìn thấy bản thân mình lờ mờ, một lòng ham mê quyền thế, vì tiền tài và danh lợi mà vứt bỏ Cố Hoài Du.

Bà ta muốn gặp nàng một lần trước khi chết, nhưng lúc nhìn thấy con ngươi bình tĩnh không chút cảm xúc nào của nàng, lại có chút sợ hãi, nếu như nói đời này bà ta có lỗi với ai nhất, vậy thì chính là đứa con gái ruột thịt này, thậm chí lúc bà ta phát điên lên còn muốn cào rách mặt nàng nữa.

Nhưng cũng may, bà ta vẫn không có làm nàng bị thương, khoảng thời gian qua cũng chỉ là đối xử với nàng không thân thiết mấy mà thôi, những thứ nên có cũng chưa có thiếu phần nàng, nghĩ như thế, nên sự áy náy móc ruột móc gan của bà ta dường như cũng giảm đi đôi chút.

"Con có thể...gọi ta một tiếng nương không?" Một cơn buồn ngủ ập tới, gần như là khiến cho Trương Thị không mở nổi mắt, bà ta biết mình sắp chết rồi, nên cố gắng gồng mình mà nói.

Cố Hoài Du không nói chuyện, nàng không có cảm tình gì với Trương Thị, chỉ có hận ý, càng không thể gọi một tiếng nương, bởi vì bà ta không xứng.

Lâm Tương ác độc nhưng không thông minh, đời trước nàng chết là bởi vì điều gì chứ? Bởi vì sau lưng nàng ta có chỗ dựa, có Lâm Tu Duệ và Trương Thị chống lưng cho, nàng ta có thể hành hạ nàng mà không hề sợ hãi chuyện gì, dù gì thì cũng chẳng có ai truy cứu.

Lúc nàng thê thảm nhất, muốn có được tình thân nhất, Trương Thị đã giẫm nát trái tim nàng, xem nó không đáng một đồng tiền, bây giờ dựa vào cái gì mà lại yêu cầu nàng phải thỏa mong ước của bà ta.

Lâm Khiếu đứng phía sau nàng lấy tay khều khều nàng, tỏ ý nàng mau mở miệng gọi, theo ông thấy, người sắp chết rồi, tâm nguyện cuối cùng này cũng nên thỏa đi thôi.

Cố Hoài Du bước về phía trước hai bước, nhàn nhạt nói: "Vương phi."

Nếu như bà ta không bị Lâm Tương hạ thuốc, Lâm Tu Duệ vẫn là một Lâm Tu Duệ ý chí ngời ngời kia, bà ta sẽ tỉnh ngộ sao? Không hề.

Trương Thị nhắm nhắm mắt, cảm thấy từng đợt thất vọng, đứa con trai bà ta coi trọng nhất không biết cố gắng, đứa con gái giả bà ta yêu thương nửa đời lại hạ độc giết bà ta, trượng phu bởi vì tinh thần bà ta thường xuyên không được bình thường mà đã không đến thăm bà ta từ lâu, lão phu nhân trước giờ đều không thích bà ta, bây giờ bà ta hối hận rồi, tỉnh ngộ rồi, nhưng đứa con gái ruột lại chẳng chịu gọi bà ta một tiếng nương.

"Một chút...tâm nguyện cuối cùng...của ta...con cũng không thể cho ta...thỏa nguyện...được sao?" Bà ta không hiểu, bà ta đã cúi người rất thấp, thấp đến mức sắp chôn xuống đất luôn rồi, sao Cố Hoài Du vẫn không bằng lòng.

Cố Hoài Du không nói gì, ý không cần nói cũng hiểu.

Trương Thị bắt đầu thở gấp, nhưng là lồng ngực đã chẳng còn phập phồng nữa, hơi thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, mấy câu nói thôi đã gần như hao hết sức lực của bà ta.

Tuy nhiên, bà ta vẫn chưa nghe thấy điều mà bà ta muốn nghe, dưới ánh nhìn lạnh lùng của Cố Hoài Du, giãy giãy chân rồi nhắm mắt lại.

"Vương phi!" Nha hoàn, ma ma trong phòng lớn tiếng khóc than.

Nhưng có ai là thật sự đau lòng đâu chứ?

Lão phu nhân thở dài một hơi: "Sai người đừng chờ ở cửa cung, báo tang sự lên trên."

Lâm Tu Duệ gần như là cả người run rẩy mà bước ra khởi cửa Ngự Thư Phòng, khoảnh khắc hít thở được bầu không khí bên ngoài, hắn mới cảm thấy sự lạnh lẽo trong tứ chi và xương tủy đã tan đi.

Vừa mới nãy, hắn cho rằng Hoàng thượng sẽ lập tức hạ lệnh lấy tính mạng của hắn và Lâm Tương, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại thay đổi, chỉ giáng Lâm Tương làm tiện dân, rồi sau đó áp giải đến đại lao nhốt ba tháng, và tước đi chức vị bạn đọc của Hoàng tử của hắn mà thôi.

So với việc mất đi tính mạng mà nói thì chuyện này có lẽ là kết quả tốt nhất rồi!

Sau khi hắn đi, Hoàng đế nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cười cười, giống như mỉa mai lại giống như là bi ai, không có những thân phận này, để xem các ngươi sẽ là tình vững hơn vàng hay dày vò lẫn nhau!

Lúc đó ông muốn giết hai người này, nhưng mà lời nói đã đến miệng bỗng đổi ý, kết quả mà năm xưa ông không thấy được, ông nghĩ, có lẽ Lâm Tu Duệ sẽ cho ông một đáp án vừa ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play