Đức Phi bị bệnh lạ như vậy, không chỉ làm rối loạn hồ nước trong hậu cung, mà hễ những người biết được chuyện triều chính năm xưa đều lờ mờ đoán được có chuyện gì đó bất thường.
Chuyện năm xưa trong cung giấu tin rất kĩ, tại sao Đại Hoàng tử lại mất sớm, và nguyên nhân Tiên Hoàng hậu đột nhiên hoăng đến nay vẫn là một câu đố, chuyện xảy ra trong đêm, Nguyên Đức Đế liền trực tiếp sử dụng Long Lân Vệ áp giải tất cả cung nhân trong Tiêu Phòng Điện lại, không để lộ chút tin tức nào ra ngoài. Khắp cả cung từ trên xuống dưới đều bị lật tung hết lên, những cung nữ, ma ma liên quan đến chuyện này đều mất mạng, chỉ cần là người có sắp xếp tai mắt trong cung khi đó, sau này đều bị giáng tột vì các loại nguyên nhân.
Giữa các triều thần im ắng không thôi, không ai dám bàn luận chuyện này. Nhưng mà nếu như để ý kĩ, thì cũng không phải là không điều tra được chút tin tức nào, trong các lão thần và trọng thần trong triều, vẫn có người biết chuyện, những triệu chứng của Đức Phi bây giờ, trước kia Tiên Hoàng hậu cũng từng có những triệu chứng y như vậy.
Chỉ là đã qua nhiều năm, Hoàng thượng cũng chưa từng công bố với bên ngoài, trong hậu cung nhìn thì sóng yên gió lặng, thực ra là không ngừng thay đổi. Cũng không biết lần này Đức Phi có hương tiêu ngọc vẫn* giống như Tiên Hoàng hậu khi xưa hay không.
Không thể ngồi cũng không thể nằm, thay loại y phục bằng vải mỏng nhất, Đức Phi vẫn cảm thấy đau vô cùng, Vệ Thanh Nghiên bị dọa cho lạc mất hồn phách, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể khóc lóc ỉ ôi mà canh chừng bên ngoài Chiêu Hoa Điện thôi, Vệ Tranh thì thấy chuyện không ổn, liền sai người đi đến phủ của Đại tướng quân.
Đức Phi hơi thở mong manh mà đứng trong tẩm điện giống như là bị phạt đứng suốt cả đêm, trong lòng bà ta thắc mắc không hiểu nguyên do, suy nghĩ kĩ từng chút một mỗi một chuyện xảy ra ngày hôm qua, trừ lúc bà ta ở trong Ngự Thư Phòng một lát ra, thì thời gian khác bà ta đều ở trong Chiêu Hoa Điện, tất cả thức ăn đều không khác gì ngày thường, nên bà ta vẫn không hiểu được, người hạ độc rốt cuộc là xuống tay ở chỗ nào!
Đại tướng quân Phù Lan sau khi nhận được tin tức, hôm sau liền xin lệnh trên triều đường, nói là nếu như Ngự Y đã bó tay hết cách, vậy thì xin Hoàng thượng cho phép ông ta chiếu cáo tìm danh y trong thiên hạ, mời những kì năng dị sĩ vào cung chữa bệnh cho Đức Phi nương nương.
Nguyên Đức Đế ngồi trên long ỷ ở trên cao, nhìn thật sâu vào gương mặt kiên nghị của Phù Lan một cái, sau đó quay sang nhìn Thủ phụ Cao Chính Viễn: "Ái khanh thấy thế nào?"
Nếp nhăn ngang dọc trên mặt Cao Chính Viễn mang theo một tia thê lương, đôi mắt khép hờ đột nhiên lóe qua một tia nghiêm nghị rồi biến mất: "Lão thần cũng muốn biết, căn bệnh này rốt cuộc là do đâu, nếu như Phù Đại tướng quân có thể tìm được người chữa bệnh, đương nhiên là tốt nhất rồi."
Trong lòng Nguyên Đức Đế đau nhói, ánh nhìn lặng lẽ lướt qua Tống Thời Cẩn, sau đó, cho phép Phù Lan.
Cao Chính Viễn dường như già đi mấy phần, lúc tan triều, nhìn về phía Tiêu Phòng Điện một cái, có vài con chim bồ câu bay vòng quanh mái ngói lưu ly màu vàng kim của điện, từ sau khi Tiên Hoàng hậu hoăng, nơi đó được canh chừng nghiêm ngặt, khóa lại nhiều năm, rồi dần trở thành một cấm địa trong cung mà không ai dám nhắc đến.
Bước chân của Phù Lan dừng lại phía sau Cao Chính Viễn, sau đó nhìn theo ánh nhìn của ông, sau khi liếc mắt qua, ông ta liền khẽ hừ một tiếng khó mà nghe thấy, rồi đột nhiên nói: "Cao đại nhân, lại nhớ đến những chuyện cũ khi xưa sao?"
Bóng lưng Cao Chính Viễn ngây ra, nheo nheo mắt thu lại ánh nhìn, trên mặt mang theo nụ cười xoay người lại nhìn Phù Lan: "Lão phu chúc Phù đại nhân trước, có thể thuận lợi tìm được thần y, cứu được Đức Phi nương nương."
Phù Lan cười cười, sang sảng nói: "Đây là đương nhiên, ta khác với Cao đại nhân..." Ngập ngừng một lát, ông ta đè thấp giọng: "Mấy năm qua, Cao đại nhân có hối hận không?"
Cao Chính Viễn còn không nói gì, nụ cười trên mặt dần sâu hơn.
"Nếu như Cao Lê vẫn còn sống, ta thật muốn mời hắn đến chữa trị cho Đức Phi nương nương, nhưng đáng tiếc..." Phù Lan chắp chắp tay, "Ta còn có việc, xin phép đi trước vậy."
Bóng dáng Phù Lan dần xa, nụ cười trên mặt Cao Chính Viễn dần dần trầm xuống, chỗ huyệt khẩu** đã bị cấu lâu đến mức nổi lên một màu xanh tím rồi.
Hối hận sao? Sao lại không chứ! Chỉ là lệnh vua khó trái, ông không thể không làm theo. Bây giờ mình ông cô đơn lẻ bóng như thế, đây có lẽ là báo ứng của ông đi...
Thân là Đại tướng quân nhất phẩm, người làm việc cho Phù Lan rất nhiều, mệnh lệnh của ông ta vừa ban ra, khắp cả Đại Chu liền nổi lên làn sóng tìm kiếm thần y. Mỗi ngày đều có người mang theo thần y từ khắp nơi về, cũng có người tự dâng đến cửa mỗi ngày, người ra vào trước của phủ nhất phẩm Đại tướng quân không ngớt, bậc cửa gần như là bị giẫm nát rồi, nhưng mà vẫn không thể chẩn đoán được bệnh của Đức Phi.
Cuối cùng, ông trời không phụ lòng người, Phù Lan có một thuộc hạ, mang một vị độc y về từ đất Thục, làm giảm triệu chứng của Đức Phi, hơn nữa còn phát hiện ra manh mối trong tẩm điện của Đức Phi.
Đức Phi trời sinh yêu hoa lan, trong phòng không bao giờ dùng huân hương, tất cả những vật trang trí đều dùng các loại hoa lan quý mùi hương nồng nàn, trong đó có một gốc Mỹ Nhân Diện, mùi hương thanh nhã, ngửi vào có thể khiến cho đầu óc con người tỉnh táo, hơn nữa hương bám lâu không phai, cho nên Đức Phi đặt cây lan đó ở một nơi mà ngày nào cũng có thể ngửi được.
Có lẽ là có người dùng thứ khác, thay đổi công dụng của hoa lan đó, cho nên Đức Phi mới sinh ra ảo giác, thường hay nhìn thấy người xưa, nhưng tại sao trên người lại đau đớn thì tạm thời vẫn chưa biết, chỉ đành dựa theo cách của vị độc y đó, từ từ mà chữa.
"Giả vờ giả vịt!" Lúc nghe thấy tin này, Tôn thần y đang nghiên cứu độc trên người Lâm Tương, thuốc dùng đến lúc quan trọng, đã nhìn thấy được hiệu quả.
Cố Hoài Du quan sát ông kĩ một phen, nhỏ giọng nói: "Sao sư phụ lại nói như thế?"
"Độc này vốn dĩ là do Phù Lan và con gái của người đàn bà kia chế ra, bắt nhạn cả đời bây giờ lại nhạn mổ vào mắt cho, sao ông ta lại không hiểu được là đang có chuyện gì chứ!" Tôn thần y vừa sắp xếp các bình lọ trong tay, vừa thuận miệng nói: "Độc y gì, chẳng qua chỉ là mượn cớ tìm thần y, quang minh chính đại mà dẫn người vào cung thôi."
Cố Hoài Du nhìn Tôn thần y một cách kì lạ, trong lòng dần dần nghĩ đến một phương hướng khó tin.
Danh tiếng của Tôn thần y vang vọng trên giang hồ, nhưng đến nay vẫn không ai thấy được gương mặt thật của ông, hôm Vệ Thanh Nghiên đến thăm Lâm Tương, Cố Hoài Du liền phát hiện ra ánh mắt của Tôn thần y rất kì lạ.
Tiếp sau đó ông liền cố ý giật thảm trải sàn, tính chuẩn góc độ, ngay khi Quế ma ma bước về phía Vệ Thanh Nghiên thì búng một ngón tay, kế tiếp Quế ma ma liền đụng phải giá để đồ.
Chén đựng thứ giống như máu kia liền ụp thẳng lên đầu Vệ Thanh Nghiên không lệch phát nào, tất cả ánh nhìn của mọi người đều bị thu hút qua đó, nhưng Cố Hoài Du lại thấy bàn tay giấu trong ống tay áo của ông giật giật hai cái, sau đó cầm lấy cái khăn tay mà nhào qua.
Vệ Thanh Nghiên về cung không lâu liền truyền ra tin tức Đức Phi có bệnh lạ, bây giờ nghe ông nói như thế, thì thân phận của Tôn thần y này có chút khiến cho người khác tò mò rồi.
Đức Phi sinh ra tại thế gia trâm anh, nếu như Tôn thần y chỉ là một đại phu bôn ba bình thường, sẽ không thể nào có cơ hội kết thù oán với bà ta được.
Thấy ánh mắt nàng khác lạ, Tôn thần y hắng hắng giọng: "Con đừng hỏi gì hết, cũng đừng nói gì hết, có một số chuyện, biết càng ít càng tốt."
Cố Hoài Du cười cười, đạo lý trong đó nàng đương nhiên là hiểu, liền ngay lập tức chuyển chủ đề: "Vậy độc có nắm chắc là có thể giải sạch không?"
Tôn thần y bất giác hừ một tiếng: "Ta đã thay đổi thành phần, nếu như Phù Lan thật sự cho là dễ giải như vậy thì cứ thử đi."
"Sư phụ." Cố Hoài Du nhìn ông một cái: "Cái con hỏi là độc trên người Lâm Tương."
"..." Tôn thần y ho vài cái, tập trung vào thuốc giải trong tay: "Những triệu chứng trên người thì có thể chữa, có điều, con người một khi đã sinh ra tâm lý ỷ lại, mê mẩn cảm giác mà thứ này mang lại cho họ rồi thì cho dù có thuốc giải, họ vẫn sẽ không khống chế được mà tiếp tục sử dụng. Cho nên, vấn đề nằm ở trên thuốc, nếu muốn giải quyết chuyện này, nhất định phải tiêu hủy sạch sẽ thứ này."
Cố Hoài Du cau chặt mày, đang tính nói gì đó thì Lục Chi chợt vén màn bước vào, cười nói: "Tiểu thư, Cô chưởng quỹ của Tiên Vũ Các mang y phục đến cho người rồi ạ."
Mang y phục? Cố Hoài Du nghĩ một lát, hình như là có chuyện đó thật, mấy ngày trước lão phu nhân mời người của Tiên Vũ Các may hai bộ y phục cưỡi ngựa cho nàng thì phải, sau đó nàng liền đứng dậy nói với Tôn thần y: "Sư phụ, con qua đó một chuyến trước."
Tôn thần y ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên mà trộn thuốc trong tay lại với nhau, sau đó ngửi thử, một lát nữa tìm Lâm Tương thử thuốc là xong.
Hồng Ngọc đã dẫn Cô Vũ Tiên vào trong Đường Lê Viện, nhìn thấy người sau lưng nàng nâng một rương đồ to thì có chút bất ngờ.
"Cô cô mời dùng trà."
"Đa tạ." Cô Vũ Tiên nhận lấy, nhấp một ngụm, sau đó cười nói: "Trà này của Cố tiểu thư hình như đặc biệt thơm hơn hẳn, có tiện nói cho ta biết là nấu như thế nào không? Ta cũng đua đòi học làm chuyện phong nhã một phen xem sao."
Hồng Ngọc cũng cười nói: "Cô cô thật là dẻo miệng. Nước nấu trà là nước sương sớm đọng trên lá sen được lấy mỗi sáng sớm khi thức dậy, sau khi thu thập thành vò thì lấy lá tươi phong kín lại. Nước nấu phải dùng lửa lớn, nghe tiếng nước lục đục thì lấy nắp ra, đợi cho nước sủi bọt nhỏ, dùng là tốt nhất, nước không sôi quá mà còn mang theo hương thơm của lá sen, nấu trà bằng nước này, là mát lạnh nhất."
Cô Vũ Tiên gật gật đầu, âm thầm nhớ vào lòng, lại hỏi một lần nữa: "Cố tiểu thư bình thường có sở thích gì không?"
Hồng Ngọc nghi ngờ nhìn Cô Vũ Tiên một cái, liền nghe thấy nàng giải thích: "Không có ý gì khác, cùng là nữ tử, ta chỉ là ngưỡng mộ làn da của Cố tiểu thư sao lại tốt như thế, nên muốn nghe ngón một chút ấy mà."
Hồng Ngọc thở hắt ra một hơi, chỉ chọn nói về những chuyện tầm thường mà Cố Hoài Du hay làm, trong lòng Cô Vũ Tiên thầm than, nha hoàn này tính cảnh giác cao quá, chuyện nghe nghóng sở thích của Cố tiểu thư mà chủ nhân giao cho, không dễ làm rồi!
Hai người đang nói chuyện, Cố Hoài Du liền bước vào cửa với nụ cười tươi trên môi, "Vũ Tiên cô nương."
Cô Vũ Tiên đứng dậy, hành lễ: "Tham kiến Cố tiểu thư."
"Vũ Tiên cô nương không cần đa lễ, mời ngồi."
Nhưng Cô Vũ Tiên lại vỗ vỗ tay với bên ngoài, lập tức có bốn nha đầu mang cái rương vào trong, nàng mở nắp rương lấy từng bộ y phục ra ngoài: "Mời tiểu thư nhìn qua cho, đây là tám bộ y phục, gồm năm bộ thường phục và ba bộ y phục cưỡi ngựa."
Cố Hoài Du liếc sơ qua một cái, đều dùng chất liệu quý giá, kiểu dáng tinh xảo, ngập ngừng hỏi: "Ta nhớ là ta chỉ làm y phục cưỡi ngựa, nhưng thứ khác, có phải là Vũ Tiên cô nương nhớ lầm rồi không?"
Cô Vũ Tiên cười cười, đợi người treo y phục lên cái giá bên cạnh xong mới đuổi ra ngoài rồi nói: "Đây là chủ nhân dặn ta mang đến, một chút tâm ý, mong tiểu thư vui vẻ nhận lấy."
Cố Hoài Du ngây ra, nghĩ một lát liền hiểu ra, chủ nhân trong miệng nàng là ai, "Không có công lao không dám nhận, mấy bộ y phục này vẫn mong Vũ Tiên cô nương mang về cho."
Cô Vũ Tiên đã nghĩ sẵn cách trả lời từ lâu, thấp giọng nói: "Chủ nhân nói, người có ân cứu mạng với ngài ấy, không gì báo đáp được, chỉ đành trả lại một ít bằng những chuyện nhỏ nhặt này."
"Vẫn mong Vũ Tiên cô nương mang về đi." Cố Hoài Du kiên trì.
Cô Vũ Tiên lập tức cúi cúi người, "Đồ đã mang đến, vậy ta xin phép về trước." Nói xong, cũng không đợi Cố Hoài Du mở miệng liền xoay người bước ra ngoài.
Lục Chi và Hồng Ngọc nhìn mặt nhau, lại nhìn y phục treo đầy trong phòng, nói: "Tiểu thư, muội cất vào tủ giúp người nhé?"
Hương tiêu ngọc vẫn*: Chết
Huyệt khẩu**: Chỗ huyệt đạo giữa ngón cái và ngón trỏ
- -----------
Mọi người ơi, sau bao ngày ấp ủ thì Cáo cũng đã chính thức có được một trang blog dành riêng cho mình, đó cũng sẽ là ngôi nhà chính mà Cáo chia sẻ những bộ truyện tinh thần của mình đến với mọi người nè. Truyện sẽ được cập nhật sớm nhất tại blog cá nhân và cập nhật sau trên Wattpad nên mọi người cùng chú ý theo dõi và ủng hộ cho blog của Cáo nha!!!!!!!
Yêu mọi người! <3
Link blog cho bạn nào cần: https://trichtinhlau2811.home.blog/
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT