Lâm phủ của Nhị phòng, không nguy nga như Vinh Xương Vương phủ, nhưng Giang Thị sắp xếp rất ổn thỏa, nơi nào cũng thấy trúc xanh mơn mởn, trong viện hoa mọc lan tràn, cơn mưa vừa mới đến làm thấm ướt cánh hoa, có hoa rơi xuống đất, mang theo một mùi hương thoang thoảng.

Trong sảnh, Lâm Tu Ngôn đùa nghịch cái bình sứ trong tay, sau khi nghe Cố Hoài Du kể hết mọi chuyện, đầu mày của hắn dần cau chặt lại.

Vài ngày trước lúc Lục Chi giao vật này vào trong tay hắn, hắn liền có một dự cảm không tốt đẹp mấy, cứ điểm ở núi Hương Tích đã bị quét sạch, Xích Ẩn Tán với số lượng khổng lồ bên trong cũng được tiêu hủy một cách sạch sẽ, mấy chiếc thuyền hàng kia cũng đã được giám sát chặt chẽ, vậy thì Xích Ẩn Tán đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là đến từ đâu?

Tôn Minh Đức mang theo thứ này đến Thịnh Kinh, Lâm Tương và Lâm Tu Duệ đã dính phải thứ này trong thời gian ngắn, vậy thì, người tiếp theo thì sao? Có lẽ sẽ xuất hiện nhanh thôi! Một khi bắt đầu tản ra, thì hậu quả khó mà lường trước được!

"Vậy Tôn Minh Đức bây giờ đang ở đâu?"

Cố Hoài Du mím môi nhấp một ngụm trà, thong thả nói: "Đã sai Trần Thanh bắt lại rồi." Từ sau khi Tôn Minh Đức lấy thuốc này cho Lâm Tương, Cố Hoài Du liền sai Trần Thanh luôn quan sát động tĩnh của Tôn Minh Đức. Quả nhiên, sau chuyện của Lâm Tu Duệ và Lâm Tương xảy ra không lâu, Tốn Minh Đức liền thu dọn ngân lượng chuẩn bị chạy trốn.

Ngón tay Lâm Tu Ngôn co lại, nắm chặt cái bình trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: "Mang người đến đây."

"Vâng!" Trong bóng tối đột nhiên có bóng người lóe lên, sau khi chắp tay thành quyền thì liền biến mất vào trong bóng tối nơi góc tường.

Trong phòng lại yên ắng trở lại, ngón tay Cố Hoài Du lướt dọc theo chén trà, nếu như hôm đó nàng còn không hiểu được Xích Ẩn Tán này có tác dụng gì, thì bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tương và Lâm Tu Duệ như thế, trong lòng nàng cũng dần hiểu ra.

Chỉ là thứ này xuất hiện quá mức đột ngột, nếu như thật sự là đúng như bản thân nàng nghĩ, vậy thì đời trước không có sự can thiệp của Tống Thời Cẩn và Lâm Tu Ngôn, có lẽ là sẽ tạo thành hậu quả vô cùng lớn mới đúng chứ.

Nhưng mà lật tung tất cả mọi ngóc ngách trong kí ức, Cố Hoài Du có thể xác định, Xích Ẩn Tán là thứ mà đời này mới có.

Sự tồn tại của vạn vật đều có nhân và quả, cũng giống như kết cục của Lâm Tương và Lâm Tu Duệ ngày hôm nay, là bởi vì sự báo thù khi sống lại một đời của nàng mà ra. Tất cả mọi chuyện đều đã đi xa quỹ đạo của đời trước, vậy thì, sự xuất hiện của Xích Ẩn Tán, là bởi vì điều gì? Biến số trong này là do ai chứ?

Lâm Tu Duệ? Không đúng, hắn không có bản lĩnh lớn đến thế.

Cố Hoài Du đang suy nghĩ đến ngây người, đột nhiên khóe mắt nàng chợt tối lại, nàng liếc thấy một bóng người cao gầy, đang dần bước đến, theo bản năng mà nàng nghiêng đầu, đầu ngón tay nhất thời cứng lại, ngây ra tại chỗ.

Thấy nàng ngây người, khóe môi Tống Thời Cẩn khẽ nhếch lên, gọi nàng: "Hoài Du."

Giọng nói của hắn hơi trầm thấp, mang theo một tia vui vẻ rõ ràng, âm cuối lên cao, khiến cho lòng người hơi ngứa ngáy.

Lỗ tai của Cố Hoài Du bất giác nhúc nhích hai cái, hoàn hồn lại gọi theo quán tính: "Tống đại nhân."

Bước chân Tống Thời Cẩn khẽ chững lại một nhịp, hắn rất không vừa lòng với ba chữ này, hắn thà là Cố Hoài Du gọi hắn Nhị Cẩu Tử, cũng không muốn nàng gọi ra cái cách xưng hô xa lạ như thế.

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, hắn nói: "Ta tưởng là, dựa vào mối quan hệ giữa muội và ta, thì không cần khách khí như vậy chứ?" Ánh nhìn của hắn rơi trên mặt Cố Hoài Du, không lệch chút nào, sau đó cười hỏi: "Muội nói đúng không?"

Cố Hoài Du khẽ ngây ra, kể từ sau khi Lâm Tu Ngôn dẫn nàng về phủ từ Tống phủ, đã cách nhiều ngày, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại, đột nhiên nàng có chút chột dạ mà liếc nhìn về phía Lâm Tu Ngôn, cứ sợ Lâm Tu Ngôn sẽ bất chợt nhớ đến chuyện gì.

Dứt khoát gật gật đầu, nhanh chóng đổi xưng hô: "Tống... Thời Cẩn."

Tự động làm ngơ đi chữ đằng trước, Tống Thời Cẩn đáp lời, liền nghe thấy Lâm Tu Ngôn ở bên cạnh nói: "Huynh đến làm gì?"

Tống Thời Cẩn rất tự giác mà chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà vị trí hắn chọn cách Cố Hoài Du gần hơn một chút.

"Không thể đến được sao?" Hắn nói

Liếc thấy động tác nhỏ gần như là không thể phát hiện của hắn, đầu mày của Lâm Tu Ngôn cau lại, sau đó làm như không có chuyện gì mà nói: "Đến đúng lúc lắm, cũng đỡ phải để ta sai người đi mời huynh."

Tống Thời Cẩn hỏi: "Chuyện gì?"

Đưa bình sứ Xích Ẩn Tán đó vào trong tay Tống Thời Cẩn, Lâm Tu Ngôn mới đem những chuyện xảy ra kể lại một lần nữa cho hắn nghe: "Ta đã sai người đem Tôn Minh Đức đến dây rồi."

Tống Thời Cẩn tiện tay nâng chén trà trước mặt lên uống một ngụm, gằn giọng nói: "Nếu vậy, lại phải đi Thương Châu một chuyến rồi."

Tất cả mọi thứ ở Thịnh Kinh đều có người trông nom, thứ này đương nhiên là do Tôn Minh Đức mang từ Thương Châu đến. Có lẽ cứ lần mò theo đường manh mối này của ông ta, có thể mò ra nguồn gốc thứ độc hại này ở Thương Châu.

Tiếng hai người thấp giọng trao đổi thỉnh thoảng rơi vào tai Cố Hoài Du, Tống Thời Cẩn cách nàng rất gần, hơi thở, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn bay thoang thoảng, quen thuộc đến mức khiến cho Cố Hoài Du có chút không tự nhiên.

Sau khi quay về nàng từng nghĩ kĩ lại những lời mà Tống Thời Cẩn ôm nàng và nói khi đó, càng nghĩ càng cảm thấy kì lạ, lúc đó không thấy gì, nhưng sau này mới nhận ra, hình như có chút quyến luyến tình thâm trong đó.

Phát hiện này khiến cho lòng Cố Hoài Du có chút rối loạn, lúc này, ngửi thấy mùi hương thanh nhã như trúc như tùng kia, mang tai nàng đột nhiên có chút ngứa ngáy.

Cố Hoài Du mím môi, nhấc tay vuốt tóc mai rối qua sau tai, muốn cầm lấy chén trà khi nãy lên uống để làm hoãn lại tâm trạng, nhưng bàn tay lại trống không.

Bên cạnh có tiếng sứ vang lên, đầu mày Cố Hoài Du nhảy dựng lên, mở to mắt nhìn chén trà bằng sứ trắng kia chầm chậm đưa đến bên môi Tống Thời Cẩn, hầu kết khẽ di chuyển lên xuống, bất giác mà rũ tay xuống, siết chặt gấu váy của chính mình.

Tiếng nói chuyện ngừng lại, Lâm Tu Ngôn ngẩng đầu lên nhìn người muội muội xưa nay vẫn luôn bình tĩnh của hắn, hai má nàng dần dần ửng đỏ lên, trong mắt có tia chột dạ, lại nhìn sang Tống Thời Cẩn đang thong thả uống trà.

Trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, Lâm phủ của ta thiếu một chén trà cho huynh hay sao chứ?

Dường như hiểu được ý trong mắt Lâm Tu Ngôn, mặt mày Tống Thời Cẩn mang theo ý cười, nhướn nhướn mày nói: "Trà năm nay, không tệ."

Đúng ngay lúc này, người Lâm Tu Ngôn sai ra ngoài lóe lên bước vào trong sân, chắp tay cúi người nói: "Chủ nhân, đã mang người đến rồi ạ."

Lâm Tu Ngôn đứng dậy, nói: "Đi thôi, cùng đi xem xem."

Trong căn phòng tối tăm, cả cửa sổ cũng được khóa lại, tay chân Tôn Minh Đức đều bị trói lại, trong miệng bị nhét một miếng vải, hai mắt bị băng vải đen bịt lại, lúc nghe thấy tiếng cửa vang lên, ông ta bò lúc nhúc dưới đất như con côn trùng vậy, dựa vào tường mà ngồi dậy.

Trước mắt một mảng tối tăm, nghe thấy tiếng bước chân của vài người đang đến gần, miệng ông ta bị bịt chặt, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ê a.

Lâm Tu Ngôn phất phất tay, Địch Mặc liền bước lên trước kéo miếng vải bịt mắt và nhét trong miệng Tôn Minh Đức ra.

Tôn Minh Đức nheo mắt lại vào cái, mắt bị che lại lâu như thế, lại đột nhiên được nhìn thấy ánh sáng khiến ông ta có chút khó mà quen được.

"Các ngươi là ai? Sao lại bắt lão phu?" Khó khăn lắm mới thích ứng được, Tôn Minh Đức mở miệng nói.

Tống Thời Cẩn nhìn kĩ tên già này một cái, đột nhiên nhấc chân lên, nắm chặt lấy chòm râu trắng xóa của ông ta dưới cằm, giật mạnh một cái.

Tôn Minh Đức trợn to mắt, hít ngược một hơi khí lạnh. Từ sau khi ông ta dính phải Xích Ẩn Tán, bởi vì sợ bị người khác nhìn ra, nên ông ta dứt khoát cố gắng hóa trang cho mình già đi hai mươi tuổi, biến thành một lão già râu tóc bạc trắng. Lâu lắm rồi, đến nỗi thậm chí cả ông ta cũng quên mất là, bản thân ông ta mang một cái mặt nạ giả dối mà sống.

Giựt đứt chòm râu đi, Tống Thời Cẩn thong thả hỏi: "Ngươi là ai?"

Sau khi hắn lùi ra xa, Tôn Minh Đức mới nhìn thấy Cố Hoài Du đang đứng ở phía cửa, trong lòng thắt lại, vội vàng nói: "Thảo dân Tôn Minh Đức, người Thương Châu, được Thế tử mời đến xem bệnh cho Lâm Tương tiểu thư, nếu như không tin, các vị có thể hỏi thử vị tiểu thư kia."

Địch Mặc lục soát trong người ông ta lôi ra một lượng lớn Xích Ẩn Tán được mang vào, Lâm Tu Ngôn trầm giọng hỏi: "Thứ này lấy đâu ra?"

Tôn Minh Đức lại sợ hãi rụt vào trong góc tường, thấy tình thế không tốt, liền cúi rạp người quỳ trên mặt đất, đầu áp sát vào mặt đất lạnh lẽo, run rẩy sợ hãi mà nói: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng! Thảo dân không cố ý đưa thứ này cho tiểu thư đó đâu, là do nàng ta, do nàng ta chịu không nổi cơn đau, nên mới chạy đến trước mặt thảo dân mà cầu xin!"

Lúc nhìn thấy Cố Hoài Du, ông ta liền tự cho rằng là đã biết được lí do tại sao mình bị bắt đến đây, ông ta mang thứ thuốc này đến Vương phủ, còn cho vị tiểu thư và công tử kia sử dụng, bây giờ bị mọi người phát hiện ra nên tìm đến cửa hỏi tội rồi! Bây giờ chỉ còn cách đẩy chuyện này lên người Lâm Tương thì ông ta mới có thể bảo toàn tánh mạng được.

"Lão phu, không, thảo dân vốn dĩ không muốn đồng ý, nhưng mà Lâm Tương tiểu thư nổi giận, nói là nếu như không cho nàng ta, thì sẽ lấy mạng thảo dân."

Liên tục dập đầu mấy cái trên mặt đất, Tôn Minh Đức tiếp tục nói: "Còn về Thế tử, thảo dân không biết, có lẽ là Lâm Tương tiểu thư cho hắn. Đại nhân, xin tha mạng, thảo dân thật sự là không cố ý."

Ông ta nói một hơi một tràng như máy bắn đậu, một hồi lâu sau cũng không thấy ai nói gì, cố gắng dũng cảm mà ngẩng đầu lên, nhưng lại chợt thấy ba người đều nhìn ông ta với gương mặt không biểu cảm gì, sau đó, công tử mặc y phục trắng mới nói: "Ngươi đã đưa thứ này cho ai tạm thời ta không quản, ta chỉ hỏi ngươi, thứ này ngươi lấy từ đâu?"

Tôn Minh Đức kinh ngạc há miệng ra mấp máy, lẽ nào là ông ta đoán sai rồi? Sau đó ông ta thành thực mà trả lời: "Là thảo dân mang từ Thương Châu đến."

"Ngươi cho bao nhiêu người rồi?"

Tôn Minh Đức nghĩ một lát: "Thảo dân mang theo ít, bản thân còn không đủ dùng, cho nên chỉ cho Lâm tiểu thư mấy bình thôi."

"Người bán thuốc cho ngươi, ngươi có quen không?" Lâm Tu Ngôn thở hắt ra một hơi, tiếp tục hỏi.

Tôn Minh Đức gật gật đầu, có chút xấu hổ mà không dám mở miệng, ấp úng nói: "Quen biết, là một tú bà của lầu xanh. Thảo dân xem bệnh cho bà ta vài lần, xem tới xem lui, thì..." Ông ta khá nổi tiếng ở Thương Châu, những người biết được tên của ông ta đa số đều là người giàu có, Tôn Minh Đức cũng hiểu rõ tư tưởng của những người có tiền này, xưa nay vẫn luôn học đòi văn vẻ, cho nên một cao nhân lánh đời không hỏi chuyện đời vẫn được hoan nghênh hơn là đại phu ngồi khám chữa bệnh bình thường. Cũng bởi vì điểm này mà ông ta lừa được không ít ngân lượng, cũng kết giao được thêm không ít người.

Mua danh chuộc tiếng, chính là như thế! Lâm Tu Duệ cũng thật là xui xẻo, bệnh khó chữa tìm đại thầy lang, lại mời trúng cái tên tai họa như thế này đến phủ.

Vừa nói xong, liền nhìn thấy Tôn Minh Đức chợt nằm ra trên đất, hai chân đạp lung tung, tấm lưng liều mạng mà chà sát trên mặt đất, nước mắt nước mũi từa lưa, giọng nói run rẩy: "Xin các vị đại nhân, cho ta ít thuốc, ngứa quá, cả người ta ngứa quá."

Cố Hoài Du cau mày nhìn, hóa ra người mang dáng vẻ thần tiên, cũng có thể chật vật đến thế, nàng không nén nổi tò mò hỏi: "Ông ta sao vậy?"

Tống Thời Cẩn nhấc chân đến gần, giải thích: "Phát độc thôi. Thứ này nếu như hít lâu dài, nghiện là một chuyện, còn chuyện khác là sẽ trở thành như ông ta bây giờ, cả người ngứa ngáy khó nhịn, ngứa đến nỗi từ lục phủ ngũ tạng truyền vào trong máu, nếu như bây giờ không trói tay trói chân ông ta lại, thì ông ta đã có thể gãi đến mức lòi gan ra rồi."

Cố Hoài Du cắn trúng lưỡi, trên thế gian này lại có thứ âm hiểm như thế, cũng không biết thứ này là do ai tạo ra nữa, thật là ác độc.

Tôn Minh Đức dựa lưng vào mặt đất, không ngừng lăn lê chà sát trên đó, thấy Lâm Tu Ngôn đang chầm chậm đến gần, cầu xin: "Xin ngài, cho ta chút thuốc."

Lâm Tu Ngôn nhìn ông ta, nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, chẳng qua ngươi phải làm một việc cho ta."

Tôn Minh Đức làm gì dám từ chối, không nghĩ gì nhiều liền đáp: "Được, được, ngài mau cho ta, giết người phóng hỏa ta đều làm thay cho ngài."

Lâm Tu Ngôn khép mắt lại, nhìn dáng vẻ tham lam được thỏa mãn của Tôn Minh Đức sau khi hít thuốc vào, mà chán ghét dời mắt đi.

Bước ra cửa, Tống Thời Cẩn mới nhàn nhạt mở miệng: "Tìm người đưa ông ta về Thương Châu, điều tra hết tú bà và những người có liên quan, một kẻ cũng không được bỏ sót."

Bây giờ hắn có thể xác định là, người đứng sau màn chính là Nhị Hoàng tử. Nhưng mà có bao nhiêu người tham gia vào trong đó, lại có bao nhiêu căn cứ vẫn chưa phát hiện ra, bên ngoài rốt cuộc đã lan truyền đi biết bao nhiêu hàng, những chuyện này, đều là điều cần giải quyết ngay trước tiên. Xích Ẩn Tán một khi bị lan truyền ra ngoài, sẽ mang đến đòn tấn công chí mạng cho Đại Chu.

So với việc đối phó Nhị hoàng tử, việc quan trọng bây giờ chính là hoàn toàn hủy đi Xích Ẩn Tán này mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play