Khác với sự vui vẻ khi đến đây, bây giờ con đường quay về trở nên vừa hẹp vừa dài, chật chội lại chẳng thấy điểm kết thúc ở đâu, thậm chí cả ánh sáng cũng trở nên lạnh lẽo.
Cả một đường hai người không hề mở miệng nói chuyện, cũng không phải là vì ngại ngùng gì, mà là trong lòng hai bên đều có tâm sự, không biết nói từ đâu.
Ánh mắt của Cố Hoài Du rơi vào đầu ngón chân mình, nàng chỉ đành không ngừng mà ngẫm lại đời trước, không ngừng ép chính mình dùng hận ý đi đè nén thứ cảm xúc mập mờ không rõ ràng kia.
Nhưng ánh nắng chói sáng sau lưng khiến nàng không thể nào làm ngơ được, tâm tư dần loạn lên, trở thành một đống bùi nhùi không thể gỡ được. Cái hộp trong ống tay áo, đột nhiên trở nên thật nặng, kéo theo cánh tay của nàng, không ngừng trĩu xuống.
Tống Thời Cẩn đi cách nàng nửa bước, trong đôi con ngươi đen láy vẫn in đấy bóng lưng của nàng, ánh mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, chiếu nghiêng lên người nàng, rõ ràng là đang ở phố xá tấp nập, nhưng sao lại có một sự cô đơn dày đặc bao lấy nàng.
Hắn có chút xúc động, muốn nói hết chuyện sống lại một lần nữa ra.
Hai người đều sống lại một đời, lúc gặp lại ở Lâm phủ thì hắn đã biết rồi.
Đời này hắn không đi tìm nàng, lúc hắn tám tuổi không có ai cứu rỗi hắn, nên cuộc đời của Cố Hoài Du đương nhiên sẽ không có sự xuất hiện của hắn.
Đáng lý nàng sẽ không có kí ức về kẹo hạt dẻ, nhưng mà hôm đó nàng lại cười đưa cho hắn viên kẹo hạt dẻ, vỗ về trái tim bơ vơ hai đời của hắn, hơn nữa, hôm đó nàng còn tìm Cô Cửu đi nghe ngóng tin tức về những kẻ kia, chuyện đó cũng đủ để nói rõ nhiều vấn đề rồi.
Chỉ là hắn không dám nghĩ, ép bản thân hắn đừng tin tưởng, sau này có nhiều chuyện chỉ là do hắn tự lừa mình dối người mà thôi.
Bờ môi run rẩy một chút, Tống Thời Cẩn vẫn không mở miệng.
Nói rồi thì sao chứ, nàng chỉ coi hắn là bạn tốt khi xưa, là bạn bè khi còn tấm bé, cho dù biết, cũng không thay đổi được gì, giữa hai người cũng chỉ có sự ngại ngùng mà thôi.
Nàng vẫn chưa buông bỏ nút thắt trong lòng về cái chết khó coi của mình trong đời trước, chỉ sợ nói ra thì đến bằng hữu cũng không thể làm được nữa. Bây giờ vẫn còn có thể lấy mối ân tình này để ở bên cạnh nàng, cho dù không thỏa mãn, nhưng cũng tốt hơn là né tránh không gặp hắn.
Biểu cảm của mấy tên ám vệ núp ở bên cạnh cũng khó mà nói hết, từ lúc Tống Thời Cẩn nói rõ lòng mình thì mấy người liền lui xuống, họ đều cho rằng đây là chuyện tình trong như đã mặt ngoài còn e, ai ngờ đâu hai người vừa bước ra thì bầu không khí liền trở nên kì lạ như thế, hơn nữa còn đi cách nhau xa đến thế nữa chứ.
Nhìn lại sắc mặt của Tống Thời Cẩn, trong lòng thầm than, tiêu rồi!
Con đường theo đuổi thê tử của chủ nhân, vừa trắc trở lại còn khó khăn, e là sau này sẽ không có sắc mặt tốt với họ đâu.
Chỗ đầu hẻm, Vệ Thanh Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ, đứng đến lòng bàn chân tê ra cũng không có cảm giác gì, Vệ Tranh đứng bên cạnh nói gì đó, nàng ta cũng không hề nghe thấy.
Nàng ta không đi theo, không phải là không muốn, mà là do chân như có hòn đá nặng, khiến cho nàng ta không nhúc nhích được.
"Nữ nhân đó là ai?" Vệ Thanh Nghiên đứng đầu hẻm, nhìn chằm chằm con hẻm lót đá xanh không bóng người trước mặt, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo.
Vệ Tranh đợi một hồi lâu, những lời nói với nàng ta nàng ta cũng không trả lời, mở miệng ra liền hỏi hắn ta chuyện này, con ngươi trầm xuống, nói: "Đứng lâu như thế, cũng nên về thôi."
"Muội không về." Vệ Thanh Nghiên không quay đầu lại, ánh nhìn cũng không hề dịch chuyển một chút, giống như là nhất định phải đợi người quay về mới được.
Vệ Tranh lắc lắc đầu đang muốn mở miệng khuyên, liền thấy hai bóng người ở ngay khúc ngoặt của hẻm.
Hô hấp của Vệ Thanh Nghiên cứng lại, thấy hai người không cười nói như khi nãy nữa, trong lòng mới thở nhẹ ra một hơi.
Khoảng cách dần ngắn lại, ánh nhìn của nàng ta xuyên qua Cố Hoài Du đang đi đằng trước, rơi lên người Tống Thời Cẩn phía sau. Từ lúc hắn đi đến, bầu không khí ồn ào xung quanh dần im bặt, cả bóng hình của Vệ Tranh bên cạnh cũng dần mờ đi.
Tống Thời Cẩn vẫn đẹp như xưa, góc cạnh sắc xảo rõ ràng mang theo sự lạnh lùng, nhưng con ngươi sâu thẳm lại cứ nhìn chằm chằm nữ tử đi phía trước hắn, nếu như hắn nhìn mình như thế thì thật tốt biết bao!
"Tống đại nhân, thật trùng hợp." Giọng nói của Vệ Tranh vang lên bên cạnh, cắt đứt dòng suy nghĩ của Vệ Thanh Nghiên.
Ánh nhìn của Tống Thời Cẩn cuối cùng cũng rời khỏi Cố Hoài Du đôi chút, nhìn hai người ở đầu hẻm, lạnh nhạt đáp một tiếng: "Nhị Hoàng tử."
Trong con ngươi của Vệ Tranh có một tia không vui, sau đó bị ánh mặt trời trên đỉnh đầu che lấp đi, Tống Thời Cẩn xưa nay vẫn không thân thiết với hắn ta, mặc kệ hắn ta lôi kéo như thế nào, đều giống như là một ngọn núi vậy, nguy nga không xê dịch chút nào.
Cuối cùng dời đi ánh nhìn, đánh giá Cố Hoài Du từ trên xuống dưới một phen, mở miệng nói: "Lâm Tam tiểu thư."
Cố Hoài Du cau cau mày, rất là không thích kiểu xưng hô này, sau đó nhếch khóe miệng, mỉm cười đáp lễ, nói: "Dân nữ tham kiến Nhị Hoàng tử."
Vệ Tranh phất phất tay, mỉm cười nói: "Ở bên ngoài, Lâm tiểu thư không cần đa lễ."
Cố Hoài Du cau mày, đây là đang cố ý ghét bỏ nàng sao, đang tính mở miệng liền nghe Tống Thời Cẩn nói: "Lời này của Nhị Hoàng tử là sai rồi, Lâm gia lo lắng thân thể của Tam tiểu thư, sau khi đón về Thịnh Kinh vẫn không có đổi họ, làm sao lại là Lâm Tam tiểu thư mà ngài nói đến chứ."
Vệ Tranh nghẹn họng, hắn ta chính là đang cố ý thăm dò, không ngờ tới Tống Thời Cẩn lại vội vã ra mặt cho Cố Hoài Du như thế, trên mặt áy náy, cười nói: "Là ta suy nghĩ không chu đáo, mong Tam tiểu thư thứ lỗi."
Cố Hoài Du cúi người, cười nhạt nói: "Nhị Hoàng tử, quý nhân lo nhiều chuyện, dân nữ làm sao dám để ý chứ."
Dáng vẻ đó, cung kính và chân thành, nhưng Vệ Tranh lại cảm thấy, trong lời nói của nàng có ẩn ý, rõ ràng là đang ám chỉ gì đó.
Bên này ngươi một câu ta một câu, lúc Vệ Tranh mở miệng gọi Lâm Tam tiểu thư thì Vệ Thanh Nghiên đã dời ánh nhìn lên người Cố Hoài Du, môi dần dần mím chặt thành một đường thẳng.
Nữ nhân yêu cái đẹp, nên đương nhiên sẽ không thiếu được sự so sánh dung mạo với đối phương rồi. Bản thân nàng ta hôm nay mặc y phục của nam, mày liễu cũng cố ý vẽ thô và dày, thậm chí trên mặt còn dùng son phấn màu tối che giấu đi làn da trắng nõn, cho dù vẫn luôn rất tự phụ về dung mạo của chính mình, nhưng Vệ Thanh Nghiên cũng thấy đột nhiên thua đối phương một bậc.
Đối phương mặt như phù dung mày như liễu, gò má ưng ửng hồng, mũi cao da trắng như lông ngỗng, tóc mai phất phơ, một đôi mắt kiều mị thanh tú, dưới sự đánh giá không chút che giấu nào như thế này, Vệ Thanh Nghiên cảm thấy trong lòng cuộn trào, hận không thể lập tức quay về cung, lấy bộ y phục và phục sức hoa mĩ của mình thay vào rồi xuất hiện ở đây một lần nữa.
Đồng thời, Cố Hoài Du cũng đang đánh giá Vệ Thanh Nghiên, chỉ thấy sắc mặt nàng ta cực kì kì lạ, thậm chí ánh mắt nhìn nàng cũng mang theo chút ý hận. Nhưng nàng chưa từng có bất kì giao điểm gì với nàng ta, ý hận này rốt cuộc là đến từ đâu chứ?
Mãi cho đến khi Vệ Thanh Nghiên thu lại ánh nhìn cố gắng nén lại sự không cam lòng trong nội tâm, xoay qua nhìn Tống Thời Cẩn, giọng nói nhất thời trở nên yêu kiều: "Tống đại nhân... Vị này là?"
Tống Thời Cẩn không mở miệng, chỉ là hơi khép hờ mắt nhìn sang, nói: "Lục Công chúa." Sau đó không nói gì nữa.
Vệ Thanh Nghiên bị sự lạnh lùng của hắn làm mất mặt, hơn nữa lại còn là ở trước mặt nữ tử khác, lập tức liền muốn nổi giận, được Vệ Tranh bước chéo sang nửa bước chắn nàng ta lại ở phía sau.
"Đây là Tam tiểu thư của Vinh Xương Vương phủ, Cố Hoài Du." Sau đó giới thiệu với Cố Hoài Du: "Đây là tiểu muội Thanh Nghiên."
Cố Hoài Du lập tức hiểu ra, ý hận của nàng ta với mình từ đâu mà có, Lục Công chúa này đời trước nàng không biết bao nhiêu, nhưng đời này thì nghe nói cũng không ít.
Năm đó Hoàng thượng vừa đăng cơ kế vị, căn cơ còn chưa vững, Đại tướng quân Phù Lan quân hàm nhất phẩm nắm trọng quyền trong tay, Đức Phi - vẫn cònlaf Phù phu nhân của khi đó sau khi tiến cung, dùng hết sức mình để biểu đạt lòng trung thành với Hoàng thượng, cũng chính vì nguyên nhân này mà Phù phu nhân sau khi tiến cung thăng tiến không ngừng, cuối cùng trở thành người nhận được nhiều thánh sủng hiện nay.
Vệ Thanh Nghiên là đứa con gái của bà ta, đương nhiên là lớn lên trong sự yêu thương hết mực rồi. Cũng không biết là từ khi nào mà nàng ta nhìn trúng Tống Thời Cẩn, gần như là không phải hắn thì sẽ không gả, thậm chí không tiếc vứt bỏ mặt mũi của Công chúa, theo đuổi Tống Thời Cẩn, chuyện này có thể nói là ai cũng biết.
Có điều Tống Thời Cẩn không để tâm đến chuyện này, cũng khá là xa cách với Công chúa.
Ai ai cũng biết, một trong những sở thích kì lạ của Tống Thời Cẩn là không cho nữ tử đến gần mình, thậm chí Hoàng đế muốn ban cho hắn hai tỳ nữ cũng bị hắn cự tuyệt, bây giờ nhìn thấy nàng và Tống Thời Cẩn đi với nhau, e là đã ghi hận nàng rồi.
"Dân nữ tham kiến Lục Công chúa điện hạ." Trong lòng lắm mối ngổn ngang, nhưng trên mặt Cố Hoài Du không lộ ra, cúi người nói.
Vệ Thanh Nghiên tuy thua người nhưng không thua về khí thế, ngẩng cao đầu, chỉ dùng nửa con mắt mà nhìn nàng, cũng không kêu nàng đứng dậy, "Ồ, hóa ra ngươi là nha đầu được Lâm gia đón về từ nơi thôn quê đó sao." Giọng nói lanh lảnh vang dội, cố ý nhấn mạnh chữ thôn quê, sự khinh thường trong câu nói không hề ít.
Vệ Tranh nhìn Vệ Thanh Nghiên, nhưng khóe mắt lại khóa chặt trên người Tống Thời Cẩn, nếu như hôm đó hắn ta chỉ cảm thấy Tống Thời Cẩn đối với Cố Hoài Du có chút đặc biệt, thì hôm nay hắn ta có thể chắc chắn rồi.
Lại nhìn Cố Hoài Du hành lễ nghiêm chỉnh bên cạnh, ánh mắt khá là tốt, nữ tử tuyệt sắc như thế này, cho dù là ở trong cung cũng khó mà tìm được đối thủ.
Vệ Thanh Nghiên cau chặt mày, cao giọng nói: "Lâm gia không dạy ngươi quy củ sao? Ta bảo ngươi đứng dậy chưa? Đúng là một nha đầu quê mùa, không hiểu chút lễ nghi nào."
Cố Hoài Du cười cười, nhìn chằm chằm nàng ta: "Dân nữ thô bỉ, không hiểu lễ nghi, thái độ như Công chúa." Nói xong, nàng còn nghìn quanh người Vệ Thanh Nghiên hai vòng, rồi mới nhìn Tống Thời Cẩn một cái: "Ngài nói đúng không, Tống đại nhân?"
Không ngờ tới lúc này nàng lại nói chuyện với mình, Tống Thời Cẩn hơi ngây ra, trong mắt có ý cười: "Muội nói gì cũng đúng."
Thấy hai người liếc qua liếc lại, hơn nữa trong lời nói của Cố Hoài Du còn có ẩn ý bắt chẹt nàng ta, Vệ Thanh Nghiên không nhịn nổi nữa: "Cố Hoài Du!"
Cố Hoài Du cung kính nói: "Có dân nữ."
"Ngươi!" Vệ Thanh Nghiên giận mắng: "Đồ không biết xấu hổ! Một cô nương thôn quê quê mùa, mà lại dám vô lễ như thế với bản Công chúa, ta nhất định sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi."
Vệ Tranh hét lên: "Vệ Thanh Nghiên, im miệng ngay!"
Sắc mặt Vệ Thanh Nghiên nhất thời trở nên trắng bệch, cửu tộc của Cố Hoài Du vẫn dính líu tới Hoàng tộc, hơn nữa lời này tuyệt đối không thể là do nàng ta nói ra được. Lời nói này của nàng ta, có chút đại nghịch bất đạo.
Ánh mắt Tống Thời Cẩn nhất thời trở nên sâu hơn, nhìn chằm chằm hai huynh muội trước mặt, u ám mà nói: "Lục Công chúa thật là bản lĩnh."
Vệ Thanh Nghiên nuốt nuốt nước miếng, bàn tay giấu trong ống tay áo đã siết chặt thành quyền.
Cả người Vệ Tranh run lên, vội nói: "Tống đại nhân thứ lỗi, Thanh Nghiên bị ta chiều hư, nhất thời nói không lựa lời, không có ý gì khác. Muội ấy tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nếu như có lời nào không thỏa đáng mong Tống đại nhân đừng để trong lòng."
Nghe hắn nói xong, Tống Thời Cẩn cười lạnh: "Nhị Hoàng tử xin lỗi như thế này, hình như là sai người rồi."
Vệ Tranh cắn cắn răng, hắn ta đã hạ thấp thân phận mình đến thế, Tống Thời Cẩn vẫn không buông tha, không nể mặt hắn ta chút nào, thật sự là giỏi lắm!
"Thanh Nghiên, xin lỗi Cố tiểu thư."
Cuối cùng Vệ Thanh Nghiên tỉnh táo lại, cơn sợ hãi trôi qua, thấy đến cả Vệ Tranh cũng đứng về phía Cố Hoài Du, nàng ta vẫn cứng miệng như cũ, nghển cổ nói: "Muội nói có gì sai sao? Nàng ta vốn dĩ là đến từ thôn quê, sao xứng mà nói chuyện với muội?"
"Xin lỗi!" Vệ Tranh đột nhiên nặng giọng, dọa cho Vệ Thanh Nghiên run lên.
Nàng ta mím chặt môi, lồng ngực phập phồng mấy cái, mới cao ngạo mà xoay đầu về hướng của Cố Hoài Du, trong lòng không chấp nhận mà nói: "Xin lỗi."
Mặt Cố Hoài Du không có biểu cảm gì, chầm chậm nói: "Công chúa không cần miễn cưỡng, nếu như không có chuyện gì nữa, dân nữ xin phép cáo lui trước."
Vệ Tranh cũng sợ tính cách của Vệ Thanh Nghiên sẽ lại gây ra lỗi lần gì nữa, tâm tư thăm dò gì đó cũng mất sạch, trầm giọng nói: "Đi thong thả."
Cố Hoài Du lại cúi người xuống, vứt lại ba người ra sau đầu, bước về phía trước mà không ngoảnh đầu lại.
Tống Thời Cẩn đương nhiên là muốn đuổi theo, vừa mới nhấc chân, liền nghe thấy Vệ Thanh Nghiên gọi: "Tống đại nhân... Ta, Ta chỉ là..."
Tống Thời Cẩn xoay người, bước về phía trước một bước.
Vệ Thanh Nghiên kinh ngạc, đang muốn mở miệng, nàng ta chỉ là giận khi Cố Hoài Du bất kính với nàng ta, tuyệt đối không có ý gì khác, thì đã thấy Tống Thời Cẩn chậm rãi mở miệng.
"Hạ quan xuất thân là ăn mày, để tránh sau này làm bẩn mắt Công chúa, vẫn mong Công chúa ít xuất hiện lại."
Nói xong, liền xoay người đuổi theo.
Mặt của Vệ Thanh Nghiên nhất thời trắng bệch ra, răng cắn chặt bờ môi, mùi máu xộc lên trong miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT