Chương 226: Chiến tranh lạnh

Lâm Quân cười một cách mïa mai, lầm bẩm hỏi: “Lê Nhật Linh, chẳng lẽ anh nhìn nhầm em?”

“Anh không tin em.” Lê Nhật Linh lạnh lùng nói ra sự thật này.

Cô ngừng một chút, rồi kéo lấy tay anh, mắt đối mắt nhìn anh không có gì đề thanh minh cho bản thân.

“Chúng ta đi xét nghiệm lần nữa đi, em thật sự không uống thuốc tránh thai.

“Có thể là hôm nay em không uống” Anh cười lạnh, hất tay cô ra, mờ cửa rồi bước đi.

“Lâm Quân!”

Anh không quay đầu lại, cũng không kêu người tặng đồ đến để lấy lòng cô như lần trước.

Lê Nhật Linh ngồi trên ghế sô pha, nhìn đống bừa bộn khắp sàn nhà, cười chua xót.

Anh lúc nào cùng trách cô không tin anh, nhưng anh lại không hề tin tưởng cô?

Thuốc tránh thai. Chỉ ba từ đó đã phá vỡ niềm tin của anh, tình yêu của Lâm Quân thực ra cũng không hơn là bao.

Lê Nhật Linh mờ mắt nhìn một cách mỡ mịt, nước mắt đã lâu chưa xuất hiện chảy dài, lăn hai bên má. Cô lau đi, gạt bỏ nước mắt khẽ mỉm cười.

Không sao, tuỳ theo ý anh là được.

Chẳng phải cô đã sớm chuẩn bị cho điều tôi tệ nhất rồi sao? Không cần phải đào sâu thêm làm gì cả.

Sau khi Lâm Quân rời đi, suốt ba ngày liền anh đều không trờ về.

Lê Nhật Linh không gọi điện cho anh, cũng không đến tập đoàn Lâm Thị tìm anh vì cảm thấy không cần thiết.

Hai người lâm vào cảnh chiến tranh lạnh, không ai chịu cúi đầu trước.

Nhưng ngày hôm sau, Lâm Quân đã hối hận không phải chỉ là một đứa trẻ sao, muốn lúc nào sinh thì sinh cũng được mà?

Hơn nữa, nếu tâm trạng của người mẹ không tốt có thể sẽ ảnh hường đến sự phát triển của em bé trong bụng.

Trước hết hãy tạm gác chuyện của đứa bé sang một bên, đợi đến khi Lê Nhật Linh muốn sinh con rồi hãng đem chuyện này ra nói.

Lâm Quân muốn quay lại tìm cô như lần trước, nhưng anh không làm được.

Lần trước không phải lỗi của cô, nên anh mới có thể mất mặt chạy đến ôm cô, nịnh nọt khép nép lấy lòng cô. Nhưng lần này thì khác, lần này là Lê Nhật Linh đã nói dối anh, lén lút uống thuốc tránh thai sau lưng anh.

Loại chuyện thế này, anh không có cách nào chủ động cúi đầu.

Cho nên…

Ngày thứ tư, trợ lý Lưu gọi điện cho Lê Nhật Linh, bảo cô gửi tài liệu để quên ð nhà đến công ty.

Lê Nhật Linh yêu cầu trợ lý Lưu cử người đến lấy, cô không đi.

Kết thúc ngày thứ năm, trợ lý Lưu đã gọi điện nhiều lần, nói rằng tâm trạng tồng giám đốc không tốt, rất bận, bận đến nỗi không ăn sáng, cũng không ăn trưa.

Lê Nhật Linh lên mạng đặt mua đồ ăn, rồi điền số điện thoại liên lạc của Trợ lý Lưu.

Ngày thứ sáu, trợ lý Lưu nói rằng dạ dày của tổng.

giám đốc không được tốt , đau dạ dày lắm nên kêu cô giúp anh ta đưa đến một số thuốc chữa bệnh dạ dày.

Lê Nhật Linh trực tiếp cúp máy.

Lâm Quân nhìn trợ lý của mình, ánh mắt mang theo sự chờ đợi: “Thế nào? Cô ấy qua không?”

Trợ lý Lưu lúng túng mấp máy môi, không biết nên nói thế nào.

Lâm Quân cũng đã chuẩn bị tinh thần từ mấy ngày trước rồi: “Nói đi, cuối cùng thì Lê Nhật Linh nói gì? Để cậu đi lấy, hay là để người khác đem đến cho tôi.”

Trợ lý Lưu lắc đầu tỏ vè chịu tội: điện thoại rồi.”

“Cô chủ … cúp “Gọi lại” Lâm Quân im lặng.

Trợ lý Lưu đáng thương lại có một nhiệm vụ là gọi cuộc điện thoại khác.

Chẳng qua, điện thoại của Lê Nhật Linh cũng không gọi được nữa, cô đã chặn mình rồi.

Sắc mặt của Lâm Quân tối sầm lại.

Thực ra Lê Nhật Linh biết rằng Lâm Quân không tin tường cô, cho rằng đó là lỗi của cô cho nên không thể hạ mình đi tìm cô như lần trước. Nhưng anh lại không can tâm, nên anh luôn nhờ trợ lý Lưu nói bóng nói gió, tìm mọi cách đề cô tìm anh trước, đề tìm cho mình một lối thoát.

Nhưng bọn họ đã không còn là trẻ con nữa, không thể mỗi lần cãi nhau đều dùng cách trẻ con này đề bỏ qua được.

Hơn nữa cô vốn không hề uống thuốc tránh thai, là anh không tin tường cô, cô không cần phải phối hợp với anh đề giờ trò lửa bịp như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play