Chiều tối, Triều Lộ bưng một bát thuốc bước vào, lại thấy Lâm Tương gượng ngồi dậy, tóc dài buông xõa trên chiếc chăn, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm chân mình.
Trong lòng Triều Lộ kêu một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư... đến giờ uống thuốc rồi."
Lâm Tương nghiêng đầu qua liếc nàng ta một cái, đôi con ngươi đen thăm thẳm cố bắt lấy ánh lửa le lói, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Gửi thiếp mời đến Trương phủ, nói tháng sau có tiệc mừng thọ của lão phu nhân, ta mời biểu ca và biểu tỷ đến phủ một chuyến, đợi đến khi qua tiệc mừng thọ của lão phu nhân rồi mới tiễn họ về."
Triều Lộ gật gật đầu, sau khi nhìn thấy Lâm Tương bưng chén thuốc qua uống cạn sạch mới nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
"Nô tỳ đi liền đây."
Nhìn theo bóng lưng của Triều Lộ, Lâm Tương nhấc nhấc cái chân đau đớn ghê gớm kia, cười một cách âm hiểm.
......
Nếu như lão phu nhân đã có lệnh, vậy thì chuyện này cũng coi như bỏ qua. Ai cũng biết trong chuyện này có sự đáng ngờ, nhưng chính chủ không nhắc, người làm như họ cũng không dám nói bậy.
Đêm đã về khuya, Cố Hoài Du nằm trên giường ngủ nông. Có lẽ là do đời trước quá đáng sợ, nên cho dù nàng về phủ cũng đã được vài ngày rồi, nhưng vẫn không ngủ ngon được. Chỉ cần có một chút tiếng động thôi cũng có thể làm nàng thức giấc.
Nhưng hôm nay không hiểu làm sao, nàng vô cùng buồn ngủ, nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ mất tiêu. Chỉ là vừa mới ngủ, thì giấc mơ quỷ dị như một tấm lưới lớn, vô cùng chặt chẽ mà bao trùm lấy nàng, những hình ảnh kì lạ như những mảnh sứ vỡ, cứ dần hiện ra trước mắt nàng.
Cố Hoài Du vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy thi thể khuyết tật đáng sợ của chính mình, không có tay chân, chỗ bị chặt đứt máu tươi đã khô cạn thành màu đen, thân thể cứng đờ trắng đến phát xanh, nhìn vào vô cùng đáng sợ. Vết thương kéo dài trên cả gương mặt đã biến thành màu đen, khô quắt lại như miệng quái thú, đang cười nhạo sự ngu ngốc của nàng.
Nàng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn lần thứ hai, muốn thoát ra khỏi thân thể này, nhưng lại phát hiện mình không có chân, thân thể trắng nhợt như sương bị cố định trên nền đất, nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm thi thể của mình, chờ đợi...
Chờ đợi điều gì? Nàng cũng không biết, nhưng trong bóng đêm có một giọng nói nói với nàng, chờ đi, hãy chờ đi!
Thời gian trong giấc mơ trôi qua rất nhanh, thi thể dần dần thối rữa chảy ra nước vàng, mùi hôi thối gay mũi thu hút những con chó hoang gần đó. Cố Hoài Du mở to mắt nhìn bọn chúng cắn nuốt thân thể của nàng, mỗi một lần cắn, trên người đều đau một ít, giống như là bị lăng trì* vậy, mãi cho đến khi xương trắng lộ ra, ngay cả chút thịt vụn trong khớp xương cũng bị bọn chúng liếm sạch sẽ.
Nói ra cũng kì lạ, cho dù mấy con chó điên có đói ăn đến mức nào, cũng không hề đi gặm nhấm gương mặt của nàng, có lẽ là do ý hận quá mức mạnh mẽ, đến cả mấy con chó cũng không dám đụng vào.
Đột nhiên xung quanh nổi lên một tầng sương mờ, trong mơ màng có bóng người mờ mờ ảo ảo đang cử động. Nàng không nhìn rõ được là ai, chỉ muốn đưa tay xua tan sương mờ, nhưng đột nhiên cảnh trong mơ lại thay đổi.
Lửa trong Vinh Xương Vương phủ ngập trời, khói dày đặc che mất cả ánh trăng trên cao, một nửa tấm mành đen bị chiếu thành màu đỏ. Tiếng chém giết trong phủ vang lên bên tai, Cố Hoài Du bay giữa không trung nhưng lại không có một cảm giác nóng rát nào cả.
Cửa lớn đổ ầm một tiếng, màu sơn đỏ đã bị đốt thành màu đen, Lâm Tu Duệ ôm Lâm Tương mặt mũi không còn như xưa chạy thoát ra từ bên trong, đó đã từng là một gương mặt có bao nhiêu đắc ý dạt dào, giờ đây lại trở nên chật vật biết bao nhiêu.
"Giết không tha!" Nàng nghe thấy một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, mang theo nỗi hận đầy máu tươi.
Bóng người mập mờ lướt qua, người ngựa của hai bên đấu đá với nhau, màu tươi dần dần nhuộm đỏ cửa lớn Vương phủ, tụ lại dưới gót chân người nọ.
Lâm Tu Duệ ôm Lâm Tương tránh né, cuối cùng vẫn tránh không được, bị người đuổi kịp. Ánh sáng của đao kiếm lóe lên, đầu của hai người rơi lộp bộp xuống đất, lộc côc mà lăn đi rất xa, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp kêu lên.
Nàng nhìn thấy bóng người cao to, đạp lên máu tươi đọng lại thành vũng nọ, chiếc giày dính đầy máu tươi dẫm lên hai cái đầu kia, đạp mạnh một cái, não tủy trắng đỏ văng đầy mặt đất.
Trong lòng Cố Hoài Du hoảng sợ, người này là ai, sao lại hận hai người họ như vậy! Nàng muốn đến gần để nhìn rõ mặt hắn, nhưng xung quanh giống như là một lớp màng không thể xuyên qua được vậy, không thể nào nhìn rõ được.
Đột nhiên cảnh trong mơ lại thay đổi nhanh như là đá rơi xuống nước vậy, nổi lên từng đợt sóng nho nhỏ. Cố Hoài Du bị kéo mạnh một cái, đến lúc nàng mở mắt ra lần nữa, lại quay về gốc cây lê trong sân Cố gia rồi.
Sân nhà bị bỏ hoang đã lâu, lá rơi chất thành đống rất dày, cây lê đó vẫn khỏe mạnh, trái lê treo đầy trên cành cây, những cành cây khô chịu không nổi, một trái lê rớt trúng một ngôi mộ nho nhỏ.
Ngôi mộ mới được đắp lên, lớp bùn trên đó vẫn còn khá mới, nàng không thể qua đó được, chỉ có thể nhìn thấy bóng người ngồi trước ngôi mộ.
Hắn lặng lẽ đặt một cái khóa đồng tâm bằng ngọc trước mộ, quỳ trên mặt đất khóc nức nở: "Nàng có trách ta không?"
"Xin lỗi, ta không làm người tốt được."
Phía sau có tiếng binh khí va chạm leng keng, sân nhà Cố gia đã hoang vắng lâu ngày bị đám người đông nghẹt vây lấy. Người đứng đầu bọn chúng cả người mặc đồ đen, bên tai trái còn có một vết sẹo chỉnh tề, hóa ra là thiếu mất một cái tai.
"Tống Thời Cẩn, ngươi dĩ hạ phạm thượng**, mưu đồ bất chính, tội đáng bị diệt!"
Hắn giống như là không nghe thấy vậy, chậm rãi ngồi xổm bên cạnh ngôi mộ, dựa đầu vào bài vị trước ngôi mộ, ngón tay quyến luyến mà vuốt ve trên ba chữ Cố Hoài Du.
Trong miệng thì thầm tự nói với mình: "Xin lỗi!"
Tên chỉ còn một cái tai thấy dáng vẻ không để ý gì của hắn, cắn răng nói: "Hành động!"
Vô số đao kiếm lóe lên ánh sáng đâm qua, hắn không hề phản kháng.
Vạn tiễn xuyên tim, là kết cục cuối cùng của hắn!
Ngay lúc người đó gọi tên Tống Thời Cẩn, trong lòng Cố Hoài Du kêu lộp bộp một tiếng, thấy ánh đao lạnh lẽo lóe lên, muốn đưa tay ra bảo vệ hắn, nhưng đôi tay nàng lại xuyên qua gương mặt mơ hồ của hắn.
Nàng có thể nghe thấy, giọng nói yếu ớt của hắn.
"Nàng đợi ta với, đi chậm một chút... Đừng, quên mất ta!"
"Nhị Cẩu Tử!"
Trước mắt đột nhiên tối lại, Cố Hoài Du bật dậy từ trên giường, ánh nến màu vàng cam chiếu lên giường có chút mờ mờ ảo ảo, nàng ngồi ngây người một hồi lâu mới phát hiện, hóa ra đó chỉ là giấc mơ.
Hồng Ngọc bị tiếng hét đột ngột của nàng dọa tỉnh, ngay tức khắc tỉnh táo lại từ trong cơn mơ màng, nàng vén rèm lên.
"Tiểu thư, sao vậy?"
Cố Hoài Du híp híp mắt, cố gắng nuốt ngược giọt nước mắt ở đuôi mắt lại: "Không có gì."
Hồng Ngọc nghi ngờ: "Hình như vừa nãy muội nghe tiểu thư gọi một tiếng Nhị Cẩu Tử?"
Cố Hoài Du cúi đầu im lặng một hồi lâu, ánh mắt rơi trên chiếc chăn bông, khàn khàn nói: "Muội nghe nhầm rồi."
Hồng Ngọc gãi gãi đầu, thật sao? Hay là mình nằm mơ đến lú lẫn rồi?
"Muội đi ngủ trước đi, có chuyện gì ta sẽ gọi muội."
Trong phòng lại bắt đầu yên tĩnh trở lại, nhưng Cố Hoài Du không sao ngủ được nữa. Nàng không biết tất cả mọi chuyện là một giấc mơ, hay là chuyện đã thực sự xảy ra trong đời trước nữa.
Nếu không phải là mơ, vì sao nàng không nhìn rõ được gương mặt của Tống Thời Cẩn.
Bao nhiêu năm qua, hắn vẫn luôn không có tin tức gì, rốt cuộc là hắn còn sống hay là chết, nàng cũng không rõ.
Hoặc là hắn còn sống, chỉ là đã quên mất nàng. Cũng có khả năng là do nàng đã đổi tên, Tống Thời Cẩn không tìm được nàng, dù gì thiên kim của Vương phủ và con gái của gia đình người làm, ai mà có thể móc nối hai người lại với nhau được chứ.
Ôm chút hi vọng tốt đẹp cuối cùng, nàng nghĩ, hoặc là có thể hắn thành công có danh tiếng rồi, không muốn nhớ lại quãng thời gian cực khổ khó coi kia nữa chăng!
Nếu như vậy thì là tốt nhất, Tống Thời Cẩn, huynh đừng bao giờ làm chuyện gì ngốc nghếch!
Từ nhỏ nàng lớn lên trong tiếng mắng chửi và cười nhạo, lúc gặp được Nhị Cẩu Tử, hắn vẫn còn là một tên ăn mày, không có tên, cả người dơ bẩn như con chuột chui từ cống ra. Người người la mắng đòi đánh hắn. Bởi vì đồng bệnh tương liên***, bởi vì không có ai nói chuyện cùng, Cố Hoài Du bèn xem hắn như người bạn tốt nhất.
Chỉ cần tìm được cơ hội trốn thoát khỏi tay Cố Thị, nàng thường ở bên cạnh Tống Thời Cẩn rất lâu. Hắn rất yên lặng ít nói, thông thường toàn là Cố Hoài Du tự nói chuyện một mình, thỉnh thoảng, hắn mới trả lời lại một câu.
Nhưng nàng không quan tâm, có người yên lặng lắng nghe nàng nói là tốt rồi. Cuộc đời đã khổ như vậy, nàng liền nói với hắn về những chuyện tốt đẹp thì tốt hơn!
Cứ nghĩ như vậy, cho đến khi trời sáng.
Cố Hoài Du đứng dậy, lấy nước lạnh rửa mặt, lại gọi Lục Chi đến giúp nàng trang diểm, che đi sự mệt mỏi nơi đuôi mắt.
Lục Chi đau lòng nhìn vệt thâm nơi quầng mắt nàng, miệng nhịn không được lại càu nhàu: "Tiểu thư, đêm hôm qua người ngủ không ngon sao? Sau lại tiều tụy như vậy?"
Cố Hoài Du nói: "Đại khái là do bị bóng đè đi."
"Ài, vậy thì chỉ đành che lại giúp tiểu thư thôi, lát nữa người lại ngủ bù một lát." Động tác trên tay Lục Chi nhanh lẹ, cũng không biết là học ở đâu nữa.
Cố Hoài Du ngây người mà ừ một tiếng, giấc mơ đêm qua còn lòng vòng trong đầu nàng chưa tan đi. Tính toán thời gian, cộng thêm cả đời trước, bản thân nàng cũng hơn mười năm chưa gặp Tống Thời Cẩn rồi, cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu, sống như thế nào.
"Tiểu thư? Tiểu thư?" Lục Chi kêu nàng.
Cố Hoài Du tỉnh lại: "Chuyện gì?"
"Người nâng mắt lên phía trên chút, muội dặm thêm chút phấn cho người."
Vừa mới thu thập gọn gàng, Diệu Ngôn hầu bên cạnh Trương Thị bước vào phòng.
Nàng cúi người hành lễ với Cố Hoài Du: "Nhị tiểu thư, phu nhân mời người qua Thọ An viện một chuyến, biểu tiểu thư và biểu thiếu gia đều đã đến, bây giờ đang muốn đến thỉnh an lão phu nhân rồi ạ."
Cố Hoài Du ngây người, nàng xém chút là quên mất hai người này rồi.
"Lát nữa ta sẽ đến."
"Vậy nô tỳ qua đó làm việc trước."
Trương Dịch Thành và Trương Nghi Lâm là cháu bên nhà ngoại của Trương Thị, sau khi cha nương qua đời chỉ còn lại bà ta và đại ca của bà ta. Bởi vì gia đình Trương thị không có địa vị gì, nên Trương Thị rất yêu thương hai đứa cháu này, mỗi lần đến phủ đều ở lại rất lâu.
Trong đời trước, Trương Nghi Lâm bởi vì tâm cao hơn trời, muốn học theo di mẫu của mình, mượn cơ hội này mà gả vào trong Vinh Xương Vương phủ. Nhưng Lâm Tu Duệ không thương yêu gì ả, ả bèn chạy đường vòng khác, ngày đêm bầu bạn với Lâm Tương, tình nguyện làm con chim đầu đàn thay nàng ta, chỉ cần Lâm Tương vui vẻ, Lâm Tu Duệ mới coi trọng ả ta một chút.
Cũng mãi đến sau khi lão phu nhân chết, mối quan hệ của Lâm Tu Duệ và Lâm Tương mới được công bố, Trương Nghi Lâm tức tối vì bị nàng ta lợi dụng nhiều năm, chạy đến làm loạn trong phủ, lúc đó Cố Hoài Du mới biết được chuyện xảy ra trong buổi thọ yến ngày xưa của lão phu nhân là do ả ta bị Lâm Tương khích tướng nên mới chạy đến.
Chỉ là lúc đó danh dự của Cố Hoài Du đã bị hủy, cũng đã qua tuổi thích hợp để cưới gả, phu thê Lâm Khiếu sao có thể làm chủ cho nàng nữa chứ.
Đời này, nàng muốn nhìn thử xem, Trương Nghi Lâm sẽ có kết cục gì.
Trang điểm xong xuôi, Cố Hoài Du liền dẫn theo hai nha hoàn đi đến Thọ An Viện. Lúc mở cửa ra, cánh hoa lê bay bay trong cơn gió nhẹ quét qua ngọn cây, trên ngọn cây có hai con chim hỉ thước, hót lên vài tiếng.
Hồng Ngọc vui vẻ đầy mặt: "Sáng sớm đã có hỉ thước ghé nhà, tiểu thư hôm nay chắc chắn là có chuyện tốt!"
Cố Hoài Du cười nói: "Coi như miệng muội ngọt, thật sự có chuyện tốt xảy ra thì ta sẽ thưởng cho muội."
Lục Chi đến gần, trên mặt giả bộ nghiêm túc: "Hai con chim hỉ thước, chuyện tốt này phải tốt đến mức nào chứ!"
"Tiểu nha đầu." Cố Hoài Du vỗ vỗ gương mặt còn non của Lục Chi: "Không quên muội đâu."
(*): cắt từng miếng thịt cho đến khi chết hẳn
(**): vượt quy tắc, lễ nghi của người dưới, xúc phạm đến người có cấp bậc, địa vị hoặc quyền lực cao hơn mình
(***): có cùng hoàn cảnh nên dễ đồng cảm hơn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT