Đầu tháng sau là thọ yến của lão phu nhân, Cô Vũ Tiên sau khi lấy xong vải, liền quyết định chính mình may. Nhưng bởi vì vải vóc quá mức quý giá, nàng lại càng muốn làm cho tinh tế chút, cho nên thời gian bảy ngày rõ ràng không đủ, chỉ đành đem tin tức mà Cố Hoài Du nhờ nàng nghe ngóng gửi qua trước.

Cũng may là vẫn còn thời gian, Cố Hoài Du cũng không thúc giục, chỉ là sau khi thấy được tin tức mà Cô Vũ Tiên mang đến, nàng có chút khó hiểu.

Bộ dạng của mấy kẻ đó cho dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra. Nàng cũng không phải là người tốt lành gì, cho nên chuyện đầu tiên sau khi sống lại một đời chính là muốn tìm thấy đám người đó, sau đó chính tay nàng sẽ giết chết bọn chúng.

Nhưng ai biết được là đã có người hành động trước nàng, hơn nữa còn là hình phạt róc da róc thịt. Tuy rằng trong lòng nàng cũng sảng khoái nhưng vẫn còn chút tiếc nuối vì không thể chính tay mình giết chết kẻ thù.

Mưa kèm theo chút gió vẫn có chút lạnh lẽo, đây có lẽ cũng là cơn mưa cuối cùng trước thềm mùa hạ, cứ mưa mấy ngày liên tục.

Cố Hoài Du nằm nghiêng người trên sạp mềm, cầm cuốn sách trong tay xem mà tâm hồn bay bổng, tâm tư của nàng dần dần trôi đi xa.

Ngày thứ hai từ hẻm Thanh Y trở về, kinh thành liền xảy ra chuyện lớn.

Hộ bộ thị lang Trương Thiệu Kiêm mấy ngày trước vì mắng chửi Tống đại nhân trên triều đường, bị Tống đại nhân ghi thù, không qua mấy ngày liền gặp phải phiền phức.

Lúc thượng triều ngày hôm đó, Tống đại nhân cầm lấy tội chứng đã được thu thập sẵn, buộc tội hắn kéo bè kết đảng, bởi vì mưu lợi, lợi dụng chức vụ tham ô hơn một ngàn vạn lượng bạc trắng. Trương Thiệu Khiêm chối tội không nhận, chuyện này khiến cho một người trước nay vẫn luôn tự cho mình là văn nhã như Trương Thiệu Khiêm giận đến mức lớn tiếng mắng chửi.

Hoàng thượng ngay lúc đó vô cùng tức giận, ra lệnh cho Tống đại nhân tra rõ chuyện này, còn cho hắn quyền lợi tiên trảm hậu tấu. Kết quả không ngoài dự đoán, sau buổi trưa hôm đó Trương Thiệu Khiêm liền bị đưa ra Ngọ Môn trảm, thê thiếp nô bộc trong phủ đều bị tịch thu, những tài sản khác liền sung vào quốc khố.

Thậm chí bình thường những người có mối quan hệ tốt với Trương Thiệu Khiêm cũng không thoát khỏi liên lụy, bị chém thì chém, bị lưu đày thì lưu đày.

Từ đó, danh tiếng Tống đại nhân tàn nhẫn độc ác, là nịnh thần đương triều lại càng được chứng thực.

Ai ai trong kinh cũng cảm thấy bất an, Hoàng thượng rõ ràng thiên vị Tống đại nhân, sau vụ án này thì quyền tiên trảm hậu tấu cũng không hề thu về.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, gió ngoài cửa sổ thổi vào khiến cho màn châu trong phòng đung đưa, lúc Lục Chi nhìn thấy Cố Hoài Du, nàng đang dựa trên khung cửa sổ ngây người nhìn ra bên ngoài, gió lạnh thổi những sợi tóc bên tai nàng lên, có chút cô đơn một cách kì lạ.

"Tiểu thư, người lại mở cửa sổ đón gió rồi." Lục Chi thở dài một tiếng nói: "Cẩn thận coi chừng nhiễm phong hàn."

Cố Hoài Du nắm chặt cuốn sách, chống ngồi nửa người: "Không sao."

Nàng không thích trời mưa, đời trước bản thân nàng chết vào lúc trời âm u, sau khi bị nhục nhã, cảm giác từng giọt mưa rơi trên người, đến bây giờ nàng vẫn nhớ rất rõ ràng. Nhưng nàng cũng rất mâu thuẫn, không thích nhưng lại cứ muốn nhìn, chỉ có như vậy nàng mới có thể nhắc nhở mình mọi lúc mọi nơi rằng hãy tỉnh táo chút.

Lúc này Hồng Ngọc đang che một chiếc dù giấy trở về, đứng trước cửa rũ rũ vạt váy, phủi đi hơi nước khắp người rồi mới vén màn bước vào phòng.

"Nghe ngóng rõ ràng chưa?" Cố Hoài Du hơi nghiêng người trên sạp mềm, hỏi Hồng Ngọc.

Hồng Ngọc lắc lắc đầu: "Muội hỏi nhiều người rồi, đều không biết."

Hồng Ngọc cũng có chút buồn rầu, từ sau ngày hôm đó, tiểu thư liền bảo nàng đi nghe ngóng một chút về tên của Tống đại nhân, nhưng mà đã qua mấy ngày luôn rồi vẫn không hỏi ra được chút tin tức gì.

Con người của Tống đại nhân từ trước đến nay không thích nhắc đến tên của hắn, cho nên đa số người đều gọi hắn là Tống đại nhân hoặc là Tống Ngự sử, lại thêm chuyện của Trương Thiệu Khiêm mấy ngày trước, những người đó vừa nghe đến tên của hắn liền im miệng, chỉ nói không biết.

Cố Hoài Du nghe vậy, có chút thất vọng: "Thế thì thôi vậy."

Mấy ngày nay, Cố Hoài Du vẫn luôn suy nghĩ, Tống đại nhân này rốt cuộc có phải là Tống Thời Cẩn hay không? Trùng hợp là hai người đều họ Tống, hắn lại xuất hiện ở hẻm Thanh Y, mọi chuyện trùng hợp đến như vậy, thực sự là có chút đáng nghi ngờ.

Nhưng nàng lại không thể nào ghép hắn lại với gương mặt bẩn thỉu của Nhị Cẩu Tử được, dù gì cộng cả đời trước và đời này lại, nàng cũng chưa gặp hắn hơn hai mươi năm rồi.

Cố Hoài Du gặp được Tống Thời Cẩn vào lúc năm tuổi, cách bây giờ chẳng qua cũng chỉ có mười năm, cho dù hắn có là thiên tài trời sinh đi nữa, cũng không thể nào có thể từ một người nghèo không có gì trở thành một đại nhân quyền cao chức trọng trong thời gian ngắn như vậy được chứ?

Lẽ nào thật sự là do nàng nghĩ nhiều sao?

"Ài." Cố Hoài Du thở dài một hơi, đặt tay lên trên án kỷ thấp bên cạnh, chống cằm rồi lại ngây người ra.

Hồng Ngọc thấy dáng vẻ ngây người của tiểu thư nhà mình, nhịn không được lấy tay che miệng lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Tống đại nhân nguy hiểm lắm, người không thể phạm sai như vậy được."

Cố Hoài Du nghe vậy, bắt đắc dĩ cười cười: "Nha đầu này, muội tuổi không lớn những suốt ngày nghĩ linh tinh. Ta chẳng qua chỉ là có chút tò mò thôi, muội lo lắng như vậy làm gì."

Hồng Ngọc quay đầu lại nhìn cửa một cái, lại nhỏ giọng hơn nữa: "Lúc nãy muội ra ngoài nghe ngóng, còn biết được một chuyện. Sau khi Trương Thiệu Khiêm bị chặt đầu, liền có người tố tội Tống đại nhân, nói hắn có âm mưu, hành động như vậy là để diệt trừ những kẻ chống lại mình. Ai ngờ đâu đêm đến liền đột tử chết trong phủ chính mình. Người nhà của hắn tìm người minh oan, nói là tất cả là do Tống đại nhân lấy việc công báo thù riêng, nhưng đi minh oan đó lại bị dính vào án dư nghiệt của tiền triều, cả phủ từ trên xuống dưới đều bị đưa vào tử lao."

Nói xong nàng còn nói thêm một câu: "Bên giờ bên ngoài đều nói hắn tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, đáng sợ lắm."

Cố Hoài Du còn chưa kịp nói gì, liền nghe Lục Chi ở bên cạnh nói: "Tin đồn bên ngoài có mấy phần là thật chứ? Chỉ cần có lòng, thậm chí đen cũng có thể nói thành trắng. Muội thấy Tống đại nhân không phải là người như vậy."

"Tại sao?"

"Nếu như hắn thật sự là người như vậy, Hoàng thượng đã không dung tha cho hắn như thế từ lâu rồi." Lục Chi ngập ngừng mới nói: "Hơn nữa, hơn nữa... Tóm lại muội cảm thấy Tống đại nhân không phải là người như vậy!"

Hồng Ngọc khẽ suy nghĩ, hình như cũng có lý, chuyện trên triều chính những người làm như nàng làm sao hiểu hết được, cũng có lẽ là đồn bậy đồn bạ.

Nàng vỗ vỗ vai Lục Chi: "Vẫn là muội nói đúng! Nhưng mà sao ta cứ cảm thấy muội nói tốt thay cho Tống đại nhân vậy?"

"Có sao?" Lục Chi cười hi hi hai tiếng, liền chạy qua bên cạnh thu dọn cánh hoa mới hái.

Lúc chiều, mưa tạnh trời trong, bầu trời xanh như mới được tắm rửa gột sạch bụi trần, mặt trời cuối cùng vươn ra khỏi mây đen, chiếu ánh sáng trong lành xuống, thậm chí trong không khí cũng ngập tràn mùi cỏ tươi mới.

Cố Hoài Du nghỉ ngơi nhiều ngày trong phòng đến mức buồn chán một lát sau liền dẫn Lục Chi đi dạo trong vườn, ánh mắt của Lục Chi cứ vòng đi vòng lại trên người nàng, mãi cho đến khi Cố Hoài Du mở miệng.

"Muội nhìn ta như vậy làm gì?"

Lục Chi cười cười: "Tiểu thư, người thấy Tống đại nhân này là người như thế nào?"

"Tống đại nhân?" Cố Hoài Du có chút ngạc nhiên: "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Lục Chi gãi gãi cổ: "Muội cũng chỉ là nghe Hồng Ngọc tỷ tỷ nói, muốn hỏi thăm người thấy hắn như thế nào. Người thấy hắn là người tốt hay người xấu?"

Cố Hoài Du cười nhạt, hái một chiếc lá nắm trong tay xoa xoa: "Vậy muội phân biệt người tốt và người xấu như thế nào?"

Lục Chi có chút không nói thành lời, liền nghe thấy nàng nói tiếp: "Ở chức vụ nào thì làm việc của chức vụ nấy thôi, làm gì có cái ranh giới tốt xấu gì rõ ràng, chẳng qua chỉ là do lập trường không giống nhau mà thôi."

Lục Chi gật gật đầu: "Vậy nói ra, tiểu thư cũng đồng ý với cách nhìn của muội, thấy rằng Tống đại nhân không phải là người như bên ngoài đồn."

Cố Hoài Du quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười nói: "Xem ra Hồng Ngọc tỷ tỷ của muội nói không sai."

"Sao ạ?"

"Sao muội cứ nói tốt cho hắn không vậy?"

Dưới bóng cây trùng trùng, cách khá xa, có một bóng người nhìn về phía bên này rất lâu.

Hắn mặc một thân gấm bào màu tím hoa tối, trên eo có gắn một miếng ngọc giác. Đôi ủng màu đen tương phản với màu cỏ xanh, sau khi hai người đi xa hắn mới bước đến gần, cầm lấy chiếc lá mà Cố Hoài Du để rơi trên mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, trên môi nhếch lên một nụ cười.

Cuối cùng hạ quyết tâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play