Trong Đường Lê Viện, Cố Hoài Du dậy sớm, lệnh cho Hồng Ngọc mang linh chi, thủ ô, kỷ tử, hoàng kỳ bỏ vào trong bình rượu rắn.

"Mang theo cái này, đi với ta một chuyến."

Cố Hoài Du gọi Lục Chi, đừng nhìn Hồng Ngọc có vẻ lớn tuổi một chút, nhưng lá gan lại không lớn bằng Lục Chi, cho dù là ôm cái bình rượu rắn thôi, Hồng Ngọc cũng không dám đụng vào.

Lục Chi lắc lắc cái bình chứa đầy rượu trong tay, khó hiểu hỏi: "Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?"

"Tặng quà!"

"Tặng quà? Tặng đi đâu?" Lục Chi kinh ngạc.

Cố Hoài Du cười cười, không giải thích thêm, muốn đưa bản thân mình ra ngoài, chuyện con rắn này phải được làm sáng tỏ, cũng may nhờ vào cơ hội lần này, tìm cho mình một chỗ dựa.

Thọ An Viện nằm ở phía Đông Vương Phủ, cách Đường Lê Viện có chút xa, Lục Chi ôm một cái bình to như vậy, trên đường đi khiến cho không ít người chú ý. Nói ra cũng lạ, nha đầu Lục Chi này hình như là trời sinh cho sức lực lớn hơn người khác nhiều hay sao, ôm một món đồ nặng như vậy nhưng cả đường đi bước chân vẫn nhẹ nhàng, cũng không thấy nàng la mệt.

Ánh Tuyết đang ở trong viện chăm sóc cho mấy gốc hoa lan mà lão phu nhân dày công nuôi dưỡng, lúc nhìn thấy chủ tớ hai người cũng giật mình. Vội vàng bỏ cái giẻ ướt trong tay bước lên trước chào hỏi.

"Nhị tiểu thư."

Cố Hoài Du cười với nàng: "Ánh Tuyết tỷ tỷ, tổ mẫu vẫn đang còn nghỉ ngơi sao?"

"Lão phu nhân ngủ nông, giờ Mẹo một khắc đã tỉnh rồi, lúc này đang lễ Phật ạ." Ánh Tuyết mặt này vui vẻ nói: "Mời tiểu thư đi theo nô tỳ."

Trong phòng mùi đàn hương bay lượn lờ, mười ngón tay lão phu nhân đan lại, trên đó treo một chuỗi phật châu, bái ở trước bàn thờ Phật, trong miệng niệm kinh Phật. Ánh Tuyết không lên tiếng thông báo, Cố Hoài Du cũng không có động tĩnh gì, yên lặng đứng tại chỗ chờ, Lục Chi vẫn ôm cái bình đứng một cách cung kính, ngay cả hơi thở cũng nhẹ lại một chút.

Thời gian từ từ trôi đi, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ. Một hồi lâu sau, lão phu nhân mới đứng dậy, nhìn Cố Hoài Du một cái rồi ngồi xuống sạp mềm.

Cố Hoài Du khom người hành lễ: "Cháu gáithỉnh an tổ mẫu."

Lão phu nhân ừ một tiếng nhàn nhạt, Sơ Xuân vội mang một chén trà vừa ngâm xong lên, Ngu Thị nhận lấy chén trà hớp một ngụm, sau đó mới đậy chén trà lại nói với Cố Hoài Du: "Đứng lên đi."

Khẽ ngừng một hồi, bà đặt chén trà lên bàn, hỏi: "Nha đầu này đang ôm vật gì vậy?"

Cố Hoài Du vẫn quỳ trên mặt đất, nói với lão phu nhân: "Đêm hôm qua con được một món đồ tốt, vừa về đến nhà vẫn không có gì để mang ra hiếu kính, nên dứt khoát lấy món đồ này tặng cho tổ mẫu ạ."

Lão phu nhân híp mắt lại, phất tay, Bạch ma ma lập tức bước lên trước nhận lấy cái bình trong tay Lục Chi, lúc cầm vào trong tay, cánh tay trĩu xuống, xém chút bể cái bình.

Lão phu nhân dường như không phát hiện ra chuyện gì, tùy tiện hỏi một câu: "Mấy năm nay, con sống ở Cố gia có tốt không?"

Cố Hoài Du gật đầu, từ từ mở miệng, lựa những chuyện thú vị ngày xưa kể cho lão phu nhân nghe, còn những chuyện liên quan đến sự hà khắc của Cố Thị thì một chữ cũng không nhắc đến.

Lão phu nhân nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu ngắt lời: "Chuyện ta muốn nghe không phải cái này!"

Bản án thẩm vấn Cố Thị bản thân vẫn còn giữ trong tay, mỗi một chuyện bà đều biết hết, cuộc sống mấy năm qua của Cố Hoài Du chắc chắn thảm gấp trăm lần.

Bà hỏi chỉ là để biết được, tính tình đứa cháu gái này rốt cuộc là như thế nào thôi.

Cố Hoài Du hơi ngây người ra, ý cưới trên gương mặt vụt tắt, đôi mắt hoa đào long lanh không chút cảm xúc: "Tổ mẫu thật sự muốn nghe?"

Lão phu nhân xoay xoay chuỗi phật châu trong tay, "Con nói cho ta nghe xem."

Cố Hoài Du hít sâu một hơi, lật lại những dòng kí ức mà chình mình cố ý muốn quên đi kia, "Nói ra thì cũng không có gì, Cố thị cũng không dám giết con, nhiều lắm chỉ là đánh mắng mà thôi.

Từ con bắt đầu có trí nhớ đến nay, con thường hay bị bà ta nhốt trong phòng, không cho con bước ra ngoài nửa bước, cũng thường hay quên mang cơm đến cho con. Lúc đó con còn nhỏ tuổi, không hiểu nhiều, đến lúc đói không chịu nổi nữa thì sẽ canh lúc hai người đổi ca trực, âm thầm chạy đến nhà bếp ăn vụng đồ ăn, không có đồ ăn thì chỉ đành uống nước lạnh.

Trong nhà có vài người hầu làm việc thô, nhìn thấy thì sẽ nói với Cố thị, bà ta liền ra lệnh cho người hầu treo con lên, treo lên cây xà ngang giữa phòng rồi lấy cành mận gai đánh con, nói cái tốt không học, còn nhỏ tuổi đã biết ăn trộm đồ."

Trong phòng chỉ có vài vị nữ quyến, Cố Hoài Du bèn dứt khoát kéo vạt áo chỗ eo lên, để lộ ra tấm lưng đầy vết thương cũ, "Có lẽ là sợ người ngoài nói ra nói vào, bà ta chỉ đánh vào những chỗ mà quần áo có thể che được thôi."

Lão phu nhân nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ đến Lâm Tương, ăn ngon mặc đẹp, Vương phủ cưng chiều hết mực, chỉ sợ nàng ta chịu một xíu uất ức nào đó thôi, nhưng đến congái ruột của mình, lại sống một cuộc sống đến cả heo chó cũng không bằng như thế.

"Con tiếp tục nói!"

"Có lúc đánh mạnh tay quá, Cố thị sẽ nghỉ ngơi hai ngày." Cố Hoài Du khẽ ngừng, cắn môi: "Đánh không nổi nữa, thì sẽ đổi sang chăn có gắn kim đâm."

Lão không nhịn được nhíu mày lại, kim trong chăn có gắn kim và kim thêu thùa không giống nhau, kim trong chăn vừa to vừa dài, chỉ bé hơn cây đinh một chút xíu, bà không thể tưởng tượng được, cây kim đó đâm vào da thịt, sẽ đau đến mức nào. Cho dù là người làm của Vương phủ phạm sai cùng lắm chỉ là phạt đánh, Cố thị sao lại nhẫn tâm như vậy, ra tay tàn độc như vậy với một đứa bé gái chứ.

Lão phu nhân không hiểu, nhưng Cố Hoài Du sống lại một đời thì lại hiểu. Hai người Cố thị tuy nói là ở Vương phủ địa vị cũng cao, nhưng cuối cùng cũng chỉ là người làm mà thôi. Chủ tử muốn làm thế nào thì làm thế ấy, so sánh thân phận, thì Cố Hoài Du vốn là chủ tử lại trở thành cục bột cho bà ta nắn bóp, sau khi bà ta chịu khổ ở Vương phủ, thì sẽ tìm đến cục bột là Cố Hoài Du để xả tức thôi.

"Sau một phen dày vò, Cố Thị sẽ quản lý lỏng lẻo chút, con bèn tìm cơ hội trốn ra từ hang chó sau nhà, ở bên ngoài hồi lâu cũng không dám về nhà. Ra đến bên ngoài con mới biết, đứa trẻ nhà khác có thể nắm lấy tay cha mẹ mà làm nũng, có thể mua những món đồ kì lạ, có thể đọc sách luyện chữ.

Trong lòng con hâm mộ không thôi, lúc đó mới hiểu ra, hóa ra trên thế gian này còn có loại tình thân như vậy. Nhưng con không hiểu, đều là cha mẹ, tại sao Cố thị phải đối xử như vậy với con. Bà ta thường nói, con là món đồ lỗ vốn, vừa xấu vừa ngu, con liều nghĩ, có phải chỉ cần con học nhiều một chút, bọn họ liền có thể đối xử tốt với con một chút không."

Lão phu nhân buột miệng hỏi: "Vậy khí chất trên người con, từ đâu mà có?"

Cố Hoài Du chỉnh lại biểu cảm, "Bà ta có lúc sẽ mang một vài món đồ trong phủ về nhà, hiếm khi còn mang cả những cuốn sách quý giá về, con không biết chữ, bèn lén lút chạy ra ngoài ngồi dưới cửa sổ nhà phu tử dạy học học lén, đánh con con cũng không đi."

Giọng nói của nàng bình bình, không có sự sợ hãi cũng không có ngượng ngừng không dám mở miệng, giống như là đang nói đến một chuyện không hề quan trọng.

Hô hấp của lão phu nhân như ngừng lại, tuy nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó rốt cuộc có biết bao gian khổ chứ, trong lòng bà âm thầm thương tiếc đứa congái này mấy phần. Vốn là quý nữ của Vương phủ, những thứ này vốn dĩ có thể dễ dàng có được, vậy mà vận mệnh trêu ngươi, khiến cho nàng khổ sở như vậy, bây giờ nghe giọng nói không chút cảm xúc nào của nàng, lại càng khiến cho lòng người dậy sóng.

Thở dài một hơi, lão phu nhân chầm chậm nói: "Là một đứa bé tốt, con chịu khổ rồi."

Cố Hoài Du cười nói: "Khổ trước sướng sau, con không khổ được bao lâu thì đã có quả ngọt, những cái khổ này cũng không đáng gọi là khổ."

"Coi như là con cũng nghỉ thông suốt rồi..." Lão phu nhân ngừng lại, liếc nhìn cái bình mà Bạch ma ma tốn công tốn sức mới có thể đặt được lên bàn kia, mới tiếp tục nói: "Con nói thật cho ta biết, trong cái bình này rốt cuộc chứa cái gì vậy?"

Lão phu nhân không ngốc, đã làm người chủ nhà bao nhiêu năm qua, sao lại không nhìn thấy được sự bất an thoáng qua trên mặt Cố Hoài Du khi vừa bước vào cửa chứ. Lại thêm lúc này bà bảo nàng đứng dậy, nàng lại cứ cố chấp quỳ trên mặt đất, chắc là trong này đựng món gì không thể cho người khác biết được rồi.

Cố Hoài Du thở dài một hơi, đúng dậy từ trên ghế, quỳ xuống mặt đất: "Không giấu gì tổ mẫu, là một con rắn hổ mang dài 3 thước, cháu gái bắt được nó liền ngâm chung với rượu và một ít thảo dược, mới ra được một bình như thế ạ."

Ánh mắt lão phu nhân lóe lóe, đặt chuỗi phật châu trong tay lên bàn: "Quả thực là một món đồ tốt, con đứng lên trước đi."

Vài năm trước, lúc lão phu nhân vẫn còn là khuê nữ, cũng là một người không an phận, lúc rảnh rỗi thích nhất là đọc một vài cuốn sách kì lạ, tri thức rộng mở, con rắn hổ mang này làm sao bà có thể không biết được chứ.

Nếu như là vùng đất ẩm ướt ở phương Nam, thấy thì cũng không lạ, nhưng phương Bắc quá mức khô cằn, con rắn này không gặp nhiều, đã thế còn là một con rắn dài ba thước.

"Mong tổ mẫu đừng trách tội cháu gái!"

"Không sao, người già rồi, chân tay cũng hay nhức mỏi, bình rượu rắn này cũng coi như là một món đồ tốt." Lão phu nhân nói: "Bình rượu này ta nhận, con về trước đi."

"Cháu gái xin cáo lui."

Đợi Cố Hoài Du ra cửa, Bạch ma ma mới nhỏ giọng hỏi: "Lão phu nhân, Nhị tiểu thư tặng con rắn này là có ý gì?"

"Còn có ý gì nữa, chẳng qua là muốn tìm một chỗ yên ổn mà thôi." Lão phu nhân nhìn ra bầu trời quyến rũ bên ngoài, người nhà Vương phủ không nhiều, có thể làm ra được chuyện như thế này cũng chỉ có mấy người, những chuyện tăm tối chốn hậu trạch này bà chưa từng trải qua, nhưng không có nghĩa là bà không hiểu.

Nhắm mắt suy nghĩ giây lát, lão phu nhân trầm giọng nói: "Ánh Tuyết, mang cái tráp dưới gương trang điểm của ta đến đây, đem đi tặng cho Nhị tiểu thư."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play