"Công chúa, Hoàng thượng triệu người vào trong." Thấy Vệ Thanh Nghiên vẫn nhìn chằm chằm về hướng mà Tống Thời Cẩn rời đi rồi ngây ra, Lý Ngọc không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

Vệ Thanh Nghiên thu ánh mắt về, nhìn Lý Ngọc cười cười: "Đa tạ Lý công công."

Nói xong liền xoay người bước vào trong điện.

Rất rõ ràng, hôm nay nàng ta cố ý trang điểm mà đến, cả người mặc một thân váy Song Ti thêu phượng chiết eo màu hồng phấn, giữa khuỷu tay vắt một dải áo choàng mỏng bằng lụa, tóc búi kiểu Lưu Tiên buộc lửng, một sợi tóc mỏng bằng vàng kéo dài từ trước trán đến hai tóc mai, phía dưới có một tua rua treo một viên hồng ngọc.

Hàng mày kéo dài đến gần tóc mai, đuôi mắt khẽ nhướn lên, một đôi mắt đen láy đáy mắt thẹn thùng, làn da trắng nõn bởi vì cái nóng quá lớn bên ngoài mà nổi lên một tầng ửng đỏ, đương nhiên là một dáng vẻ tuyệt sắc trời sinh.

Thân phận tôn quý, lại có dáng vẻ tuyệt sắc như thế, các công tử thế gia ở khắp kinh thành còn không phải là để nàng ta tùy ý lựa chọn hay sao? Nàng ta muốn gả cho ai mà chẳng được, nhưng nàng ta lại cứ nhất quyết nhìn trúng Tống Thời Cẩn.

Nguyên Đức Đế thở dài, ánh mắt rơi trên người nàng ta, lại vòng vèo, nhìn đến hai má của Vệ Thanh Nghiên mà choáng váng.

Nàng ta rũ mi xuống, cầm hộp thức ăn tinh tế trong tay đặt lên bàn bên cạnh, mở nắp hộp ra lấy một chén chè hạt sen ướp lạnh bên trong bưng ra, bên ngoài lớp chén bạch ngọc đã có một lớp hơi nước mỏng, ở bên ngoài lâu như thế, chén chè này rõ ràng đã không còn lạnh nữa rồi.

"Phụ hoàng." Vệ Thanh Nghiện vẫn bưng chén chè đi đến Ngự Án như cũ, trong giọng nói mang theo ba phần yêu kiều: "Đây là nhi thần đặc biệt nấu cho người đó ạ. Chỉ đáng tiếc là ở bên ngoài nóng quá, đá tan hết rồi."

Nguyên Đức Đế sợ nóng nhất, vừa đến hè liền thích ăn những thứ ướp lạnh, các phi tần trong cung cả ngày đều đưa đến trước mặt ông ngay cả chè hạt sen cũng không có gì là đặc biệt.

"Không sao." Nguyên Đức Đế cười cười, nói: "Dù sao thì hôm nay con cũng không phải là đến vì trẫm."

Bàn tay trắng nõn của Vệ Thanh Nghiên cấu vào viền chén, thấp giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ là thương xót cho Phụ hoàng cực khổ ngày đêm, tuyệt đối không có ý gì khác."

Nguyên Đức Đế trầm ngâm một lát, cảm thấy nhất định phải chặt đứt ý nghĩ của Vệ Thanh Nghiên, nếu cứ để mặc cho nàng ta tiếp tục náo loạn, cũng không biết sẽ gây ra họa gì nữa, nên ông dứt khoát nói: "Tuổi tác cũng lớn rồi, cũng hiểu chăm sóc người khác rồi, cũng nên đến lúc chọn Phò mã cho con rồi."

Gương mặt của Vệ Thanh Nghiên ửng hồng lên, nàng ta cúi đầu xuống, trong lòng thầm nở hoa, Tống Thời Cẩn vừa mới đi, Phụ hoàng đã nói những lời này với nàng ta, lẽ nào... Nàng ta cứ nghĩ như thế, nên không ngăn được khóe môi nhếch lên.

Ai ngờ đâu khoảnh khắc tiếp theo, những lời nói của Nguyên Đức Đế khiến nụ cười của nàng ta cứng ngắc trên mặt, sắc mặt trắng bệch.

"Nhưng mà chuyện hôn nhân đại sự không phải là trò đùa, ngươi tình ta nguyện mới có thể kết mối lương duyên. Nếu như chỉ có một bên đồng ý mà thôi thì đó gọi là một đôi oán ngẫu. Tuy con là Công chúa cao quý, trẫm cũng không muốn kết đại một cặp uyên ương, hủy đi nửa cuộc đời sau của con." Nguyên Đức Đế khép hờ đôi mắt, nói thẳng ra như thế, ông tin là Vệ Thanh Nghiên có thể hiểu được.

Đại Chu tuy là dân giàu nước mạnh, cũng không cần đưa Công chúa đi hòa thân để làm bền vững tình hữu nghị giữa các nước láng giềng, nên chuyện hôn sự cũng có thể nói là tự do nhất. Cũng chính bởi vì như thế, Vệ Thanh Nghiên mới dám theo đuổi Tống Thời Cẩn một cách bất chấp như thế.

Nhưng mà Tống Thời Cẩn lại không có ý đó với nàng ta, bởi vì nể mặt Hoàng gia, nên bình thường gặp nàng ta nếu tránh được thì hắn đều tránh sạch. Bình thường vẫn luôn là Vệ Thanh Nghiên yêu kiều mà sát lại gần hắn, về lễ nghĩa Tống Thời Cẩn không có chút sai sót, sau đó liền sải bước mà đi, thậm chí không có cả một câu khách sáo nữa.

Vệ Thanh Nghiên đương nhiên cũng biết là hắn không có ý với mình, nhưng mà một chữ tình làm loạn lòng người, hủy đi lí trí của họ. Nàng ta từ nhỏ muốn gì được đó, làm sao có thể cảm tâm thỏa hiệp như thế chứ, hắn càng làm ngơ nàng ta, Vệ Thanh Nghiên càng muốn chinh phục.

Lại thêm mấy năm qua, bên cạnh Tống Thời Cẩn cũng không có nữ nhân nào xuất hiện, thậm chí cả nha hoàn trong phủ cũng vô cùng ít, người nam nhân như thế, nếu như có thể có được trái tim hắn, thì sau này chắc chắn sẽ vô cùng cưng chiều mình, cho nên, nàng ta càng không muốn dễ dàng bỏ cuộc như thế.

"Nhi thần hiểu ạ." Vệ Thanh Nghiên khó giấu đi sự thất vọng, sắc mặt cương cứng mà nói.

Thấy dáng vẻ của nàng ta, thì không giống như là đã hiểu. Nhưng Nguyên Đức Đế cũng không còn gì muốn nói, phất phất tay nói: "Con lui xuống trước đi, chuyện này ta sẽ thương lượng lại với mẫu phi của con.". Bạn có biết trang truyện || TRU MTRUYEN.CO M ||

Vệ Thanh Nghiên mím mím môi, cúi người thu lại sự đắc ý của mình, trong miệng thì thầm: "Nhi thần cáo lui."

Đợi cho người đi khuất, Nguyên Đức Đế mới nói với một biểu cảm khó dò: "Ngươi thấy con người Thời Cẩn thế nào?"

Lý Ngọc cúi đầu nhìn ngón chân mình, đuôi phất trần chiếu bóng trên nền gạch trong điện. Hoàng thượng như thế này là đang tự thì thầm với chính mình, nhưng cũng giống như là đang hỏi ông, cách tốt nhất là im lặng không đáp lại, nghị luận bậy bạ về quan trong triều không phải là những điều mà một thái giám như ông nên nói, cẩn thận trong mọi chuyện mới là cách bầu bạn bên cạnh vua.

Cửa điện chưa đóng lại, gió bên ngoài mang theo hơi nóng thổi vào, hơi lạnh trên trụ băng vang lên tiếng rắc rắc.

"Bỏ đi." Ánh mắt của Nguyên Đức Đế lại rơi lên cuốn tấu chương mà Tống Thời Cẩn mang đến, lặng lẽ nói: Cứ tạm thời quan sát thêm đã.

Trong thâm cung tường đỏ mái vàng, trước giờ vẫn luôn yên ắng không tiếng động, bởi vì chỉ cần làm sai một chuyện thôi là đã chôn xương sâu trong lòng đất rồi, nên nói ít làm nhiều mới là kế sách giữ mạng.

Trong một góc Chiêu Hoa Điện của thâm cung, xung quanh yên ắng, cũng khác với những nơi muôn tía nghìn hồng khác, nơi này thanh nhã hơn nhiều, đây chính là nơi ở của một trong bốn vị Phi - Đức Phi.

Đương kim thánh thượng con cái không nhiều, Đức Phi có một trai một gái là Vệ Tranh và Vệ Thanh Nghiên, có thể gọi là ngồi vững vị trí đứng đầu trong Tứ Phi, nhưng mà vị trí cứ dừng lại tại đó mà không tăng thêm nữa.

Tiên Hoàng hậu sau khi Đại Hoàng tử mất sớm thì cũng hoăng, ai cũng cho rằng Đức Phi sẽ được sắc phong làm Hoàng hậu, nhưng ai ngờ Hoàng đế lại chọn Hiền Phi lúc đó lên làm Hoàng hậu một cách bất ngờ.

Cũng may sau khi Hiền Phi kế vị, cũng không sinh được con cái, đến nay cũng chỉ nuôi dưỡng một mình Đại Công chúa.

Quần thần trong triều đều biết, trong Tứ Phi, Tam Hoàng tử Vệ Viêm do Thục Phi sinh ra tư chất bình thường, còn Nhị Hoàng tử Vệ Tranh do Đức Phi sinh ra thì lại hiền hòa thông minh, Quý Phi thì chỉ có Tứ Công chúa và Cửu Hoàng tử Vệ Nghiêu rất được Hoàng đế yêu thương, nhưng mà vẫn còn nhỏ quá.

Hơn nữa bất kể là ngọn gió trong triều thổi theo chiều nào, thì trong hậu cung, vừa không có con dòng chính lại cũng chưa lập Thái tử, cho nên Thục Phi, Đức Phi, và Liễu Quý phi đương nhiên là ngang hàng với nhau.

Tĩnh Thu cô cô vừa nhìn thấy Vệ Thanh Nghiên tâm sự nặng nề bước vào cửa cung Chiêu Hoa Điện, vội vàng bước lên, vừa hành lễ liền nghe nàng ta nói: "Mẫu phi dậy chưa?"

Tĩnh Thu cô cô gật gật đầu: "Nương nương đang vẽ đan thanh ạ."

Vệ Thanh Nghiên cắn cắn môi, nhấc chân bước lên bậc thang.

Trong Chiêu Hoa Điện mùi hương lan quanh quẩn, mấy gốc hoa trong góc tường nhiều gốc hoa lan đang nở, tất cả mọi người đều biết Đức Phi rất phong nhã, thích nhất là hoa lan, vẽ đan thanh có thể nói là nổi tiếng, đặc biệt là vẽ hoa len, vô cùng sống động.

Đức Phi đứng cạnh cửa sổ, ngón tay ngọc ngà nâng bút, lộ ra cánh tay trắng mịn, bên trên đeo một cái vòng ngọc Dương Chi, cả người nhàn nhã dịu dàng, có thể nhận được thánh sủng nhiều năm như thế, dung mạo đương nhiên là rất đẹp rồi, lúc này đầu mày bà ta đang cau lại, chắc là bà ta đang không vừa ý với bức họa khi nãy của mình.

Vệ Thanh Nghiên hít sâu một hơi, gọi một tiếng: "Mẫu phi."

Đức Phi gác bút xuống, nhìn thấy mồ hôi mỏng bên trán nàng ta, cười nhấc tay lên: "Mau qua đây."

"Trời nóng như thế này, sao lại chạy đến đây?" Vừa nói, vừa cầm lấy khăn gấm mà cung nữ dâng lên lau mồ hôi cho Vệ Thanh Nghiên. "Nhìn xem mồ hôi đầy đầu rồi này."

Trên người Đức Phi có một mùi hương hoa lan thanh nhã thơm ngào ngạt, Vệ Thanh Nghiên rúc rúc vào lòng bà ta, ngửi mùi hương này, mới cảm thấy cơn hoảng hốt khi nãy đã tan bớt.

"Sao vậy?" Đức Phi cười cười vuốt vuốt tóc mai của Vệ Thanh Nghiên.

Vệ Thanh Nghiên nhấc đâu lên, đáng thương mà nói: "Mẫu phi, khi nãu Phụ hoàng nói, muốn chọn Phò mã cho con."

Nhưng Đức Phi lại cười: "Con cũng đã đến tuổi đó rồi, nên chuẩn bị là vừa rồi."

Vệ Thanh Nghiên chộp lấy cánh tay của Đức Phi, ấm ức nói: "Nhưng mà con gái nghe ý của Phụ hoàng, là không đồng ý chuyện của con và Tống Thời Cẩn."

Cảm tình giữa hai mẹ con tốt, Vệ Thanh Nghiên có chuyện gì cũng không giấu giếm bà ta, sự si mê với Tống Thời Cẩn của nàng ta Đức Phi đương nhiên hiểu rõ tường tận.

Đức Phi vốn dĩ mang biểu cảm dịu dàng nhàn nhã, nghe thấy lời này của nàng ta cũng ngây ra, cau mày nói: "Con nói với Phụ hoàng rồi?"

Vệ Thanh Nghiên lắc đầu, cắn cắn môi, kể lại những chuyện ở Ngự Thư Phòng không sót một chữ cho bà ta nghe.

Đức Phi nghe vậy, khó tránh nghĩ thêm mấy phần.

Từ sau khi Tiên Hoàng hậu hoăng, Hoàng thượng trở nên đa nghi vô cùng. Cho dù là bà ta ở trước mặt Hoàng thượng nói chuyện cũng phải đắn đo ba phần, nhưng mà người có lòng nghi ngờ nặng như thế, lại có một sự tin tưởng vượt quá mức bình thường với Tống Thời Cẩn.

Bà ta đồng ý chuyện Vệ Thanh Nghiên tự hạ thấp thân phận theo đuổi Tống Thời Cẩn cũng chính là vì nguyên nhân này, nếu không thì một kẻ chẳng có căn cơ lại chẳng có ai chống lưng tự mình vực dậy như hắn, đương nhiên là Đức Phi sẽ không xem trọng.

Lời kêu gọi lập Vệ Tranh làm Thái tử trong triều rất lớn, nhưng Hoàng đế vẫn chần chừ không chịu quyết định, nếu như có thể lôi kéo Tống Thời Cẩn đứng về phía mình, chắc chắn sẽ là một sự giúp sức rất lớn.

Nghĩ như thế, nhưng trong miệng Đức Phi lại nói: "Vậy thì chúng ta chọn người khác tốt hơn, tốt đẹp hòa thuận không phải là tốt hơn sao?"

Vệ Thanh Nghiên cúi đầu, giấu đi sự sắc bén trong ánh mắt, một hồi lâu sau mới nói: "Không, con chỉ chọn mình Tống Thời Cẩn. Nếu như con không có được, vậy thì người khác cũng không được phép nhúng chàm!"

"Chuyện nam nữ thành hôn không chỉ là chuyện của hai người, bên trong có liên quan rất lớn, Phụ hoàng con suy nghĩ đắn đo nhiều cũng là chuyện bình thường." Vỗ vỗ mu bàn tay của Vệ Thanh Nghiên, Đức Phi an ủi: "Thêm nữa Phụ hoàng con cũng không có nói trắng ra, đây không phải ý là chuyện này vẫn còn có cách giải quyết sao?"

Vệ Thanh Nghiên kinh ngạc ngẩng đầu, cười nói: "Thật sao?"

Đức Phi cười dịu dàng: "Con là con gái ta, ta đương nhiên là muốn thấy con mọi chuyện như ý, chuyện này ta sẽ cố gắng sắp xếp cho con, con yên tâm đi."

Vệ Thanh Nghiên gật đầu liên tục, chỉ cần qua được chỗ của Phụ hoàng, thì những chỗ khác nàng ta đều có lòng tin!

"Đa tạ mẫu phi."

"Đứa bé khờ."

Lại nói chuyện phiếm thêm mấy câu, Vệ Thanh Nghiên liền lui ra.

Thấy bóng lưng phấn khơi hứng chí bừng bừng của nàng, nụ cười trên mặt Đức Phi dần biến mất.

Tống Thời Cẩn là một tên không biết trời cao đất dày, nếu như trong lòng không quan tâm đến quyền thế, thì nhất định sẽ không bò lên vị trí cao như vậy trong khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi như thế, Vệ Thanh Nghiên một lòng si mê hắn, nhưng hắn lại còn làm cao, đây há chẳng phải là làm bộ làm tịch sao?

Tính cách con gái mình, mình biết rõ nhất, từ nhỏ đã hiếu thắng, càng là thứ không có được thì càng dốc hết sức dốc hết lòng giành lấy. Cũng có khi Tống Thời Cẩn nhìn trúng điểm này nên mới khiến cho con gái mình si mê như thế.

Có điều, nếu thật sự là như thế, thì chuyện này đối với Vệ Tranh mà nói lại là chuyện tốt.

Bây giờ bà ta đã đứng đầu Tứ Phi, muốn leo lên cao hơn nữa là chuyện không thể rồi. Năm xưa Hiền Phi dựa vào mối quan hệ với Tiên Hoàng hậu mà leo lên vị trí Kế Hậu, thì sớm muộn gì cũng có ngày, bà ta giẫm nát Hiền Phi dưới chân mà thôi.

Bà ta không bao giờ quên được, bản thân vui mừng hớn hở chờ đợi được phong Hậu, nhưng cuối cùng chỉ đợi được tin Hiền Phi nhận vị Kế Hậu, những cái kẻ thích hóng hớt chuyện trong cung kia không biết sẽ nói về bà ta như thế nào sau lưng bà ta nữa!

Đức Phi nhếch môi nở nụ cười, sau đó bước chậm đến bên bàn, trên mặt là một biểu cảm nhàn nhã theo năm tháng, nhấc bút lên bắt đầu vẽ tiếp bức tranh dang dở khi nãy.

"Đi gọi Tranh Nhi đến đây một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play